wonwoo

Tiếng nhạc từ chiếc loa vừa dứt, tôi chầm chậm mở mắt. Căn phòng tối đen, chỉ có duy nhất ánh sáng trắng mờ từ chiếc đồng hồ điện tử hắt ra, yếu ớt vừa đủ để không bị bóng tối nhuộm luôn một màu đen lên nó.


Bốn giờ hai mươi phút sáng.


Lần thứ ba trong đêm tôi lại mơ thấy Soonyoung.


Mơ về Soonyoung của tôi những ngày đầu năm cấp ba.


Soonyoung từ ngày ấy đã luôn là tâm điểm của sự chú ý. Nét thu hút của cậu ấy như một loại bùa có sức công phá khủng khiếp, cao tay như Jeon Wonwoo tôi còn không dứt ra được nữa là.


Vẻ ngoài đáng yêu cùng với cặp má phính đó luôn che mắt mọi người về tính cách hiếu chiến cũng như cứng đầu không ai bằng.


Cậu ấy sẵn sàng lao vào bất kì một đám đông hay mấy thằng điên lớp trên vì tình cờ nghe được những lời không hay về tôi. Cũng phải thôi, một thằng nhóc gầy gò mồ côi luôn là chủ đề thú vị trong các buổi bàn tán mà.


Cũng là người luôn phải nắm tay tôi mỗi lần đi qua nhà chú Kim gần trường vì con chó phốc chú ấy nuôi cao đâu đó 20cm, nặng 5kg.


Tôi biết, điều này nghe có vẻ vô lý nhưng tên này thật sự rất nghiêm túc với sự nghiệp sợ chó của mình, hoàn toàn nghiêm túc.


Nó cũng bắt đầu cho tôi những đêm phải vận dụng hết từng tế bào não, lấy lý do không thể từ chối để đi qua con đường đó mà Soonyoung không khóc lóc kêu trời, tất cả chỉ đổi lấy vài giây đan tay vào nhau ngắn ngủi.


Mãi đến sau này khi yêu nhau rồi, cái ngày Soonyoung phát hiện ra tôi dám trục lợi nỗi sợ của cậu ấy thì tôi đã được chiêm ngưỡng rất nhiều đường võ, đường quyền độc đáo và đẹp mắt.


Đúng là đai đen với kinh nghiệm và sự miệt mài trên võ đường mười năm của cậu ấy quá đỉnh, không dám bàn cãi gì thêm. Sau khi tự mình trải nghiệm còn phải năn nỉ, tìm mọi cách để làm lành thì tôi đã rút ra bài học sương máu cho bản thân.


Không nên chọc giận con chuột điên này, ít thì trên người sẽ toàn dấu răng chuột, nhiều thì có thể không lết ra khỏi giường nổi vào ngày hôm sau.


Nhưng tôi cũng chưa thấy ai ngoan ngoãn, nhân hậu đến vậy. Cậu ấy đã từng khóc suốt cả tuần vì một bé mèo hoang bị bỏ rơi. Tora gầy gò yếu ớt ngày ấy giờ đang nằm lim dim trên sofa nhà tôi. Nhìn từ xa chẳng khác gì một cục bông màu xám size lớn. Nó béo đến mức còn không thể mặc vừa được bất kì một bộ quần áo nào trong cửa hàng thú cưng. Soonyoung vẫn thường hay nói rằng làm mèo thì cần gì mặc quần áo cơ chứ, nhưng vẫn lén tôi tìm kiếm áo size cho mèo chẳng lỡ may ăn nhiều hơn các bạn nhiều chút.


Tính cách Soonyoung khó hiểu thì đã đành, nhưng tới sở thích cậu ấy cũng quái dị nốt. Đó là hôm chúng tôi được trường tổ chức cho đi dã ngoại ở một sở thú trong thành phố, trong khi các bạn cùng lớp tập trung xem các loài vật dễ thương, hoặc đi thủy cung ngắm đủ loại cá trên đời thì tôi lại kẹt ở khu nuôi hổ với tên đó. Kể từ ngày nói rằng đã tìm được chân lý soi sáng của cuộc đời, Soonyoung với niềm yêu thích bất tận đã bắt đầu bộ sưu tập về chủ đề hổ. Có lần cậu ấy mặc full cả một cây đồ họa tiết hổ, sau đó bị mẹ Kwon đánh thừa sống thiếu chết vì tưởng thằng giang hồ nào đi vào nhà, dọa quăng luôn bộ sưu tập quý giá của cậu ta. Tự dưng phòng tôi bất đắt dĩ lại thành sở thú. Soonyoung đứng giữa phòng hùng hồn thuyết giảng cho tôi về nét đẹp và sự uy lực của loài hổ, nhìn rất giống hình tượng cậu ấy đang theo đuổi.


Nhưng sao tôi thấy, nhìn góc nào cũng toàn má ú là má, cười lên lại có răng chuột. Trông y hệt như loài gặm nhấm nào đó vậy mà.


Mọi người ở xóm nhỏ ấy đã sớm quen với hình ảnh một thằng nhóc sáng nào cũng chở một đứa nữa đằng sau xe đạp để đến trường.


Cho đến năm chúng tôi mười ba tuổi, báo chí thời gian đó xôn xao những bài viết về tai nạn xe của một gia đình ba người. Ba mẹ không may qua đời, chỉ có cậu con trai may mắn sống xót.


Theo lẽ thường, cái cách mà cuộc sống khắc nghiệt này vận hành, chỉ qua một đêm thôi, tôi chợt nhận ra mình cô đơn đến dường nào. Ngày diễn ra tang lễ, trong khi xung quanh đầy những sự quan tâm, ai nấy cũng đều động viên tôi. Nhưng mà sau tất cả những lời nói ấy, tôi lại chẳng thấy khá hơn một chút nào.


Soonyoung đến ngồi cạnh tôi. Không thương hại, không ôm ấp, cũng chẳng nói một lời nào.


Cậu ấy chỉ ngồi đó, yên lặng, lắng nghe những bức tường thành trong lòng mà tôi dày công xây dựng sụp đổ xuống lần lượt, từng cái một.


Tôi như vỡ òa, tôi khóc, trách ông trời sao lại tàn nhẫn đến vậy. Tại sao có thể lấy đi hết tất cả những điều quý giá của tôi chỉ trong một khoảnh khắc như vậy chứ.


Soonyoung ôm tôi vào lòng, vỗ về tôi như cách mẹ vẫn thường hay làm. Con người suốt ngày luôn gây ồn ào ấy giờ lại đem đến cảm giác yên bình, an toàn đến lạ thường.


Rồi Soonyoung nói, tại sao một thằng nhóc như tôi lại phải gồng mình, ép bản thân trưởng thành để làm gì, mình sẽ thay ba mẹ luôn yêu thương cậu.


Lúc đó tôi mới biết, thì ra yêu một người chỉ đơn giản là một cái ôm thật chặt đúng thời điểm đang ở đáy của sự tuyệt vọng. Soonyoung năm mười ba tuổi như một liều thuốc chữa lành của tôi, cậu ấy là động lực để tôi có thể tiếp tục bước tiếp, vượt qua khoảng thời gian tưởng chừng như không thể thoát ra được ấy.


Cả hai cứ bình yên bên nhau, tận hưởng những điều nhỏ nhặt nhất. Chuyện tôi thích Soonyoung, cả thế giới này biết, mà bản thân tôi cũng chẳng thèm che đậy làm gì. Chỉ có đồ ngốc đó không nhận ra. Còn sợ tôi sống cô đơn mà nhiều lần hỏi về gu tôi để tiện đường mai mối.


Gu tôi là, mái ngố má bánh bao, cười lên ngu khủng khiếp nhưng nhìn lâu ừ thì cũng thấy thuận mắt một chút, còn hay nói linh tinh suốt ngày rất là ồn ào.



Gu tôi rõ ràng là Kwon Soonyoung mà.




Chúng tôi cứ quẩn quanh trong mê cung đó, một người thì quá vô tư, một người sợ đánh mất tình bạn. Sợ nếu ích kỉ mà tỏ tình, thì đến lúc đó danh xưng bạn bè cũng không còn để được bên cạnh người kia nữa.


Chỉ đến khi chúng tôi gặp Junhui vào năm nhất đại học. Wen Junhui là sinh viên trao đổi từ Trung Quốc. Tôi luôn cảm thấy ánh mắt cậu ta dành cho Soonyoung có gì đó rất khác. Con chuột kia suốt ngày khen cậu ta, nào là giỏi giang, tuy bằng tuổi mà đã biết gánh vác công việc gia đình, làm chủ cả một công ty lớn. Trong mắt tôi thì thấy rõ ràng chỉ là mấy tên công tử. Cá chắc là cậu ta không thể nào chiên nổi một trái trứng lòng đào hoàn hảo như tôi được.


Hơn nữa chỉ là bạn bè học cùng lớp vẽ thôi sao chỉ hẹn một mình Soonyoung cùng đi ăn lẩu Tứ Xuyên chứ. Nhớ lại ánh mắt phẫn nộ của Jun lúc thấy tôi khoác vai Soonyoung cùng đến quán lẩu bản thân lại không ngăn được cảm giác hả hê như đứa con nít vậy.


Nhờ chất xúc tác mang tên Junhui ấy mà tôi có can đảm để tiến thêm một bước nữa, tiến ra khỏi phạm vi an toàn, cùng với sự hỗ trợ của đâu đó bốn, năm chai bia loại mạnh. Cầm trên tay một hũ kimchi cỡ bự, size gia đình. à thì google nói với tôi, ngày tỏ tình quan trọng vậy phải gây ấn tượng mạnh với đối phương, dễ nhất là qua con đường dạ dày, làm gì có ai chiến thắng được đồ ăn đâu. Mà kimchi còn là món Soonyoung thích nhất, tôi còn phân vân không biết có nên tự mình làm một cái bánh kem kimchi, nhưng lại thôi vì chắc chắn bản thân chẳng muốn thấy hôm sau cậu ấy nằm ở khoa cấp cứu. Đập cửa nhà Soonyoung trong trạng thái căng thẳng kinh khủng, chẳng biết do run quá hay sao mà lúc cậu ấy vừa mở cửa tôi chỉ kịp hét lên vài chữ bản thân còn không nhớ nổi. Rồi tác dụng phụ của mấy chai bia bắt đầu khiến tôi lảo đảo chóng mặt, duy chỉ có một điều tôi nghe rất rõ.




Soonyoung nói: "Mình cũng thích cậu".




Thì ra lâu nay không chỉ có mình tôi đơn phương cố gắng thoát khỏi mê cung tình bạn ấy.






************






"Anh lại không uống thuốc,


muốn chết đến vậy thì chết đi, dùng dao ấy, loại nào sắc vào."


Mingyu mở cửa phòng nhìn đống thuốc nó đã cẩn thận chia theo ngày vẫn còn nằm y nguyên trên bàn chán nản nói.


Kim Mingyu là em họ tôi, thằng bé kém chúng tôi chỉ có một tuổi thôi nhưng mà chững chạc hơn hẳn.


Liếc nhanh chiếc đồng hồ trên bàn đang điểm sáu giờ sáng. Tôi chui ra khỏi cái chăn dày ụ của mình, ngồi ngay ngắn nhìn Mingyu với vẻ mặt mong chờ. Như hiểu ý, Mingyu bắt đầu chậm rãi "báo cáo" lại cho tôi.


"Hôm qua anh Soonyoung vừa mới tháo băng. Anh ấy ăn hết súp bí đỏ anh mua đưa cho em rồi, còn hỏi tại sao em biết anh ấy thích ăn súp bí đỏ nữa. Lúc ấy em đã lúng túng lắm đó, may sao có anh Jun cứu nguy."


Tôi cau mày, Junhui cậu ta vẫn còn ở đó à, rồi lại im lặng lắng nghe Mingyu nói tiếp.


"Chắc là hôm nay sẽ được xuất viện, anh ấy khỏe nhiều rồi. Vết thương cũng không có dấu hiệu nhiễm trùng."


Tốt quá.


"Hôm qua em thấy anh ở trước sảnh bệnh viện, tại sao anh không lên gặp anh ấy,


anh soonyoung đã chờ anh, anh biết mà. Bên ngoài thì trông có vẻ ổn nhưng tối qua trong cơn mơ anh ấy gọi tên anh nhiều lắm"


Tôi ước gì tôi có thể thay Soonyoung chịu hết những thương tổn, những nỗi đau mà cậu ấy không đáng để nhận lấy. Tất cả chỉ tại bản thân tôi là một thằng quá hèn nhát. Nhưng cũng không đủ dứt khoát, loại nửa vời như tôi chẳng có chút kiên định. Đã bao lần đôi chân tôi tự tìm đến nhà Soonyoung. Tôi thèm cái cảm giác được ôm cậu ấy vào lòng, tham lam mà ghi nhớ mùi hương cũng như thân nhiệt quen thuộc của cậu ấy, muốn kể cho cậu ấy nghe rằng cánh đồng hoa gần nhà chúng tôi đang nở rộ đẹp đến ra sao.


Nghĩ đến đó tôi lại bật cười, tự mỉa mai bản thân. Chính tôi đẩy Soonyoung ra khỏi cuộc đời mình. Để rồi bây giờ, hậu quả để lại khủng khiếp hơn những gì tôi có thể chịu đựng được.


Tay tìm đến chiếc điện thoại nơi đầu giường. Màn hình khoá là hình tôi và Soonyoung cùng chụp ở bãi biển. Treo trên mặt là nụ cười ngây ngô của hai thiếu niên ở độ tuổi mới lớn.


Sau vài hồi đổ chuông, đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài.


"Jeon Wonwoo?"


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip