Ngoại truyện 2 (3)
Wonwoo nhìn vào mắt Soonyoung, trong lòng không tránh khỏi có hơi căng thẳng.
Thường ngày hắn là một người quyết đoán, không hề e dè ai. Nếu là vài năm trước, tuyệt đối không có chuyện Wonwoo tỏ ra đáng thương hay sử dụng mưu kế tâm cơ gì đó, nếu hắn gặp vấn đề gì sẽ trực tiếp giải quyết nó.
Sau khi quen biết Soonyoung, hắn mới dần dần học được mấy cái này.
Bởi vì hắn muốn Soonyoung chú ý đến hắn, nhưng nếu hắn dùng cách ép buộc Soonyoung thì không hề có hiệu quả gì với cậu.
Mà bây giờ, cho dù hắn dùng thái độ cứng cỏi như vậy để nói với Soonyoung thì cũng không thể nói rõ cho cậu biết được trong tương lai con người hắn tồi tệ như thế nào.
Wonwoo trong tương lai rất được Soonyoung tin tưởng, người tin tưởng hắn đến vậy mà hắn lại không biết trân trọng, đã vậy còn không coi Soonyoung là người bạn thân nhất.
Nghĩ đến đây, Wonwoo nhíu mày, hắn nhích lại gần Soonyoung, chầm chậm thò tay vào chăn nắm lấy tay Soonyoung.
Soonyoung khẽ cười: "Vậy tôi đi chung với cậu ha?"
"Ừm, hai chúng ta cùng tuổi với nhau, dĩ nhiên nhu cầu vận động và thời gian vận động của cơ thể cũng tương tự nhau, một mình tôi tập thể dục làm gì chứ." Wonwoo bỗng dưng nghĩ đến chuyện gì đó, giọng nói dường như lạnh xuống mấy độ, "Hay là cố ý tăng cường sức khoẻ một mình để sống lâu hơn cậu thêm mấy năm hay gì?"
Mặc dù đã cố ý kiềm chế, nhưng sự tức giận và bất mãn vẫn thể hiện rõ ràng qua lời nói của hắn, Soonyoung biết không thể để Wonwoo tự mình suy diễn thêm nữa, nên lập tức nắm lấy tay Wonwoo.
Nhiệt độ của hai người làm cho không gian trong chăn rất ấm áp, ánh đèn đầu giường nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của Soonyoung, khiến cho Wonwoo mê mẩn.
"Được rồi, muốn đi chung thì mình đi chung thôi."Ngủ đi, hôm nay cứ nghỉ ngơi cái đã, sau này rồi chúng ta cùng nhau tập thể dục chung ha."
Được giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại như vậy an ủi làm cho Wonwoo yên tâm hơn, khẽ nhắm mắt lại.
Hắn sẽ để Soonyoung từ từ phát hiện ra, Wonwoo trong tương lai tồi đến cỡ nào.
*
Soonyoung tắt đèn đầu giường, nằm trong bóng tối bắt đầu tự hỏi mình.
Cậu và Wonwoo đã ở bên nhau mười mấy năm, mọi cảm xúc của Wonwoo muốn thể hiện ra cậu đều hiểu rõ, hơn nữa còn vô thức nghĩ rằng nguyên nhân của những cảm xúc đó là do Wonwoo yêu cậu quá nhiều.
Ví dụ như lý do vì sao nếu có người đang nhìn cậu chằm chằm, Wonwoo sẽ luôn cố ý đứng che cậu lại, đó là do Wonwoo đang ghen.
Mà bây giờ cậu mang theo suy nghĩ này trong tình huống đang ở chung với Wonwoo trai thẳng như hiện tại, vậy mà lại không có quá nhiều khác biệt.
Tỷ như khi Wonwoo nói với cậu những lời đó, cậu cho rằng đó là do Wonwoo mười tám tuổi không thích cậu đối xử quá tốt với Wonwoo ba mươi tuổi, cho nên mới ghen tỵ để tranh giành tình cảm.
....Cậu cảm thấy hình như Wonwoo trai thẳng đang có ý nghĩ này thật.
Soonyoung nhắm mắt lại, quyết định tiếp tục quan sát thêm xem sao.
*
Soonyoung tỉnh dậy trong một cái ôm ấm áp.
Sau khi kết hôn gần mười năm, hầu như lúc nào cậu cũng thức dậy trong cái ôm ấm áp như vậy, tất cả dường như đã trở thành thói quen.
Soonyoung không nghe thấy tiếng báo thức, vì vậy theo bản năng vẫn chưa chịu xuống giường, dụi dụi trong lồng ngực rộng lớn ấy tìm chỗ thoải mái nhất để tựa vào.
Lúc này đáng lẽ Wonwoo nên vươn tay ra ôm cậu vào lòng, điều chỉnh lại tư thế nằm của hai người để cậu có thể càng dựa vào gần hắn hơn, đồng thời cũng hôn lung tung lên mặt cậu vài cái.
Soonyoung đã rất quen với những trình tự như vậy, tuy rằng bây giờ Wonwoo không đưa tay ra để điều chỉnh vị trí của họ, nhưng cậu vẫn nâng mặt lên để cọ cọ lên mặt của Wonwoo.
Cậu không hôn hắn.
Đến lúc cọ tới gần môi của Wonwoo, cậu không hôn môi hắn mà hôn cái cằm lún phún râu của Wonwoo. Soonyoung đưa tay sờ môi dưới mềm mại của hắn.
Người mà cậu hôn không hề đáp lại cậu, còn không thèm nhúc nhích chút nào, giống như một khúc gỗ vậy đó.
....Sao hôm nay Wonwoo ngủ say dữ vậy ta?
Thân thể mà cậu đang dựa vào quá cứng nhắc, Soonyoung mơ màng cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, mở mắt ra.
Đập vào mắt cậu là gương mặt của Wonwoo, hắn đang trợn tròn mắt lên nhìn cậu, gương mặt cứng nhắc, dường như thái dương của Wonwoo còn đang giật giật tựa như muốn nổ tung.
Soonyoung và Wonwoo tròn mắt nhìn nhau vài giây, sau đó liền ngồi dậy.
Cậu hôn Wonwoo, nhưng người cậu hôn không phải là Wonwoo ba mươi tuổi mà là Wonwoo mang tâm hồn mười tám tuổi, một tên trai thẳng vô cùng kì thị đồng tính, người xem cậu là người bạn tốt nhất, Wonwoo!
Wonwoo trai thẳng này có thể hôn được hay không? Cho dù lúc hai người còn là bạn bè đã từng tự xử giúp nhau, nhưng cũng chưa bao giờ đến mức hôn môi, lúc quen nhau rồi mới hôn nhau, bởi vì chuyện hôn môi không phải là chuyện nằm trong phạm vi mà bạn bè có thể làm với nhau.
Soonyoung lăn lộn trong xã hội đã nhiều năm, vì vậy cậu cố tỏ ra bình tĩnh để đối mặt với hắn.
"Tại tôi còn chưa tỉnh ngủ nên mới cựa quậy cổ một chút, không ngờ cậu lại nằm gần tôi như vậy, cậu không sao chứ?" Soonyoung hỏi.
Nãy giờ Soonyoung nói gì Wonwoo đều không nghe thấy, trong đầu hắn bây giờ còn đang ong ong, tựa như một mớ bòng bong vậy.
Soonyoung vừa mới hôn hắn.
Soonyoung hôn hắn.
Hôn hắn.
Hắn.
Môi của Soonyoung thật mềm.
Người của Soonyoung cũng rất mềm mại.
Người Soonyoung thơm quá.
"...... Wonwoo?" Mắt thấy Wonwoo vẫn không nhúc nhích, Soonyoung duỗi tay đẩy đẩy, lo lắng nói, "Có phải thấy không khoẻ chỗ nào hay không?"
Wonwoo vẫn là không nói gì, gương mặt hắn vẫn cứng đờ, trông rất doạ người.
.....Cái biểu cảm này, sao mà giống lúc Wonwoo nhìn thấy quà sinh nhật mà cậu chuẩn bị y hệt nhau vậy ta, kinh ngạc đến khó tin, không biết nên phản ứng như thế nào.
Lúc đó Wonwoo hưng phấn muốn điên lên.
Soonyoung: "......"
Soonyoung rời tầm mắt khỏi khuôn mặt Wonwoo, nhìn xuống phía dưới.
Lúc trước khi cậu và Wonwoo chưa xác định quan hệ, lúc cậu thử hôn môi Wonwoo, phản ứng đầu tiên của Wonwoo doạ cho cậu giật mình.
Mà hiện tại, mà bây giờ biểu cảm của Wonwoo cũng y như vậy.
Cũng không biết là do bây giờ là sáng sớm hay do nụ hôn của cậu lúc nãy.
"...... Wonwoo?" Soonyoung lại đẩy Wonwoo lần nữa.
"Ừm." lần này Wonwoo lên tiếng, cong chân lại.
"Để tôi đi rửa mặt rồi coi thử bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi chưa nha, cậu đợi một lát nữa rồi xuống cũng được, không cần gấp." Soonyoung không nói gì thêm, vỗ vai Wonwoo, để lại không gian riêng tư cho Wonwoo mười tám tuổi chuẩn bị tâm lý, lòng tự trọng của Wonwoo rất lớn.
Đầu bếp đã bày đồ ăn lên bàn, độ nóng rất vừa phải.
Soonyoung múc cho mình và Wonwoo mỗi người một chén cháo, một ý tưởng táo bạo bỗng nhiên xẹt qua đầu Soonyoung.
.....Lúc cậu và Wonwoo chưa quen nhau, người giám định gay Wonha đã từng nói với cậu rằng, cậu còn thẳng hơn so với Wonwoo.
Lúc đó cậu không hề để mấy lời này trong lòng.
Tiếng bước chân ở phía cầu thang gỗ vang lên, Soonyoung thấy Wonwoo đang ủ rũ bước xuống.
Wonwoo tỏ ra bình thường như mọi khi, cho đến lúc ăn được nửa chừng thì Soonyoung thấy Wonwoo đang chuẩn bị nhét một cái trứng chưa lột vỏ vào trong miệng, mới vội vàng duỗi tay ngăn Wonwoo lại.
Wonwoo như mới tỉnh dậy trong cơn mơ, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Lúc này, chắc hẳn cậu nên nói gì đó ha.
"Chắc là do mấy ngày nay tôi làm việc mệt quá nên lúc ngủ hơi quậy một chút." Soonyoung đang đoán xem suy nghĩ trong lòng hắn, nhẹ giọng nói: "Chuyện sáng hôm nay....tôi thực sự xin lỗi cậu, làm cho cậu cảm thấy ghê tởm rồi."
"Không cần nói xin lỗi với tôi, cậu không có làm sai gì hết." Wonwoo ngay lập tức nhíu mày lại, "Với lại đừng có nói chữ ghê tởm, mấy chữ này không xứng đáng dùng để nói về cậu."
Mấy từ như ghê tởm này, làm sao có thể có chút liên quan nào với Soonyoung được?
Hắn cũng hoàn toàn không hề cảm thấy ghê tởm.
Ánh mắt của Soonyoung rất bình tĩnh nhìn Wonwoo, tiếp tục nói: "Nhưng lúc trước cậu nói với tôi rằng, cậu ghét tiếp xúc gần với người cùng giới, làm vậy sẽ khiến cho cậu cảm thấy ghê tởm mắc ói."
Điều mà Soonyoung nói là thật, Wonwoo lại nhíu mày.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, Soonyoung nhìn Wonwoo đang chậm rãi thả lỏng cơ mặt, cuối cùng nhìn cậu cười một cái.
"...... Sao mà cậu giống với mấy người đó được." giọng nói và cơ mặt của Wonwoo đều đang thả lỏng, "Cậu chính là bạn thân nhất của tôi mà."
Bởi vì họ là bạn thân nhất của nhau, nên nếu người khác làm như vậy hắn sẽ cảm thấy phản cảm, nhưng nếu là Soonyoung thì không hề có vấn đề gì cả.
Ánh mắt Soonyoung hơi trầm xuống, cậu rũ mắt, giúp Wonwoo lột vỏ trứng gà, đặt vào trong chén của Wonwoo.
"Sau khi ăn xong... Chúng ta đi gặp ba mẹ cậu nha, họ nghe nói cậu bị thương nên rất lo lắng." Soonyoung nói.
*
Ba mẹ Wonwoo sau khi về hưu thì thường đi du lịch, bởi vậy họ có rất nhiều nhà ở nhiều thành phố khác nhau, hiện tại vừa lúc đang ở thành phố mà Soonyoung và Wonwoo ở.
Soonyoung lái xe, chở Wonwoo đến chỗ ở của cha mẹ hắn.
Trước đó cậu cũng có nói rằng trí ức của Wonwoo chỉ dừng lại ở tuổi mười tám, cũng nói với ba mẹ Wonwoo là cậu đang giả làm bạn của hắn, để tránh kích động Wonwoo.
Cho nên đợi đến lúc mà ba mẹ Wonwoo kiểm tra kỹ càng rằng con trai mình không có bị thương gì nặng thì lại bắt đầu dùng ánh mắt kì lạ nhìn con trai mình.
Hôm nay Wonwoo mặc một cái áo khoác màu xám, ba Wonwoo đẩy kính: "Mặc áo màu xám trầm hả, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
Soonyoung: "......"
Đứa con mười tám tuổi ngỗ nghịch không hề muốn nói chuyện với ba mình nữa, liền đi đến đứng bên cạnh Soonyoung.
Còn chưa đến giờ cơm trưa, ba Wonwoo pha một bình trà ngon, để mọi người vừa uống vừa tán gẫu.
Ba Wonwoo nhấp một ngụm trà, hít sâu rồi thở dài một hơi: "Hai đứa con đã từng tuổi này rồi, cũng nên tìm người yêu rồi đó, chứ chẳng lẽ định độc thân suốt đời hay sao?"
Khoé môi Soonyoung hơi cong lên, còn Wonwoo thì lại đang nhíu chặt mày lại.
Mẹ Wonwoo tiếp lời: "Đúng vậy, kết hôn là chuyện lớn của đời người, ai cũng phải trải qua, đây còn là trách nhiệm với xã hội nữa, Soonyoung con thấy dì nói đúng không?"
Soonyoung nghe là biết ba mẹ Wonwoo đang cố ý chọc hắn, thật ra trong phòng này ai cũng kết hôn cả rồi, chỉ có mình Wonwoo là không biết thôi.
Soonyoung lên tiếng hưởng ứng, cầm lấy ly trà nhấp một ngụm.
Wonwoo mới vừa nghe mấy lời đó xong liền cáu kỉnh.
"Thời buổi nào rồi, ai nói nhất định phải kết hôn, kết hôn ngoài việc bị phân chia tài sản còn có ích lợi gì sao?" Wonwoo cười lạnh một tiếng, "Ai yêu ai cưới thì kệ người đó, dù sao cả đời này con cũng không kết hôn đâu."
"Chia tài sản cho người mình yêu thì có gì không tốt đâu?" ba Wonwoo nói, "Đợi đến lúc con kết hôn, nhiều khi con còn đưa hết tài sản cho người đó, trên người không có một đồng tiền nào còn cảm thấy vui vẻ không chừng."
Wonwoo cười lạnh: "Con không có khờ đến mức đó đâu."
Wonwoo dừng lại một chút, tiếp tục nhắc lại: "Dù sao con cũng không kết hôn đâu, có hối con cũng vô dụng thôi, không có ai làm con thấy thích hết."
Hai vị phụ huynh đều quay qua nhìn Soonyoung, Soonyoung đặt ly trà xuống, cười khẽ một tiếng.
Trước kia cũng y như vậy, người bạn thân trai thẳng Wonwoo này cũng không chịu yêu đương, cũng từ chối bất kì ai tiếp cận hắn, hắn chỉ đi chung với cậu mà thôi.
Wonwoo nói rằng, hắn muốn làm bạn với cậu đến già.
Soonyoung nghiêng đầu, nhìn Wonwoo đang ngồi bên cạnh mình.
Wonwoo vẫn đang cáu kỉnh, dĩ nhiên là hắn không hề muốn nói đến vấn đề này nữa.
"Không có ai làm cho cậu thấy thích hết, kể cả tôi luôn hả?" Soonyoung hỏi.
Wonwoo sửng sốt, lập tức phủ nhận: "Đương nhiên là không bao gồm cậu rồi."
"Ừm." Soonyoung lại cười rộ lên, "Vậy ý là....cậu muốn kết hôn với tôi sao?"
Đây chỉ là một câu đùa vui thôi, chắc sẽ không k1ch thích Wonwoo đâu.
Chuyện này dĩ nhiên ngoài sức tưởng tượng của Wonwoo, Soonyoung cười nhìn Wonwoo, cậu nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Wonwoo, cũng thấy được vành tai vì đang tưởng tượng gì đó mà đỏ lên của Wonwoo.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip