Ngoại truyện

Thời tiết tháng bảy nóng như đổ lửa, thỉnh thoảng có vài đám mây lơ lửng trôi ngang bầu trời, nhưng không hề có tác dụng trong việc che nắng, lướt qua chốc lát lại bị nhiệt độ mặt trời thiêu đốt.

Nhưng chiếc xe ba bánh màu xanh lục vẫn phải vất vả làm việc.

Toàn Viên Hựu bật công tắc xoay của chiếc quạt điện bên cạnh, đẩy nó ra xa thêm vài centimet, "Đừng chĩa nó thẳng vào người như vậy, lát nữa em sẽ đau đầu đấy."

"Em nóng lắm!" Quyền Thuận Vinh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay, cúc áo đã cởi tận ba nút mà trán vẫn vã mồ hôi ròng ròng, rẽ tóc mái cắt ngang trán vén sang hai bên.

"Hôm nay đóng cửa sớm," Toàn Viên Hựu lấy chìa khóa xe từ trong ngăn kéo phía sau quầy thu ngân, "Tí nữa anh đi mua mấy quả dưa hấu, về nhà mình bật điều hòa."

Suốt sáu tháng qua, thu nhập của siêu thị khả quan vô cùng, hai người bọn họ cũng không có khoản chi nào lớn, vậy nên cuối tháng trước đã nghĩ đến chuyện thuê một căn nhà khác.

Khu dân cư mới thuê nằm ngay cạnh siêu thị, mất hai phút xuống tầng là đến nơi, mới mẻ sáng sủa so với chỗ cũ, nhà cửa cũng rộng rãi hơn rất nhiều, sắm chiếc giường đôi lớn, còn lắp thêm cả điều hòa không khí.

Có điều nghe nói dùng máy lạnh tốn rất nhiều điện, hai người họ vì tiết kiệm tiền điện nên chỉ dám bật khi trời quá nóng, chẳng hạn như ngày hôm nay, dù chỉ ngồi im cũng đổ mồ hôi như tắm.

Quyền Thuận Vinh ậm ừ đáp lại, giống như nóng đến mức không còn sức trả lời.

"Đừng ăn kem nữa, hôm nay em đã ăn hai que rồi." Toàn Viên Hựu mở rèm cửa ra, cũng không quên quay đầu dặn dò.

"Nè anh là bố em hả..."

"Nghe rõ chưa?"

"Biết zoài!" 

Hai ngày trước Toàn Viên Hựu đang nằm ngủ trưa trên ghế tựa ở phòng nghỉ trong siêu thị, bỗng nhiên bị tiếng của một người thu gom phế liệu đánh thức, tông giọng khàn khàn gọi tên Quyền Thuận Vinh nhưng không thấy bóng người, hắn bèn đứng dậy đi tìm cậu ấy.

Nghĩ đến trưa nắng chang chang như này còn lang thang đi đâu, vừa ra đến cửa đã thấy cậu ấy ngồi trên bậc thang cùng cô bé trên lầu, bẻ nửa cây kem đưa cho em nó, nhỏ giọng thì thầm, "Xin đấy, đừng để anh Viên Hựu của em biết nhé."

Cô bé mạnh mẽ gật đầu, "Anh cũng đừng kể cho bố em nha."

Toàn Viên Hựu đứng phía sau cặp anh em ngốc chứng kiến toàn bộ sự việc, hắn ngẩng lên nhìn vị huynh đệ đang thò đầu từ cửa sổ trên tầng tìm kiếm con gái, đột nhiên cảm thấy có chút áy náy.

Chờ đến khi Toàn Viên Hựu rời khỏi siêu thị, Quyền Thuận Vinh lập tức thay đổi dáng vẻ u ám mệt mỏi, hai mắt phát sáng, nhảy dựng lên chạy đến cửa, kéo rèm nhìn ra ngoài xác nhận con xe ba bánh của Toàn Viên Hựu đã hoàn toàn biến mất khỏi cuối góc phố.

Sau đó cậu đó cậu lẻn vào tiệm cắt tóc bên cạnh, từ ngoài chỉ có thể nghe thấy những tiếng leng keng lạch cạch lặp đi lặp lại, xen lẫn mấy câu chỉ đạo "Cậu làm ăn tử tế cái coi" cùng "Cẩn thận đi chứ" của Quyền Thuận Vinh vang lên liên tục.

Toàn Viên Hựu hôm nay không phải nhập quá nhiều hàng, chỉ là vì mùa hè kem tiêu thụ nhanh khủng khiếp, mới có hai ngày thôi tủ lạnh đã trống một nửa nên hắn phải nhập về bổ sung.

Những món này cơ bản đều là mặt hàng phổ thông thường được bày bán, nhập mấy loại kem đắt tiền kiểu dáng mới lạ cũng chẳng có ai trong cái khu này thèm ngó ngàng tới.

Vừa định cùng ông chủ kiểm kê hóa đơn, Toàn Viên Hựu đã bị một chiếc kem que hình con vật ở ngăn đông ngoài cùng thu hút, bao bì nhựa màu xanh lam cùng phần giữa trong suốt để lộ lớp kem hình thù bên trong.

Mặc dù hình dạng có hơi xấu xí, nhưng vẫn miễn cưỡng nhận ra đây là con thỏ và con mèo.

"Anh zai, cái này có hình con hổ không?" Hắn hỏi ông chủ.

"Hổ là mẫu năm ngoái rồi, năm nay anh không đặt hàng từ nhà sản xuất, hình như dưới gầm vẫn còn sót hai ba chiếc bán lẻ thì phải." Ông chủ lục lọi hai cái, xách lên hai bịch ni lông đóng đầy tuyết, mơ hồ có thể trông thấy vị xoài bên trong.

"Bán hết cho tôi, giá lẻ cũng được." Toàn Viên Hựu liếc qua giá tiền, vẻ mặt không đổi quay đầu đi, lần đầu tiên trở thành sát thủ kem có chút hưng phấn.

Trên đường trở về, Toàn Viên Hựu sợ kem trong xe tan chảy nên tăng nhanh tốc độ lái so với lúc đi, vừa rẽ vào góc cua đã nhìn thấy siêu thị của mình bị một đám đông bao vây bu kín, chẳng biết đang ồn ào cái gì.

Không lẽ có người đến gây rắc rối hả?

Tim Toàn Viên Hựu đập nhanh, hắn nhấn chân ga lao vọt tới, két một tiếng dừng lại trước cổng.

Đang loay hoay định mở cửa bước xuống xe liền bị vấp chân, thậm chí còn không kịp đóng nó lại.

"Đến rồi đến rồi!" Hắn nghe thấy có người hô.

Cái gì đến cơ? Để tôi xem mặt mũi như nào?

Chủ siêu thị lù lù ở đây đừng hòng ai đến gây sự.

Toàn Viên Hựu gạt đám người ra, vừa định thốt lên câu "Làm cái trò gì vậy", người bên trong đã tự động nhường đường cho hắn.

Chẳng có ai gây rối ở đây cả, đợi đám đông giải tán, hắn mới nhìn rõ ở giữa là một sân khấu tròn nhỏ trải thảm đỏ dựng bằng khung sắt, phía dưới còn có biểu ngữ viết mấy chữ to đùng màu vàng chóe:

[Chúc mừng sinh nhật Toàn Viên Hựu]

Quyền Thuận Vinh ngồi xổm trên đó, tay này cầm tờ giấy, tay kia cầm cái loa lớn màu đỏ, ngẩng đầu nói chuyện với Tiểu Lý ở tiệm cắt tóc bên cạnh.

Trông thấy Toàn Viên Hựu, Quyền Thuận Vinh đứng bật dậy, giơ tay ra hiệu cho hắn đừng nói gì hết, sau đó giơ loa hô lớn một câu, "Trật tự đi nào!"

Tiếng ồn ào hỗn loạn xung quanh đều đồng loạt ngừng lại, Toàn Viên Hựu nhìn quanh một vòng, lúc này mới phát hiện những người tụ tập ở đây đều là hàng xóm láng giềng.

Kế đó, Quyền Thuận Vinh cầm tờ giấy giống như kịch bản của mình lên, hắng giọng rồi hít một hơi thật sâu ——

"Viên ——"

"Từ từ," Toàn Viên Hựu ngắt lời cậu ấy, "Anh cất kem vào tủ lạnh cái đã."

Hắn chạy đến chỗ chiếc xe ba bánh lấy ra mấy kiện hàng, dưới hàng trăm con mắt đi vòng qua sân khấu nhỏ, mở nắp tủ đông thẳng tay ném vào từng thùng.

Cảm giác sau gáy bị nhìn chằm chằm nóng đến cực điểm, hắn vịn vào mép tủ lạnh thở ra một hơi rồi mới quay trở lại vị trí.

"Anh xong chưa?" Quyền Thuận Vinh chớp mắt hai cái hỏi hắn.

"Xong rồi." Toàn Viên Hựu mỉm cười phủi tay, ra hiệu cậu bắt đầu đi.

"Viên Hựu của tôi."

Một dòng điện râm ran phát ra từ trong loa, giống như âm thanh ngọn gió thỉnh thoảng thổi qua khu nhà cũ ban chiều.

"Anh ấy thân thủ nhanh nhẹn, nhảy xa hai mét rưỡi;"

"Anh ấy chính trực dũng cảm, chơi kéo bao búa chưa bao giờ thua;"

Lần trước trường mẫu giáo gần đây tổ chức đại hội thể thao cho phụ huynh và các bé cùng nhau tham gia, bố mẹ bé gái tầng trên đều bận đi công tác, đành nhờ vả hai người bọn họ đến tham dự thay, kết quả cuộc thi bằng điểm với bạn nhỏ Tiểu Bàn nhà bên, thế mà cuối cùng lại nhờ trò kéo búa bao mà đoạt giải nhất.

Tiểu Bàn không phục nói cô bé gian lận khi có tận hai người bố, lại bị bé nó phản bác rằng anh trai vừa nhảy dây 17 cái kia thật sự yếu lắm, bình thường toàn bị anh Viên Hựu dễ dàng ôm eo bế đi.

"Anh ấy, người thống trị cơm chiên kim chi, tăng KPI cho quán ăn nhờ thực lực;"

Chủ tiệm cơm chiên dưới sân khấu nghe xong liền gật đầu liên tục, đồng thời nói thêm vào trong hai người bọn họ, người thực sự thích ăn kim chi hơn chính là người đang đọc kịch bản đó, lần trước cậu ta mua một ít kim chi sống kêu là muốn về nhà chiên cho bạn trai ăn, đến hôm sau lại mang theo đống kim chi còn thừa nói mình chiên cháy khét nồi trong nhà luôn rồi.

"Anh ấy, vua của muôn loài ở phố Đông, đã tạo dựng được uy tín của đại ca trong giới cún mèo hoang."

Hoàn cảnh hiện tại không cho phép bọn họ có tinh thần thể lực nuôi thú cưng, mặc dù chưa chính thức nhận nuôi con gì, nhưng Toàn Viên Hựu vẫn luôn đặt một cái ổ nhỏ chứa nước cùng thức ăn phía sau siêu thị, trở thành chỗ ở cố định cho chó mèo gần đó, có hai con mèo hoa đã quen với Toàn Viên Hựu, sẽ lẻn vào trong nằm cạnh ống quần hắn, phương thức nũng nịu lấy lòng giống hệt như Quyền Thuận Vinh.

"Anh ấy, với lý tưởng và niềm tin vững vàng, đã thực hiện một bước đi liều lĩnh, từ một người làm công ăn lương trở thành chủ của một siêu thị;"

"Anh ấy, cần cù siêng năng, chỉ trong vòng nửa năm, chiếu tatami đã thành công nâng cấp lên giường đôi siêu to khổng lồ..."

Nghe đến đoạn này Toàn Viên Hựu thật sự không nhịn được nữa, mím chặt môi tránh cười thành tiếng.

Ngày đi mua giường sau khi chuyển về nhà mới, hai người tìm được một mẫu giường chất lượng tốt giá thành phải chăng, đầu giường mềm mại phòng ngừa va đập vào tường.

Nhân viên tư vấn nhiệt tình bảo bọn họ nằm thử, Quyền Thuận Vinh không chút khách khí nhảy lên ngồi trên đó một hồi lâu, lúc sau ngẩng đầu nói với Toàn Viên Hựu, "Được nè anh, chắc không dễ sập như cái giường cũ đâu."

Ánh mắt nhân viên nhìn hai người lập tức trở nên kỳ quái, Quyền Thuận Vinh bị đánh giá dò xét tới lui cuối cùng mới ý thức được hành vi của mình còn có thêm ý nghĩa khác, đỏ mặt xua tay giải thích không phải như cô nghĩ đâu.

Quyền Thuận Vinh dừng lại một chút, sau đó thò đầu ra từ sau tờ giấy mỉm cười nhìn Toàn Viên Hựu.

"Anh ấy rơi xuống từ trên trời vào một đêm hè, không phải là ngôi sao băng có thể biến điều ước của tất cả mọi người trở thành hiện thực, mà là tia lửa lấp lánh cuối cùng trong một màn pháo hoa hoành tráng, giúp tôi thắp sáng con đường phía trước."

"Anh ấy là Toàn Viên Hựu, anh ấy là anh hùng của tôi."

Quyền Thuận Vinh vẫy tay sau lưng, ra hiệu Tiểu Lý mang ra chiếc bánh gato còn lớn hơn cả đầu mình.

"Toàn Viên Hựu, sinh nhật vui vẻ!"

Cậu cầm loa, vẻ mặt mong đợi nhìn Toàn Viên Hựu.

Cảm động không nè? Hay là đến ôm em cái nào?

"Hôn đi! Hôn đi! Hôn đi!"

Những người hàng xóm xung quanh đứng xem náo nhiệt đều không khỏi ồn ào reo hò, Tiểu Lý đang bưng bánh gato cũng không quên huýt sáo.

Toàn Viên Hựu ngẩng đầu tiến lên một bước, để Quyền Thuận Vinh đang đứng trên sân khấu vừa cúi đầu là có thể hôn mình.

Mà Quyền Thuận Vinh lại đột nhiên nhảy lên người hắn, lực mạnh đến mức suýt chút nữa bổ nhào ra sau, cậu vòng tay qua vai hắn tựa cằm lên, dùng tư thế này nhìn về phía đám đông sau lưng Toàn Viên Hựu:

"Dẹp dẹp dẹp không hôn hít gì sất, lát nữa về nhà chúng tôi sẽ tự hôn!"

"Hứ——" Tứ phía đồng loạt đồng thanh.

Sau đó Quyền Thuận Vinh cúi đầu, ghé vào tai Toàn Viên Hựu hỏi một câu, "Anh thích không?"

"Hơi bị sến á em..." Toàn Viên Hựu cũng nghiêng đầu nhỏ giọng nói, đương lúc Quyền Thuận Vinh giãy dụa muốn xuống liền trực tiếp vòng tay qua eo nhấc người ra, bổ sung thêm một câu, "Anh thích lắm, trước giờ anh chưa từng được tổ chức sinh nhật."

"Nào cắt bánh gato đê!" Thấy bọn họ không có ý định hôn nữa, ai cũng sốt ruột tự mình đẩy tiếp tiến độ bữa tiệc, ra hiệu cho Tiểu Lý đặt bánh lên bàn thắp nến sinh nhật.

Toàn Viên Hựu móc ngón tay Quyền Thuận Vinh, "Anh tưởng chỉ có anh với em cắt thôi chứ..."

"Em mua hai cái cơ, trong nhà vẫn còn cái nữa." Quyền Thuận Vinh đắc ý vênh mặt, giống như đã đoán trước được tâm tư nhỏ bé của Toàn Viên Hựu, ở đây ghi công, "Cứ để mọi người ở đây chúc mừng cùng đi, lát nữa về nhà chúng mình đánh lẻ tiếp."

"Bánh kem ở nhà cỡ bao nhiêu?..." Toàn Viên Hựu thuận miệng hỏi, nghĩ bụng nếu thừa có thể dành cho bữa sáng ngày mai.

"Khá lớn á, hai đứa mình chắc cũng ăn không hết đâu, còn có thể dùng để chơi trò ấy nữa...?"

"Trò gì cơ?"

Quyền Thuận Vinh giống như tên trộm quan sát bốn phía xung quanh, chắc chắn không có ai nghe thấy hai người bọn họ thì thầm, "Thì là, lần trước em xem phim có thấy, cái trò bôi lên chỗ đó xong liếm hết ấy..."

"..." Toàn Viên Hựu nhìn cậu, "Vậy anh phải nghĩ xem nên liếm ở đâu mới được..."

"Anh... về nhà rồi nghĩ! Giờ ước đi đã!" Quyền Thuận Vinh thấy nến đã được thắp lửa liền đẩy Toàn Viên Hựu lên trước.

Lúc này trời vẫn chưa tối, ánh sáng từ những ngọn nến cũng không rõ lắm, giống như vài con đom đóm vụng trộm lẻn ra ngoài ban ngày.

Đêm hè năm ấy trời không có sao, Quyền Thuận Vinh gặp được Toàn Viên Hựu, Toàn Viên Hựu cũng gặp được Quyền Thuận Vinh, giống như đom đóm đậu trên vai khi lạc lối trong rừng rậm.

Trước khi ước nguyện, Toàn Viên Hựu quay đầu lại, nhìn Quyền Thuận Vinh vẫn luôn dán chặt tầm nhìn lên thân ảnh hắn, đôi mắt trong veo sáng ngời, như thể đã gói gọn tất cả ánh sáng tồn tại trên thế giới, trao cho mỗi một người bình thường trong cuộc đời này.

Vì vậy hắn nhắm mắt lại, ước nguyện một điều duy nhất trước khi thổi tắt ngọn nến sinh nhật.

"Tôi hy vọng ánh sáng sẽ luôn soi rọi cuộc đời chúng ta."

TOÀN VĂN HOÀN.

Chương này buồn cười vãi chưởng edit mà cười đau bụng =))))))) Anh chủ siêu thị trước ngầu ngầu mà từ lúc yêu tiểu thiếu gia ngốc xong thấy cũng vô tri như ẻm thế nào ấy =))))))))) Riết cứ ngốc nghếch cả đôi, xong giữa thanh thiên bạch nhật chúng tôi tình tứ là việc chúng tôi, chúng tôi không ngại thì người ngại sẽ là mấy người =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip