Under The Blue Blue Sky
Jin không biết nó bắt đầu từ khi nào, có lẽ là vào lần đầu cậu nhìn thấy cái chết của con mèo hoang mỗi sáng vẫn hay đi ngang qua sân nhà cậu. Một chú mèo lông vàng, uyển chuyển, sắc sảo và nhanh nhẹn, với đôi mắt xanh thẳm tựa bầu trời và mang vẻ hoang dại của tất cả những mèo hoang. Một con mèo đẹp, rất đẹp.
Dường như khi ấy Jin vừa sáu tuổi chín tháng hai mươi ngày. Có cái gì đó bắt cậu phải nhớ như thế. Sáu tuổi chín tháng hai mươi ngày, lần đầu nhìn thấy một cái chết.
Con mèo hoang lao ra khỏi con hẻm và chiếc xe ô tô màu đen đời mới nghiền nát tạo vật mỹ lệ đó thành một mớ bầy hầy hằn vết đỏ lên mặt đường. Nó là một cảnh tượng kì quái, Jin cảm thấy cơn buồn nôn cuộn lên ngay dưới cổ họng, cố gắng để không trào ra ngoài. Bên ngoài sân, con mèo hoang giương đôi mắt trong vắt nhìn qua khung cửa sổ, chạm vào đôi mắt đồng màu trời của cậu trước khi nhảy qua tường rào và biến mất. Cái chết của con mèo theo cậu vào trong giấc ngủ đêm hôm đó và Jin biết cậu sẽ không nhìn thấy nó vào sáng hôm sau hay mọi hôm khác nữa.
.
.
Jin nghĩ có khi cậu đã quen với nó. Cái chết. Cái chết của người đàn bà lạ mặt lướt ngang qua cậu giữa trung tâm thành phố. Cái chết của ông lão hàng xóm phía đối diện khi Jin lên tám. Cái chết của cô bé nhỏ hơn cậu một tuổi với chiếc nơ màu hồng đính trên mái tóc cậu gặp trong công viên. Cái chết của chàng thanh niên hai mươi mốt tuổi đang trên đường đến điểm hẹn với bạn gái. Cái chết của mẹ cậu. Cái chết của Mogami-sensei. Cái chết của đồng đội.
Cậu thấy nhiều hơn những gì cậu có thể nhớ. Đã có một lúc nào đó Jin phát điên vì những ảo-ảnh-sẽ-xảy-ra đó, gào thét và gào thét, khóc lóc và khóc lóc, và cậu tỉnh lại, và lại phát điên, và làm quen với nó.
Cái chết.
Không phải cậu luôn ở đó lúc họ chết, không phải cậu giết họ - dù có những lúc Jin đã nghĩ thế, rằng những điều tồi tệ ấy xảy ra vì cậu đã nhìn thấy chúng – nhưng Jin luôn biết họ sẽ chết, ngoại trừ những lần cậu có khả năng ngăn chặn cái chết tiến đến cắt lìa cổ họ. Rất nhiều rất nhiều. Những người cậu biết rõ và những người cậu không quen. Trận xâm lăng đầu tiên khiến Jin như bị bội thực bởi cái chết. Nó xuất hiện ở khắp mọi nơi, giữa lửa cháy và khói bụi và máu tươi vương vãi nhuộm đầy không gian. Cậu không khỏi cảm thấy buồn nôn khi lia lưỡi kiếm cắt đôi [mắt] của một con quái vật khổng lồ, nhìn vào tương lai và choáng ngợp bởi máu.
Jin nhìn thấy nó hai lần, một bằng [Tiên đoán], và một bằng chính mắt cậu, cái cảnh tượng hoang tàn tiêu điều của đống đổ nát từng là thành phố đó.
Vậy nên cậu đã làm quen với nó, một suy nghĩ kì cục và điên khùng, nhưng chỉ bằng cách đấy Jin mới ngăn được tâm trí mình không vỡ nát.
Điều tồi tệ hơn, Jin thở dài và nhìn lên bầu trời từ đỉnh một toà nhà cao tầng, cảm nhận cái lạnh mơn man lấy da thịt và gió thốc tung mái tóc mình, cậu nghĩ mình bị thu hút bởi nó. Bởi cái chết.
Đôi lúc Jin nhắm mắt lại và nghĩ về cái chết khẽ khàng chạm vào cổ mình lạnh buốt như bàn tay tử thần, nghĩ về một lúc nào đó cậu đứng giữa chiến trường với cơ thể bằng xương bằng thịt, hoàn toàn bất lực nhìn móng vuốt của con quái vật bổ xuống đầu mình. Chết mang đến cảm giác thế nào nhỉ? Là cảm giác cứng đờ sợ hãi như lọt thỏm vào giữa màn đêm với tay chân bị trói chặt bất khả cử động bất khả chạy trốn, hay cảm giác hài lòng thoả mãn vì đã hoàn tất vòng đời của mình từ sinh ra lớn lên trưởng thành chiến đấu rồi chết, hay cảm giác được giải thoát?
Không nên tò mò về những điều như thế, Jin tự nói với mình, nhưng một phần nào đó trong tâm trí cậu bảo ngược lại.
Chiến đấu chiến đấu và chiến đấu. Lũ quái vật. Cuộc xâm lược. Nhiệm vụ viễn chinh. Tương lai tương lai tương lai. Không phải rất mệt mỏi sao? Cậu đã không ngủ bao nhiêu ngày rồi ấy nhỉ? Hay đã bao lâu từ lúc cậu chuyển đổi sang cơ thể Trion? Những hình ảnh từ hiện thực và trong tâm tưởng xoắn vặn vào nhau tạo thành những bức tranh quái gở đầy màu sắc và cử động liên tục như đang chạy đua giữa một guồng quay cứ nhanh dần rồi lại nhanh dần. Có một lúc nào đó, dường như Jin mất đi khái niệm thời gian.
Jin mỉm cười, thấy mình như đang rơi khỏi nóc toà nhà xuống mặt đất tĩnh mịch và cô độc, nhưng thật ra cậu vẫn ngồi đó, bất động, im lặng. Như đã chết.
.
.
Con quái vật đổ ầm xuống trước mắt Jin sau khi nhận một nhát chém rất ngọt của cậu vào giữa miệng, con [mắt] phát sáng tắt lịm đi và con quái bây giờ chỉ còn là một cái xác to tướng được làm từ Trion, bất động và vô hại.
Bao nhiêu rồi nhỉ? Jin nhẩm đếm trong đầu, nhẹ nhàng nhảy qua đầu một lính Trion khác đang nhào đến và chẻ đôi nửa thân trên của nó, đồng thời phóng thanh Scorpion trên tay trái vào kẻ thù vừa đáp xuống từ nóc toà nhà đằng sau lưng cậu. Bảy, tám. Jin thậm chí không cần đến Fuujin để xử lí chúng. Cậu hẳn nhiên không trông đợi một kẻ thù mới với bọn lính Trion mạnh hơn và nguy hiểm hơn, nó sẽ khiến cho những tương lai tốt giảm thiểu đi và sẽ khó khăn hơn cho cậu để cố gắng đẩy mọi thứ về hướng tốt đẹp nhất có thể. Jin không cần những tình huống bắt cậu phải lựa chọn giữa đồng đội mình và người dân.
Cái gì cho cậu quyền được chọn? Vì cậu nhìn thấy tương lai, vì cậu biết phải làm gì để tiến đến [tương lai tốt nhất], vì cậu thấy những gì người khác không thấy? Nhưng cậu không phải thánh thần. Cái gì cho phép cậu được hi sinh đồng đội mình – hi sinh một người mà thậm chí không có sự cho phép của người đó – để cứu những người khác? Có khi nếu những tương lai ấy xảy ra chỉ bởi vì cậu nhìn thấy nó, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn một chút. Cậu chỉ cần thả cho mình rơi từ một nơi cao thật cao vào trong bóng tối vĩnh hằng hay treo mình bên dưới sợi dây phán quyết dành cho kẻ tội đồ, giải thoát cho thế giới và cho chính mình.
Nhưng nó không phải thế, Jin biết, vậy nên cậu vẫn tiếp tục sống tiếp tục thở tiếp tục chiến đấu và tiếp tục nhìn. [Tiên đoán] vẫn chưa bảo cậu về cái chết của chính mình, có thể nó sẽ tới mà chính cậu cũng không ngờ được, biết đâu. Cậu có thể [chết] mà [không biết] mình sẽ chết. Ít nhất đến phút cuối cùng của cuộc đời, sẽ có ai đó vượt qua được cái Side Effect đó của cậu.
Thật tốt nếu Tachikawa đánh bại được năng lực ấy của cậu trước khi Jin chết dưới tay kẻ thù. Nếu là cậu ta thì hẳn là có khả năng, nhỉ? Lính cận chiến hạng Một, đối thủ truyền kiếp của cậu, gián tiếp là nguyên nhân ra đời của Scorpion. Cho dù cậu ta chẳng làm được gì khác ngoài chiến đấu.
Bầu trời hôm nay thật đẹp.
Ah, cậu chỉ muốn nằm dài ra trên nóc nhà, với túi Bonchiage trên tay và để mình trôi dạt về một phương nào đó rất rất xa. Nếu cậu cứ thế mà ngã xuống.
Nếu cậu cứ thế mà chết đi.
"Em không cảm thấy Jin-senpai nợ chúng em bất cứ gì cả."
Sao cậu lại nghĩ đến Megane-kun lúc này nhỉ? Mấy đứa nhóc đó, Tamakoma-2. Có những người tin tưởng mình như thế không tệ chút nào, mặc dù trách nhiệm đi theo sau đó khiến cậu sắp gục ngã đến nơi rồi. Jin nghe tiếng cười của mình vọng lên giữa không trung, bầu trời phản lại nơi đáy mắt cậu mang một màu xanh ngắt đầy ám ảnh. Con mèo lông vàng với cặp mắt màu trời nhảy vọt ra từ một miền kí ức nào đó xa xăm của ngày thứ hai mươi tháng thứ chín năm cậu sáu tuổi, trao cho cậu cái nhìn im lặng lâu thật lâu.
Và cậu có thể nghe thấy tiếng cười vọng lại, thật êm ái thật ngọt ngào, như một bản dương cầm du dương êm dịu rót vào tai cậu những nốt nhạc khi trầm khi bổng. Tiếng cười không chỉ của cậu.
"Bất cứ khi nào các cậu gặp vấn đề, anh sẽ cố hết sức để giúp đỡ."
Một ngày nào đó, Jin sẽ nhận lấy cái kết cho những tội lỗi của chính mình. Nhưng lúc này, lúc này, cậu vẫn còn phải tiếp tục sống.
Để nhìn thấy nụ cười của tất cả họ.
--End--
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip