Chương 22: Trung khuyển và cừu

Vài ngày sau đó, Yoshi thử dựa theo phương pháp Park Jeongwoo nói, tạm thời bỏ qua những câu hỏi mở rộng, tập trung vào những phần cơ bản, lại nghiêm túc xem kỹ sách giáo khoa một lần.

Hiệu quả thế nào thì tạm không nói tới, nhưng tâm trạng căng thẳng đã được hòa hoãn xuống một cách kỳ diệu, cơ thể cũng thả lỏng hơn ít nhiều.

Thời gian những lúc chăm chỉ đều trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới thi giữa kỳ.

Dưới bầu không khí nghiêm túc ấy, sự căng thẳng của Yoshi lại bị khơi dậy.

Môn đầu tiên là Ngữ văn, ngay khi bài thi được phát ra, đầu ngón tay cậu đã run đến mức gần như không thể cầm bút.

"Đừng sợ." Cậu nhỏ giọng nói với bản thân, "Cố gắng trong khoảng thời gian này sẽ không uổng phí."

Huống chi, cậu không phải chỉ có một mình, phía sau vẫn còn có anh Jeongwoo.

Tiếng chuông chói tai vang lên.

Yoshi hít một hơi thật sâu, cúi xuống mặt bàn, cẩn thận tô số báo danh, bắt đầu làm bài thi.

Trắc nghiệm, viết chính tả, đọc hiểu, làm văn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngay lúc tiếng chuông nộp bài vang lên, Yoshi cũng vừa vặn viết xong chữ cuối cùng.

Ngòi bút vẽ ra một dấu chấm tròn trịa, sau đó đóng nắp bút lại, Yoshi tự giác đứng lên.

Trong khi chờ giáo viên thu bài, cậu lật đến mặt đầu tiên của tờ giấy, nhìn vào chữ viết màu đen lấp đầy trên đó, trong lòng lại đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thành tựu.

Đời này và đời trước đã thi thử qua nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cậu có một loại dự cảm mãnh liệt.

Lần này có thể thi tốt.

*

Ba ngày thi giữa kỳ chẳng mấy chốc đã kết thúc, các giáo viên ở Nhất Trung cũng làm việc cực kỳ nhanh, vào đêm thi cuối cùng, điểm số của vài môn đầu đã xuất hiện.

Buổi tối thứ sáu, các bạn học vẫn còn đang đắm chìm trong không khí căng thẳng của kỳ thi, chưa kịp lấy lại tinh thần, Lee Dongun đã kêu người đi lấy phiếu điểm.

Nhất Trung tôn trọng lòng tự trọng và quyền riêng tư của học sinh, sẽ không dán công khai bảng xếp hạng và điểm số, mỗi người đều nhận được một phiếu điểm rộng khoảng nửa centimet, ở trên có điểm số, tổng điểm và thứ hạng riêng của mình.

Hai học sinh ngồi hàng trước đi theo Lee Dongun đến văn phòng, cả lớp trực tiếp bùng nổ.

"Tiêu rồi tiêu rồi! Thật sự tiêu rồi!"

"Nhanh quá! Tôi còn chưa kịp chuẩn bị gì hết!"

"Thôi quên đi, chết sớm đầu thai sớm, tôi đã chuẩn bị xong rồi!"

...

Haruto cũng theo cả lớp phàn nàn: "Các thầy cô đều là người bình thường hết hả? Không cần ăn cơm không cần uống nước?! Như này cũng quá nhanh rồi đó!"

Giữa lúc hỗn loạn, Kim Junkyu ưỡn thẳng sống lưng, có hơi lo lắng vuốt cây bút trong tay, nhìn về phía Haruto bên cạnh: "Cậu hồi hộp không? Tớ đột nhiên cũng có chút hồi hộp."

"Đương nhiên là hồi hộp rồi!" Haruto nói, "Nhưng cậu chắc chắn là không có vấn đề! Bình thường cậu đều chăm chỉ như vậy, nếu không thi tốt, thì cả lớp này cũng không có ai thi tốt!"

"...Cảm ơn."

Kim Junkyu hé miệng nói lời cảm ơn, nhưng lo lắng trên mặt vẫn không giấu được.

"Cậu đừng nghi ngờ như vậy nha!" Haruto thấy cậu ta vẫn còn căng thẳng, cố ý đùa, "Nếu không thì chúng ta đánh cược."

"Đánh cược gì?" Kim Junkyu hỏi.

"Tôi nhớ trước đây cậu ở mười vị trí đầu trong lớp nhỉ? Vậy thì cược lần này cậu có vào được hạng mười hay không."

Haruto vỗ đùi một cái, "Nếu thi được, thì cậu gọi tôi là ba, dám chơi chứ?"

Kim Junkyu cười khúc khích, còn chưa thấy qua cái loại bịp bợm này bao giờ, thuận miệng hỏi: "Lần trước không phải cậu cũng trong hạng mười sao? Nếu thi được, thì cậu cũng gọi tớ là ba?"

"Được luôn." Haruto thoải mái đáp.

Kim Junkyu: "...?"

Cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai.

Tại sao thi tốt ngược lại còn bị trừng phạt vậy?

Thế nhưng sau mấy trò nhốn nháo của hắn, tâm trạng căng thẳng ban đầu của Kim Junkyu cũng tự nhiên tiêu tan đi không ít.

Yoshi cũng có chút hồi hộp.

Lần thi cử này cậu làm rất trơn tru, đặc biệt là Vật lý.

Dựa theo phương pháp của Park Jeongwoo chỉ, cậu đã kiểm tra mấy bài làm xong nhiều lần, mà câu hỏi lớn cuối cùng chỉ làm một phần đầu tiên.

Nhưng cụ thể thế nào, còn phải chờ điểm số phát ra mới có thể nói chính xác được.

Giữa lúc ngàn trông vạn mong, phiếu điểm cũng đã được cắt xong.

Trong tay hai bạn học đều đang cầm một xấp phiếu điểm, dầy đặc rũ xuống, giống như đang nắm trong tay một bó cành liễu.

Bó liễu lớn lại chia nhỏ thành mấy phần, bay tán loạn đến tay mọi người.

Tấm trên cùng và rộng nhất là của Park Jeongwoo, người phát phiếu điểm khí thế bừng bừng đưa cho hắn, xem đây là một vinh hạnh to lớn.

"Cảm ơn."

Park Jeongwoo nhận lấy phiếu điểm kia, tiện mắt nhìn qua một chút, rồi lại tùy tiện ném sang bên cạnh.

Xung quanh truyền đến tiếng bàn luận nho nhỏ.

"Oa, không hổ là học thần, ngầu quá chừng luôn!"

"Cái rắm ý! Nếu tôi nhiều lần đứng nhất khối, thì tôi cũng lười nhìn phiếu điểm."

"Tôi vừa mới lên văn phòng anh Sở nhìn điểm trước, môn nào Park Jeongwoo cũng gần đạt điểm tối đa."

"Quá đỉnh! Quá đỉnh!"

...

Yoshi mở to mắt trộm nhìn qua, thỉnh thoảng lén nhìn phiếu điểm của Park Jeongwoo một chút.

Ngữ văn 135, Toán học 149, Anh văn 145, Vật lý 100, Hóa học 98, Sinh học 100...

Nhìn thấy hai số "1" nhỏ đại diện cho xếp hạng lớp và xếp hạng khối phía sau kết quả từng môn, Yoshi thật sự muốn khóc.

Đây chính là năng lực của Park Jeongwoo.

Hắn vốn nên là sự hiện diện chói mắt nhất giữa mọi người.

Lại một lúc sau, phiếu điểm của Park Jeongwoo cũng được phát tới.

Giữ lấy tờ giấy mỏng manh trong tay, gần như có thể bị xé rách bất cứ lúc nào, Yoshi hít một hơi thật sâu, mới mở ngón tay đang che nó ra.

Học sinh lớp chuyên Lý và lớp phổ thông có hơi khác biệt, trong kỳ thi giữa kỳ còn bổ sung thêm một bài kiểm tra Vật lý rất khó, ngoài điểm số và tổng điểm của mỗi môn, còn có thêm một cột kết quả chuyên Lý trước tổng điểm.

Yoshi dời mắt xuống, lập tức nhìn thấy được điểm chuyên của mình.

53 điểm.

Không, là hạng 53.

Trong lớp tổng cộng có 62 người, bỏ đi ba người có ý định chuyển sang lớp phổ thông, không trực tiếp tham gia vào kỳ thi với bạn cùng lớp, thì còn lại 59 người.

Mặc dù có vẻ như chỉ tăng lên sáu hạng, nhưng những người ở lại đều muốn cắm đầu chạy về phía trước, rất nhiều người phải liều mạng học tập mới có thể không bị tụt lại phía sau.

Yoshi từng kém người ở áp chót không ít điểm, hiện tại, cũng đang cố gắng đuổi theo mọi người.

Đây chính là tiến bộ! Đáng để khích lệ!

Yoshi thở phào một hơi, bắt đầu nhìn lên điểm số của những môn khác.

Kiến thức là khác nhau, nhưng phương pháp học vẫn như vậy, ngoại trừ điểm chuyên Lý, tổng thành tích của Yoshi cũng tiến bộ hơn trước rất nhiều, mặc dù chắc chắn không thể nào sánh bằng Park Jeongwoo, nhưng so với trước đây mà nói, thì đã là như trèo lên đỉnh Everest.

Yoshi lật qua lật lại tờ phiếu điểm, tâm trạng vô thức tốt lên.

Phiếu điểm cũng đã phát xong, Lee Dongun đứng lên bục giảng bắt đầu tổng kết tình hình chung của đợt thi giữa kỳ này, mặc dù không có nói xếp hạng của toàn bộ học sinh, nhưng anh vẫn công bố mười người đứng đầu, để cho mọi người học tập, noi gương.

Kim Junkyu và Haruto cũng ở trong đó.

Kim Junkyu rõ ràng là vẫn còn nhớ tới vụ cá cược, dùng ngón tay chọc chọc cánh tay Haruto: "Chúng ta đều vào được mười hạng đầu thì làm sao? Gọi nhau là ba à?"

Haruto sặc một cái.

Thật ra hắn chỉ là nhìn thấy Kim Junkyu căng thẳng quá, nên cố ý trêu cậu ta một chút, nào biết được Kim Junkyu lại coi đó là thật.

Haruto lẩm bẩm: "Muốn đổ vỏ đến vậy sao?"

"Sao cơ?" Kim Junkyu chớp mắt mấy cái, giống như một chú cừu nhỏ, căn bản không hiểu hắn đang nói cái gì.

"Không có gì không có gì!" Haruto vội vàng lắc đầu, Kim Junkyu quá ngoan ngoãn, hắn không dám nói mấy lời bậy bạ trước mặt cậu ta, sợ sẽ làm hư cậu bạn nhỏ này.

"Hay là vậy đi." Haruto nói, "Gọi nhau là ba cũng không có gì vui, chúng ta mời nhau đi ăn cơm, ăn cái gì cũng được, căn tin, bên ngoài, người kia chọn."

"Vậy được."

Kim Junkyu gật đầu. Mặc dù không biết việc này có ý nghĩa gì, chỉ là hình phạt thua cược, vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Yoshi ngồi ở phía sau hai người, luôn cảm thấy cảnh tượng này quen quen.

Cậu đột nhiên vỗ đầu.

Cái này so với đồng nghiệp đời trước của cậu theo đuổi em gái khác nhau chỗ nào?

Đánh cược, mời nhau đi ăn cơm, nhưng thật ra là tạo cơ hội để gần gũi đó!

Ánh sáng trong mắt Yoshi lóe lên, cuối cùng cũng nhớ tới cảm giác quen thuộc đối với cái tên Kim Junkyu này là từ đâu ra.

Đời trước sau khi có công việc, Haruto là một trong số ít bạn học cấp ba mà cậu vẫn còn giữ liên lạc, Yoshi thường xuyên nhìn thấy trên trang cá nhân của hắn đăng cái gì mà, "Hôm nay chiên gà với Tiểu Kyu! Thật vui!", "Sáng nay Tiểu Kyu khen mình đẹp trai, vui ghê á!" Đủ loại bài viết, cứ như trung khuyển, còn thiếu chút nữa vẫy đuôi.

Phía dưới bình luận có người hỏi hắn có phải có bạn gái rồi hay không, hắn cũng không hề để ý tới.

Hiện tại xem ra, cái người "Tiểu Kyu" này tám phần mười chính là Kim Junkyu.

Yoshi chậc chậc trong lòng hai tiếng, cảm thán Haruto thế mà đã có ý đồ với người ta từ sớm rồi.

Lee Dongun vẫn còn tổng kết tình hình thi giữa kỳ: "Ngoại trừ mười người đứng đầu, trong lớp cũng có một số bạn học tiến bộ rất lớn, tôi muốn dành lời khen ngợi đặc biệt này cho các em."

"Baek Jihwan, Kim Seonwoo, Ro Inseop, còn có... Yoshinori."

Yoshi ngơ ngác một chút, lúc giương mắt lên, thì vừa vặn đối diện với đôi mắt tràn ngập ý cười của Lee Dongun.

Lee Dongun cười nói: "Tất cả cố gắng của các em tôi đều nhìn thấy, có thể điểm số bây giờ của vài bạn học vẫn còn chưa quá lý tưởng, nhưng chỉ cần cố gắng kiên trì, nhất định sẽ có thu hoạch, từ đây đến lúc thi đại học vẫn còn hai năm, đến vòng loại thi chuyên vẫn còn nửa năm, hiện tại cố gắng cũng không phải quá muộn."

Không người nào không thích khích lệ và khen ngợi, Yoshi vui đến mức đuôi cũng muốn vểnh lên trên trời, đôi mắt sáng chói thỉnh thoảng đảo qua phía Park Jeongwoo, dáng vẻ động vật nhỏ muốn xoa đầu, còn kém chút nữa viết chữ "Khen em một chút đi" lên mặt.

Con ngươi đen như mực của Park Jeongwoo sâu hơn một chút, hầu kết khẽ cử động: "Thi không tệ."

"Cảm ơn!"

Ý cười trong mắt Yoshi căn bản không thể nào che giấu được, từng tia sáng nhỏ hiện lên, giống như một dải thiên hà rực rỡ.

Lông mày Park Jeongwoo cau lại, theo bản năng quay mắt đi.

Trái tim vô thức chệch đi hai nhịp.

*

Cả ngày thứ sáu đều làm bài thi, một kỳ thi cử kết thúc, bầu không khí áp lực cũng đã được tạm thời giải phóng.

Thời điểm tiết tự học buổi tối, Lee Dongun ngồi trên bục giảng, cũng có các ủy viên giữ trật tự, nhưng vẫn có người thỉnh thoảng thì thầm vài câu.

"Im lặng một chút." Lee Dongun vỗ tay, khoanh tay lại đứng trên bục giảng, cười hệt như một con sói già vẫy đuôi, "Thấy hôm nay mọi người phấn khích như thế, vậy nên tôi sẽ thông báo một tin tốt."

Trong lời nói Lee Dongun rõ ràng có biến, cả lớp lập tức yên tĩnh trở lại, có người dè dặt hỏi: "Anh Dong, là tin tốt thật hay tin tốt giả vậy ạ?"

"Tôi nghĩ là tin tốt thật." Lee Dongun nói, "Điểm số của các em đã được gửi đến tin nhắn cho phụ huynh, theo thông lệ nhà trường, chúng ta sẽ có một cuộc họp phụ huynh vào tối chủ nhật này."

Cả lớp đồng loạt vang lên tiếng kêu ai oán đầy trời, không ít bạn học gào thét cố tình đùa:

"Quá độc ác rồi, thế mà còn gửi tin nhắn cho phụ huynh!"

"Tôi cảm thấy mình về nhà sẽ được ăn tre với thịt lợn đó!"

"Các anh em à, nếu như thứ hai tôi không đến lớp, thì chắc chắn là do ba mẹ tôi thay phiên nhau đánh!"

...

Lee Dongun có chút buồn cười: "Bỏ ba tiết tự học còn không vui sao?"

Mặc dù nói là hai ngày nghỉ, nhưng trường học cũng có quy định, buổi sáng thứ bảy phải đến trường tự học cho đến trưa, bình thường lúc chiều chủ nhật cũng phải đến trường, tham gia tiết tự học trưa và tối, mà tuần này học phụ huynh, tự học buổi chiều tự nhiên cũng không cần tham gia.

"Tự học tốt biết bao nhiêu! Em yêu tự học!"

Lời nói Lee Dongun vừa dứt, lập tức có nam sinh tiếp lời, "Miễn là không phải họp phụ huynh, thì cái gì em cũng làm hết!"

Lee Dongun liếc nhìn cậu ta một cái: "Không tệ, dùng năng lượng này cho những lúc bình thường, không lo thi không tốt."

Nam sinh đương nhiên là tiếp tục kêu rên.

Đặc biệt là học sinh lớp chuyên, ngoài tổng điểm, còn có nhiều vấn đề để chuẩn bị thi chuyên khác nhau, cần phụ huynh có mặt để xác nhận.

Lần này Yoshi thi không tệ, nên hiển nhiên là không sợ lần họp phụ huynh này mấy, sau khi về nhà nói cho Min Hyorin, Min Hyorin cũng mừng vô cùng, liên tục đồng ý, hận không thể một giây sau lập tức xuất hiện trong phòng họp phụ huynh.

Buổi tối ngồi trên bàn học, Yoshi lại lấy phiếu điểm ra lật đi lật lại mấy lần, mong chờ cuộc họp đến.

Nhưng trong sự kỳ vọng đó, trước mắt cậu lại đột nhiên lóe lên một khuôn mặt lạnh lùng, điềm tĩnh.

Là ba của Park Jeongwoo.

Trong lòng Yoshi đột nhiên thình thịch một tiếng.

Họp phụ huynh, người nhà Park Jeongwoo cũng sẽ đi... nhỉ?

Theo bản năng, cậu lại có dự cảm không tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip