#31
"Mark." Tiếng gọi từ xa khiến bước chân cậu dừng lại, chậm rãi quay đầu nhìn, một người con trai mỉm cười nhẹ rồi bước những bước chân dài đi về phía cậu "Cuối cùng cũng gặp được em."
Cậu đứng ngây người nhìn, là Jackson. Cậu và Jackson gặp nhau rất nhiều lần nhưng sao lần này cậu lại có cảm xúc khó có thể nói thành lời. Ngại ngùng và có chút tủi hờn. Tủi hờn? Sao lại thế nhỉ?
"Em đang trốn tránh mọi người sao?" Từ lúc nào Jackson đã đứng trước mặt cậu, cất giọng trầm trầm từ trên đỉnh đầu.
"Em không có." Lời này cậu nói ra âm lượng cực nhỏ, nếu Jackson không để ý thì có lẽ sẽ chẳng nghe được. Vì cậu nói dối, cậu rất sợ khi phải đối mặt với nhóm người Jae Beom, cậu biết ai cũng thương hại cậu và cậu thì lại không biết phải đối mặt với lòng thương hại đó thế nào cả. Chính vì thế cậu lựa chọn trốn tránh, cách xa cuộc sống của họ, phân rõ rạch ròi thế giới riêng giữa cậu và họ, ít nhất sẽ tự bảo vệ được mình khỏi nhưng tổn thương
"Vậy sao lại tắt điện thoại? Bọn anh không liên lạc được với em, ai cũng lo lắng cả." Jackson cau đôi mày lại, trách móc cậu. Cậu không biết rằng sau khi phát hiện cậu đã âm thầm rời đi thì việc đầu tiên mọi người làm là gọi cho cậu sao? Ấy vậy mà cậu khoá máy, không ai liên lạc được với cậu liền rất lo lắng. Nana ở Nhật không gọi được cho cậu liền bù lu bù loa gọi điện cho Jae Beom trách móc và khóc suốt thôi, cô ấy lo cho cậu nhiều lắm.
Cậu cũng dường như mất tích trước mắt họ, suốt hơn một tháng trời. Ngoại trừ lần vô tình đụng phải ở công ty và lúc BamBam vô tình gặp cậu ở trạm xe bus ra thì chẳng ai trong số họ gặp được cậu hay biết cuộc sống của cậu giờ ra sao cả. Cậu như dùng thuật ẩn thân, né tránh mọi người hết mức có thể vậy.
Để gặp được Mark như hôm nay thì Jackson đã đứng chờ ở trạm xe bus gần công ty này hai tiếng đồng hồ rồi. Có lẽ do công việc quá nhiều nên giờ đã muộn rồi cậu mới tan làm hoặc cậu luôn biết nhóm người Jae Beom vẫn hay tìm cậu nên cậu tích cực tăng ca để ra muộn không phải chạm mặt họ.
Cậu im lặng không nói, không muốn thừa nhận mình đang trốn tránh nhưng lại chẳng biết phải mở miệng nói thế nào. Vì thế cậu chọn cách giữ im lặng.
Nhìn biểu hiện của cậu, Jackson thở một hơi dài, sao anh ấy lại không biết Mark cũng có một mặt bướng bỉnh như thế cơ chứ "Được rồi, không trách em nữa. Anh chỉ muốn cùng em đi ăn thôi, em không phiền chứ?"
"Nhưng bây giờ..." Cậu đảo mắt nhìn xung quanh, cậu muốn nói đây là chuyến xe bus cuối cùng để cậu về nhà rồi.
Nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng, Jackson đã như đọc được suy nghĩ của cậu mà nhanh miệng nói vào "Anh đưa em về, anh cũng muốn biết hiện tại em đang ở đâu."
Nhìn biểu hiện ngập ngừng của cậu, anh ấy liền tinh ý bổ sung "Yên tâm, ngoài anh ra anh sẽ không nói cho ai biết về chỗ ở của em cả." Anh ấy nghĩ mình nên tôn trọng sự lựa chọn của Mark, nếu cậu đã không muốn cho nhiều người biết về cuộc sống hiện tại thì anh ấy cũng nên giúp cậu giữ bí mật này.
Suy nghĩ một lúc, cậu bèn gật đầu. Câu tin Jackson sẽ chẳng nói dối cậu.
Nhận được lời đồng ý từ Mark, Jackson vui vẻ ra mặt. Dặn dò cậu đứng chờ mình rồi liền nhanh chân đi lấy đi chạy đến đưa cậu đi. Jackson tự bật cười chính bản thân mình, cũng chẳng phải lần đầu tiên cùng đi ăn với cậu, có cần phải biểu hiện thái quá như thế không cơ chứ. Nhưng những lần trước đi cùng cậu với tư cách anh trai thân thiết, còn lần này Jackson dùng tư cách một người đang theo đuổi cậu để mời cậu đi ăn.
Phải, Jackson đã suy nghĩ rất lâu mới có thể đưa ra quyết định này. Trước đây anh ấy lo rằng tình bạn giữa mình và Jae Beom sẽ trở nên xấu đi nên luôn giấu nhẹm tình cảm của mình, chỉ có Jin Young là biết được điều này. Nhưng bây giờ anh ấy không còn lo lắng về điều đó nữa, người Jae Beom yêu đã quay về, khoảng khắc nhìn bóng lưng cô đơn của cậu khi bước qua Jae Beom và Joey hạnh phúc bên nhau thì Jackson đã tự nhủ rằng nhất định anh ấy phải bảo vệ cậu, phải mang lại nụ cười và hạnh phúc cho cậu.
Jackson chính thức theo đuổi Mark.
"Em gầy đi." Anh ấy nói, khuôn mặt cậu hóp lại phản ánh rõ nhất việc cậu đã sút cân, cậu vốn đã gầy nhưng bây giờ trông còn xanh xao hơn trước.
Cậu đưa hai tay ôm lấy mặt mình rồi cười qua loa "Em vẫn vậy mà."
"Đồ ngốc." Anh ấy khẽ mắng "Sao không chăm sóc cho bản thân em thật tốt chứ? Em có biết nhìn em thế này anh đau lòng lắm không?" Jackson tức giận trách mắng.
Cậu tròn xoe hai mắt ngạc nhiên nhìn anh ấy, sao bỗng dưng lại nổi giận?
"Anh nói em ngốc còn chưa đủ. Trong mắt em, ngoài Jae Beom ra chẳng còn ai sao? Anh đối xử với em như thế nào, anh trân trọng em như thế nào, tình cảm anh giành cho em hơn mức anh em bạn bè thế nào. Lẽ nào thật sự em không nhìn ra? Là em giả ngốc hay em thật sự ngốc thật?" Trước đây tuy Jackson không công khai theo đuổi cậu, cũng không tỏ tình với cậu nhưng cái cách anh ấy đối xử với cậu đều đặc biệt hơn so với những bè bạn khác. Cậu thật sự không cảm nhận được sao? Chỉ cần có Jae Beom là cậu không còn đặt ai vào mắt sao?
Cậu vẫn tiếp tục ngạc nhiên nhìn, những lời nói này là thế nào? Sao cậu nghe vào lại giống như Jackson đang thổ lộ tình cảm với mình cơ chứ?
Không, không. Cậu ngay lập tức xua đi ý nghĩ đó. Không thể nào, sao cậu lại có thể trở thành đối tượng mà anh ấy thích được cơ chứ? Anh ấy xuất sắc như thế, còn cậu lại tầm thường thế này...
"Ngốc." Anh bất lực, rồi lại dùng ánh mắt kiên định nhìn cậu "Anh chờ được. Anh đã chờ bao nhiêu năm rồi nên có chờ thêm cũng không sao. Anh chờ em có thể quên đi Jae Beom hoàn toàn để có thể tiếp nhận anh."
"Jackson..."
"Đừng vội đưa ra câu trả lời ngay bây giờ vì từ giờ anh quyết định sẽ không giấu đi tình cảm của mình dành cho em nữa. Anh muốn em biết anh yêu em chẳng kém gì cách em yêu Jae Beom đâu." Jackson vội cắt ngang lời cậu.
Dù mạnh miệng đến cỡ nào anh ấy cũng sẽ có một mặt yếu đuối, sợ cậu sẽ từ chối mình.
"Jackson, em không xứng đáng." Cậu cười buồn rồi nhẹ cúi đầu.
Những người xuất sắc như Jackson và Jae Beom hay Yugyeom thì phải xứng với người cùng tầm cỡ với mình. Như cách mà Joey ở bên Jae Beom và BamBam sánh bước bên Yugyeom vậy.
Cậu, căn bản là không thể chạm tới được với những còn người đó.
"Trong tình yêu cần phải phân biệt như thế sao? Em thật sự nghĩ như thế sao? Anh thì không, anh chưa bao giờ xem em thua kém bất cứ ai trong tụi anh cả." Lời này không phải Jackson nói vì sợ cậu tự ti mà vì anh ấy thật sự nghĩ như vậy.
Nhóm bọn họ mỗi người đều có những điểm ưu tú nổi bật nhưng cũng có những khuyết điểm cần phải sửa chữa. Anh ấy vốn chưa từng vạch ra ranh giới giữa cuộc sống của họ với cậu. Trong mắt Jackson, Mark là hoàn hảo hơn thảy những người khác.
Đôi mắt cậu rưng rưng, những lời nói này của anh ấy thực sự chạm đến yếu đuối của cậu. Chẳng để ý đến việc mình không kiểm soát được cảm xúc, cậu cứ thế mà khóc như một đứa trẻ. Như thể rằng bao nhiêu tự ti, bao nhiêu tủi hờn, bao nhiêu uất ức cậu đều đem theo cùng những giọt nước mắt này mà tuôn đi vậy.
Jackson cũng chẳng ngại việc nhìn thấy cậu khóc, ngược lại anh ấy còn thấy vui vì ít nhất trong lòng cậu Jackson cũng có một chỗ đứng nhất định nên cậu mới không kiêng dè gì mà khóc trước mặt mình thế này.
Anh ấy rời khỏi ghế ngồi của mình để bước vòng về phía cậu, không nói không rằng kéo cậu tựa vào mình, để cậu thoải mái bật khóc, mặc kệ luôn việc một mảng áo của mình đã bị nước mắt của cậu làm cho ướt đẫm.
Jackson thầm nghĩ, thật may vì đây là phòng ăn riêng tư, bằng không mọi người sẽ nghĩ anh ấy đang bắt nạt cậu mất.
Cậu cũng không khóc lâu, khi bình ổn lại được cảm xúc cậu liền nín khóc ở trong lòng Jackson. Cảm nhận được đứa trẻ trong lòng đã ngừng khóc, anh ấy buông cậu ra rồi bật cười sảng khoái trước khuôn mặt tèm nhem của cậu "Thỏ con, xem em khóc nhè đến nỗi khuôn mặt tèm nhem luôn kìa."
Nghe anh ấy nói vậy cậu liền xấu hổ rời khỏi vòng tay vững chãi đó, nhiệt tình cúi đầu như thể giấu mặt đi kín nhất có thể vậy.
Nhìn Mark như thế, Jackson lại càng cười sảng khoái hơn. Rồi rút khăn tay luôn mang trong người ra, nâng khuôn mặt nhỏ của cậu lên dịu dàng lau nước mắt cho cậu.
Jackson chỉ muốn hét lên rằng "Anh thật sự yêu em rất nhiều, hãy để tâm đến tình cảm của anh được không? Hãy quên đi Jae Beom, người đã làm em đau được không?" Nhưng lời nói cứ đến miệng lại bị ép nuốt vào trong.
Cái Jackson muốn là sự tự nguyện đón nhận của cậu nên anh ấy không muốn ép buộc cậu phải làm điều gì cả.
"Mark."
Cậu ngước lên, chờ đợi anh ấy nói câu tiếp theo.
"Anh chờ em, chờ một ngày em thoải mái mở lòng mình để đón nhận tình của anh."
"Anh hy vọng, anh sẽ không phải chờ đợi lâu quá."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip