Một

Mưa rơi. Bầu trời bị phủ bởi một lớp sương mù trắng đục. Không khí xung quanh hết sức ảm đạm, trên đường xe cộ thưa thớt lướt qua, vài người cầm ô hờ hững đi về phía xa.

Yeon WonWoo chống tay, tùy tiện lướt mắt nhìn đôi ba bóng xe trên đường rồi lại chăm chú nhìn giọt mưa trong suốt lăn trên cửa kính. Chiếc laptop trên mặt bàn vẫn đang mở chương trình ca nhạc nhưng tai nghe lại buông trên vai cậu, âm thanh phát ra chỉ còn vài tạp âm. Chợt, một chiếc ô tô lao nhanh qua con phố khiến nước bắn tung lên tấm kính trong suốt. Nước mưa gột rửa tấm kính cũng như lau đi sắc màu trầm đục của sương mù trong mắt WonWoo.

Đến lúc này đôi mắt cậu khẽ động, ánh mắt dời đến thân hình một chàng trai đứng bên cửa kính. Cậu ta cầm một chiếc ô màu đỏ sẫm, cả người chìm trong bộ quần áo đen, lúi húi phẩy đi những giọt nước nhỡ bám vào ba lô và vai áo. Thế rồi cậu ta tới thật gần cửa kính, chớp chớp đôi mắt tròn đảo quanh một lượt, hình như đang tìm ai đó bên trong. Thế nhưng bởi trời mưa tấm kính trong suốt lại thêm phần mờ ảo. Cậu ta vô tình đến gần đến nỗi khuôn mặt sắp áp vào kính, gần khuôn mặt WonWoo tới đáng sợ.

Lúc ấy vô tình mắt nhìn mắt, đôi mắt cậu ta chỉ chứa toàn hình ảnh WonWoo. Cậu ta khẽ lùi lại, ngơ ngác đến đáng yêu. WonWoo thoáng chốc ngạc nhiên nhưng nhìn biểu cảm cậu ta như vậy chả hiểu sao lại bật ra nụ cười.

Từ bên trong có thể thấy cậu ta ngượng nghịu cúi đầu, lại cắn răng mà đẩy cửa quán bước vào.

Hương thơm nhàn nhạt của capucchino bay vào mũi khiến WonWoo vô cùng dễ chịu, không nhịn được mà thở ra một hơi dài.

Lại nói đến cậu trai kia. Cậu ta đi thẳng vào quầy trong, lễ phép chào chủ quán cafe này - Yoon JeongHan. WonWoo vô ý nhìn về phía cậu ta, không khỏi tò mò mà chăm chăm về phía ấy, quên cả công việc ngắm trời đất vừa rồi, toàn tâm toàn ý hướng về đằng sau quầy.

- WonWoo.

JeongHan gọi vọng ra từ bên trong. Giọng nói có phần ngái ngủ lại pha chút dễ chịu. Hẳn là lại ngủ gật đây mà.

Nghe vậy WonWoo liền gập laptop, bưng cốc capucchino tiến đến. Chiếc áo len màu be hài hòa với quần jeans nhạt, càng tôn thêm dáng người thanh mảnh, tao nhã của cậu. Khuôn mặt trắng sứ thoáng cười khiến cả không gian như bừng nắng. Đôi mắt cong lại theo chuyển động khuôn mặt lấp lánh sau chiếc kính tròn màu bạc không tròng.

- Có chuyện gì vậy?

WonWoo mở lời, tiện thể nhấp một ngụm thức uống. JeongHan nhìn cậu một cái.

- À, đây. Người này là WonWoo, cậu ấy làm việc ở đây khá lâu rồi. Sau này sẽ giúp đỡ cậu rất nhiều, có gì không hiểu cứ tìm cậu ấy.

Nói rồi JeongHan lại liếc sang:

- Đây là người mới, cậu ta ít hơn cậu một tuổi. Bắt đầu thử việc từ hôm nay.

- Seo MyungHo, rất vui được gặp ạ.

Câu ta cúi đầu thật thấp, bàn tay chìa về phía WonWoo. Dù MyungHo mặt đã song song với đất nhưng WonWoo vẫn thấy rõ khuôn mặt ửng chút sắc hồng kia.

WonWoo vui vẻ bắt tay cậu ta.

- Chào cậu, tôi là WonWoo. Đừng ngại nhé, có gì không rõ cứ hỏi tôi, từ hôm nay tôi sẽ là người hướng dẫn cậu.

MyungHo ngẩng đầu lên ngại ngùng nhìn WonWoo rồi dường như không biết phải đặt điểm nhìn vào đâu nên lại cúi xuống.

WonWoo nhìn cậu ta mặc quần áo đen sì, người đeo lủng lẳng đủ thứ đồ bạc theo cái phong cách mà giới trẻ hay gọi là "swag" thế nhưng dù thế nào trên người cũng phát ra sự dễ thương. WonWoo ước chừng cậu ta chỉ cao đến mang tai cậu, dáng người vô cùng nhỏ nhắn.

- Được rồi, cậu đi theo tôi nhé. Tôi nghĩ nên bắt đầu từ việc bưng đồ và gọi đồ uống...

Thế rồi cả hai người đắm chìm vào việc "học tập". Từ dáng đi, cách nói chuyện cho đến tư vấn thực đơn. Lúc này MyungHo đang tập cách chào hỏi khách nhưng lại nghe tiếng khúc khích của WonWoo. Cậu lén nhìn sang WonWoo, lại lo lắng hỏi, đôi lông mày nhíu lại.

- Em làm không tốt sao?

- Giọng cậu cao thật đấy, cũng có âm điệu nghe lạ tai lắm nhưng tôi thấy rất hay. Việc chào hỏi này cậu làm rất tốt.

WonWoo lại cười một cái rồi mới nói tiếp.

- Chỉ là tôi thấy cậu đáng yêu quá! Cả chất giọng ấy nữa... tôi thấy rất thích.

Cậu ta ngây ngốc nhìn WonWoo hồi lâu mới lên tiếng.

- Em không phải người Hàn, là người Trung nên dù tập bao nhiêu âm điệu vẫn kì lạ. Ở lâu như vậy nhưng vẫn không thành thục được.

- Không sao, không sao. Giọng cậu cứ như vậy cũng tốt.

Nói rồi lại tập trung vào vị khách mới đến. WonWoo chỉ bảo cậu ta xong yên vị bên chiếc bàn cạnh cửa kính, mắt hướng lên bầu trời lúc này đã sạch bóng mây mù khẽ thở dài.

Như mọi hôm, sau giờ làm việc WonWoo lại leo lên chiếc xe máy đã cũ, vặn ga lao thật nhanh về nhà.

Đẩy cánh cửa gỗ sẫm màu bước vào trong gian nhà, WonWoo vứt balô lên chiếc sofa xám tro đặt giữa phòng. Nhanh chóng cởi áo len để lộ ra bên trong là lớp sơ mi trắng mỏng tưởng chừng như xuyên thấu, để lộ thân hình đẹp đến mê người. Người cậu không hề có những đường cong quyến rũ hay những thớ cơ rắn chắc tuy nhiên thân thể mảnh mai ấy lại toát ra hơi thở thoát tục, vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ.

Bài trí của căn nhà khá đơn giản, đúng kiểu nơi ở dành cho một người, cái gì cũng chỉ có một: một phòng khách, một phòng ngủ, một gian bếp... Nhiều cái một đến nỗi quạnh quẽ. Không phải WonWoo không nghĩ đến chuyện kiếm bạn gái cũng không phải không ai theo đuổi cậu. Chỉ có điều cậu đang đợi một người, đợi từ rất lâu rồi, nhưng người ấy vẫn chưa quay lại, vẫn không thèm nhìn cậu một lần...

Thế là cậu tiếp tục một mình, tiếp tục làm công việc thiết kế nhân vật game rồi hàng ngày làm thêm tại quan cafe, cũng tiếp tục nhìn xuyên qua tấm kính mà đợi người ấy. Mọi chuyện cứ lặng lẽ mà trôi qua, đơn thuần khiến người ta phát ngán.

Cậu ngả mình lên giường, đôi mắt nhắm hờ để lộ hàng mi dài khẽ rung rồi chẳng hiểu từ lúc nào hàng mi ấy cũng ngừng động đậy, hơi thở từ lâu đã trở nên đều đặn.

Trong giấc ngủ ấy WonWoo lại mơ về một nơi rất xa trong kí ức.

Cậu nhìn thấy hai đứa bé trai hồn nhiên chơi trên bãi cát. Nơi đó rất đẹp, bầu trời xanh thẳm nối liền với màu xanh đại dương bao phủ toàn bộ không gian bằng sắc màu dễ chịu. Dường như còn nghe tiếng sóng đập vào bờ cát, tiếng chim biển văng vẳng trên cao rồi lại có tiếng cười giòn tan của trẻ con. Thế nhưng tất cả qua đôi mắt WonWoo lại được phủ tấm rèm xám xịt thê lương.

Lần nào cũng vậy, chỉ là một mảnh kí ức lại khiến cả khoang miệng WonWoo tràn ngập vị đắng. Cậu mở mắt, lấy tay quệt những hạt mồ hôi li ti trên trán, lại cảm nhận cái đau nhói nơi lồng ngực. WonWoo khó khăn đỡ bản thân ngồi dậy, tay vớ lấy cốc nước lọc trên mặt bàn nhanh chóng đưa lên miệng mong sao xua đi vị đắng nơi đầu lưỡi.

Vò mái tóc đã bết lại bởi mồ hôi, cậu quờ quạng tìm chiếc điện thoại trong đống giấy tờ chồng chất dưới đất. 5 giờ. Trời vẫn còn chưa sáng, chỉ ửng lên một mảnh hồng nhạt nơi chân trời, ánh sáng yếu ớt chiếu vào khuôn mặt mệt mỏi của cậu làm nên một bức tranh u ám kì lạ.

"Sone bu nal taekkaji baksu...."

Trong không gian yên tĩnh ấy xuất hiện âm thanh vui vẻ từ chiếc điện thoại phát ra kéo người đang ngồi thẫn thờ kia trở lại thực tại.

- Xin chào?

Cậu đưa điện thoại lên tai. Chất giọng trầm ấm lại pha chút khàn khàn càng thêm phần quyến rũ.

- Yeon WonWoo! Cậu nhớ bạn cậu không? A~ không cần nói cũng biết WonWoo nhớ mình mà~ À phải rồi dạo này khỏe chứ, à không cậu đang làm gì vậy...

Cậu ta nói một hồi, thấy người bên kia im lặng mới ngừng lại đợi một lời khiển trách. Trái lại với suy nghĩ, một lúc sau đầu dây bên kia vẫn không có động tĩnh, cậu ta liền phải lên tiếng :

- Này, cậu còn ở đấy chứ hả?

- Còn.

WonWoo thẫn thờ cầm chiếc điện thoại, tâm trí vẫn vương lại trong giấc mơ kia. Đối với cậu đây là một loại trói buộc. Mà căn bản thì tình cảm đơn phương luôn là một xiềng xích, là lưỡi dao một chiều cứa vào lòng cậu bấy lâu.

Bước chân xuống giường, đón nhận cơn gió lạnh thấu xương ập vào từ ngoài cửa khiến người cậu khẽ run lên. Cửa sổ chưa đóng, tối qua cậu đã ngủ thiếp đi trên đống phác thảo, gió lùa vào làm những trang giấy bay lung tung. Bước đến bên cửa sổ, WonWoo khẽ càu nhàu với đầu dây bên kia.

- Gọi sớm như vậy làm gì chứ? Kwon Soon Young cậu chán sống rồi sao.

- Có chuyện vui cần nói sớm.

Giọng hắn cao lên hẳn một tông.

- Chuyện gì?

- À, thì là tên đó sắp về nước.

- Tên đó?

- Ừm thì là Joonhwi.

Joonhwi.

Một chữ này đã lâu lắm WonWoo không nghe, càng không dám gọi thành tiếng. Một từ mà chất chứa chấp niệm cả tuổi thơ của cậu. Từ này kéo theo hàng trăm kí ức, hàng vạn mũi kim đâm sâu vào da thịt.

Joonhwi.

Cậu không muốn nhớ. Nhưng càng muốn quên thì mọi hình ảnh cứ thế khắc sâu vào tiềm thức để rồi theo từng hơi thở của cậu mà xuất hiện.

Cuộc nói chuyện với Soon Young coi như kết thúc ngay khi cái tên Joonhwi được thốt ra. WonWoo tự nhiên bình tĩnh lạ thường. Cậu hít vào một ngụm hơi se lạnh, tắt điện thoại rồi lảo đảo bước vào phòng tắm.

Thứ tình cảm ngu ngốc như vậy phải bị loại bỏ thôi. Đã lâu lắm rồi. Cậu còn mong chờ vô vọng đến bao giờ, còn định tự đa tình bao lâu nữa đây? Người ta chắc đã quên rồi, sao cậu còn chưa buông xuôi.

Đây chắc là duyên số, mà đã là duyên trời thì sao có thể thay đổi. Tình cảm hóa chấp niệm, lại ngâm lâu biến mà thành hận thù. Giống như một đóa hồng đỏ kiều diễm, người vươn tay đón lấy nhưng tự lúc nào gai nhọn đã ghim chặt vào tay người, đau đớn không thôi; mà dù cơ thể có như bị xẻ dọc người vẫn một lòng không buông, máu đỏ tươi hòa với màu rượu vang của bông hồng tất cả đều tan biến. Cuối cùng chỉ còn vết sẹo chằng chéo trên tay, không đau nhưng dứt khoát không thể quên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip