jun
Tôi mở cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt thật khó giải thích thành lời. Soonyoung đang chới với đứng trên lưng Mingyu. Thằng nhóc cao nhồng chống tay vào tường tạo điểm tựa. Chỏm đầu Soonyoung còn chằng chịt băng tới mức nếu để kế bên xác ướp tôi cũng chịu chẳng phân biệt được đâu là bạn mình.
Gì đây hai thằng điên này, diễn xiếc hay sao.
Lúc này tôi chỉ muốn lấy dây cột cậu ấy vào giường để khỏi di chuyển, con chuột tăng động này tối qua đầu còn be bét máu mà sáng hôm sau đã chạy nhảy nhót hát hò như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đúng là tên điên.
Soonyoung quay lại nhìn tôi, cậu ấy đứng đó giữa nắng, nở một nụ cười đẹp nhất trên đời mặc dù đống băng trên đầu làm tôi liên tưởng đến mấy ông già thu tiền bảo kê ở chợ ấy.
Nhưng mà chẳng sao, chẳng có giang hồ nào mà khi nhìn vào chỉ đem lại cho tôi cảm giác muốn che chở như cậu ấy cả. Mặc dù đôi lúc cậu ấy sẽ chọc điên bạn đến mức muốn bẻ đầu.. à không tôi sẽ không bẻ đầu Soonyoung đâu, không đâu, chắc là không đâu.
Rùng mình nhớ lại tối qua, có lẽ tôi đã dùng hết sự hoảng sợ của cả cuộc đời vì một cuộc gọi đổ chuông lúc hai giờ sáng.
Mingyu nói trong điện thoại chữ có chữ không khiến tôi không thể ngăn mình thôi bực bội cáu gắt với nó. Ba mươi phút trước tôi vừa ép bản thân phải chợp mắt trong khi bao quanh là hằng hà sa số giấy tờ cần được ký và phê duyệt. Tôi cho rằng công việc là một thứ mình rất để tâm và lo lắng chu toàn, quan trọng đến mức chỉ sau Soonyoung mà thôi. Vì thế đã không ít những đêm tôi ngập mình trong đống giấy tờ đến tận khuya, khuya hôm nay rồi kéo dài đến sáng hôm sau, sáng hôm sau rồi đến khuya ngày mốt. Dần dà nó đã thành thói quen, nhưng tôi lừa ai được chứ, tôi biết mình đang lấy công việc ra làm một cái cớ.
Để giam đầu óc mình thôi nghĩ đến Soonyoung.
Chỉ đến khi tôi nghe rõ được tiếng Kim Mingyu nức nở.
"Anh Soonyoung bị tai nạn ô tô, anh ấy say, nhưng anh yên tâm em đã đưa vào bệnh viện rồi, vẫn ổn cả, mất một xíu máu thôi, thật may quá."
"Em nghĩ là anh sẽ lo nên gọi để báo."
Chẳng hiểu tại sao Mingyu nó nói luyên thuyên nhiều như vậy, đến lúc qua tai tôi chỉ lọt mấy chữ "tai nạn, máu, Soonyoung"
Đến bệnh viện trong tình trạng đồ ngủ, chân không mang dép, vội vã tìm đến khu cấp cứu. Bất chấp việc nhiệt độ ngoài trời đang là năm độ, nó cũng không làm tôi cảm thấy rùng mình bằng hình ảnh Soonyoung nằm đó, máu chảy từ đỉnh đầu nhuộm đỏ chiếc áo hoodie xám cậu ấy đang mặc. Kim Mingyu thằng bé thật lạc quan, đây mà là mất một xíu máu sao, khái niệm mới mẻ quá.
Ôm Soonyoung vào lòng, mắt tôi mờ dần đi vì nước mắt, hô hấp bị trì trệ, cảm giác khó thở bao trùm lấy tôi. Cả người tôi bắt đầu bùng lên một cơn sốt, tôi toát mồ hôi như đang ngồi trong phòng xông với nhiệt độ quá vạch đỏ. Đầu đau như có ai lấy búa bổ vào, lôi não tôi ra mà soi mà ngắm. Bao nhiêu sự khó chịu đó cũng không bằng nỗi hối hận trong tôi lúc này, còn quá nhiều điều tôi vẫn chưa kịp nói với Soonyoung. Chưa kịp nói bản thân yêu Soonyoung nhiều như thế nào, tôi chỉ kịp gào tên cậu ấy trong màn mưa nước mắt bị chặn lại bởi những tiếng nức nở.
"Cậu là người thân sao, cậu ấy chưa chết, vẫn còn thở cơ mà,
tôi nói là vẫn còn thở, cậu buông cậu ấy ra, lúc nãy cậu cao khều kia cũng vậy, các cậu sao vậy hả??? " Bác sĩ thở dài lắc đầu, thanh niên bây giờ yếu lòng vậy sao.
"Thật may mắn chỉ bị chấn thương vùng ngoài thôi, không ảnh hưởng gì đến não của cậu ấy đâu, tôi đã kiểm tra kĩ lắm rồi. Nằm lại 1 tuần để theo dõi xem có biến chứng nào bất thường không."
Người trong lòng tôi bỗng nhúc nhích, tôi còn nghe kèm theo đó là cả một tràng cười vang vọng.
"Xin lỗi Jun, mình tỉnh rồi nhưng thấy cậu khóc, nước mắt nước mũi tèm lem nên cũng không dám mở mắt"
"..."
"...."
"Cậu tỉnh khi nào"
"Năm phút trước"
"Cậu nghe được gì rồi?"
"Đủ để biết Wen Junhui là đồ mít ướt đến vậy" cái tên đó cười, cười ngặt nghẽo trong khi cả người còn tanh nồng mùi máu. Sau đó còn luôn miệng nói may mắn gì đó khi có tôi là anh em, đời này có chết cũng cảm thấy nhận vậy là đủ tình yêu thương rồi.
Tôi rất muốn hỏi bác sĩ có thể khâu miệng cậu ấy lại giùm tôi không.
Sau đêm đó tôi còn khám phá ra biệt tài mới của mình, tôi có khả năng chuyển màu đa dạng như tắc kè vậy. Nghe Mingyu thằng nhóc kể mặt tôi lúc đó chuyển từ xanh sang đen rồi đỏ còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng nữa.
Gần một tuần ở bệnh viện cùng Soonyoung, tôi đã dần tin lời cậu ấy nói là thật, rằng hai người đã chia tay nhau. Nhớ lại ngày hai cậu ấy công khai với mọi người, người chúc phúc nhiệt tình nhất có lẽ là tôi.
Và cũng đâu ai biết rằng, tôi nói dối Soonyoung mình đi du lịch Châu Âu với gia đình vào dịp nghỉ nhưng thực chất là tự nhốt mình ở nhà suốt hơn 2 tháng.
Ai cũng nghĩ bản thân là một người mạnh mẽ, nhưng tôi tự hỏi liệu họ đã gặp người mình hết lòng yêu hay chưa.
Soonyoung là điểm yếu chí mạng của tôi.
Hai tuần đầu khi "du lịch Châu Âu", tôi bắt đầu bị ảo giác, tôi nghĩ đầu óc mình không ổn rồi. Sao lại nhìn chiếc cốc Soonyoung từng khen rằng rất thích màu xanh lá mạ và họa tiết hổ trên đó mà ra Soonyoung được nhỉ. Đến cả quả trứng đã quá hạn sử dụng trong tủ lạnh cũng làm tôi đứng cười hết mười lăm phút cuộc đời, chỉ vì nhớ đến một lần lỡ khen món trứng cuộn của cậu ấy ngon mà suốt một tuần được Soonyoung bổi bổ trứng cuộn khiến tôi chút nữa là phát ốm.
Căn phòng của tôi từng tràn ngập ánh nắng, tràn ngập mùi hương bạc hà. Vì Soonyoung nói rất thích mùi bạc hà, nên có một thanh niên họ Wen giấu tên đã vội vàng chạy ra mua hết những chai tinh dầu bạc hà mà cửa hàng có trong sự ngỡ ngàng của nhân viên.
Nhưng khoảng thời gian đó thì không, ánh nắng chỉ làm tôi nhớ đến cậu ấy.
Luôn ấm áp
Luôn rực rỡ
Luôn không là của tôi
Mất ngủ trầm trọng, thêm vào đó việc tôi không có khả năng thôi miên não của mình để khiến nó nghĩ rằng chuyện phải nạp thức ăn vào cơ thể là một điều cần thiết. Cứ với đà đó thì tụt mười mấy kí thịt trên người cũng đâu phải là điều quá ngạc nhiên.
Tôi đã nghe qua rất nhiều câu chuyện cũng như thấy trên phim ảnh và luôn tự hỏi rằng thất tình có gì đáng sợ mà mọi người lại gục ngã đến vậy, chỉ là không yêu nhau nữa thôi mà.
Thiếu gì người để yêu cơ chứ tại sao mọi người lại chọn cách tiêu cực như vậy.
Ừ thì,
Được rồi tôi sẽ thay mặt mọi người tự vả bản thân một cái thật mạnh đến choáng váng đầu óc luôn. Tôi nghĩ tôi tan vỡ hơn những gì mình tưởng tượng.
Trái tim tôi như bị cắt thành từng mảnh, chôn mỗi nơi một ít. Để không ai có thể tìm ra rồi vá chúng lại được
Chuỗi ngày mắt tôi không dùng để nhìn ngắm cảnh vật đẹp đẽ xung quanh mà mục đích chính là cái vòi nước không hơn không kém. Một cái vòi nước mà ai đó có lẽ quên kèm khóa cho tôi rồi, nếu không vì sao mỗi lần nhớ về Soonyoung mắt tôi lại không ngừng xả nước. Mỗi khi cơ thể không trong trạng thái bất tỉnh do dung nạp nước cồn giải khát thì tay chân tôi luôn bận rộn. Cày game hơn hai mươi tiếng đến khi ngủ gục trên sofa, sáng chế món nước mới từ socola với rượu mà tôi tin mình nên được cấp bằng nhờ vào công thức táo bạo đó.
Đến khi Soonyoung gặp tôi sau kì nghỉ, tôi phải bịa ra lý do rằng mình không hợp với đồ ăn nước ngoài, còn bị cảnh thay đổi thời tiết với việc lệch múi giờ nên mới ra nông nỗi này. Tất nhiên cậu ấy tin, ai chứ, đồ ngốc Soonyoung cơ mà. Sau đó, mỗi ngày đều nấu đồ Hàn đem lên lớp cho tôi, sáng sớm còn gọi điện rủ rê chạy bộ để lấy lại sức khỏe vì cậu ấy nói nhìn tôi như cây sào phơi đồ.
Khá chắc là chẳng có cây sào phơi đồ nào đẹp trai như tôi, mà cũng làm gì có cây sắt cao 1m8 nào yêu cậu như tôi chứ.
Rồi bỗng đến một ngày, khi mà trái tim tôi gần như ngừng hy vọng thì bên cạnh Soonyoung đã không còn có Wonwoo nữa. Tôi nghĩ mình đủ tốt để có thể lấp đầy khoảng trống đó, cùng cậu ấy vượt qua những thời gian khó khăn cũng như bên nhau những lúc vui vẻ.
Nhưng không,
Tôi biết Soonyoung mỗi đêm đều nói dối là nằm trong phòng cả ngày nên thấy rất chán, muốn đi dạo, rồi trở về với cặp mắt sưng đỏ và luôn nói do gió ngoài trời lạnh quá nên làm cậu ấy cay mắt.
Tôi biết cậu ấy luôn trùm chăn kín hết người, cắn chặt môi đến bật máu, cố ngăn tiếng khóc mỗi khi phòng không có ai.
Rồi luôn ngây người những khi Mingyu vô tình nhắc đến tên Wonwoo. hỏi tại sao Wonwoo vô tình đến vậy, tại sao không đến thăm anh Soonyoung chứ.
Tôi biết trong lòng cậu ấy Jeon Wonwoo luôn có một vị trí rất đặc biệt.
Vậy còn tôi?
"Đúng là anh em tốtttttt"
Cậu ấy vang giọng khi tôi đem một phần cơm chiên kim chi từ căn tin bệnh viện lên.
Thì ra là anh em tốt, tôi cười.
Chỉ cần được bên cạnh cậu, với tôi dùng bất cứ danh phận gì cũng đều được cả.
Tháng năm tuổi trẻ ấy có một người thương thầm một người.
Tình yêu ấy như một vết thương không lành, cứ âm thầm rỉ máu, đến một ngày tôi nhận ra bản thân không còn gì ngoài một cái xác với đầy những thương tích. Một cái xác không có linh hồn vì đã đem ra trao đổi để chơi một ván cờ.
Đó là ván cờ tôi còn chưa kịp bắt đầu đã cảm thấy mình không thể thắng nổi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip