Chương 2: Tiến bước đến nơi thế giới mới.
Evelyn đứng chết lặng giữa con phố xa lạ, cảm giác như cả thế giới vừa bị đảo lộn.
Ngực cô phập phồng theo từng nhịp thở dồn dập, trong khi trái tim đập mạnh đến mức cô gần như có thể nghe thấy nó vang vọng trong lồng ngực.
Cô ôm chặt lấy mình, như thể hành động đó có thể giữ cho những mảnh vỡ của chính bản thân không tan biến vào không khí.
Không khí nơi đây lạnh lẽo, mang theo chút hơi sương của buổi sáng sớm.
Ánh mặt trời le lói sau những tầng mây xám xịt, rọi xuống những bức tường đá cũ kỹ, phủ lên chúng một lớp ánh sáng huyền ảo nhưng cũng đầy xa cách.
Đường phố vắng vẻ, chỉ lác đác vài bóng người đi qua, nhưng không ai dừng lại nhìn cô quá lâu.
Evelyn cắn chặt môi, cảm giác hoang mang bủa vây tâm trí.
Cô đưa mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm một chút gì đó quen thuộc, nhưng tất cả chỉ khiến cô càng lạc lõng hơn.
Không còn những con đường nhựa đông đúc xe cộ. Không còn những tòa nhà cao tầng san sát. Không còn những biển quảng cáo neon nhấp nháy.
Tất cả những gì hiện hữu trước mắt cô chỉ là những ngôi nhà bằng đá cổ kính, những tấm biển hiệu bằng gỗ với những ký tự lạ lẫm, và những con đường lát đá mòn vẹt bởi thời gian. Không gian này... nó không thuộc về thế giới mà cô từng biết.
Một cơn gió nhẹ thoảng qua, khiến mái tóc dài của cô tung bay. Evelyn khựng lại.
Tóc dài...?
Bàn tay run rẩy vươn lên chạm vào mái tóc. Những sợi tóc đen nhánh, mềm mại, trượt qua đầu ngón tay cô như dòng nước.
Cảm giác này không hề quen thuộc. Trong tâm trí cô, hình ảnh một chàng trai trẻ với mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt tiều tụy vì những đêm dài mất ngủ, thoáng hiện lên.
Hiroshi.
Cô mở to mắt, nhìn xuống bàn tay mình.
Đôi tay này... thon gọn hơn. Da dẻ trắng mịn, mềm mại đến mức cô gần như không nhận ra chúng thuộc về mình. Evelyn lùi lại một bước, cảm giác như cả cơ thể này không phải của mình nữa.
- Không thể nào...
Giọng cô khẽ vang lên, nhưng mỗi từ đều mang theo nỗi hoang mang cùng tuyệt vọng sâu sắc.
Cô... không còn là Hiroshi nữa.
Cô đã chết sao? Hay đây chỉ là một giấc mơ? Nhưng nếu đây là mơ, tại sao tất cả lại chân thực đến thế? Tại sao cô có thể cảm nhận được từng hơi thở, từng cơn gió, từng nhịp đập của trái tim trong lồng ngực này?
Hơi thở cô trở nên dồn dập. Cảm giác bức bối lan khắp lồng ngực, như thể có một sợi dây vô hình đang siết chặt lấy cô.
Evelyn lảo đảo lùi lại, tựa vào bức tường đá lạnh lẽo phía sau lưng, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn.
Không. Cô không thể chấp nhận điều này.
Cô không thể chấp nhận rằng mình đã mất đi chính bản thân mình.
Những ký ức tràn về như dòng lũ cuộn xoáy, nhấn chìm lý trí của cô trong cơn bão dữ dội.
Hiroshi – một chàng trai bình thường sống ở Tokyo. Một người anh trai đã từng gánh vác cả gia đình trên đôi vai gầy guộc. Một đứa con trai đã từng đứng trong căn phòng chật hẹp, nhìn người mẹ bệnh tật tiều tụy, lòng trĩu nặng bởi những nỗi lo toan.
Một người từng chịu đựng hàng đêm mất ngủ, từng nhịn ăn để dành từng đồng lo cho gia đình, từng mơ về một tương lai tốt đẹp hơn nhưng chưa bao giờ dám tin rằng mình có thể chạm tới nó.
Và giờ đây... tất cả đã biến mất.
Cô siết chặt nắm tay, móng tay ghim vào lòng bàn tay đến mức đau nhói. Nhưng cơn đau ấy chẳng là gì so với cảm giác mất mát tràn ngập trong lòng.
Evelyn ngẩng đầu, cắn chặt môi để ngăn những giọt nước mắt đang chực trào ra. Không. Cô không thể gục ngã ở đây. Không thể để bản thân chìm đắm trong nỗi tuyệt vọng khi còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau cô.
- Cô gái, cô ổn chứ?
Evelyn giật bắn mình, quay phắt lại.
Trước mặt cô là một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm và khuôn mặt hằn sâu những dấu vết của thời gian.
Ông ta mặc một chiếc áo khoác dài, ánh mắt sắc bén nhưng không hẳn lạnh lùng, mà mang theo chút gì đó giống như sự quan tâm pha lẫn nghi ngờ.
Evelyn lúng túng. Cô nên trả lời thế nào đây?
- Tôi... tôi không biết...
Giọng cô yếu ớt, từng từ thốt ra dường như nặng trĩu. Người đàn ông khẽ nhíu mày, quan sát cô thật kỹ.
- Cô có cần giúp đỡ không? Hay là bị lạc?
Bị lạc?
Evelyn muốn bật cười, nhưng nụ cười ấy chẳng thể nào thoát ra khỏi cổ họng.
Cô không chỉ bị lạc. Cô đã bị tước đoạt khỏi cả thế giới của mình.
Cô lắc đầu.
- Không... tôi không sao.
Không đợi người đàn ông nói thêm gì, cô vội vã quay lưng, bước đi thật nhanh như thể muốn trốn khỏi ánh mắt dò xét kia.
Những con phố dài trải ra trước mắt cô, những con đường lát đá gồ ghề dưới chân dường như kéo cô vào một nơi xa lạ không lối thoát.
Xung quanh, những người dân đi lại bình thản, không ai để ý đến cô – một kẻ đang lạc lõng giữa thế giới này.
Cô đi vô định, bước chân dần trở nên nặng nề.
Cô không biết mình sẽ đi đâu.
Cô không biết mình là ai.
Khi bước vào một ngõ hẻm nhỏ vắng vẻ, Evelyn cuối cùng cũng dừng lại. Cô tựa lưng vào bức tường đá cũ kỹ, nhắm nghiền mắt, cố gắng giữ lấy chút tỉnh táo còn sót lại.
Tại sao chuyện này lại xảy ra với mình?
Tại sao lại là mình?
Bên trong tâm trí cô, những hình ảnh quá khứ ùa về. Cô nhớ lại những ngày còn là Hiroshi – cậu bé mảnh khảnh vật lộn với cuộc sống nghèo khổ.
Những buổi sáng thức dậy với ánh mắt mệt mỏi, những bữa cơm thiếu thốn nhưng chan chứa tình mẫu tử, và cả những giấc mơ nhỏ nhoi về một tương lai tươi sáng.
Nhưng giờ đây, những ký ức ấy như được nhìn lại qua một lớp kính mờ, không còn rõ ràng.
Cô cảm thấy đau đớn khi nhận ra rằng, dù có giữ lại bao nhiêu ký ức, nhưng con người bên trong cô đã thay đổi không thể nào quay trở lại.
- Mình là ai?
Câu hỏi vang vọng mãi trong tâm trí cô, dâng lên như một cơn bão không nguôi.
Cô nhớ về giọng nói của mẹ, ánh mắt trìu mến của em gái, và cả những khoảnh khắc mộc mạc mà hạnh phúc từng nho nhỏ.
Nhưng giờ đây, bức tranh ấy bị vẽ lại bằng những gam màu lạnh lẽo, xa lạ.
Evelyn mở mắt, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Cô nhìn xuống đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình – bàn tay của một người con trai từng chịu đựng bao nỗi khổ giờ đây đã biến mất, chỉ còn lại bàn tay của một cô gái.
Nỗi đau không chỉ là về thể xác mà còn là sự xé nát của tâm hồn.
Cô cảm thấy như tất cả những gì từng thuộc về mình đều đã biến mất, để lại một khoảng trống không thể lấp đầy.
Trong khoảnh khắc bế tắc ấy, cô bắt đầu tự hỏi,
"Liệu mình có thể chấp nhận điều này? Mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn, dù phải gánh chịu cả nỗi đau và mất mát?"
Những câu hỏi nặng nề ấy như nhấn chìm cô trong biển cảm xúc không tên, khiến cho mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt và xa lạ.
Từng giây trôi qua, trong sự tĩnh lặng của ngõ hẻm, tâm trí Evelyn dần dần mài giũa những suy nghĩ riêng tư.
Cô nhớ lại những lần cầm bút viết trong cuốn sổ tay cũ kỹ của Hiroshi, khi mỗi nét chữ chứa đựng niềm hy vọng, dù nhỏ nhoi, rằng có thể một ngày nào đó cuộc sống sẽ thay đổi.
Những dòng chữ ấy giờ đây như lời thì thầm của quá khứ, nhắc cô về một con người từng mơ ước về một tương lai tốt đẹp hơn.
Evelyn tự nhủ:
- Dù mọi thứ đã thay đổi, dù mình giờ là ai, những ký ức, những giấc mơ cũ vẫn còn đâu đó nơi đây. Mình không thể quên được quá khứ, nhưng mình cũng không thể để nó giam cầm tương lai...
Cô nhớ lại những đêm dài khi Hiroshi từng thức trắng vì lo lắng, khi cậu tự hỏi liệu có bao giờ cậu thoát khỏi vòng xoáy nghèo khó, khi mỗi ngày trôi qua chỉ là một chuỗi ngày vật lộn không hồi kết.
Những ký ức đó không chỉ là nỗi đau mà còn là nguồn động lực, nhắc cô rằng, dù có bao nhiêu khó khăn, con người luôn có khả năng đứng dậy từ những vấp ngã.
Những suy nghĩ ấy dần dần nuôi dưỡng trong lòng cô một ngọn lửa nhỏ.
Nhưng ngọn lửa ấy không bùng cháy chỉ trong một khoảnh khắc.
Nó chớm nở từ những phút giây suy tư, từ những giọt nước mắt rơi trên má trong tĩnh lặng của ngõ hẻm.
Evelyn cảm nhận được rằng, để vượt qua cơn bão này, cô cần phải tự đối mặt với chính bản thân mình, cần phải chấp nhận những mất mát, để rồi từ đó, tìm lại con đường cho riêng mình.
Cô ngồi đó một lúc lâu, lặng lẽ thưởng thức sự yên tĩnh của không gian, lắng nghe tiếng tim đập đều đặn như lời nhắc nhở rằng cuộc sống vẫn còn tiếp diễn.
Cô tự hỏi.
- Liệu mình có đủ dũng cảm để bước tiếp, để tìm ra ý nghĩa của mọi chuyện đang xảy ra với mình??
Những câu hỏi ấy không mang lại câu trả lời ngay lập tức, nhưng chúng như một liều thuốc nhẹ, từ từ làm dịu đi nỗi đau và mâu thuẫn trong lòng.
Dần dần, qua từng suy tư tĩnh lặng, Evelyn nhận ra rằng sự thay đổi của cô không phải là một tai nạn, mà có thể là vận mệnh.
Dù cô có đau đớn khi phải từ bỏ quá khứ, nhưng chính sự mất mát ấy lại mở ra cho cô một cơ hội mới – cơ hội để tái sinh, để khám phá những khía cạnh sâu xa của bản thân mà trước đây cô chưa từng biết đến.
- Mình sẽ không để quá khứ chi phối tương lai...
Cô tự nhủ, nắm chặt đôi tay mỏng manh của mình.
Cô nhớ lại những đêm dài mình viết những dòng nhật ký, những ước mơ về việc trở thành một nhà văn, về việc kể lại câu chuyện của chính mình cho cả thế giới nghe.
Dù cuộc sống nghèo khó, dù đêm đen kéo dài, thì trong sâu thẳm cô vẫn luôn có niềm tin, một tia hy vọng rằng một ngày nào đó, mọi thứ sẽ khác đi.
Những ký ức ấy dần làm tan biến nỗi buồn ban đầu, thay vào đó là một cảm giác ấm áp của sự quyết tâm.
Nhưng đó không chỉ là quyết tâm trần trụi, mà là quyết tâm được hun đúc từ những vấp ngã, từ những phút giây cô đơn giữa đêm tối.
Evelyn hiểu rằng, để bước vào thế giới mới, cô cần phải học cách đối mặt với chính nỗi sợ hãi, với những ký ức đau thương của quá khứ.
Cô ngẩng đầu lên, mắt nhìn xa xăm vào chân trời của một thành phố chưa từng thấy.
Dù trong lòng vẫn còn đó những vết thương chưa lành, nhưng bây giờ, thay vì trốn chạy, cô quyết định sẽ bước tiếp.
Không chỉ vì mình, mà còn vì những người mà cô từng yêu thương – mẹ, em gái, và cả chính hình ảnh của Hiroshi vốn dĩ đã chiến đấu hết mình với nghèo đói, với những tháng ngày khổ cực.
Evelyn tự nhủ:
- Mình phải tìm ra con đường cho riêng mình. Mình phải học cách tha thứ cho quá khứ, và từ đó, tìm lại chính mình. Mình sẽ bước vào thế giới này không phải như một kẻ lạc lõng, mà như một con người biết đứng dậy sau mỗi vấp ngã.
Những lời tự nhủ ấy không đến đột ngột. Chúng là kết tinh của những đêm dài khó quên, của những giọt nước mắt đã rơi.
Trong lòng cô, từng suy nghĩ, từng cảm xúc phức tạp hòa quyện tạo nên một bức tranh nội tâm đầy sắc màu – từ nỗi đau, sự mất mát đến khát khao được tái sinh.
Chính trong khoảnh khắc ấy, Evelyn cảm nhận được sức mạnh tiềm ẩn trong mình.
Cô nhớ lại những lần cầm bút viết, khi mỗi chữ viết ra là một lời khẳng định cho sự tồn tại của mình giữa bão giông cuộc đời.
Dù từng bước đi của Hiroshi đã ngập tràn khó khăn, nhưng chính những bước đi đó đã tạo nên con người mà bây giờ, trong thân hình Evelyn, vẫn luôn mang trong mình khát khao sống, khát khao được tự do và được hiểu.
Thế giới mới xung quanh cô có vẻ xa lạ và đầy thử thách, nhưng bên trong cô, những cảm xúc từ quá khứ không thể nào biến mất.
Chúng là bằng chứng của một quá khứ đầy nỗi đau, nhưng cũng là nguồn cảm hứng để cô không bao giờ từ bỏ.
Cô hiểu rằng, dù mình đã thay đổi, quá khứ của Hiroshi vẫn là một phần không thể tách rời của con người mà cô hiện giờ đang trở thành.
Giữa tiếng gió nhẹ thổi qua ngõ hẻm, Evelyn lặng lẽ đứng dậy. Cô không vội vàng chạy trốn khỏi những ký ức hay nỗi buồn.
Thay vào đó, cô để tâm hồn mình lắng đọng, để cảm nhận từng nhịp đập của trái tim – từng nhịp đập như tiếng thông báo của sự sống, của sự kiên cường.
- Mình sẽ không bao giờ quên đi quá khứ, nhưng mình sẽ không để nó định nghĩa con người mình.
Cô tự nhủ.
Cô nhìn vào chính mình, nhìn vào đôi mắt không còn rối bời nữa, và từ từ, sự quyết tâm bắt đầu nhen nhóm.
Không phải là một sự chuyển biến đột ngột, mà là kết quả của một quá trình suy nghĩ sâu sắc, của những phút giây đêm dài lặng lẽ giữa cô và bóng tối của tâm hồn.
Evelyn biết rằng con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng. Mỗi bước đi sẽ là một thử thách, mỗi bước sẽ đòi hỏi cô phải đối mặt với nỗi sợ hãi, với những kỷ niệm buồn và với chính bản thân mình.
Nhưng trong tâm trí cô, giờ đây đã có một lời hứa – lời hứa rằng dù có chuyện gì xảy ra, cô sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Cô thở dài, cảm nhận hơi thở ấm áp của sự sống tràn qua từng lỗ chân lông.
Trong khoảnh khắc đó, Evelyn không còn là người lạc lõng, không còn là hình bóng mờ ảo của quá khứ.
Cô là một người phụ nữ mới, một con người được định hình lại từ những mảnh vỡ của một quá khứ đầy đắng cay và cả niềm hy vọng tột cùng.
Lặng lẽ, Evelyn bước ra khỏi ngõ hẻm, bước vào ánh sáng của một ngày mới, nơi mà mỗi tia nắng là một khởi đầu.
Mỗi bước chân, dù chậm rãi, đều chứa đựng sự quyết tâm không lay chuyển.
Cô biết rằng hành trình phía trước còn dài, đầy chông gai và thử thách, nhưng cũng chính điều đó sẽ giúp cô tìm ra chính con người mình thật sự.
Trên mỗi con phố, giữa những tòa nhà cổ kính và những bóng người qua lại, Evelyn cảm nhận được sự giao thoa của quá khứ và hiện tại.
Cô tự hỏi:
- Liệu mình có thể hòa nhập vào thế giới này, hay mình sẽ mãi là kẻ ngoại lai?
Nhưng rồi, sau những phút băn khoăn, câu trả lời dần hiện lên rõ ràng trong tâm trí cô:
- Mình sẽ tự tạo lên con đường của riêng mình.
Đó không phải là lời nói suông. Đó là kết quả của những năm tháng gian khổ, của những đêm dài không ngủ, của những lần cầm bút viết ra niềm tin dù chỉ là chút ít.
Đó là tất cả những gì từng thuộc về Hiroshi – nỗi khổ, niềm đau, nhưng cũng là khát khao sống và ước mơ về một ngày mai tươi sáng.
Evelyn tiếp tục bước đi, mỗi bước chân là một lời khẳng định cho sự sống. Dù trong lòng vẫn còn những vết thương chưa lành, cô biết rằng thời gian sẽ làm dịu đi những nỗi đau ấy.
Nhưng quan trọng hơn, cô học được cách biến những vết thương đó thành nguồn sức mạnh để tiến về phía trước.
Cô nhắm mắt lại một lát, hít một hơi thật sâu và tự nhủ rằng, trong mỗi khoảnh khắc của cuộc đời, có những bài học quý giá.
Những bài học đó dù đến từ nỗi đau hay từ những mất mát, đều là bệ phóng cho một con người mới.
Và Evelyn, dù mới chỉ vừa bước chân vào thế giới này, đã hiểu rằng, không có gì là vô ích.
Khi đôi mắt cô mở ra, ánh nhìn đã không còn mờ mịt nữa. Nó thay vào đó là ánh mắt của sự kiên cường, của niềm tin dẫu cho cả số phận có đẩy cô xuống bao nhiêu lần.
Cô biết rằng, mỗi giọt nước mắt, mỗi nỗi đau, sẽ là nguồn cảm hứng giúp cô viết nên câu chuyện của riêng mình – câu chuyện của một người từng trải qua bão tố, nhưng cuối cùng lại tìm được con đường đi tới ánh sáng.
Evelyn bước tiếp, từng bước chậm rãi nhưng vững chắc, hướng về phía chân trời mới.
Trái tim cô vẫn rung lên những nhịp đập rộn ràng, như báo hiệu rằng, dù thế giới có thay đổi, lòng người vẫn luôn có sức mạnh để vượt qua mọi sóng gió.
Và từ đó, trong mỗi suy nghĩ, trong từng hơi thở, cô đã tìm ra quyết tâm của mình – quyết tâm không chỉ để tồn tại, mà còn để sống trọn vẹn, để biến quá khứ đau thương thành bệ phóng cho một tương lai rực rỡ.
Hành trình của Evelyn giờ đây không chỉ là hành trình tìm lại bản thân, mà còn là hành trình của sự tái sinh – nơi mà mỗi bước đi, mỗi quyết định, đều là minh chứng cho sức mạnh nội tâm vượt qua những giông bão của cuộc đời.
Và trong lòng cô, lời hứa ấy vang vọng mãi: dù có khó khăn đến đâu, dù con đường có lạc lõng, cô sẽ không bao giờ dừng lại.
Với quyết tâm mới mẻ và niềm tin vào chính mình, Evelyn bước tiếp vào thế giới mới – một thế giới đầy bất ngờ, đầy thử thách nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
Mỗi bước chân của cô là một bước tiến tới sự tự do, tới việc hiểu rõ hơn về con người mình, về những mảnh ghép đã tạo nên chính con người ấy.
Những suy nghĩ, cảm xúc và ký ức về quá khứ sẽ luôn là một phần của cô. Nhưng từ nay, chúng không còn là gánh nặng nữa. Chúng trở thành nguồn động lực, là nguồn cảm hứng bất tận giúp cô đứng vững trước mọi thử thách.
Evelyn hiểu rằng, để bước vào một chương mới của cuộc đời, cô cần phải buông bỏ những gì không còn phù hợp và mở lòng đón nhận những cơ hội mới.
Và thế là, giữa ánh sáng ban mai, Evelyn bước đi, mang theo quá khứ, nhưng hướng về phía một tương lai đầy hứa hẹn – tương lai mà cô sẽ tự mình viết nên từng trang một, với tất cả sự dũng cảm và quyết tâm mà cô có được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip