d
dạo này viên hữu sang ăn cơm trưa và đứng đợi thuận vinh về cùng nhiều đến mức cậu cũng đã quen, đôi lúc còn tự giải thích dùm anh vài lí do tựa như chắc vì nhà hai người gần nhau nên mới về cùng, vì anh chưa thân thiết được với ai trong văn phòng nên mới sang ăn với thuận vinh.
nhưng được một thời gian thì những điều ấy cũng không còn được thuận vinh dành nhiều sự quan tâm đến nữa, chúng đối với cậu như trở thành những thứ quen thuộc hằng ngày.
giờ là thời điểm cuối năm, công việc một lúc một chất đống, thuận vinh cảm thấy mình ngoài ngày ở phòng công chứng, đêm về nhà tiếp tục làm bạn với đống giấy tờ thì không thể đi đâu thêm cả, tâm trạng cũng do đó mà stress vô cùng.
tối nay thuận vinh cùng một vài đồng nghiệp, bao gồm cả toàn viên hữu, có một buổi hẹn với đối tác ở một quán nhậu khá xập xình. cậu cũng chẳng hiểu tại sao người ta lại chọn chỗ này, đứng trước cổng đã thở dài thườn thượt, tửu lượng của cậu kém như thế này thì làm sao mà tham chiến, khéo sau hôm nay sếp sẽ giam cậu trong văn phòng mãi mãi luôn mất.
"gì đấy?" viên hữu nhìn gương mặt người nhỏ hơn cau có mà quay sang, hơi bất ngờ vì nhận được ánh mắt cầu cứu của thuận vinh.
"tại sao lại là chỗ này chứ? tôi ghét đám đông," và tôi chỉ uống được một chai rưỡi soju, khi say sẽ khóc nhè. nhưng thuận vinh là một người có lòng tự trọng cao, làm sao mà cậu dám nói cho anh ta vế sau cơ chứ,
viên hữu là bạn học của cậu năm năm, người yêu của cậu ba năm, giờ là đồng nghiệp sắp được thêm ba tháng, anh đã quá hiểu người này, vậy mà nhìn cậu còn phải úp mở úp mở, viên hữu chỉ biết cười thành tiếng, "sợ không uống nổi rồi lại say nhè ra à?"
"có con khỉ, ông đây không yếu thế đâu nhé." thuận vinh vừa nghe xong, như có tật giật mình, gằn giọng, cậu nghĩ mình đang đe dọa viên hữu nhưng không hề biết anh chỉ thấy dễ thương, đáp lại.
"thôi đi, tôi chả biết cậu quá còn gì còn phải ngại," viên hữu thong thả đút tay vào túi quần, "yên tâm đi, chỉ là kí hợp đồng không ai bắt cậu phải nốc hai chai rượu đâu."
"nhân viên mới như cậu làm sao mà hiểu được." thuận vinh thở dài, tiện hất vai người kia một cái rồi đi trước, "đến giờ rồi kìa, mau vào."
viên hữu chân dài, anh không cần tốn sức để bắt kịp thuận vinh, "đợi với, chút nữa cậu mà say không ai cứu đâu."
"có cứu cũng cốc cần cậu."
_
cuộc gặp mặt diễn ra tương đối thuận lợi, lúc kí hợp đồng xong cũng là lúc thuận vinh thấy men say ngà ngà ngắm vào người mình. một, hai, ba, bốn, năm,.. nãy giờ cậu đã uống bao nhiêu li rồi chẳng đếm nổi nữa, vì cái tính háo thắng muốn thể hiện trước viên hữu và mấy bạn đồng nghiệp, đối tác cứ mời là cậu liền nốc cạn, bây giờ thì liền thấy hậu quả,
đầu thuận vinh quay nhanh như chong chóng tre.
nghe vị đối tác thân thiện mời ở lại uống rượu tâm tình thêm chút nữa mà các đồng nghiệp của cậu trông rất thoải mái đồng ý, thuận vinh âm thầm rủa ông trời hết thương cậu rồi, chỉ ước mình có thể về nhà ngay bây giờ. cậu cứ cảm thấy người bản thân nghiêng nghiêng ngả ngả thế nào, như có thể một phát liền nằm bẹp lên toàn viên hữu kế bên vậy.
anh sớm đã phát hiện được cái bộ dạng không ổn định của thuận vinh, vậy mà cái tên đối tác đối diện có vẻ không tinh tế đến vậy.
"một li nữa nào."
thuận vinh nở một nụ cười méo mó, song vẫn gượng cầm cái li đã được rót đầy, tính đưa tay lên cụng thì bị toàn viên hữu giật lấy, cậu còn chưa bắt kịp tình huống liền thấy anh cười giả lả với vị đối tác,
"để tôi uống thay cậu ấy, tối nay chúng tôi còn phải làm việc, nốt li này nữa anh em mình dừng nhé."
quyền thuận vinh thấy có gì đó không hợp lí, định chồm lên mắng mỏ toàn viên hữu, làm gì có việc nào cơ chứ, tên này nói xạo không chớp mắt à, thì liền nhận ra mình đang chóng mặt, đầu đã hơi nhức nhức, và anh thì đang là 'anh hùng' cứu cánh cho cậu trước đống rượu đấy,
thuận vinh chỉ thầm cảm ơn trời đất, chứ nhất quyết không cảm ơn viên hữu.
buổi gặp mặt kết thúc khoảng chín giờ rưỡi tối, trong khi các đồng nghiệp của cậu thong thả ra về vì hợp đồng đã thành công viên mãn thì thuận vinh vẫn ngồi lì tại chỗ, viên hữu tưởng cậu xỉn đến nỗi không đứng dậy được liền nắm cánh tay thuận vinh kéo kéo,
"bộ không tự đi về được nữa à?"
"buông ra," giọng thuận vinh nhè nhè, đẩy người viên hữu ra, nhưng chẳng biết đẩy làm sao mà viên hữu lại ngồi xuống bên cạnh cậu.
"làm sao nữa?"
"sao trăng cái gì?" thuận vinh nheo mắt, "thì cậu cứ về đi, tôi ở đây chút."
viên hữu thở dài, "ở lại đây rồi lát nữa cậu về như thế nào?"
"tôi thế nào kệ mẹ tôi đi," thuận vinh đẩy vai viên hữu sang một bên, cậu như thiếu niên đang dỗi hờn, buông một câu sầu não, "sao cậu cứ quan tâm tôi thế làm gì? có thân thiết gì không?"
"tôi ở lại đây với cậu." viên hữu mặc kệ người kia khi say bắt đầu nói năng loạn hết cả lên, ngồi sát lại người thuận vinh.
"cậu xích ra coi," thuận vinh lườm anh đỏ cả mắt, nhưng rồi cũng không quan tâm nữa mà nhích ra xa, cầm cốc rượu đã được rót đầy từ khi nào, tiếp tục uống cạn.
cậu thấy khóe mắt mình ươn ướt.
toàn viên hữu lúc đầu còn ngăn cản cái tay hư hỏng của cậu chạm vào cái chai thủy tinh sóng sánh nước màu đỏ đậm, nhưng rồi như nhìn thấu được dòng cảm xúc sắp dâng trào của thuận vinh, anh không nói gì mà cũng tự động rót cho mình một li,
"mình uống cùng đi."
"umhmm." thuận vinh không đáp, chỉ khẽ nâng li chạm với li của toàn viên hữu.
"cậu có gì muốn nói không?"
viên hữu nhìn chằm chằm gương mặt mơ màn của thuận vinh, ngay lúc này chỉ muốn ôm lấy và hôn lên khóe mắt cậu,
nhưng đương nhiên, anh không làm được.
"câu đó phải để tôi hỏi cậu mới đúng." giọng thuận vinh cất lên ngắt quãng trong tiếng nhạc xập xình, "cậu là bị sao vậy?"
"tôi bị sao?"
hai người ngồi yên lặng một lúc lâu, viên hữu đoán chừng thuận vinh đã uống được hết gần nửa chai soju trên bàn, mới nghe giọng cậu bắt đầu đều đều cất tiếng, mà vừa đến câu đầu tiên anh đã liền chẳng muốn nghe nữa.
"chẳng phải lúc đó bảo chia tay tôi tàn nhẫn lắm hay sao, chẳng phải lúc đó bỏ tôi một mình cô đơn lắm hay sao, chẳng phải lúc đó còn không để lại cho tôi lời giải thích nào hay sao,.." thuận vinh chưa nói hết câu đã bị viên hữu cắt ngang,
"cậu thích nhắc về quá khứ nhỉ?"
"cậu im miệng đi," thuận vinh lườm người đối diện, "đừng tỏ ra với người khác là cậu đối tốt với tôi lắm như thể cậu chưa từng có lỗi vậy. tôi chẳng biết mình có lí do gì phải dằn vặt như thế suốt năm năm khi đối với cậu tôi chẳng là cái thá gì, và tôi cũng chẳng phải là đứa làm sai nữa,"
"chừng nào cậu mới để cho tôi có một cuộc sống yên ổn đây hả? cậu định quan tâm tôi tới khi nào? cậu đâu có đi du học được nữa đâu phải không? vậy, đến lúc cậu cưới vợ? hay đến lúc cậu có con?" thuận vinh cũng chẳng biết viên hữu đang chạm trúng dây thần kinh nào của mình, được đà nói nhăng nói cuội nhiều hơn, với cái giọng điệu trách móc.
cậu say thật rồi, nhưng lại không ngăn được bản thân mình uống thêm.
viên hữu im lặng, anh tính giải thích gì đó, nhưng lại muốn để thuận vinh bộc bạch hết mọi thứ, nhưng lại muốn im lặng thay cho câu trả lời,, vì anh không thể tìm được một bản thân can đảm, vì anh không thể tìm được một bản thân mạnh mẽ thổ lộ hết tất cả mọi thứ cho thuận vinh như trong quá khứ nữa.
viên hữu nghĩ, thời gian năm năm qua đã mang cho anh rất nhiều kiến thức, địa vị, danh vọng, kinh nghiệm sống, nhưng cũng đã lấy đi của anh một tình yêu đẹp đẽ,
thời gian năm năm qua hẳn cũng đồng thời đã khiến thuận vinh trưởng thành, nhưng cũng đã tước mất nụ cười và cái vẻ đơn thuần của người anh yêu nhất.
nhưng viên hữu không thể trách móc ai được ngoài bản thân mình, tất cả đều là lựa chọn của anh.
"vì tôi có biết mình có lỗi nên tôi mới làm thế," viên hữu cố giữ giọng mình bình tĩnh đáp lời, "tôi không yêu cầu cậu phải tha thứ cho tôi, tôi chỉ mong cậu có thể, ừm, chờ đợi tôi thêm một chút nữa."
viên hữu nắm lấy bàn tay đang đặt lơ lửng trên mặt bàn của thuận vinh, một cách nhẹ nhàng, "một chút nữa thôi."
"cậu đâu có hiểu?" thuận vinh mở to mắt nhìn toàn viên hữu, hay nói cách khác là ngăn mấy giọt nước mắt không biết phép tắt của cậu lại sắp trượt ra, "tôi chờ cậu cũng được, tôi như thế nào cũng được."
"là vì tôi yêu cậu." lời nói nhẹ tênh của thuận vinh làm trái tim viên hữu nửa đập điên cuồng, nửa tưởng chừng như dừng lại vì đau nhói. tại sao cậu vẫn như thế kể cả khi viên hữu đã gần như trở thành một tên người yêu cũ, cũng như tình đầu tồi tệ nhất của cậu rồi? tại sao cái tình cảm của thuận vinh lại dai dẳng mãi như vậy? kể cả khi năm năm đã trôi qua. mà thật ra, viên hữu thấy chính bản thân mình cũng chẳng khác gì,
thứ duy nhất khác biệt chắc chỉ là chính cách hai người đưa ra quyết định,
viên hữu biết, thuận vinh sẽ không bao giờ chọn rời bỏ anh.
và viên hữu biết, mình sẽ trở nên tệ hại như thế nào, sẽ tự dằn vặt bản thân mình như thế nào, nhưng anh vẫn chọn rời đi.
anh biết tất cả, biết mình yêu thuận vinh, và cũng biết thuận vinh yêu mình. nhưng như cái cách mà viên hữu nhất quyết dứt khăn áo đi xa nửa vòng trái đất để tìm cho mình một cuộc sống tốt hơn, thuận vinh một ngày nào đó, cũng sẽ là người thẳng tay bóp chết cái tình cảm trong cậu mà thôi. đâu ai chờ đợi được mãi, đâu ai có quyền được bắt người khác phải chờ đợi mình.
dòng suy nghĩ của viên hữu bị cắt ngang khi anh nghe thuận vinh nói, mà trong âm giọng của cậu, anh hoàn toàn có thể nghe ra một trăm lẻ một những điều khổ tâm của cậu, có thể nhìn thấy một phiên bản tệ hại của bản thân mình,
"còn tôi, tôi chỉ mong cậu đừng rời bỏ tôi thôi mà. đơn giản như thế cậu cũng không làm được thì tôi đâu có hi vọng gì nữa."
"nó không đơn giản như cậu nghĩ," viên hữu ngập ngừng,
"bởi vì tôi khi yêu đâu có tính toán nhiều như cậu." thuận vinh gần như gào lên với cái chất giọng rung rẩy của mình, cậu mất bình tĩnh ngắt lời anh, nhưng rồi lại bị nỗi buồn thăm thẳm nhấn chìm. "tám năm đối với cậu không là gì, tám năm đối với tôi là tất cả."
viên hữu không còn nghĩ được gì nữa khi thấy cơ thể thuận vinh rung rung dựa hẳn vào mặt bàn. cậu khóc, nhưng tiếng nhạc ồn ào đã sớm áp đảo tiếng nấc vô vọng của thuận vinh,
đến cậu còn không thể nghe được âm thanh thảm hại của chính mình, thì làm sao toàn viên hữu có thể hiểu được cơ chứ.
"thuận vinh," anh ôm lấy thân thể gầy gò, càng thấy thuận vinh cắn răng nuốt ngược nước mắt vào trong, dằn vặt bản thân thầm lặng như vậy, tim viên hữu lại càng thắt chặt lại. nhưng anh sẽ không làm được nếu cứ trân trân nhìn cậu một mình như thế, đặt mái đầu xơ tóc của thuận vinh lên vai trái của mình, viên hữu thì thầm,
"tôi ở đây, đừng khóc nữa."
dừng lại một chút, anh như đem hết thảy dịu dàng gửi vào câu nói tiếp theo,
"tôi hứa, tôi nhất định sẽ ở đây với cậu, mãi mãi."
nhưng thuận vinh đã chẳng nghe thấy gì nữa rồi, cậu thật sự mệt lắm.
_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip