24. Trút Giận
Động tác lau mồ hôi của Kim Mẫn Đình dừng lại, sững sờ một lúc lâu nàng mới nhận ra ý tứ của câu nói này, nhanh chóng đuổi theo hỏi: "Chị nhớ ra rồi sao?" Nàng kích động, nâng cao giọng khó mà đè nén được, âm thanh trở nên chói tai, bàn tay vừa lau mồ hôi không tự chủ được đè xuống vai của Trương Nguyên Anh, nắm chặt lắc lư, muốn bảo Trương Nguyên Anh đang cúi đầu nhanh chóng mở miệng.
Trương Nguyên Anh để nàng tùy ý lắc lư hai cái, môi mím khẽ mở, nhưng một tiếng ho khan khó chịu lại phát ra.
"Ây, xin lỗi..." Kim Mẫn Đình ý thức được mình quá thô lỗ, vỗ lưng giúp cô thuận khí, nhịn xuống nghi vấn, định chăm sóc Trương Nguyên Anh thật tốt rồi nói sau: "Khó chịu chỗ nào? Có cần đến bệnh viện không?"
Trương Nguyên Anh lắc đầu, giương mắt nhìn về phía trước, mím môi nhìn thấy cây cối cách đó không xa, lẩm bẩm một câu: "Tôi đang ở nhà à..."
"Đúng vậy, chị đang ở nhà" Kim Mẫn Đình lo lắng cho sắc mặt tái nhợt của Trương Nguyên Anh, giọng bất giác dịu đi, dỗ dành cô giống như đứa trẻ nói lại sự thật đặt ở trước mắt một lần nữa, vốn dĩ không ngại phiền.
Xoa xoa ấn đường, Trương Nguyên Anh cởi dây an toàn ra xuống xe, đi tới bên ngoài rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Kim Mẫn Đình theo sát phía sau, muốn tới gần lại chú ý tới bàn tay đang nắm chặt lại của Trương Nguyên Anh, dừng bước nhẹ giọng hỏi: "Nguyên Anh, sao thế?"
"Đi với tôi" Trương Nguyên Anh dứt khoát đưa tay kéo người.
Kim Mẫn Đình không biết cấu trúc của nhà họ Trương, thấy Trương Nguyên Anh chọn con đường không giống như lúc tới, thuộc tính mù đường lại phát tác, mơ hồ bị dắt đi về phía trước, nhìn thấy cửa sổ của căn nhà cho là lại phải trở về phòng khách, không nhịn được hỏi: "Muốn đi tìm ba sao?"
"Không" Trương Nguyên Anh dứt khoát đáp: "Không cần nói cho ông ấy biết".
Kim Mẫn Đình nhìn thấy một người đang đổ mồ hôi đến phát run lại chớp mắt bắt đầu ra lệnh cho người rồi, suýt chút nữa nàng không kịp phản ứng lại, bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc của Trương Nguyên Anh mới theo bản năng nghe lời gật đầu.
Trương Nguyên Anh mở cửa hông không giống với cửa vào phòng khách, không đi vào, vươn tay lấy đồ ra.
"Đây là..." Kim Mẫn Đình nhìn thấy Trương Nguyên Anh cầm một quyển sổ và một cây bút chì, lại càng không hiểu.
"Quyển sổ của đầu bếp, dùng để ghi một số chuyện vặt" Trương Nguyên Anh giải thích đơn giản, dưới chân không ngừng bước, dẫn nàng đến ghế dài ở bên cạnh ngồi xuống: "Mẫn Đình, em giúp tôi một chuyện".
"Chuyện gì?"
"Tôi miêu tả diện mạo của một người, em hãy vẽ anh ta ra".
Liên quan đến những gì nghe được trước đó, Kim Mẫn Đình có thể đoán được sơ lược chuyện này có liên quan đến những gì mà Trương Nguyên Anh đã nhớ tới, sảng khoái đồng ý, nhận lấy quyển sổ lật tới một trang sạch sẽ: "Chị cứ nói".
"Mặt chữ quốc, tóc ngắn, lông mày to, đôi mắt không lớn không nhỏ, khóe mắt rủ xuống, hơi giống đôi mắt tam giác của người chủ trì tin thời sự ba đài".
Kim Mẫn Đình nghe được cái này cảm thấy không đúng: "Dạng gì? Em không xem tin thời sự..."
"Em vẽ sơ lược trước, không giống chỗ nào sẽ từ từ sửa".
"Ở đây không tiện" Kim Mẫn Đình đã không vẽ tranh chân dung từ lâu, tay dã hơi cứng, giờ phút này dùng bắp đùi làm bàn, kê một quyển sổ mỏng làm bản thảo, ngòi bút run rẩy đối mặt với sự nguy hiểm sẽ gãy mất, quả thực không dám tưởng tượng sẽ vẽ ra ngoài được cái dạng quỷ gì: "Chúng ta về nhà vẽ đi".
Trương Nguyên Anh thấy nàng tâm phiền ý loạn vẽ ra mấy nét ở trên quyển sổ, cũng cảm thấy không lý tưởng, thở dài thỏa hiệp: "Được, tôi ghi chép lại trước".
Kim Mẫn Đình đưa quyển sổ lên, nhìn Trương Nguyên Anh nhanh chóng ghi chép những chi tiết ấn tượng lên giấy, cảm thấy mình cũng phải giúp một chút, lấy điện thoại ra gõ vào bản ghi nhớ như một bản sao lưu điện tử.
Trương Nguyên Anh viết xong, chờ nàng ghi chép xong tất cả, xé tờ giấy nhét vào trong túi.
Kim Mẫn Đình nghe được tiếng xé thanh thúy, không biết tại sao lại cảm thấy khó chịu, trước tiên tiến lên trước kéo cánh tay của Trương Nguyên Anh.
"Tôi không sao" Trương Nguyên Anh chủ động giải thích: "Chỉ là trong đầu đột nhiên xuất hiện một số hình ảnh kỳ quái, bị dọa sợ".
Kim Mẫn Đình là một người tính tình nóng nảy, xem phim sẽ không nhịn được nhìn những kẻ spoil, xem phim hồi hộp cảm thấy khó chịu muốn biết được sự thật, lại nghe được "Một số hình ảnh kỳ quái" được giải thích mơ hồ, đương nhiên có sự tò mò.
Nhưng Trương Nguyên Anh như đã mệt mỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt đất, vô thức nhấc chân đá một viên đá vô tội.
Kim Mẫn Đình không truy hỏi, tìm một số lý do để nhẫn nại cho trái tim nóng nảy bất an của mình.
Thứ nhất, Trương Nguyên Anh mới vừa nhớ tới, cảm xúc rất không ổn định, tóc ướt đẫm mồ hôi còn mệt mỏi dán vào trán, nhìn rất bất lực, nếu bị truy hỏi chỉ có thể cảm thấy áp lực; thứ hai, chỗ này vốn không phải nơi gì tốt để nói chuyện, Trương Nguyên Anh không muốn gặp ba, muốn để chuyện đã nhớ lại như một bí mật, ngay cả cầm một tờ giấy cây bút đều phải lén đi từ cửa hông vào, nếu nàng hỏi bậy ở trong sân sẽ không biết được có người xuất hiện từ lúc nào, thật sự không thích hợp.
Nàng an ủi xong bản thân, Trương Nguyên Anh lại im lặng đọc lên cái khác, khi tỉnh táo lại thì quan tâm nói: "Về nhà sẽ nói cho em biết".
" Được" Kim Mẫn Đình nghe thấy lời dỗ dành, trong lòng ấm áp đồng thời dấy lên một tia hy vọng Trương Nguyên Anh biết nàng có sự tò mò dồi dào, có phải ngay cả chuyện này cũng đã nhớ lại rồi phải không?
Nàng cẩn thận liếc nhìn người bên cạnh.
Đúng lúc, Trương Nguyên Anh cũng quay đầu nhìn nàng, con ngươi tỏa sáng lộ ra một nụ cười, nắm tay dắt nàng càng chặt hơn.
Có chút ngốc nghếch, có chút hốt hoảng, giống như là kẻ ngốc không dễ dàng gì mới cưới được nàng vào tay lại sợ nàng chạy mất.
Nếu khôi phục trí nhớ, Trương tổng sẽ như thế sao?
Kim Mẫn Đình vô cùng biết rõ câu trả lời cho câu hỏi này, âm thầm thở dài ây, nào có khôi phục trí nhớ dễ dàng như vậy.
——
Bởi vì chuyện của Trương Thẩm Hải, Trương Nguyên Anh đã cãi nhau không vui với ba, sau một trận cãi vã ở phòng khách thì cô nói đi xem xe, không thử đã đi, ngay cả cửa nhà để xe cũng lười đóng, trở lại trước mặt ba cũng không nói chữ nào giống như đối với chiếc xe, nói đúng năm chữ vô tình: "Chúng con về nhà rồi" Sắc mặt của ba tái xanh, không nói một lời nhìn bọn họ rời đi.
Kim Mẫn Đình không có thời gian lo lắng ba Trương không vui, lên xe kiêng dè Bác Trương nên không dám mở miệng, vừa về tới nhà, ỷ vào ba mẹ ra ngoài không có ở đây, thì quấn lấy Trương Nguyên Anh ở huyền quan: "Bây giờ có thể nói rồi đúng không?"
"Người mà tôi bảo em vẽ, là người cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi ngất đi" "Trước khi ngất sao?"
"Ừm, sau khi xe dừng lại, tôi gục trên tay lái, còn chút ý thức, cố gắng giữ thanh tỉnh muốn kêu cứu. Cũng không lâu lắm, có người đi tới, mở cửa xe vỗ bả vai tôi. Tôi thấy rõ mặt của anh ta, muốn kêu cứu mạng, nhưng chú ý tới bên hông của anh ta có một vật rất chói mắt".
Trái tim của Kim Mẫn Đình nhíu lại: "Thứ gì".
Trương Nguyên Anh thở dài: "Dao".
"Cái gì!" Kim Mẫn Đình hoảng sợ, suýt chút nữa đã nhảy khỏi ghế salon.
Trương Nguyên Anh đã sớm đoán được, ôm bả vai đè nàng xuống: "Em đừng lo lắng, bây giờ tôi vẫn rất tốt. Mặc dù người kia cầm dao, khoảng cách rất gần, nhưng trước khi tôi dừng xe đã va vào đồ bên ven đường, đã sớm thu hút sự chú ý của người khác, anh ta không dám ra tay, chỉ là nhìn thử".
"Sau đó thì sao?"
"Tôi ngất đi, sau khi tỉnh lại đã ở trong phòng bệnh viện" Trương Nguyên Anh cầm giấy trong túi lên: "Bây giờ cuối cùng cũng nhớ ra một chút, em có thể giúp tôi vẽ không?"
Đương nhiên Kim Mẫn Đình nói được, dẫn Trương Nguyên Anh đến bên bàn đọc sách ở trong phòng, vừa nghe Trương Nguyên Anh miêu tả, vừa tra ảnh của những người trông giống như được nhắc đến trong lời nói, vẽ lại dáng vẻ sơ lược của người kia. Không thể không nói, miêu tả của Trương Nguyên Anh rất thích hợp, sau khi nhớ lại tỉ mỉ đã có thể liên kết được ngũ quan của người xa lạ với người đã gặp, phân tích chi tiết từ mọi góc độ mà nói, để nàng chỉnh sửa bức vẽ chân dung cũng không tốn quá nhiều thời gian.
"Là anh ta sao?" Kim Mẫn Đình đưa thành phẩm bức chân dung cho Trương Nguyên Anh xem.
Trương Nguyên Anh nhìn lướt qua: "Ừm, gần giống như vậy".
"Đây là ai chứ..." Kim Mẫn Đình buồn bực: "Chưa từng gặp".
Trương Nguyên Anh nắm lấy giấy vẽ, rất là tiếc nuối: "Nếu tôi có thể nhớ ra là tốt rồi" "Bảo người đi điều tra nhé?"
"Ừm" Trương Nguyên Anh suy nghĩ trong chốc lát: "Ba mẹ em biết ai đáng tin không?" Kim Mẫn Đình vỗ đùi: "Biết, chị cả Trương bên nhà cách vách vì điều tra vợ ngoại tình, đi tìm mấy thám tử tư, có một người đặc biệt đáng tin, làm việc lanh lẹ kín miệng, thật sự là tiền nào của nấy".
Trương Nguyên Anh nghe thấy sửng sốt.
Lúc này Kim Mẫn Đình mới nhận ra bản thân nói quá nhiều, lè lưỡi: "Em ở nhà một mình nhàm chán mà, thấy chị cả Trương chạy bộ qua trước cửa nhà nên bắt chuyện mấy câu nói, thường xuyên qua lại nên quen thuộc".
Nàng không nói tỉ mỉ.
Bởi vì mặc dù nàng có thể thấy được chị cả Trương chạy bộ, hơn nữa còn đáp lại, tất cả đều là vì nàng chờ Trương Nguyên Anh nhiều lần nên sinh ra thói quen nghe thấy biến động nhỏ sẽ căng thẳng chạy ra bên ngoài.
Trương Nguyên Anh 18 tuổi có sự quan tâm của bản thân, cô cũng không biết sự trống trải và cô đơn khi ở nhà một mình, càng không nhớ được mỗi lần về nhà đều thấy nàng mở cửa nghênh đón, nên không suy nghĩ nhiều, gật đầu: "Nếu người đáng tin thì cứ tìm, đừng nói quá nhiều, tra người này là ai là được rồi" "Được" Kim Mẫn Đình quay đầu lục số liên lạc, chưa tìm được thám tử tư, thì đã thấy dãy số của ông nội Lâu trước: "Chúng ta có cần lén nói chuyện xẻng sắt của Trương Thẩm Hải không?"
"Quan hệ của em với ông nội Lâu thế nào?"
"Cũng không tệ lắm, mèo nhà ông ấy vô cùng thích em".
Trương Nguyên Anh mỉm cười: "Gửi đi".
"Được!"
Vừa nghĩ tới có thể khiến Trương Thẩm Hải bị dạy dỗ, Kim Mẫn Đình vô cùng hưng phấn, đánh chữ rất nhanh, lập tức nói rõ.
Ông nội Lâu không nén được cơn giận, gọi điện thoại tới nói: "Chẳng trách hàng rào tre nhà ông thiếu một cây... Báo cảnh sát, phải báo cảnh sát!"
Kim Mẫn Đình rất có kinh nghiệm dỗ ông cụ, bảo ông nội Lâu đừng nóng giận, cứ theo như trình tự mà làm, xông vào trong phòng bắt kẻ hại nước hại dân về phòng quy án. Ông nội Lâu nghe thấy cảm thấy có lý, bảo con gái mình giúp đỡ, nhất định phải làm lớn chuyện này.
Trương Nguyên Anh không quan tâm chuyện này, cau mày nhìn chằm chằm vào bức chân dung.
Kim Mẫn Đình sợ sẽ quấy rối mạch suy nghĩ của ký ức, không dám lên tiếng, lặng lẽ gửi từng lời dặn dò cho trinh thám, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trương Nguyên Anh ngồi yên tĩnh ở bên cạnh, không khỏi cong moi.
Đã lâu, không có kiểu làm bạn với nhau thường ngày như thế này.
Nàng tận hưởng sự ấm áp không kéo dài được quá lâu, thì đã bị âm điện thoại rung lên phá hoại.
"Ba?" Trương Nguyên Anh cau mày, liếc nhìn Kim Mẫn Đình, nghe máy, ấn nút loa ngoài để nàng cũng có thể nghe.
Vừa nghe máy, ba không nói chuyện, xuất hiện nhạc nền tuyệt vời.
Tiếng còi xe cảnh sát, tiếng kêu thảm thiết của Trương Thẩm Hải, cô khóc sướt mướt, còn có lời nói không khách sáo của cảnh sát.
Bất kể bên cạnh có bao nhiêu ồn ào, ba Trương vẫn rất bình tĩnh, giọng nói trầm ổn, thậm chí là quá mức bình tĩnh khiến người khác không đoán được sự kinh khủng: "Hài lòng rồi chứ?"
Trương Nguyên Anh không nói lời nào, rủ mắt ôm đầu gối, thân thể gầy yếu co lại một cục ở trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm vào bức tranh chân dung không rõ thân phận ở bên cạnh, đôi môi mím chặt, không biết là đang suy nghĩ gì.
Kim Mẫn Đình nhìn thấy cảnh này, chợt ý thức được Trương Nguyên Anh từ 18 tuổi đến 25 tuổi, bị đả kích lớn nhất không phải là thêm người xa lạ và có thiện cảm với nàng, mà là trải nghiệm sự thay đổi sắc mặt của người ba hiền hậu.
Giống như ba năm trước ở buổi lễ tốt nghiệp, khó chịu bất lực.
Kim Mẫn Đình thấy đau lòng, sự nhẫn nại đã đến giới hạn, rất sợ ba Trương lại nói ra lời độc ác gì đó, cướp lấy điện thoại tức giận mắng: "Hài lòng cái gì? Trương Nguyên Anh hôm qua bị đập xe, sợ hãi đến mức có nhà mà không thể về, sáng nay gặp phải một nhà các người xem thường, không dễ dàng gì mới có thể trở về nghỉ ngơi còn phải nghe ba âm dương quái khí* sao?"
*Kỳ quái; quái gở (chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường). Hình tượng của nàng ở nhà họ Trương là con dâu nhỏ ngoan ngoãn hiếu thuận, nên lúc cãi lại đã khiến cho ba Trương cũng sửng sốt: "Con..."
"Trương Thẩm Hải bị bắt là đáng, ba oán trời oán đất oán Nguyên Anh thì có ích gì? Bảo Trương Thẩm Hải đừng tìm chỗ chết thì càng thực tế hơn!"
Kim Mẫn Đình nói xong thì cúp máy, âm thầm thoải mái một lúc, nhưng nhìn thấy ghi chép cuộc trò chuyện "Ba" thì khôi hồi lại tinh thần, hô hấp tăng tốc dồn dập.
Nàng... Đã làm gì rồi!
Người đầu tiên nói lời phản đối lễ cưới là ba của Trương Nguyên Anh, chê Kim Mẫn Đình không có bản lĩnh không đáng tin, Kim Mẫn Đình biết mình được cưng chìu thành hư, luôn là tính khí tiểu thư làm lớn chuyện, luôn để cho Trương Nguyên Anh chăm sóc, đuối lý nên không cãi lại, sau khi kết hôn ở nhà họ Trương là lời nào không thể nói thì đừng nói, sợ bị đám người của nhà họ Trương đợi mà bắt bẻ soi mói chỗ sai. Lúc này mắng ba Trương, nàng sảng khoái thì sảng khoái, nhưng cũng tuyên bố sự cố gắng nhiều năm đã thất vọng buông xuôi.
"A..." Kim Mẫn Đình tuyệt vọng: "Lần này nguy rồi".
Trương Nguyên Anh ngồi qua, ôm lấy nàng nhẹ giọng nói: "Không hỏng việc".
Kim Mẫn Đình chán nản: "Thật sao?"
"Ừm" Trương Nguyên Anh mỉm cười, lại gần hôn lên má của nàng: "Cảm ơn em, trút giận thay tôi".
Môi quá mềm, nụ cười quá ngọt.
Kim Mẫn Đình ngẩn ngơ sờ nơi được hôn.
Chẳng những không hỏng việc, mà còn khá vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip