CHƯƠNG 46: PURSON SOY

Soy cảm giác bị ai túm chân, một cảm giác quen thuộc cậu từng gặp gỡ vào chuyến "du lịch" đến địa điểm trận Quidditch toàn quốc lần trước. Cảm giác chưa kéo dài được vài giây, Soy cảm thấy hai chân mình đập mạnh xuống đất. Cậu bật dậy, di chuyển ra sau một cái cây cao to bắt đầu ẩn thân. Đôi mắt Soy nhìn khắp nơi xung quanh để quan sát tình hình. Những ngôi mộ xếp sát nhau, đằng xa là một tòa nhà nhỏ có hai cái que lớn chồng lên nhau. Hình như đây là một bãi tha ma nào đó. Trời tối nên nơi này vắng tanh. Mắt quan sát thì tai cũng lắng nghe. Đôi tai Soy bắt được âm thanh sàn sạt, có ai đó đang đến. Nhóm Harry bên kia cũng đã rút đũa phép ra, nhìn về phía phát ra tiếng động.

Căng mắt nhìn vào đêm tối, Soy thấy một cái bóng đang tiến tới gần hơn, đi thong thả giữa những ngôi mộ về phía chúng. Cậu không thấy rõ gương mặt, nhưng theo cái cách đi đứng thì nó chắc là kẻ đó đang ôm cái gì đó trong tay. Không biết đó là ai, chỉ biết là kẻ đó thấp, mặc một cái áo khoác có mũ trùm đầu kín mít che khuất cả gương mặt. Và – kẻ đó càng bước tới thêm, khoảng cách giữa bọn họ và hắn càng thu lại - Soy thấy cái vật trong tay hắn giống như một em bé... hay đó chỉ là một cái bọc khăn áo?

Soy nghe một tiếng nói sắc lạnh: "Giết thằng thừa thãi kia đi."

Một tiếng sột soạt và một giọng khác, rít lên trong bóng đêm:

"Avada Kedavra!"

Đôi mắt đen của Soy co lại, bỏ ngoài tai lời dặn dò của thầy Kalego. Cậu chạy vội đến chắn trước mặt Cedric, thì thầm "Grand Cocon." Tức thì, một chiếc kén tàng hình hiện ra, hút gọn tia sáng xanh lá lạnh lẽo vào trong. Soy dùng cạnh bàn tay chém mạnh vào cổ Cedric. Đồng thời dùng thần chú giấu đi hơi thở, nhịp tim và hạ cả nhiệt độ cơ thể của Cedric xuống.

Cedric đột nhiên thấy cổ mình đau nhói. Hai mắt anh tối đen, ngã xuống ngất xỉu. Một tiếng bịch lớn vang lên.

Soy thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục núp ra sau cái cây, tiếp tục quan sát tình hình.

Gã đàn ông thấp lùn đã để cái gói xuống dưới chân, thắp sáng cây đũa phép của hắn, và đang nắm giò Harry kéo về phía tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch. Thấy vậy, Soy cẩn thận dùng phép theo túng trọng lượng lên cơ thể của Cedric và lơ lửng anh sau lưng. Cậu biến ra một Cedric giả khác nằm ở vị trí của Cedric ban nãy. Nhẹ nhàng như một chú mèo, Soy đi theo gã đàn ông thấp lùn và Harry.

Gã đàn ông mặc áo choàng bây giờ đang hóa phép ra những sợi dây thừng, cột chặt Harry vào tấm bia mộ, từ cổ xuống tới cùi chỏ. Soy nghe được tiếng thở hổn hển, gấp gáp từ trong cái mũ trùm. Không gian quá tĩnh lặng, mọi thứ âm thanh đều được phóng đại. Harry vùng vẫy, và gã đàn ông đánh nó – đánh nó bằng bàn tay thiếu một ngón.

Soy nghe Harry gào lên:

"Thì ra là mi!"

Có vẻ cả hai biết nhau. Soy nghĩ thầm trong lòng, tiếp tục lại gần rồi núp sau một cái cây lớn khác để quan sát.

Soy biết rằng năng lực dòng dõi của mình vẫn chưa hoàn hảo như anh trai. Cậu vẫn có thể bị những ác ma có sức mạnh vượt trội nhận ra. Đến Nhân giới, Soy phát hiện ngoại trừ ác ma cấp cao, những phù thủy mạnh cũng sẽ nhìn thấy cậu. Điển hình là các giáo sư thi thoảng vẫn sẽ cảm nhận được sự hiện diện của Soy. Đặc biệt nhất là hiệu trưởng, Soy có cảm giác ông ta có thể quan sát từng nhất cử nhất động của mình. Hiện tại ở nơi này, Soy cảm nhận được một thứ sức mạnh mạnh mẽ và kỳ dị từ cái gói kia. Cậu nhận ra nó không chỉ là một cái bọc vải bình thường, giọng nói sắc lạnh ra lệnh giết chết Cedric khi nãy phát ra từ chính cái bọc này. Một kẻ không thể tự đi đường mà phải để người khác ẵm bồng nhưng vẫn ra lệnh cho kẻ khác được. Sức mạnh của hắn ta không tầm thường, Soy không dám lơ là.

Gã đàn ông thấp lùn đã cột Harry vào cái bia mộ xong. Hắn đang bận rộn kiểm tra coi mấy sợi dây có chắc không, những ngón tay của hắn lóng ngóng run rẩy lần mò mấy cái gút. Tới chừng chắc chắn là Harry đã bị trói chặt vào tấm bia mộ, không còn nhúc nhích được một phân, gã rút trong áo choàng ra một miếng vải dài màu đen và tọng chặt vô miệng Harry. Rồi, không nói một tiếng nào, hắn quay lưng và vội vàng bỏ đi. Soy lướt mắt qua vị trí có chiếc cúp và cái xác của 'Cedric', con ngươi cậu co lại, cậu quên lụm cây đũa phép cho Harry! Cây đũa phép của Harry nằm trên mặt đất, ngay dưới chân 'Cedric' và gần chiếc Cúp. Không để Soy suy nghĩ đối sách, cái gói khăn áo tiếp cận Harry, dưới chân ngôi mộ. Cái vật đó có vẻ kích động cáu kỉnh. Soy chăm chú nhìn.

Một tiếng sàn sạt khác chui vào tai Soy. Cậu ngó xuống và thấy một con rắn khổng lồ trườn qua cỏ, rồi cuộn mình quanh tấm bia Harry đang bị cột dính vào. Tiếng thở khò khè gấp gáp của gã đàn ông thấp lùn lại vang lên. Soy thấy hắn đang cố đẩy một cái vạc bằng đá đến chân ngôi mộ. Trong vạc được đổ đầy chất lỏng gì đó có vẻ giống nước, nhưng mùi hương bốc ra từ cái vạc không giống với nước bình thường. Cái vạc rất lớn, lớn hơn hẳn những chiếc vạc Soy nhìn thấy các thầy cô sử dụng ở trường Babyls, cũng lớn hơn hẳn những chiếc vạc cậu nhìn thấy học sinh Hogwarts sử dụng. Cái vạc lớn đến nỗi...một người trưởng thành chui vào đó ngồi còn vừa.

Cái vật ở trong cái bọc khăn áo trên mặt đất lại càng có vẻ kích động, cáu kỉnh hơn, như thể nó đang cố chui ra. Bấy giờ gã đàn ông kia lục đục ở dưới đáy cái vạc với cây đũa phép. Chợt lửa phụt cháy lên từ bên dưới cái vạc. Con rắn khổng lồ trườn đi mất trong bóng tối.

Chất lỏng trong cái vạc có vẻ nóng lên rất nhanh. Mặt nước không chỉ sôi lụp bụp, mà còn phát sáng rừng rực lên như đang cháy. Hơi nước bốc lên cuồn cuộn, làm mờ đi hình dáng của người đàn ông đang canh lửa. Cái đống khăn áo lại càng kích động dữ hơn. Và Soy lại nghe giọng nói sắc lạnh vang lên: "Mau lên!"

Như có luồng điện chạy dọc trong cơ thể Soy. Cậu nổi da gà.

Phủ đầy mặt nước bây giờ là những tia sáng chói rực, như là có kim cương nạm trên đó.

"Dạ thưa chủ nhân, đã sẵn sàng rồi ạ."

"Vậy thì..."

Giọng nói vang lên sắc lạnh.

Gã đàn ông kéo mở cái gói khăn áo trên mặt đất, để lộ ra cái ở bên trên, Soy há hốc miệng.

Gã đàn ông nặng nhọc như thể nâng một hòn đá bự, và trong bọc vải hiện ra một cái gì đó xấu xí, nhầy nhụa, và mù – nhưng tởm lợm khủng khiếp, gấp trăm lần khủng khiếp. Cái vật mà gã đàn ông kia đem theo đó có hình thù một đứa con nít đang ngồi co ro. Không có tóc, nhưng lại giống như có vảy, da đen mốc và đo đỏ. Tay chân nó ốm yếu, và gương mặt nó – bèn bẹt, giống đầu rắn, với hai con mắt đỏ rực. Soy chưa bao giờ nhìn thấy một vật giống như vậy, cho dù ở Ma giới cũng không. Nó cho cậu một cảm giác thật thoải mái, thoải mái như ở nhà, nhưng cũng rất đáng sợ như có thể giết cậu bất cứ lúc nào.

Cái vật đó có vẻ yếu ớt, cần được giúp đỡ, nó đưa hai cánh tay ốm yếu lên, vòng quanh cổ gã đàn ông, và hắn nhấc nó lên đem tới bên miệng vạc. Khi hắn làm vậy, cái nón trùm rớt ra phía sau, và Soy thấy cái nhìn khiếp sợ trên gương mặt tái mét, bạc nhược của hắn bên ánh lửa. Cùng lúc đó, Soy thấy được cái gương mặt bèn bẹt, xấu xí được rọi sáng trong những tia lửa đang nhảy múa trên mặt nước thuốc trong vạc. Và rồi gã đàn ông thả cái sinh vật đó vô trong vạc; một tiếng rít vang lên, và nó biến mất dưới mặt nước. Soy nghe một tiếng động nhỏ khi cái cơ thể yếu ớt đó chạm vào đáy vạc.

Soy có dự cảm bất hảo. Có vẻ một nghi thức tối đen gì đó sắp được cử hành. Cậu bắt đầu tự trách bản thân. Soy đứng im trên cây, không có hành động gì. Lẳng lặng quan sát tất cả như một người ngoài cuộc vô tình đi ngang. Cậu không chắc bây giờ mình có hành động gì thì sẽ bảo toàn được mạng sống.

Gã đàn ông đang nói. Giọng của hắn run rẩy; hình như hắn sợ khiếp vía. Hắn giơ cao cây đũa phép, mắt nhắm nghiền, nói với bóng đêm:

"Xương của cha, cho đi vô tình, sẽ hồi phục con!"

Nấm mộ dưới chân Harry nứt toạc ra. Một luồng bụi mỏng bốc lên theo lời khấn vái của gã đàn ông và nhẹ nhàng rơi vô trong vạc. Mặt nước nạm kim cương rít lên và vỡ ra thành những tia lửa văng khắp nơi rồi đổi thành một màu xanh chói lọi, rợn người. Và bây giờ gã đàn ông đang rên rỉ khóc. Hắn rút từ trong áo choàng ra một con dao găm mỏng và dài bằng bạc sáng choang. Hắn vừa nói vừa nức nở, nghẹn ngào: "Thịt... của kẻ bầy tôi... tự nguyện dâng cho... Chủ nhân... người sẽ hồi sinh."

Hắn xòe bàn tay phải ra trước mặt, tay trái của hắn nắm chặt con dao găm và vung lên.

Soy thấy gã đàn ông tự chặt đứt tay của mình. Cái tay máu me rớt tõm vào nồi nước đang sôi ùng ục kia, hắn ta nhăn mặt, thở hổn hển và rên rỉ vì đau đớn rồi nhanh chóng dùng thần chú làm cho vết thương ngừng chảy máu. Sau đó hắn ta lại gần Harry, Soy giơ tay, sẵn sàng can thiệp vào ngay nếu hắn ta có ý định giết chết Harry.

"M... máu kẻ thù... lấy bằng sức mạnh... mi sẽ... hồi sinh kẻ thù."

Mũi nhọn của con dao đâm vào khuỷu tay phải và máu chảy ra thấm qua tay áo choàng rách te tua của Harry. Gã đàn ông vẫn còn đang thở hổn hển vì đau kia mò mẫm và lấy ra một chiếc bình thủy tinh từ trong túi áo, kê vào vết thương của Harry để hứng lấy hàng máu đang chảy.

Harry giãy giụa thật mạnh hòng thoát ra, nhưng nó bị trói quá chặt.

Hứng đầy bình máu. Gã đàn ông lảo đảo quay lại bên cái vạc và đổ máu Harry vào trong. Cái thứ nước ở trong đó biến thành màu trắng đục. Xong việc, gã quỳ xuống bên cái vạc, rồi nằm vật ra một bên trên mặt đất, ôm cánh tay cụt đầm đìa máu chảy, rên rỉ và thổn thức. Cái vạc đang sủi bọt và sôi lên, những tia sáng kim cương bắn ra theo đủ hướng, sáng lóa cả mắt và làm cho tất cả những thứ xung quanh trở nên đen thẫm. Soy như nín thở, nhìn chằm chằm cái vạc.

Cậu cảm nhận được! Một luồng khí hắc ám đầy nguy hiểm đang tích tụ dưới đáy vạc. Nó sắp trào lên như núi lửa rồi!

Cái vạc đã lụi tắt bùng cháy những tia lửa. Một luồng hơi trắng dày đặc cuồn cuộn bốc lên từ cái vạc, một người đàn ông cao lớn, xương xẩu dần hiện lên trong cái vạc.

"Khoác áo cho ta!"

Giọng nói sắc lạnh vang lên sau màn sương, và gã đàn ông, vừa thổn thức vừa rên rỉ, vẫn còn ôm cánh tay cụt, bò tới lượm mấy cái áo choàng đen trên mặt đất lên, đứng dậy, nhón lên và dùng một tay kéo áo choàng lên trên đầu chủ của hắn.

Gã đàn ông gầy ốm đó bước ra khỏi vạc, nhìn chằm chằm vào Harry. Gã có cái đầu trắng bệch hơn cả một cái đầu lâu, với hai con mắt bự, đỏ bầm và một cái mũi bèn bẹt như mũi rắn với hai cái khe là lỗ mũi...

Soy không biết ông ta. Nhưng cậu nghĩ là Harry biết, tại vì thằng nhỏ đang nhìn ông ta một cách kinh hoàng.

Người kia không thèm nhìn Harry nữa và bắt đầu kiểm tra thân xác của hắn. Hai bàn tay của hắn giống như những con nhện to bè nhợt nhạt; mấy ngón tay trắng bệch dài ngoằng đang xoa vuốt ngực, cánh tay và bộ mặt của hắn; đôi mắt hắn đỏ ngầu, đồng tử giống như một khe hở, từa tựa mắt mèo, lóe sáng hơn trong bóng tối. Hắn giơ tay lên, thử co duỗi mấy ngón tay, vẻ mặt hắn hả hê sung sướng vô cùng. Hắn không thèm chú ý một chút xíu nào tới gã đàn ông thấp lùn đã hy sinh cả một cánh tay vì hắn đang quằn quại chảy máu trên mặt đất; cũng không bận tâm đến con rắn bự đang trườn vào tầm nhìn của Harry rồi lại quấn mình quanh tấm bia mà Harry bị trói vào. Con rắn rít khè khè. Voldemort luồn một bàn tay với những ngón dài dị thường đó vào sâu trong túi áo và rút ra một cây đũa phép. Hắn cũng vuốt ve cây đũa phép một cách dịu dàng, rồi giơ nó lên, chĩa nó vào gã đàn ông thấp lùn. Tên này chợt bị nhấc lên khỏi mặt đất và quăng vào tấm bia mộ, chỗ Harry đang bị trói. Hắn rớt xuống chân mộ và nằm đó, co rúm lại và khóc lóc. Kẻ vừa trồi lên từ cái vạc hướng đôi mắt đỏ ké về phía Harry, cất lên một tràng cười the thé, lạnh lùng và ảm đạm.

Soy không còn tâm trạng đâu mà quan sát tiếp nữa. Cậu bắt đầu quan sát xung quanh để tìm ra biện pháp rút lui an toàn nhất. Soy hoàn toàn không biết đây là nơi nào, khả năng chạy khỏi đây là không thể. Cậu chắc chắn rằng cả ba chưa chạy được bao xa là bị phát hiện ngay. Ác ma nhạy cảm với sức mạnh, Soy dám cá tên nhìn không giống con người đang huyên thuyên kia mạnh mẽ hơn thầy Kalego rất nhiều. Đôi mắt đen của Soy nhìn khắp nơi, và cậu nhìn thấy chiếc Cúp đang nằm trơ trọi gần 'xác Cedric'. Lời nói của ông Bagman vang vọng trong đầu Soy: "Nó là một cái khóa cảng, chỉ cần chạm vào nó thì mấy đứa sẽ được mang ra khỏi mê cung. Lúc đó bài thi sẽ kết thúc."

Khóa cảng! Chạm tay!

Một suy nghĩ nhá nhem trong đầu Soy. Cậu sẽ sang kia nhặt đũa phép cho Harry. Chiếc cúp quá bắt mắt, cậu không thể lấy nó đi được. Nghĩ là làm, Soy nhổm người dậy, chuẩn bị bay sang bên kia. Đáng tiếc, chiếc đũa phép đã biến mất từ lúc nào. Soy cứng người trên cây, cơ thể như rơi xuống hố sâu tuyệt vọng.

Lúc này không khí bỗng nhiên tràn ngập tiếng sột soạt của những tấm áo trùm. Giữa các ngôi mộ, đằng sau những cây cao, trong mọi góc tối, vô số pháp sư đang độn thổ hiện lên. Tất cả bọn họ đều trùm đầu, đeo mặt nạ. Và từng người một, từng người một, bọn họ đi tới... cẩn thận, từ từ, như thể chúng vẫn không thể tin vào mắt mình. Thế rồi một trong số bọn họ quỳ sụp xuống, bò về phía kẻ không giống người, và hôn lên cái lai áo chùng đen của hắn.

"Chủ nhân... chủ nhân..."

Bọn người đằng sau gã cũng sụp xuống làm theo gã, mỗi tên đều lết đến bên kẻ kia bằng đầu gối và hôn lên lai áo chùng của hắn, sau đó lùi ra và đứng dậy, hình thành một vòng tròn lặng lẽ quây chung quanh hắn.

Soy càng tuyệt vọng hơn. Cậu có cảm giác mình chưa bao giờ tuyệt vọng đến vậy. Đột nhiên có quá nhiều phù thủy mạnh mẽ xuất hiện khiến cậu thấy bối rối. Nếu chỉ có hai người như khi nãy, Soy có thể liều chiến đấu một phen. Nhưng bây giờ cậu lo lắng cho việc mình còn có thể núp trên đây đến khi nào hơn.

"Nếu tình hình quá nghiêm trọng. BỎ, THẰNG, NHÓC, ĐÓ, LẠI." Lời nói của thầy Kalego văng vẳng bên tai cậu. Soy quay ra nhìn tên phù thủy được mình trôi nổi sau lưng.

Cũng cứu được một người rồi. Chuyến này cũng không tính là uổng công. Cậu tự nhủ. Bây giờ chỉ cần lẳng lặng sang bên kia, cầm chiếc Cúp và rồi cậu sẽ được quay về. Ác ma ích kỷ lắm, đâu rảnh mà đặt mạng sống của ai khác lên trên bản thân. Nhưng mà....nhưng mà...... Soy siết chặt vạt áo đồng phục, cậu nhớ lại nụ cười của thằng nhóc Harry bên dưới, nhớ lại những người bạn đã từng không màng tất cả để cứu lấy cậu. Sao lại thấy không vui vẻ chút nào vậy....Nếu bỏ về như vậy....có đáng mặt đàn anh hay không? Liệu cậu sẽ còn...ngầu chứ?

Và Soy nhớ lại cách Harry vượt qua bài thi đầu tiên. Hình như nó đã triệu hồi cây chổi từ trong ký túc xá thì phải... một ý tưởng bừng lên trong đầu Soy. Cậu mím môi, kiên định đi đến.

May mắn cho Soy khi kẻ kia đang mãi nói gì đó với thuộc hạ của mình, hắn ta hoàn toàn không chú ý đến tình hình bên này.

Soy rón rén lại gần Harry, bàn tay cậu chạm nhẹ lên dây trói sau lưng Harry để chậm rãi làm tan rã nó ra. Vừa làm, cậu vừa thì thầm: "Chào em. Bỏ qua phần giới thiệu tên nào, lát nữa anh sẽ lấy và quăng cây đũa phép cho em. Em triệu hồi cái Cúp kia rồi mang Cedric quay lại Hogwarts được không? Anh sẽ cố gắng câu giờ. Đừng nói năng gì cả, chỉ cần gật đầu mà thôi. Khi quay lại Hogwarts rồi, em bảo thầy Typhon triệu hồi Puron Soy trước khi học trò khốn khổ của thầy bỏ xác ở nơi đất khách quê người này. Hiểu chưa?"

Cậu thấy Harry khựng lại một lúc, sau đó run rẩy gật nhẹ đầu.

"Tốt." Soy nói. Cậu kéo tay Harry đặt lên bàn tay của Cedric. Nói tiếp: "Bây giờ nhìn kỹ vào gã đàn ông thấp bé đang cầm cây đũa phép. Nhớ đấy, hành động dứt khoát lên. Anh không thể cầm cự được lâu đâu!"

Harry lại run rẩy gật đầu.

Soy tháo ma cụ ngụy trang ra cầm trong tay. Cẩn thận tiến lại gần gã đàn ông thấp bé. Đúng lúc này, cậu nhìn thấy hắn tiến lại gần Harry, tay cầm cây đũa phép. Nhanh như chớp, Soy giật cây đũa phép kia ném cho Harry và đá văng gã đàn ông thấp bé kia vào trong vòng tròn. Cậu hô lớn: "HARRY!"

Sau đó, xoay người, hóa giải năng lực dòng dõi và thi triển thần chú "IRON BIND!"

Một chiếc hộp hình chữ nhật khổng lồ xuất hiện ngay trên bầu trời.

"THAO TÚNG TRỌNG LƯỢNG!" Chiếc hộp nhanh chóng rớt ầm xuống đất. Soy giang cánh bay lên trời, liên tục truyền thêm phép thuật vào để gia cố chiếc lồng. Có vẻ đám người bên trong đã nhanh chóng nhận ra, Soy có thể cảm nhận được có rất nhiều lực tác động vào chiếc lồng.

"NHANH LÊN!" Soy hét lớn về phía Harry.

Harry quơ đũa phép, tập trung tinh thần, tưởng tượng chiếc Cúp trong đầu và hô: "Accio Cúp!"

Chiếc cúp kia bay về phía nó mà không gặp trục trặc gì. Ngay khi chiếc cúp chạm vào cơ thể của Harry, cậu bé và Cedric biến mất. Cũng chính lúc này, Soy không thể tiếp tục chống đỡ, chiếc lồng cậu tạo ra biến mất.

"Xem kìa. Chúng ta có một vị khách nhỏ."

Máy báo động nguy hiểm trong đầu Soy hú vang trời. Thầy ơi....ba mẹ ơi....hình như con vừa làm một chuyện ngu ngốc rồi....

Harry cảm nhận có cơn giật mạnh thốn trong rốn ngay khi tay nó chạm vào cái quai cầm... nghĩa là cái khóa Cảng đã hoạt động... Chiếc khóa đang đưa Harry bay thiệt nhanh trong cơn lốc đầy gió và màu sắc. Và Cedric bay cùng với nó... Hai đứa đang bay trở về trường.

Harry cảm thấy mình té phịch xuống đất, mặt đập vô cỏ, mùi cỏ ngái xông đầy mũi. Nó đã nhắm tịt mắt lại khi cái Khóa Cảng mang nó trên không, và bây giờ mắt nó vẫn còn nhắm tịt. Nó không nhúc nhích. Hình như tất cả hơi thở đã bị tống ra hết khỏi buồng phổi nó rồi. Đầu nó hơi choáng váng tệ đến nỗi nó có cảm giác như thể mặt đất dưới chân đung đưa như boong của một con tàu. Để giữ cho thân mình nó được ổn định, Harry nắm chặt hơn nữa hai thứ mà nó vẫn còn đang nắm chặt trong tay: cái tay cầm lạnh ngắt của chiếc Cúp Tam Pháp thuật và Cedric Diggory.

Tiếng hoan hô ùa vào trong tai Harry. Nó vội ngẩng đầu, mở mắt và hét lớn về phía Maximilian: "Thầy Typhon...anh Purson! Ảnh đang chiến đấu với Voldemort! Thầy nhanh lên....cứu ảnh về!"

Bầu không khí chững lại. Tất cả mọi người kinh hoàng nhìn nó như thể nó vừa thốt ra thứ gì kinh khủng khiếp lắm. Maximilian phản xạ ngay tức khắc, anh trợn mắt, không buồn rút cây đũa phép ra, chỉ búng tay, la lớn về phía không khí: "PURSON SOY! EXTRAORDINARY WINCH!"

Extraordinary Winch - một thần chú cấp cao nằm trong top 10 thần chú khó sử dụng nhất. Để có thể sử dụng được thần chú, nhất định phải tiếp xúc với đối tượng triệu hồi một tháng trở lên, biết được tên họ của đối tượng. Lúc đọc thần chú, phải nắm chặt tóc của đối tượng mới có thể triệu hồi thành công. Thần chú được nhà Ipos với năng lực dòng dõi Winch - triệu tập sáng chế. Amour và Maximilian đã sớm cắt tóc của lớp Cá Biệt và cả Kalego để phòng ngừa có trường hợp này xảy ra.

Anh vừa dứt lời, một vòng tròn phép thuật màu bạc xuất hiện trên mặt đất cách Harry không xa. Nó bừng sáng và lóa mắt tất cả, chiếu sáng cả một góc. Harry chú ý thấy có một cơ thể xuất hiện trong luồng sáng. Khi luồng sáng tan đi, nó thấy bóng dáng khi nãy đã cứu nó. Anh ta mỉm cười, miệng nhúc nhích như đang nói gì đó với nó. Rồi chưa đến một giây sau, cơ thể đầy máu đổ gục xuống, Một mùi máu tanh bốc lên cao trong không khí.

"SOY!" Harry thấy tất cả phù thủy trường Babyls hét lên rồi chạy lại vây quanh anh ta. Những gương mặt lúc nào cũng tươi cười bây giờ nhăn lại vì sợ hãi và khủng hoảng. Thầy Typhon cũng thế, chạy ào lại và lấy tay bịt lên chỗ đang ứa máu ròng ròng của Soy.

Trong đầu Harry xuất hiện những khoảnh khắc lớp Cá Biệt vui đùa bên cạnh nhau trước khi nó kịp thắc mắc anh ta có quan hệ gì với các phù thủy trường Babyls. Và nó chợt nhận ra, anh ta có mặt trong hầu hết mọi khoảnh khắc! Lúc này, Cedric tỉnh, anh ta bưng cái cổ đau nhói của mình, khàn giọng hỏi Harry: "Đây là đâu đây Harry?"

Harry nào rảnh quan tâm đến Cedric. Nó chạy sang phía lớp Cá Biệt, chân nó vấp phải cục đá, vết thương trên chân nó đau nhói nhưng nó không quan tâm. Sau lưng nó là giọng của ông ba Cedric, có vẻ ông đang ôm chầm lấy anh ta và hét cái gì mà: "Con trai tôi chiến thắng rồi! Con trai tôi đó!"

Càng đến gần, mùi máu càng nồng nặc, kèm theo đó là tiếng hét lớn của thầy Typhon: "Nhanh lên, Clara, lấy cho anh thuốc bổ máu! Thằng nhỏ mất máu nhiều quá!"

Gương mặt cà lơ phất phơ của anh hôm nay có thêm biểu cảm mới. Gấp gáp và kinh hoàng. Harry chạy đến, quỳ sụp xuống bên cạnh chân của Soy, kế bên Schneider.

Clara thọc tay vào chiếc túi vàng trên làn váy, lôi một chiếc rương khổng lồ ra. Cô mở rương, bên trong chất đống các chai lọ được sắp xếp chỉnh tề. Clara chọn lấy ba bình màu trắng được ghi chú bằng dòng chữ đỏ thẫm, chưa kịp đưa cho Maximilian, Amour đã vội vã rút ba chiếc lọ trong tay cô. Một tay anh bóp hai má Soy để mở miệng cậu, tay còn lại bật nắp lọ, điều khiển chất lỏng trong lọ chui vào miệng Soy và xuống dạ dày của Soy.

"HEALS! HEALS! HEALS! Chết tiệt, nó trúng câu thần chú nào vậy! Tại sao máu chưa ngừng chảy nữa!" Maximilian hét lên, tay vẫn ấn chặt vết thương đang tóe máu không ngừng của Soy. Đó là một vết cắt sâu hoắm thấy được cả xương. Mặt Soy tái mét vì thiếu máu, gương mặt trắng trẻo cũng trầy trụa và dính đầy vết bẩn.

"Valac! Thuốc đông máu!" Amour hét về phía Clara.

Cô nàng nhanh nhẩu lấy thêm hai ba chiếc bình màu đen dúi vào tay Amour. Amour lặp lại các bước khi nãy một lần nữa. Lúc này vết thương trên tay Soy mới ngừng chảy máu.

"Ôi Devi." Maximilian ngã ra sau, thở phào nhẹ nhõm. Amour cúi người bế ngang Soy lên, rời khỏi sân Quidditch. Tất cả phù thủy trường Babyls đều đi theo, chỉ có Sabro ở lại.

Harry cảm thấy có ai đó đánh mạnh lên đầu mình, làm nó ngã đập mặt vào bãi cỏ.

--

Ngọc Thụy: Nhiều chi tiết được lấy trong chương 32 cuốn Harry Potter và Chiếc Cốc Lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip