Hai

WonWoo trú trong mái hiên tiệm cafe, khẽ rũ những giọt nước mưa đang bám trên cây dù nâu nhạt rồi cẩn thận gập lại mới đẩy cửa bước vào trong quán. Trời lại mưa, dù chỉ là những giọt nước lã chã rơi nhưng lại kéo dài cả tháng trời, quả thực khiến người ta chán ngán. Nếu nói trận mưa rào mùa hạ giống như đang trút hết đau thương lên đầu nhân thế, thì loại mưa nhỏ này chính là bi ai cứ dai dẳng đeo bám người. Thời tiết kiểu này càng tô thêm sắc xanh nhàn nhạt đến trong vắt trên nền trời, cũng càng làm nồng thêm mùi vị lạnh lẽo tỏa ra từ những con phố thưa người.

WonWoo để balo lên chỗ ngồi bên cạnh cửa kính, xoay người treo chiếc áo măng tô xám tro lên ghế lại đưa mắt nhìn về phía quầy.

- Cậu đến sớm thật đấy.

Seo MyungHo đang đứng bên trong, đầu cúi gằm, điệu bộ hết sức tập trung. Nghe WonWoo gọi mới sực giật mình, phát hiện ra có người bước vào khiến hành động bỗng chốc trở nên luống cuống.

- A, anh đến sớm vậy ạ.

Cậu cúi đầu chào anh, tay dừng công việc kia lại.

- Cậu đang làm gì vậy?

WonWoo chỉnh lại cặp kính không tròng, nheo mắt nhìn cậu ta. Anh không cận nhưng việc đeo kính đã thành quen thuộc, đến nỗi đôi khi anh còn nghĩ mắt mình kém thật rồi vô thức nheo mắt hay đưa tay đẩy kính. Thực ra việc này bắt nguồn từ một lời nói đùa lâu lắm rồi. Năm ấy là lúc cả anh và Joonhwi thi vào cấp 3, cậu ta học giỏi hơn anh nhiều, trong lúc ôm tập sách dày cộp anh buông ra lời than thở.

"Joonhwi này, có cách nào học tốt hơn không..."

Anh nhớ rõ lúc ấy cậu vừa cười vừa đưa hai bàn tay tạo thành hai vòng tròn áp lên mắt rồi bảo anh thế này.

"Đeo kính ấy. Không phải mấy người đeo kính đều thông minh sao?"

Phải rồi, nếu đeo kính mà có thể giúp anh vào cùng một trường với Joonhwi anh nguyện đeo ngàn cái kính. Đấy, một lí do buồn cười như vậy mà nhiều năm rồi anh luôn đeo kính, mà anh cũng hợp với cặp kính tròn thật.

MyungHo lại bất giác cúi xuống nhìn mặt bàn.

- Em xin lỗi, em muốn học pha chế... cũng đã xin chủ quán rồi. Em chỉ tập vào lúc sáng sớm thôi, xong sẽ dọn ngay.

WonWoo nhoẻn miệng cuời, bước đến bên cậu, ghé đầu nhìn trên bàn.

- Cậu muốn pha capucchino à?

Cậu ta ngập ngừng một lúc rồi mới nói ra một tiếng khẳng định, nhưng âm thanh trầm thấp tựa như chưa từng thoát ra khỏi cổ họng.

Ngoài trời vẫn nghe tiếng mưa rả rích nhưng trong tiệm ánh vàng ấm áp từ chùm đèn được trang trí cách điệu theo phong cách Tây Âu sưởi ấm toàn bộ không gian.

- Có cần tôi giúp không?

WonWoo lại lên tiếng. Miệng thì hỏi ý kiến nhưng tay áo đã xắn cao, còn tiện tay cầm luôn thìa và tách cafe. Thế nên dù cậu trả lời có hay không, hoặc không đáp đi nữa thì anh vẫn giúp cậu hay nói đúng hơn là giúp cậu và tiện thể tự thưởng cho mình một cốc capucchino buổi sớm.

Cậu hiểu nên đứng gọn sang bên chăm chú nhìn anh, nhìn thật kĩ như muốn thu  tất cả chuyển động ấy vào trong mắt.

Thành quả là anh được một cốc capucchino thơm lừng còn cậu cũng tự làm cho mình được một tách. Anh ngả lưng vào chiếc ghế quen thuộc, nhấp một ngụm thức uống lại nhìn vào người kia đang đứng bên quầy nhăn mặt.

Rõ là không uống được cà phê mà.

Anh cố nén nụ cười, nhìn đồng hồ trên điện thoại rồi bảo cậu ta.

- Này, chưa đến giờ mở cửa, cậu đi mua ít đồ với tôi đi.

Cậu không thắc mắc, chỉ đáp một tiếng vâng, đặt cốc xuống, mặc thêm áo khóac rồi đi ra ngoài. Anh theo ngay sau cậu, vội vàng uống nốt đồ uống trong cốc. Anh nói đi nhưng có cần đi nhanh vậy không?

Hôm nay MyungHo vẫn diện một bộ đen. Anh vẫn chưa tìm ra sự tương đồng giữa con người này và màu đen một chút nào, anh thích dùng màu đỏ để miêu tả cậu. Còn lí do à, anh vẫn chưa nghĩ ra, chỉ là cảm nhận của anh luôn kì quặc như vậy.

Trên con phố chính xuất hiện thêm hai bóng người. Anh vươn bàn tay thanh mảnh hứng vài giọt mưa, cảm giác lành lạnh râm ran trên lòng bàn tay. Đoạn anh quay sang nhìn người bên cạnh.

- Cậu đi làm chưa?

MyungHo cũng bắt chước anh đưa tay ra cảm nhận những giọt nước đang ngày càng rơi nặng hạt, khẽ thở ra, nói.

- Em đang học năm cuối, hè năm sau sẽ tốt nghiệp.

- Ồ, cậu học ngành gì?

- ...

Lời cậu còn chưa đáp tiếng chuông điện thoại từ túi WonWoo đã vang lên. Anh nhăn mặt xin lỗi cậu rồi đáp lời người ở đầu dây bên kia. Là trưởng nhóm.

- A, hyung, có chuyện gì vậy?

- Bản thiết kế nhân vật tôi bảo cậu làm hôm trước có thể gửi cho tôi luôn không?

- Hyung, chưa đến deadline mà.

WonWoo kì kèo với đầu bên kia mãi, quay lại đã không thấy MyungHo đâu. Anh gọi lớn cũng không nghe tiếng đáp, liền nghĩ cậu đi vệ sinh nhưng nửa tiếng trôi qua vẫn chưa thấy bóng dáng cậu. Đi vệ sinh có thể lâu vậy sao? Thế rồi anh bắt đầu nghĩ ra đủ thứ linh tinh, nào là cậu bị người xấu chụp thuốc mê bắt cóc, nào là cậu đi lạc rồi lại nghĩ hay cậu xảy ra tai nạn.

Bỗng nhiên lòng anh như bị lửa đốt, mặc thời tiết có mát mẻ đến đâu toàn thân vẫn như ngồi trong lò nướng, gây ra cảm giác bứt rứt vô cùng. Anh vội vã chạy đi tìm cậu. Biết rằng con phố rộng thế này, nhiều người thế này tìm cậu chẳng khác nào tìm kim nơi đáy biển nhưng anh vẫn luống cuống chạy khắp nơi.

Cổ họng anh hơi nghèn nghẹn, thân người ngày càng nóng bức. Anh bực mình gập ô lại, mặc cho mưa thấm ướt áo khoác, thấm tận vào lớp sơ mi rồi qua đó bám đầy da anh. Anh không rõ bản thân cất ô đi để dễ chạy hay là muốn dòng mước mát kia xua bớt cơn nóng trong cơ thể.

- MyungHo!

Anh nghĩ hay là quay lại tiệm, có khi cậu về tìm cũng nên. Anh không có số liên lạc của cậu, cũng chả biết gì về cậu ngoài tên gọi, ngẫm lại dường như cậu chỉ đi lướt qua cuộc đời anh. Cớ sao anh lại vội vàng đến vậy, anh đang sợ gì vậy chứ? Cậu cũng không phải trẻ con nữa, sao có chuyện tự dưng đi lạc rồi tự dưng xảy ra chuyện.

Anh nhớ rõ, mấy năm về trước, có một người cũng vào tiết trời ẩm ướt thế này lặng lẽ tránh thật xa cuộc đời anh, đi rồi và không trở lại nữa. Có lẽ từ dạo ấy anh sinh ra tính cách lo bò trắng răng.

Ngồi xuống ghế, anh vò vò mái tóc bết lại bởi nước mưa, thở dài một hơi. Cậu ta chưa quay về, hẳn là có việc gấp, chỉ trách không báo với anh một tiếng. WonWoo tự giễu về hành động phải nói là kì quặc lúc nãy.

Mưa càng rơi nặng hạt. Nghe rõ tiếng rả rích và tiếng xe cộ ào ào lướt qua con phố. Anh nhắm mắt.

Trên đời có hai loại nảy sinh tình cảm. Một loại tích tụ thật lâu, bắt đầu chỉ đơn thuần vô cùng nhưng cùng với thời gian lại được nhân lên theo cấp số nhân trở thành tình yêu. Loại này là điển hình của thanh mai trúc mã, giống như quả bom nổ chậm, tích tắc đếm ngược đợi thời điểm để nổ tung. Một loại không hề chịu ảnh hưởng của thời gian, hiểu biết, giới tính, thân phận, chính là không quy thuận trước bất kì danh giới nào. Người ta gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Thật giống quả bom chỉ cần động vào đã nổ lớn. Ngươi ta cũng nói yêu như vậy không hề có thật, bởi đã là con người thì hay câu nệ tiểu tiết và sợ hãi những thứ mình không hiểu rõ. Mà yêu như vậy là không cần đến những suy tính, chính là bỏ đi nhiều thứ của một con người. Ai sẵn sàng làm vậy chứ?

Có lẽ Wonwoo sẵn sàng. Bởi cậu vốn đã không còn gì, hoàn toàn gạt bỏ mọi mối quan hệ thân thiết, các mối quan tâm đơn thuần của con người: thế nên các cô gái si mê sắc đẹp của cậu mới không lay động được tấm lòng ấy.

Trước đây anh không tin vào "love at first sight", anh nghĩ rằng kiểu tình yêu đấy chỉ do các cô gái mơ mộng dệt nên để thỏa mãn ước mơ của mình. Thế nhưng thực tế thì luôn khác biệt, sẽ không có anh giám đốc giàu có yêu một cô gái ngốc nghếch ngèo khổ, càng không có thiếu nữ xinh đẹp vì một cái nhìn mà mãi theo đuổi chàng trai tầm thường,...

Giờ anh vẫn không tin, thực ra là tự ép bản thân tin rằng tình cảm với cậu chỉ là cảm mến nhất thời. Buồn cười là sau bao năm trái tim khép chặt, giây phút này hé mở lại là do "cảm mến".

Buổi hôm ấy anh không thấy cậu.

Anh kiểm tra điện thoại liên tục nhưng tiếng chuông mãi không chịu reo.

- JeongHan?

- Sao vậy...

Từ trong quầy JeongHan lười biếng mở mắt.

- Anh có địa chỉ nhà MyungHo không?

- Gì đây. Mới quen có hai hôm mà muốn đến nhà người ta rồi á.

JeongHan cười ra tiếng, âm thanh vang lên có chút khàn khàn.

- Không phải thế!

- Đùa thôi mà~ có địa chỉ đây. Tôi nhắn cho cậu luôn.

Cậu im lặng mặc áo khoác rồi bật ô bước ra ngoài. Mưa vẫn không ngớt đem theo chút hơi thở se lạnh của tiết trời thu. Anh giơ tay lên xem đồng hồ, 19h. Con phố vắng tanh bóng người, nghe rõ từng đợt gió luồn vào khoảng trống giữa những ngôi nhà, đôi khi xuất hiện mấy tiếng kêu nheo nhéo của mấy con mèo hoang, lại nghe rõ tiếng rao vặt thê lương phát ra từ con đường dài vô tận.

Địa chỉ trên màn hình đưa anh tới một con hẻm, không quá tồi tàn cũng không hề xa xỉ, bình dị y như con người cậu. Đứng giữa lòng đường vắng tanh, anh ngước mắt nhìn bầu trời đêm mịt mù sương, đâu đó vẫn thấy ánh trăng xanh nhàn nhạt phảng phất trên nóc các tòa nhà. Anh tự hỏi hành động hết sức kì cục của mình, lại lưỡng lự không muốn bước tiếp.

Ừ thì cậu chỉ là một chiếc lá giữa muôn vàn hoa cỏ xanh tươi xuất hiện trong cuộc đời WonWoo. Như vậy Joonhwi hẳn sẽ là bông hoa cúc kiều diễm, mà anh thì luôn tin rằng bản thân đã chán ngán loại hoa này rồi.

Tắt điện thoại, anh quay người bỗng nghe tiếng gọi. Thanh âm tựa như một sợi tơ mềm mãi luồn vào tâm trí, anh mơ màng nhìn lên phía lan can căn hộ không xa ấy, trái tim dường như dừng đập, ngay cả hơi thở cũng biến mất, tựa hồ chỉ cần thở nhẹ không gian trước mắt sẽ hòa vào ánh trăng mà biến mất, để lại anh chơi vơi nơi này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip