#27
"Con bận sao, Jae Bum?"
Ông Tuan cất tiếng hỏi khi liên tục thấy anh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình từ lúc cả hai bước vào thư phòng đến giờ.
"Dạ không." Anh giật mình, cất điện thoại vào túi áo vest rồi ngồi thẳng lưng, kiên định đối diện với ông Tuan.
Anh đang trông mong cuộc gọi của ai cơ chứ...
"Thấy hai đứa đi cùng nhau thế này, ta đoán con đã biết hết mọi chuyện xảy ra năm năm trước rồi đúng không?" Ông Tuan bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Dạ phải, con thật sự xin lỗi vì trong thời gian qua con chẳng thể giúp được gì cho Joey cũng như hai bác." Nói rồi anh đứng dậy, cúi gập người bày tỏ sự áy náy của mình.
"Đừng như thế, con không có lỗi gì. Cũng là do con trai ta cố tình giấu con thôi." Ông Tuan vỗ vỗ lưng anh, ông chưa bao giờ có ý trách anh. Dù rằng ông rất thương con mình, mỗi lúc thấy Joey suy sụp buồn rầu ông chỉ muốn bay về Hàn để đưa anh qua Mỹ gặp Joey nhưng ông đều cố gắng kiềm chế lại những hành động của mình. Vì ông tôn trọng quyết định của con trai, nếu Joey đã kiên quyết giấu thì ông cũng không tự mình khui ra. Do đó, với việc anh không có ở bên Joey khi Joey đối diện với sự sống và cái chết, ông không hề trách anh.
"Thời gian qua mọi người sống thế nào ạ?" Anh nhìn ông, ông Tuan là một người có vẻ ngoài nghiêm nghị nhưng tính cách lại rất thoải mái và vui vẻ, ông tạo cho mọi người cảm giác là một người đàn ông của gia đình đúng nghĩa. Tuy ông nói không trách cứ gì anh nhưng anh vẫn không thể khiến lòng mình thôi cảm thấy áy náy được.
Anh cùng ông Tuan trò chuyện với nhau rất lâu, cả hai do hợp tính cách đã tâm sự với nhau nhiều chuyện xảy ra trong năm năm qua, dĩ nhiên anh không nói đến chuyện gặp một Mark có khuôn mặt y đúc Joey. Và nhờ cuộc nói chuyện này mà anh biết rõ hơn những đau đớn về thể xác lẫn tinh thần và Joey đã phải chịu.
So với anh, Joey còn đau khổ hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Càng biết nhiều chuyện, anh càng cảm thấy mình thật tồi tệ.
Anh và ông Tuan kết thúc cuộc nói chuyện khá khuya, khi mà Joey gõ cửa phòng nhắc nhở cả hai về thời gian. Bà Tuan đã về phòng nghỉ ngơi trước, thật không ngờ hai người đàn ông tâm sự với nhau đến mức quên hết cả giờ giấc.
"Muộn rồi, giờ về rất nguy hiểm, hãy ở lại đây qua đêm đi Jae Bum." Ông Tuan vỗ nhẹ vai anh, tuy ông đã kể với anh và khó khăn của Joey và ông cũng biết anh cảm nhận được rất rõ qua nét mặt đau thương từ anh. Nhưng ông vẫn muốn cả anh và cậu thực sự nghiêm túc chia sẻ với nhau những khó khăn đó, để cả hai có thể gắn kết và hiểu nhau hơn sau năm năm xa cách.
"Dạ vâng." Anh từ tốn trả lời, anh cũng muốn cả hai cùng ngồi xuống và nói hết những chuyện đã xảy ra trong năm năm vừa qua để anh cũng như Joey có thể thấu hiểu nỗi đau của nhau hơn.
Sau khi tạm biệt ông Tuan, anh cùng Joey trở về căn phòng trước kia Joey ở. Cách bài trí không khác gì so với năm năm trước khi anh và Joey hạnh phúc bên nhau.
"Jae Bum..." Cậu ấy là người lên tiếng đầu tiên, nhìn tấm lưng rộng lớn trước mắt mình, thật sự rất muốn được dựa vào và khóc thật to. Nhưng cậu ấy biết giữa hai người họ bây giờ đang có khúc mắc, nếu không sớm giải quyết thì sẽ khó ở bên nhau thoải mái như trước nữa "Anh có giận em không?"
"Có." Anh thẳng thắn trả lời "Đã từng." Anh đã từng rất giận Joey, vào một ngày Joey đột ngột biến mất khiến anh trở nên mất phương hướng và hoảng loạn thì anh thật sự rất giận cậu ấy, rất giận. Nhưng rồi anh lại nghĩ, chỉ cần Joey trở về bên mình thì anh sẽ không quan tâm đến vì sao Joey lại bỏ anh đi, sẽ không giận hờn hay trách móc gì Joey cả. Bây giờ khi Joey quay lại và anh biết được lý do anh càng không thể giận Joey, anh giận chính bản thân mình càng nhiều hơn.
"Anh giận chính mình. Sao mọi chuyện về em anh lại không hề hay biết. Anh từng hứa sẽ luôn bên em nhưng chính anh lại chẳng ở bên để cùng em vượt qua cơn đau bệnh tật, lại càng không ở bên động viên em, không giúp được gì cho anh cả. Người nên giận là em, không phải anh."
Joey tiến tới ôm lấy anh, ngăn lại chuỗi tự trách liên hồi. Không, anh chẳng có lỗi gì cả. Trong chuyện này cả anh hay Joey đều không có lỗi nhưng đều phải chịu khổ đau dằn vặt như nhau. Cậu ấy không muốn anh phải tự trách hay suy nghĩ tiêu cực gì cả.
"Năm năm qua đối với em là rất dài, rất dài. Đã có lúc em muốn bỏ cuộc và buông xuôi tất cả. Nhưng em lại nghĩ đến anh, em không nỡ... Nhiều lúc em muốn mình trở nên yếu đuối, bỏ lại mọi thứ sau lưng và trở về để được anh che chở nhưng mà em lại nghĩ, em càng không muốn làm gánh nặng cho anh. Em muốn tự mình đứng lên bằng đôi chân của mình." Joey gục đầu vào vòm ngực cường tráng của anh, hai dòng nước mắt nóng hổi theo từng lời nói mà chảy xuống gương mặt xinh đẹp rồi thấm đẫm vào vùng áo trước ngực, anh cảm nhận được nước mắt Joey đang rơi...
"Trước khi em quyết định trở về em đã đắn đo rất nhiều. Không biết khi quay về tình cảm, hiện vật còn như xưa nữa không? Khi gặp em anh sẽ phản ứng thế nào? Anh còn tình cảm với em không? Em đã tự hỏi mình hàng trăm câu hỏi như thế nhưng em lại chẳng có câu trả lời cho mình. Em không tự tin khi quay về mối quan hệ chúng ta sẽ còn như xưa, em sợ hãi và từng có suy nghĩ biến mất mãi mãi khỏi cuộc sống của anh. Là Young Jae, là BamBam đã động viên em để em có đủ can đảm để trở về. Biết anh không giận em, em thật sự vui lắm..."
Sẽ chẳng ai biết, để có đủ can đảm trở về Hàn Quốc gặp anh thì Joey đã thức trắng bao nhiêu đêm để mà suy nghĩ. Nếu nói rằng cậu ấy tự tin Jae Bum luôn chờ cậu ấy thì chính là nói dối. Cậu ấy tin tình yêu anh dành cho mình rất lớn nhưng cậu không tin rằng tình yêu đó vẫn tồn tại mặc xa cách năm năm. Joey suy nghĩ nhiều đến nỗi cơ thể bắt đầu phản kháng đổ bệnh. Khi Young Jae và BamBam biết được những suy nghĩ của bạn mình thì liền mắng cho Joey một trận. Hai người họ chắc nịch rằng Jae Bum vẫn luôn một lòng chờ đợi cậu ấy quay trở về, tiếp tục sánh đôi bên anh. Đặc biệt là BamBam đã nói nhiều câu chạm tới tim Joey khiến cậu đau lòng không dứt, không nỡ để anh tiếp tục đơn côi được nữa. Do đó mà cậu ấy mới có đủ dũng khí để quay trở về đối mặt với anh như hiện tại.
"Trở về là tốt rồi, tốt rồi..." Anh ôm chặt Joey, liên tục lặp đi lặp lại một câu. Như đang an ủi Joey và cũng như đang xoa dịu chính bản thân mình.
Anh đã từng nhiều lần kêu lớn tên Joey trong những cơn say mèm và trong những giấc ngủ sâu. Anh nhớ cậu ấy, nhớ rất nhiều. Anh chưa bao giờ ngưng mong Joey trở về cả. Sáng nay khi thấy Joey xuất hiện anh thật sự đã mất khả năng hoạt động. Cứ đông cứng đứng nhìn Joey tươi cười với mình rồi như bừng tỉnh, biết rằng mình không phải đang mơ thì liền chạy tới ôm chầm lấy cậu ấy.
Lúc đó, anh rất sợ mọi chuyện chỉ là một giấc mơ...
"Đừng bỏ rơi anh."
---
"Jae Beom..." Joey khẽ xoay người, thì thào cất tiếng "Anh ngủ chưa?"
"Sao thế?" Anh nghe Joey gọi mình liền lật người quay về phía cậu ấy "Sao còn chưa ngủ?"
"Anh cũng chưa ngủ mà." Joey mỉm cười "Em đang suy nghĩ...về cuộc sống sau này của chúng ta sẽ ra sao..."
"Yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn cả mà." Jae Beom dịu dàng xoa đầu người đối diện, từ khi nào Joey của anh lại cứ suy nghĩ sâu xa, tiêu cực thế cơ chứ? Trước kia Joey rất vô tư vô lo cơ mà? Thời gian thật sự có thể làm thay đổi một con người...
Joey đột nhiên im lặng, nhìn thật lâu vào mắt anh, lâu đến nỗi tưởng chừng như cả hai cứ thế mà thiếp đi rồi cùng nhau vui vẻ đón một ngày mới.
"Sao thế?" Anh bật cười, cậu ấy cứ nhìn anh mãi mà chẳng nói năng gì, vẻ mặt cũng rất đáng yêu nên khiến anh không thể nhịn được mà lên tiếng trước.
"Anh sẽ tính sao?"
"Chuyện gì?"
"Mark."
Chỉ một cái tên khiến nụ cười trên môi anh tắt đi, à anh đã quên mất vấn đề lớn nhất của mình bây giờ là sẽ đối mặt với Mark thế nào. Phải làm sao để không tiếp tục thương tổn cậu nữa...
"Có phải anh không ngủ được vì suy nghĩ về cậu ấy không?"
"..." Anh không thể nói rằng thật sự anh có nỗi buồn trong lòng.
"Mark yêu anh, đúng chứ? Tuy em chưa bao giờ tiếp xúc với cậu ấy nhưng em tin chắc rằng cậu ấy yêu anh, rất rất yêu anh. Bởi vì chẳng ai đồng ý làm thế thân để ở bên một người nếu không yêu sâu đậm người ấy cả."
Joey xoay người, không tiếp tục nhìn anh nữa mà mắt hướng thẳng lên trực tiếp đối diện với trần nhà.
"Anh biết không? Cậu ấy thể hiện tình yêu với anh rõ ràng lắm, không hề ngần ngại che giấu gì cả. Ánh mắt cậu ấy nhìn anh luôn chất chứa một tình cả đậm sâu. Khi em bắt gặp ánh mắt ấy, thành thật, em đã rất lo lắng, em lo rằng vị trí của em đã không còn, em lo rằng người trong mắt anh hiện tại là Mark chứ không phải là Joey. Em đã muốn bỏ chạy khỏi đó để tránh né thực tại, nhưng mà lý trí đã níu kéo em lại, nó nói với em phải mạnh mẽ chấp nhận. Dù tình cảm của anh dành cho em có còn hay không em cũng phải mạnh mẽ chấp nhận. Và khi anh chạy tới ôm em, em thật sự rất hạnh phúc. Điều này nói ra nghe thật tàn nhẫn với Mark nhưng em rất hạnh phúc vì trong tim anh còn có em. Bản chất em không tốt đẹp, em cũng không rộng lượng, tuy em đã dặn bản thân dù anh chọn ai em cũng phải thật lòng vui vẻ cho anh nhưng mà cứ nghĩ đến việc anh sẽ nắm tay cậu ấy chứ không phải là em, em thật sự rất hoang mang, rất đau đớn."
Đưa tay quẹt đi hàng nước mắt vừa kịp chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp, cậu ấy tiếp tục nói.
"Em biết em như vậy là tàn nhẫn với Mark lắm. Cậu ấy là thật lòng yêu anh, cũng chẳng làm gì sai cả nhưng kết cục phải ôm hết đau khổ vào người. Khi em nhìn cậu ấy, em muốn nắm chặt tay cậu ấy và nói xin lỗi nhưng em không có đủ dũng khí..."
"Em biết anh bây giờ cũng đang rất khổ sở vì em biết anh chẳng nỡ làm tổn thương ai."
"Em xấu xa, em ích kỷ, miệng em nói dù anh có chọn ai em cũng chấp nhận nhưng trong tâm em lại không hề muốn anh chọn cậu ấy. Em thật sự rất xấu xa, thật sự rất xấu xa..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip