#20
Mặc dù đêm qua uống say bí tỉ nhưng cậu vẫn theo thói quen rời giường rất sớm. Khi ánh ban mai vừa chiếu lọt qua khe cửa sổ là cậu đã thức dậy rồi, cậu đón buổi sáng trong vòng tay rắn chắc và vòm ngực ấm áp, vững chãi của anh...
Cậu mỉm cười, ngước mặt hôn nhẹ lên môi anh rồi nhẹ nhàng cẩn thận gỡ tay anh đang ôm eo mình ra để ngồi dậy nhưng vừa ngồi dậy thì cánh tay đó lại lần nữa quàng qua eo cậu đẩy cậu nằm lại xuống giường. Lúc này ngước lên chỉ thấy đôi mày anh hơi chau lại, cậu cười khíc khích đưa tay lên làm động tác giãn mi tâm anh ra, nhăn như thế thật xấu và mau già nha.
"Em dậy sớm như thế làm gì." Giọng ngái ngủ của anh trầm trầm khàn khàn thực rất nam tính, mắt anh vẫn còn đang nhắm và bộ dáng này của anh thì đáng yêu vô cùng "Ngủ thêm chút nữa đi, hôm nay cuối tuần mà cũng đâu phải đi làm."
"Em dậy làm bữa sáng để tý mọi người cùng ăn. Với lại lát nữa còn phải đưa Nana ra sân bay trở về Nhật nữa, anh không định đi tiễn em gái mình à." Cậu cười cười, thích thú nhìn vẻ mặt ngái ngủ của anh.
"Anh biết rồi mà nhưng ngủ tý nữa đi." Anh vẫn bướng bỉnh không muốn cậu đi.
Ghì chặt cậu xuống, mắt dù nhắm nhưng vẫn chính xác tìm được vị trí môi cậu mà đặt môi mình lên say sưa ngấu nghiến, đó là một nụ hôn mãnh liệt vào buổi sáng để đón một ngày mới tốt đẹp.
Cậu cũng bị mê hoặc bởi nụ hôn đó, khẽ nhắm mắt tận hưởng cái khoảng khắc hạnh phúc mà cậu vẫn luôn mơ thấy này. Đến bây giờ cậu vẫn chưa tin được là sẽ có ngày anh chấp nhận mình và cho mình một cơ hội như thế này. Mọi chuyện diễn ra cứ như trong giấc mơ đẹp của cậu vậy, có chút thật nhưng cũng có chút hư hư ảo ảo. Nhưng dù chỉ là giấc mơ thì cậu cũng muốn mình mãi chìm đắm trong giấc mơ này, sẽ không giờ phải thức dậy và đối mặt với hiện thực phũ phàng lẫn đau khổ.
Anh dứt môi mình ra, cảm nhận rõ được hơi thở cậu đang trở nên khó nhọc bởi nụ hôn quá mãnh liệt của mình. Lại một lần nữa anh siết tay ôm chặt cậu muốn cùng cậu tiếp tục say giấc, anh chính là lười biếng không muốn thức dậy.
"Anh nằm đây ngủ tiếp đi, em không ngủ lại được nữa." Thói quen của cậu là thế, đã thức giấc rồi thì rất khó để ngủ lại.
Nói thế cậu lại lần nữa gỡ tay anh ra để thức dậy đi làm vệ sinh cá nhân, anh cũng không giữ cậu lại nữa. Trước khi rời khỏi phòng cậu còn cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh rồi mới rời đi, hạnh phúc này cậu phải tranh thủ mà tận hưởng...
Cậu thức dậy vui vẻ chuẩn bị bữa sáng cho mọi người đang ở trong nhà, để sau khi họ thức giấc liền có cái để bỏ bụng và cậu cũng không hề quên nấu canh giải rượu nha vì hôm qua ai cũng say bí tỉ cơ mà, chắc hẳn là họ sẽ đau đầu lắm.
"Ô, dậy sớm thế?" Cậu đang nếm lại vị đồ ăn thì nghe tiếng Jin Young từ phía sau.
Quay lại thì liền thấy bộ dáng khác hẳn thường ngày của cậu ấy. Một Park Jin Young luôn tươm tất quần áo, đầu tóc gọn gàng nay lại có bộ dáng bù xù nhưng đến là thoải mái thân thiện như thế. Quen biết bao nhiêu năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy dáng vẻ này của Jin Young nên có chút ngỡ ngàng đồng thời cũng thích thú nữa, so với bộ dáng tươm tất nghiêm chỉnh hằng ngày thì cậu thích bộ dáng hiện tại của Jin Young hơn, trông vừa thoải mái, vừa gần gũi và có vẻ rất chân thật và thật thiện. Giống như là anh bạn hàng xóm vui vẻ vâỵ đó.
"À...ờ, mình dậy làm bữa sáng cho mọi người." Cậu mỉm cười với Jin Young rồi tiếp tục quay lại với món ăn của mình, việc nấu bữa sáng cho người mình yêu mình quý khiến cậu cảm thấy rất vui vì chỉ cần nhìn họ thưởng thức những món ăn của mình vì họ mà nấu thôi là một cỗ hạnh phúc dâng tràn trong cậu luôn rồi.
"Cần gì phiền như thế, ra ngoài ăn cũng được mà." Jin Young chẹp miệng trong khi đang lấy nước uống, cậu ấy khác với Mark, việc bếp núc hay bày vẽ ra nấu ăn thực rất phiền phức và tốn nhiều thời gian. Chỉ cần gọi đồ ăn về nhà hoặc ra nhà hàng ăn là xong bữa rồi.
"Cậu chẳng biết gì cả, đồ ăn ở ngoài sao bảo đảm bằng tự nấu được." Cậu bĩu môi, đồ ăn cậu làm chắc chắn tươi ngon và đầy đủ chất dinh dưỡng hơn ở ngoài "Cậu không biết được họ dùng nguyên liệu gì để nấu, có bảo đảm tươi ngon hay không và còn không biết họ có chế biến sạch sẽ không nữa."
Jin Young cười cười "Thôi được rồi chuyên gia dinh dưỡng, mình thua." Đồng thời dơ hai tay qua đầu tỏ vẻ như đầu hàng.
Chuyện vô nghĩa nhất đó chính là đối đáp với cậu về chuyện ăn uống và dinh dưỡng bởi vì cậu đã đọc qua cả biết bao nhiêu cuốn sách về dinh dưỡng để mà chăm lo cho sức khoẻ của anh rồi nên Jin Young tuyệt đối không thể nói lại được.
"Sao cậu không ngủ thêm chút nữa?" Cậu vừa nấu vừa hỏi Jin Young,nay cũng không phải đi làm nên ngủ thêm để bù lại cho những ngày vùi đầu vào công việc. Những nhân viên cấp thấp như cậu làm việc chắc chắn sẽ không mệt mỏi bằng những vị lãnh đạo cấp cao như anh, Jackson hay Jin Young đâu, vì họ ở trên cao nên họ còn nhiều việc cần lo nghĩ hơn nhiều. Cấp thấp như cậu chỉ cần hoàn thành công việc để có lương nhưng họ phải ngày đêm lo đến sự phồn vinh và tồn tại của công ty nữa.
"Mình dậy sớm quen rồi, ngủ thêm không được." Jin Young luôn có thói quen dậy sớm dù cho đó là ngày nghỉ đi chăng nữa, Jin Young thích được tận hưởng cảm giác yên bình vào mỗi sớm mai như thế.
Sau đó Jin Young cũng phụ cậu chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, nói là phụ nhưng thực chất thì chỉ là sắp chén đũa lên bàn thôi chứ cậu cũng không để cho Jin Young động vào thứ gì trên bếp. Nguyên nhân hết thảy đều là do cậu rất sợ khả năng nấu nướng, nội trợ đảm đang của Jin Young, rất là đáng sợ nha...
"Xin chào." Jackson từ cầu thang đi xuống, ngó thấy hai người cao xêm xêm nhau người thì đứng sắp bát đĩa bên bàn ăn người còn lại thì vẫn đang cố kiễng chân với lên tủ kệ trên đầu. Jackson đi xuống, đứng ngay sau cậu dễ dàng với tay lấy giúp cậu hộp trà từ trên kệ.
"A...em cám ơn." Cậu ngạc nhiên quay lại, nhận ra đó là Jackson liền mỉm cười.
"Nói Jae Bum hạ kệ thấp xuống một chút đi. Em lùn thế này mà sao cái kệ lại cao thế cơ chứ." Jackson nhìn khuôn mặt đáng yêu của cậu thì lập tức nổi hứng trêu chọc, bộ dạng khi đó của cậu còn đáng yêu hơn gấp vạn lần.
Cậu nghe câu nói của Jackson tất nhiên là sẽ phụng phịu không thôi, chân dậm nhẹ xuống nền nhà mở miệng nói bằng giọng uất ức "Em cũng có lùn lắm đâu cơ chứ."
Kệ bếp này được thiết kế theo tiêu chuẩn chiều cao của Jae Bum nha nên là...không phải tại cậu lùn đâu, tại do anh quá cao thôi. Cậu gật đầu tin vào lý lẽ của mình.
Jackson cười ha hả nhéo lấy hai bầu má của cậu, lại không chịu nhường nhịn mà bồi thêm một câu "Ừ, em không lùn, chỉ thấp hơn anh có gần cả cái đầu thôi à." Nói rồi như để minh hoạ cho chân thật còn dùng tay đặt trên đỉnh đầu cậu để so sánh chiều cao.
Cậu ấm ức không thôi, cậu cũng đâu có lùn lắm mà cứ trêu cậu hoài. Chỉ là...chỉ là...mấy người còn lại quá cao thôi mà. Đúng rồi không phải tại cậu mà lại tại họ, tại họ uống sữa tăng trưởng chiều cao quá nhiều. Nhưng mà sao ai trong họ cũng cao lênh khênh thế nhỉ?
"Jin Young cũng cao bằng em chứ bộ." Cậu bĩu môi lẩm bẩm, sao không ai nói cậu ấy lùn mà chỉ nói cậu.
"Gì? Cho cậu nói lại, mình vẫn cao hơn cậu nha nha nha." Jin Young nghe thế hùng hổ xông tới đo chiều cao với cậu để chứng minh, trong căn nhà này cậu chính là người lùn nhất.
"Haha, đến Jin Young còn cao hơn em." Jackson bật cười, dai dẳng tiếp tục trêu cậu.
"Đến Jin Young là sao chứ? Ý anh là em cũng lùn đấy hả?" Jin Young nổi cơn thịnh nộ nhéo tai Jackson, bày ra một bộ dạng hết sức đanh đá.
"A...a...không có, không có, chỉ có Mark lùn..." Jackson kêu lên vội vàng dập lửa, chỉ có vậy tai anh ấy mới được yên ổn.
"Gì? Anh dám nói nhóc xinh của em lùn?" Giọng người con gái duy nhất trong nhà cất cao khiến cả ba người trong phòng bếp đều giật thót mình.
Còn chưa kịp định thần thì Nana đã phi như bay vào phòng bếp che chắn trước mặt cậu như thể bảo vệ cậu khỏi kẻ xấu ấy.
"Anh vừa nói ai lùn? Em nói cho anh biết nha, nhóc xinh có chiều cao quá là tiêu chuẩn và hoàn hảo luôn. Là do mấy anh tay chân đều dài một cách dư thừa đấy, là tại mấy anh hết. Mấy anh ai cũng dài ngoằng như quả chuối di động ấy, thật không đẹp gì cả. Chỉ có tỉ lệ của nhóc xinh là đẹp nhất."
Cậu thút thít cảm động, trời ơi Nana, cuối cùng cũng có người mang suy nghĩ giống cậu rồi. Là cậu không lùn, do mọi người quá cao thôi. Cảm động đến chết mất.
"Nhóc xinh còn cao hơn em này." Nana gần như là ngước mặt đối diện với trần nhà mới có thể nói chuyện với Jackson.
"Đó là do em cũng có cao gì đâu." Dĩ nhiên câu này Jackson chỉ nói thầm trong bụng chứ nào dám nói ra. Chỉ sợ một khi nói ra rồi thì cái thân xác đáng thương này sẽ không còn nguyên vẹn để trở về mất. Nhìn bề ngoài Nana trông lý lắc đáng yêu thế thôi nhưng qua cả ngày hôm qua cùng chơi đùa với nhau thì Jackson đã nhận ra Nana chỉ có ân cần nhỏ nhẹ với duy nhất một mình Mark thôi, cô ấy đối xử với Jae Bum rất là tàn bạo, thiếu điều muốn leo lên đầu anh ngồi luôn rồi.
Jackson không dám tưởng tượng nếu mình chọc tới cô ấy...không cần cô ấy giết mình thì có lẽ Jae Bum sẽ đem Jackson đi thủ tiêu trước mất.
"Anh rảnh rỗi quá ha? Không mau phụ mà còn ở đấy trêu chọc Mark. Em nói với Jae Bum cho anh biết tay này." Jin Young cũng hùng hổ nhập cuộc, hùa vào cùng cậu và Nana bắt nạt Jackson.
"Ôi cái thân khổ sở của tôi, mọi người đều theo phe Mark chỉ có mình tôi chống trại lại cái thế giới này." Jackson làm mặt bí xị, giả vờ kêu than.
"Là do ăn ở không đúng với xã hội nên thế đấy." Lại thêm một giọng nói chen vào cuộc vui, chẳng ai khác chính là tên Yugyeom ác ôn kia, bên cạnh còn có cả người yêu bé nhỏ BamBam của cậu ta.
Jackson nhìn lên cầu thang thấy anh đang đứng đó cười thoả mãn, ánh mắt như thể muốn nói rằng "Jae Bum, sao cậu không như họ liên minh với nhau bắt nạt tôi luôn đi."
Anh chẹp chẹp miệng "Haiz, tôi là người tốt."
Một buổi sáng có thế thôi mà đã cực kỳ ồn ào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip