Phiên ngoại Haruto x Kim Junkyu (3)

Sau ngày hôm đó, giống như một vết rạch nhỏ trên tờ giấy dán chặt, quan hệ của hai người đã thay đổi.

Haruto hiếu động, sau khi tan học thích dạo vài vòng trên hành lang rồi đi tới siêu thị nhỏ ở tầng dưới mua ít đồ ăn vặt, cầm ly hứng ít nước. Thi thoảng khi hắn ra ngoài cũng tiện thể lấy một ly nước nóng cho Kim Junkyu, đổi được một câu cảm ơn nhỏ của cậu. Cuộc sống trông có vẻ bình thường nhưng Haruto vẫn không chán.

Sau một khoảng thời gian ở chung, Haruto phát hiện thật ra Kim Junkyu có rất nhiều thói quen đáng yêu. Khi không làm được bài thì thích vẽ vòng tròn trên sách bài tập, nghịch ngón tay một lát, lông mày nhạt hơi nhíu lại làm cho người ta bất giác muốn đặt tay lên mi tâm của cậu xoa nắn.

Trước giờ Haruto không thích che giấu chuyện gì, nên đương nhiên khi nhìn hắn cũng nhìn rất quang minh chính đại. Ánh mắt nóng rực rơi trên người Kim Junkyu, mỗi lần như vậy Kim Junkyu đều sẽ lúng túng cúi đầu xuống.

Thật ra cậu rất muốn nói chuyện với Haruto, lại không biết phải nói gì.

Học tập? Cuộc sống hàng ngày?

Chủ đề của hai người rõ ràng không giống nhau, Haruto có nhiều bạn bè, mỗi ngày đều cực kì náo nhiệt, còn Kim Junkyu thì chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình lại đơn điệu đến vậy.

Bất tri bất giác đã khai giảng được hai tuần, sau khi cảm giác mới mẻ ban đầu trôi qua, bầu không khí học tập nhiệt tình cũng bị sự lặp lại hàng ngày mài đi mất một nửa. Trong lớp tự học buổi tối, thi thoảng có thể nhìn thấy vài học sinh rụt đầu rụt cổ trốn sau chồng sách trên mặt bàn, trong tay thì nâng một quyển tạp chí hoặc cầm điện thoại di động chơi vô cùng vui vẻ.

Lúc này đang thịnh hành MP4, mấy học sinh nhà giàu thừa dịp về nhà tải phim, video, để ban ngày khi nào chán thì xem.

Haruto chính là một thành viên trong số đó.

Chẳng qua Haruto không cần MP4, điện thoại cảm ứng có bàn phím nhỏ đời mới nhất của hắn khiến cho mọi người trong lớp vô cùng hâm mộ.

Haruto cũng không xem phim, hắn thích chơi một trò chơi tên là "tàu lượn siêu tốc" ở trên điện thoại, đại khái là điều khiển phím bấm để khống chế tốc độ của xe cáp treo, để nó đi qua những quỹ đạo có hình thù kỳ dị, nhưng không được để cho người ở trên xe rơi xuống.

Tuy trò chơi này nhỏ nhưng có khoảng hơn mấy trăm ải, mỗi tối sau khi làm bài tập tự học buổi tối, Haruto đều như thường lệ lấy điện thoại di động ra, chơi trò chơi của hắn một lúc.

Vốn là độ tuổi ham chơi, dù là Kim Junkyu cũng không phải bẩm sinh đã thích làm bài, mỗi lần Haruto chơi game, cậu luôn không nhịn được mà liếc một chút, rồi lại liếc một chút.

Cách vẽ xe lửa không thể được xem là quá đẹp, phong nền cũng được làm rất ẩu, nhưng tốc độ bay và nhịp điệu tự do của nó vẫn khiến cho Kim Junkyu rung động.

Haruto tập trung nhìn điện thoại, hai tay chống trên bàn khoanh lại, đầu cúi xuống, cặp lông mày đẹp đẽ nhíu chặt, giống như là đang tự hỏi một chuyện đại sự nào đó của đất nước, nan đề nào đó của thế kỷ.

Dần dần, Kim Junkyu to gan hơn một chút, đầu cũng quay sang nhìn chằm chằm, nào biết mới lần đầu tiên đã bị Haruto bắt quả tang.

"Kim Junkyu, sao cậu cứ nhìn tớ thế?" Haruto để điện thoại di động xuống, nhíu mày, "Trên mặt tôi có gì à?"

Kim Junkyu ngay lập tức đỏ mặt, vội vàng nói xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi!"

"Tôi có giận cậu đâu, xin lỗi cái gì."

Haruto vốn chỉ muốn đùa cậu, thấy cậu tưởng thật bèn dịu giọng lại, giơ điện thoại lên, "Muốn chơi à? Cho cậu mượn chơi hai ván nè."

Vẻ chờ mong lóe lên trong mắt Kim Junkyu rồi lại rất nhanh bị đè xuống.

"Tớ... không chơi đâu, còn phải làm bài nữa."

Nói rồi, hàng lông mi mảnh mai của cậu rủ xuống, định tiếp tục vùi đầu vào trong bài tập.

Haruto liếc mắt một cái đã thấy ngay suy nghĩ của cậu, hắn nhét điện thoại vào tay cậu, cười nói: "Học tập cũng phải chú ý kết hợp với nghỉ ngơi, cậu chỉ chơi vài ván thôi mà, không sao đâu."

Kim Junkyu nhìn điện thoại, lại nhìn đề bài trong tay, trong lòng không khỏi hưng phấn.

Một bên, cậu thật sự rất hâm mộ bạn bè đồng trang lứa có thể chơi đùa, xem tạp chí, mà cậu thì ngay cả sách ngoài học tập cũng bị hạn chế.

Một bên khác, sự kỳ vọng của bố mẹ và mục tiêu của bản thân như một ngọn núi đè nặng lên cậu, khiến cho cậu không thở nổi.

"Không sao thật mà." Haruto nói, "Cậu chỉ chơi năm phút, sau đó tập trung học hành, nếu không cậu cứ nhìn tớ mãi học cũng không vào."

Cán cân trong lòng lặng lẽ nghiêng, Kim Junkyu thử đưa tay ra.

Như vậy cũng được thật à?

"Đúng, chính là như vậy!"

Haruto ở một bên chỉ cậu thao tác, "Đúng đúng đúng, ấn cái này sẽ hướng về phía trước, ấn cái này có thể tạm dừng. Đúng đúng, không phải cậu chơi rất tốt đấy à..."

Kim Junkyu lên tay rất nhanh, hai ván đầu cậu không sống được bao lâu, ván thứ ba đã tìm được bí quyết.

Cậu cầm ngang điện thoại bằng cả hai tay, vẻ mặt cũng cực kì nghiêm túc. Cậu là người làm gì cũng muốn đạt được kết quả 100%, bờ môi nhạt màu mím nhẹ thành một đường thẳng, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh di động trên điện thoại. Điện thoại là màu đen, hai màu đen trắng tôn lẫn nhau lên hệt như chú chim hạc trắng xuất hiện từ trong đầm nước đen vậy.

Haruto ngạc nhiên trước động tác thành thạo của cậu, đột nhiên hắn thấy cậu ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười kiêu ngạo, giơ di động cho hắn nhìn: "Tớ qua ải rồi!"

Chóp mũi cậu vương một giọt mồ hôi, lóe lên ánh sáng dưới ánh đèn trắng trên trần phòng học, dáng vẻ đáng yêu tranh công xin thưởng, chiếc răng khểnh ở khóe miệng vừa tinh nghịch vừa lóa mắt.

Trái tim Haruto lỡ mất vài nhịp, hắn sửng sốt.

Khi bốn mắt chạm nhau, cảm xúc có thể thông qua đó mà truyền tải. Ánh mắt của hắn quá nóng, làm cho Kim Junkyu thoáng mất tự nhiên, trên mặt cậu cũng ửng hồng khó xử: "Sao thế?"

"Khụ khụ." Haruto ho hai tiếng để che giấu, vội vàng tránh mắt đi, "Không, không có gì, năm phút rồi, cậu làm bài đi."

Dường như bầu không khí đột nhiên trở nên hơi xấu hổ, Kim Junkyu trả di động cho Haruto, ậm ừ nói "cảm ơn" rồi cúi đầu giải đề liên tục, ngay cả nhìn hắn một cái cũng không dám.

Haruto thì càng khó chịu hơn, di động cầm ở trong tay nóng đến muốn bỏng, trong giây lát, lần đầu tiên hắn cất điện thoại, gục đầu xuống bàn làm bài.

Mùa hè lúc nào cũng chán nản và nóng nực, ngoài cửa sổ ve sầu rít lên không ngừng, mấy con sâu xanh trước mặt bò lung tung làm cho lòng người phiền loạn.

Đêm hè nóng nực khiến cho tâm trạng của hai thiếu niên cũng kích động theo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip