Chap 14.
"Bác sĩ chị ấy không sao chứ?"
Wonyoung từ nãy đến giờ trong lòng lo lắng không thôi đi qua đi lại trước phòng cấp cứu không biết cô trong đó như thế nào đã ổn hơn chưa mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì hết đến khi bác sĩ đi ra em liền chạy đến hỏi.
"Bệnh nhân bị chấn thương nhẹ ở vùng xương chân trái, mất máu khá nhiều nhưng bây giờ đã ổn hơn rồi. Sau khi hồi phục nên tránh việc đánh đấm còn phải lưu ý mỗi khi trời lạnh cho cô ấy dùng ít thuốc giảm đau khiến cơ thể đỡ mệt mỏi hơn do di chứng vết thương để lại"
"Cảm ơn ông nhiều lắm"
Wonyoung cảm ơn ông ấy rồi nhẹ nhàng đi vào, Heejin đang nằm đó ngủ rất ngon khuôn mặt của cô vẫn xanh xao như vậy nhưng vẫn không khiến bản thân bớt xinh đẹp hơn. Khuôn mặt cô khi ngủ giống như một con thỏ trắng đang say giấc nồng thật đáng yêu làm sao, em nhìn xung quanh xem có ai không mới lén cuối đầu xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ cái này không phải là hôn trộm đâu nha chỉ xem như việc cô phải trả ơn em vì em đã giúp cô thoát khỏi bọn chúng thôi.
"Ưm..."
Heejin cau mày chuyển động nhẹ khiến em giật mình nhanh chóng rời ra vội kéo ghế lại rồi, em còn chưa chạm vào môi cô kia mà. Heejin mở hờ đôi mắt nhìn cái căn phòng trắng toát này cả mùi thuốc sát trùng đang sộc vào mũi ngứa ngáy khó chịu hơn bao giờ hết.
"Học tỷ! Chị cảm thấy thế nào rồi?"
"Đau...hông tôi đau quá"
"Chị đừng cử động, vết thương không sâu lắm chỉ cần chú ý chăm sóc sức khỏe sẽ mau bình phục thôi"
Heejin có hơi cau mày vì cái đau từ sau hông mình truyền đến, lúc sáng cô đỡ vết dao cho em khi phát hiện ả ta sắp dở trò. Cả sức lực trên cơ thể cô như bị rút cạn muốn ngồi dậy cũng không thể, chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân yếu ớt như vậy đã thế còn phải nhờ đến một đứa hậu bối giúp sức.
"Em có về nhà đem theo trái cây lên cho học tỷ, tỷ đợi em một chút"
Wonyoung lấy trong balo mình ra một cái túi đựng rất nhiều trái cây nhưng nhìn xơ qua thì cô chẳng thích món nào cả, ánh mắt Heejin đột nhiên sáng bừng khi nhìn thấy một nải chuối trong đó.
"Chuối..."
"Dạ?..."
"Tôi muốn ăn chuối"
Wonyoung nghe thấy ngây lập tức lấy nải chuối ra đưa cho cô, Heejin lấy một cái rồi ăn hết trái này đến trái khác cứ như vậy cả nải chuối dần dần bị cô ăn sạch sẽ không còn một trái, Wonyoung nghĩ rằng cô mất máu quá nhiều có hơi đói nên em cũng không có ý kiến gì.
"Học tỷ thích ăn chuối ạ?"
"Ừm! Cả sầu riêng nữa nhưng tôi vẫn thích chuối hơn nó là trái cây đại diện của tôi"
"Unnie uống sữa đi ạ"
Wonyoung đưa hộp sữa trái cây trước mặt cô lại không nghĩ con bé chuẩn bị mọi thứ kĩ lưỡng như vậy, cô muốn từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt thôi thúc và chờ đợi của em Heejin lại không nở đành đưa tay ra nhận lấy thôi. Cô nhăn mặt nhắm hai mắt cố uống hết chúng, nhưng một phần vì muốn vết thương mau lành thì phải chịu đựng thôi.
"Học tỷ! Em đã kể chuyện chị bị thương cho umma em nghe, bà ấy bảo em mang trái cây và thức ăn đến tẩm bổ cho chị"
"Không cần đâu! Em cứu tôi bây giờ lại phải chăm sóc như vậy..."
"Học tỷ!! Em bây giờ có thể đánh bại cả tỷ đó nha, tỷ mà không nghe lời em quật tỷ xuống sàn đó"
Heejin mỉm cười như không, con bé không ngờ cũng biết cách đe dọa người khác xem ra lúc đầu cô quá xem thường con bé rồi. Bên ngực trái của cô bỗng dưng phát ra tiếng thình thịch nhỏ đủ để Heejin nghe thấy, tim cô sao lại đập nhanh đến vậy? Không phải do ở gần em đấy chứ?
"Học tỷ!..."
"Gọi tôi là unnie"
"Hả!? Học....học tỷ...."
Wonyoung hơi ngớ người, em không nghe nhầm đó chứ? Heejin chủ động bảo em gọi cô là 'unnie' từ ngữ thân thiết giữa hai người con gái có sự trên lệch tuổi tác với nhau. Khuôn mặt em bỗng dưng ửng đỏ tự trách bản thân sao lại lộ liễu như vậy chứ nếu chẳng may cô phát hiện em đang ngại thì thế nào?
"Tôi bảo em gọi tôi là unnie! Dù gì tôi cũng nợ em một mạng trong quy tắc tôi tự đặc ra, kẻ đã cứu mình cho dù có chết cũng phải đền ơn đáp nghĩa, bây giờ tôi với em xem như là bạn rồi không cần phải gọi khách sáo như vậy"
"Da...dạ, unnie nói phải"
Ánh mắt Heejin có phần rất kiên định muốn em từ chối cũng không được dù gì đây cũng xem như là một bước đi tiến tới trong mối quan hệ của cả hai rồi, ít nhất Heejin không chỉ chú ý đến em còn chủ động gọi cả hai là bạn.
"Anh kia! Đây là bệnh viện anh không thể muốn vào là vào được"
"Mau tránh ra! Em gái tôi đang bị thương, em ấy mà có chuyện gì các người không xong với tôi đâu!?"
Bên ngoài có tiếng người nói chuyện khá lớn là một giọng nam và một giọng nữ họ đang tiến gần đến đây, Wonyoung muốn ra xem có chuyện gì nhưng nhìn lại Heejin vẫn đang măm măm mấy miếng táo mà em vừa gọt lại không thể chỉ hy vọng họ không dính dáng gì đến hai người thôi.
*RẦM*
"YAH!!!"
Wonyoung giật bắn mình vì tiếng cửa va vào tường, một thân hình nam nhân cao lớn chạy vụt vào hướng đến phía Heejin. Anh ta nắm lấy hai vai cô liên tục mà lây vẻ mặt rất hốt hoảng và lo lắng.
"Em gái bé bỏng của anh! Em có chuyện gì? Đứa nào làm em ra nông nổi này? Nói đi anh sẽ sử nó!!"
"Yah! Anh làm ơn buông chị ấy ra, người ta đang bị thương đó"
Wonyoung bước đến nắm lấy hai vai anh ta đẩy ra lại không nghĩ mình dùng sức mạnh đến nỗi khiến anh ấy ngả xuống đất, khoan đã hình như em nhận ra anh ta!
"Này! Em là ai chứ? Tôi là anh trai không được lo lắng cho em gái sao?"
"Chị ấy bị thương anh làm vậy chẳng khác nào làm chị ấy shock cơ tim hết"
…
"Mọi chuyện ra là vậy...cái con bé ngốc kia, anh mày đã dặn bao nhiêu lần về nhà phải gọi cho anh hoặc đi cùng đàn em cơ mà? Đánh đấm hay quá nhỉ? Bây giờ nằm một chỗ rồi đó vừa lòng chưa? Muốn người anh này lo lắng đến chết sao?"
Anh ta tiến đến cốc một cái vào đầu Heejin làm cô đau đưa tay lên mà xoa và biết đấy Wonyoung chẳng hài lòng xíu nào với cái hành động đó đâu, nếu anh ấy không phải anh trai của Heejin thì em đã lôi cổ áo anh ta ra ngoài rồi, người gì đâu vừa thô lỗ lại còn ngang ngược.
"Ah! Em là người đã cứu em gái anh sao? Xin lỗi vì lúc nãy anh lo lắng quá thôi, anh tên là Jeon EunJin còn em?"
"Jang Wonyoung! Anh là người hôm trước đến đón chị ấy sao?"
"Đúng! Hôm đó anh mới đi công tác về tiện đường đến đón em ấy, đã bảo khi về phải đi cùng đàn em cơ mà bị như vậy cũng đáng lắm"
Giọng nói của Eunjin có hơi đanh đá và vô tâm nhưng em biết anh ấy cũng vì muốn tốt cho Heejin thôi, còn cô nãy giờ chẳng quan tâm họ đang nói gì bản thân vẫn chăm chỉ ăn hết dĩa trái cây mà Wonyoung gọt sẵn.
"Em nhớ ra mình có bài tập chưa làm, anh chăm sóc chị ấy giúp em. Sữa và thức ăn em để sẵn ở bàn kế bên nhất định phải ép chị ấy ăn uống hết trong hôm nay đó nha anh mà không làm được là chết với em, em về nhé unnie~"
Em chào tạm biệt hai người rồi vội vã chạy đi, Eunjin nhìn Wonyoung rồi lại nhìn em gái mình đúng là khác nhau một trời một vực, người kia vui vẻ năng động bao nhiêu thì người này lại thụ động lạnh lùng nhạt nhẽo bấy nhiêu.
"Hai đứa hợp nhau đó nha! Không biết sau này cưới nhau về sẽ thế nào nhỉ?"
"Khụ...khụ...cưới hỏi gì chứ? Anh bị điên sao?"
"Ara! Em quên anh là bách và hủ nam sao? Em gái anh đỏ mặt kìa, ôi vậy là ông anh già này sắp có thêm một đứa em gái rồi hahaha"
Eunjin cười trêu em gái mình, Heejin chỉ biết ngồi đó hậm hực cắn mấy miếng táo trong miệng xem như đó là sự xấu hổ của bản thân rồi nuốt xuống cho tiêu hóa hết giống như việc từ chối những sự trêu chọc của anh trai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip