Chương 201: Nghi Ngờ Chồng Chất

Chương 201: Nghi Ngờ Chồng Chất

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Cũng không biết là Tiểu Tứ Tử quá linh, hay là Triển Chiêu Triệu Trinh hai người mang suy vận liên thủ phát lực, nói chung ban đầu huyền án "đi tới trước núi không thấy đường", đột nhiên lại "thấy hi vọng tại một thôn."

Mắt thấy không có đầu mối, trên trời liền rơi đầu mối xuống, mọi người xuất môn mua tòa lâu, trực tiếp tìm được hung thủ hư hư thực thực của "án xác chết trôi Tây hồ" năm đó.... thây khô của hung thủ.

Bất quá xui xẻo nhất ngoại trừ bị hắt một thân chất lỏng không rõ, bị nhãn cầu đập trúng còn tiếp được đầu người chết Ngạc đảo thiếu chủ Ngạc Minh kia, đang cân nhắc tòa lâu của Lý gia.

Lý quản gia giậm chân, thời điểm thiếu gia nhà hắn bán lâu đã thông báo, nhiều tiền ít tiền không quan trọng, quan trọng nhất là thuận thuận lợi lợi ít gây phiền toái, kết quả đâu chỉ rước lấy phiền phức, còn trực tiếp chọc đến quan phủ, hay là người của quan phủ. Lâu này thoáng cái thành hung trạch, còn bán thế nào?

Bao đại nhân hỏi Lý quản gia cặn kẽ thân phận người chết.

Lý quản gia biết cũng không nhiều, dù sao cũng là khách thuê năm năm trước, chỉ biết là người này họ Tiền, bởi vì mở hàng cầm tất cả mọi người gọi hắn là Tiền lão bản, tên đầy đủ đều là người khác làm thuê lúc đó của Lý gia phụ trách, khế ước thuê mướn bởi vì có tác dụng trong thời gian hạn định đã qua, có còn tồn tại trong nhà Lý gia hay không Lý quản gia cũng không rõ ràng lắm. Hơn nữa người này lại là một lần thuê năm năm, chủ nhà nhìn người thuê cơ bản cũng là vì nhận tiền thuê, tiền hắn giao một lần đủ năm năm, chủ nhà đương nhiên sẽ không tới tìm hắn.

Bao đại nhân nhìn Tần đại nhân một chút, thái độ quản gia kia rõ ràng bắt đầu trở nên cẩn thận.

Tần đại nhân cũng cau mày, Lý quản gia cho dù biết cái gì, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng nói ra, loại quản gia của mấy gia lớn này đều rất khó đối phó, chỉ sợ tự mình nói sai gây phiền toái cho chủ nhân. Hôm nay không phải là việc nhỏ, là người của quan phủ, còn dính tới một cái cọc đại án mạng, có liên quan đến hơn mười mạng người, hắn lại không dám nói lung tung.

Tần đại nhân cùng Bao đại nhân cũng không để hắn về, mà là để hắn chờ.

....

Đồng thời, Bạch Ngọc Đường sống chết không chịu lên lầu còn đang ôm Tiểu Tứ Tử chờ ở cửa a, hai người chờ còn rất buồn chán.

Tiểu Tứ Tử nâng cằm, tựa trên vai Bạch Ngọc Đường, một tay nắm nhúm tóc của Ngũ Gia phất qua phất lại, tựa hồ là đang suy nghĩ gì đó.

Bởi vì một lớn một nhỏ có giá trị nhan sắc quá cao, lại đứng trước cửa hiện trường hung án, nếu không có bọn nha dịch chống đỡ, phỏng chừng đã bị vây xem, cứ như vậy, còn không ít người nhìn.

...

Cách đó không xa trong cửa hàng điểm tâm, Lâm Dạ Hỏa mang theo Tiêu Lương, Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai đang ăn vặt, mỗi người bưng một chén hồn đồn nhỏ.

Bốn người bọn họ chạy tới hỏi thăm tình huống, kết quả lại trở thành người được hỏi thăm, bọn tiểu nhị của cửa hàng điểm tâm bát quái mà hỏi xảy ra chuyện gì.

Nhưng Lâm Dạ Hỏa hỏi bọn hắn có biết hộ gia đình trong tiểu lâu đối diện không, lại phát hiện những cửa hàng phụ cận đều mới mở có một hai năm, tất cả mọi người chưa thấy qua chủ nhân của tiểu lâu.

"Diệu! Lâu đó nguyên lai là có người ở a?"

"Ta vẫn cho rằng đó là một tòa kiến trúc cổ xưa bỏ hoang a."

"Đúng vậy, quanh năm khóa còn tưởng rằng nha môn giữ gìn cổ vật."

"Nhìn như muốn sụp đến nơi a."

Tiểu Lương Tử hiếu kỳ, hỏi hỏa kế, phụ cận không có cửa hiệu nào trên ba năm sao?

Hỏa kế nói xác thực không có, ở đây ban đầu vốn không phải là một con phố, mới được tạo ra năm kia, cho nên ở đây không có cửa hàng nào trên ba năm.

"Ban đầu vốn không phải là một con phố, vậy là địa phương gì?" Đường Lạc Mai hỏi.

"Ở đây vốn là kỹ viện cùng phòng tắm." Hỏa kế chạy tới cửa chỉ cho mọi người thấy, "Lão bản trước đó sau này bởi vì thấy gần đê giá cả cao, lão bản nhà tắm liền đem nhà tắm phá hủy, đổi thành một phố cửa hàng cho thuê, so với nhà tắm kiếm được nhiều tiền hơn."

Hỏa Phượng mang theo ba tiểu hài nhi vừa ăn hồn đồn vừa gật đầu, "Như vậy a..."

Ba tiểu hài nhi liền cùng thảo luận.

"Càng nói càng cảm thấy có quan hệ với án tử năm đó nha!"

"Còn không phải như vậy sao! Hung thủ có thể ở trong phòng tắm tìm người thiếu một ngón a!"

"Cũng đúng a, trên người thiếu gì, thời điểm tắm nhìn rõ ràng nhất!"

Lâm Dạ Hỏa cầm cái muỗng ngẩng đầu, thấy được Triển Chiêu đang đứng trên mái nhà của tiểu lâu nhìn quanh khắp nơi.

Hỏa Phượng lẩm bẩm, "Nhà tắm ba năm trước đây dỡ xuống, án tử cũng là ba năm trước... Ừm..."

"Lão bản, vậy nhà tắm hủy đi thì có xây lại không?" Thẩm Nguyên Thần còn thật lo lắng vấn đề nhà tắm gần đó.

Lão bản bị hắn chọc cười, lắc đầu, "Không có mở, nhà tắm sao, phải chạy đến bến tàu a, những nơi có nhiều người mới có sinh ý. Người bên kia nhiều, làm xong đều một thân mồ hôi một thân đất, tắm rửa rồi mới về nhà. Phụ cận ở đây đều là du khách, người nào du Tây hồ còn thuận tiện tắm rửa a? Hơn nữa, thành Hàng Châu mùa hè rất nóng a, một năm có phân nửa thời gian trực tiếp nhảy ùm xuống sông là có thể tắm rửa rồi.

Hỏa Phượng nghe một chút, hỏi, "Vậy chủ nhà của cửa hàng mà các ngươi thuê hiện tại, cùng lão bản nhà tắm năm đó là cùng một hộ sao?"

"Đúng vậy! "

"Thuộc về nhà nào?"

"Lý viên ngoại."

Lâm Dạ Hỏa ra hiệu chỉ về Lý Phúc còn đang đứng ở cửa lâu một chút, "Là đông gia của Lý quản gia kia sao?"

"Ai, không phải, là Lý gia khác." Hỏa kế khoát khoát tay, giới thiệu với Lâm Dạ Hỏa, "Trong thành Hàng Châu có hai Lý gia, thành Nam Lý gia cùng thành Bắc Lý gia. Lý quản gia kia là của Lý gia thành Nam, người mở cửa hàng cho chúng ta chính là Lý gia thành Bắc. Hai nhà này cùng tông, thế nhưng quan hệ rất kém, bình thường không lui đến."

Hỏa Phượng cảm thấy buồn cười, "Ngươi đây đều biết?"

"Ai, chút chuyện nhà Lý gia này người trong thành đều biết!" Hỏa kế còn rất bát quái, "Lý gia thành Nam, lão viên ngoại là Lý Bảo Vinh, Lý gia của thành Bắc, lão viên ngoại là Lý Bảo Hoa, còn có hai huynh đệ là Lý Bảo Phúc cùng Lý Bảo Quý. Bốn huynh đệ nhà Lão Lý, là Vinh Hoa Phú Quý. Tông chủ Lý gia nghe nói là dòng họ hoàng thất tiền triều, ở Lâm An phủ có rất nhiều phòng cùng đất. Cha của bốn huynh đệ Vinh Hoa Phú Quý này trước kia là thủ phủ Lâm An, trong nhà thê thiếp thành đàn, bốn huynh đệ theo thứ tự nương sanh khác nhau. Lý lão gia tử thân thể không tốt, cơ bản mặc kệ sự tình trong nhà, Vinh Hoa Phú Quý mỗi ngày cãi nhau muốn phân gia. Về sau Lý lão gia tử mất, gia sản lập tức liền phân bốn phần. Hai huynh đệ Vinh Hoa tương đối bá đạo, đất cùng phòng trong nhà cơ bản đều bị hai người bọn họ chiếm. Hai huynh đệ Phú Quý sau khi được phân một bộ phận tiền tài, đều rời khỏi phủ Hàng Châu, đi nơi khác. Hai nhà Vinh Hoa một chiếm phía Nam một chiếm phía Bắc, mỗi ngày nằm thu tô, nhưng Lý gia cũng không nhiều tiền bằng lúc trước, hiện tại có tiền nhất Lâm An chính là Tạ gia."

Lâm Dạ Hỏa cùng ba tiểu hài nhi vừa nghe vừa gật gật đầu —— thảo nào có tiền giữ lại tiểu lâu, thì ra là sản nghiệp tổ tiên a.

"Hiện tại Bảo Vinh cùng Bảo Hoa hai vị lão gia tử thân thể đều không tốt, sự tình trong nhà giao cho đời kế tiếp xử lý. Gia chủ nhà Bảo Vinh là Lý Thừa Phong, thiếu chủ nhà Bảo Hoa là Lý Thừa Đức, hai người bọn họ tính là đường huynh đệ, quan hệ cũng rất kém. Chỗ này vốn là nhà tắm thuộc về Lý Thừa Đức, là một nhị thế tổ a, vừa ra là đã thay đổi, đoạn đường tốt như vậy không biết nghĩ như thế nào lại đi mở kỹ viện cùng nhà tắm, kết quả thua thiệt không ít. Bất quá của cải dày người ta không quan tâm, mấy năm trước phá hủy nhà tắm một lần nữa xây cửa hàng, hẳn là đã sớm hoàn lại vốn liếng."

Đường Lạc Mai hỏi hỏa kế, "Vậy các ngươi cũng không biết tòa lâu hỏng đối diện kia là thuộc về nhà Lý Thừa Phong sao?"

"Thật sự không biết." Hỏa kế cùng chưởng quỹ đều lắc đầu, "Hôm nay thấy Lý Phúc mới biết, bất quá thái độ làm người của Lý Thừa Phong tương đối điệu thấp, danh tiếng so với đường đệ Lý Thừa Đức tốt hơn."

....

Cách đó không xa, Ngũ Gia phát hiện người vây xem càng ngày càng nhiều, liền hỏi Tiểu Tứ Tử đang ngáp, "Có muốn đổi chỗ không?"

Tiểu Tứ Tử chỉ tiểu lâu một cái, "Được a! Lên lầu hai..."

Ngũ Gia ôm bé đi đến cửa hàng đối diện.

Cũng đến cửa hàng điểm tâm, Bạch Ngọc Đường đem Tiểu Tứ Tử giao cho ba huynh đệ Lương Thần Mỹ, Tiểu Lương Tử cho Tiểu Tứ Tử chén hồn đồn nhỏ.

Lâm Dạ Hỏa vớt hồn đồn còn đùa Bạch Ngọc Đường, "Ai! Nhìn một cái! Có giống cái ban nãy lăn từ trong bình ra không?"

Ngũ Gia còn chưa lên tiếng, ba người Lương Thần Mỹ trước tiên lấy chiếc đũa ném Hỏa Phượng —— buồn nôn chết ngươi!

Tiểu Tứ Tử vươn tay nhỏ bé ngăn Lâm Dạ Hỏa khi dễ Bạch Ngọc Đường lại, vừa quay đầu thăm hỏi hỏa kế, "Có long nhãn hay không?"

Ngũ Gia hơi bất đắc dĩ nhìn tiểu đoàn tử trả thù.

Tiểu Tứ Tử nghịch ngợm xong, cũng giúp Bạch Ngọc Đường gọi ấm trà Vũ Tiền Long Tĩnh, còn giúp hắn gọi một ít dữu tử* giải buồn nôn.

*bưởi

Ngũ Gia nghe mùi vị của dữu tử, vừa uống trà, vừa nhìn Triển Chiêu còn đang đứng trên mái nhà.

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa chọc hắn một chút.

Ngũ Gia cúi đầu, chỉ thấy Hỏa Phượng ý bảo hắn nhìn cách đó không xa.

Bạch Ngọc Đường quay sang, chỉ thấy ở tiểu lâu cách đó không xa dưới một gốc cây liễu, Dương Dịch Ưng cùng Thẩm Kim Thạch đang đứng chung một chỗ nói chuyện.

Tiểu Lương Tử cũng buồn bực, "Nha? Hai người bọn họ không phải một tên theo Ngạc Minh một tên theo Mạc Mộ Vũ sao? Thế nào lại sáp vào nhau a?"

"Tấm tắc" Thẩm Nguyên Thần cùng Đường Lạc Mai đều lắc đầu, "Hai người này hình như chủ yếu là gây xích mích ly gián cộng thêm xem kịch vui!"

Dương Dịch Ưng cùng Thẩm Kim Thạch đang nói, thấy trong lâu đối diện Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa, hai người cũng không nói nữa, tách ra đi tới hai đầu.

Lúc này, Ngạc Minh cùng Mạc Mộ Vũ đều từ trong tiểu lâu đi ra.

Hai người bọn họ bởi vì là người thứ nhất phát hiện thi thể, cho nên ban nãy bộ khoái cũng hỏi, hai người thông báo chỗ ở của mình, rồi nói muốn đi về trước.

Ngạc Minh đi tới, khoác tấm khăn càng thêm chật vật, cùng Dương Dịch Ưng đi hướng Nam. Mạc Mộ Vũ tương đối buông lỏng, hơn nữa Ngạc Minh so với hắn không may hơn, hắn nhìn cũng có chút hả hê, cùng Thẩm Kim Thạch vừa nói vừa cười đi hướng Bắc.

Ngũ Gia âm thầm lắc đầu —— quân tử chân chính giống mà khác, tiểu nhân cũng như vậy, đấy là đám người giang hồ, nhân nghĩa đều là ngoài miệng, trong lòng tất cả đều có tính toán.

Lúc này, Triển Chiêu rốt cục cũng rời khỏi mái nhà, theo cửa trở lại lầu ba.

Mở ngăn tủ của lầu ba, bên trong chất đống mấy cái rương trúc, Triển Chiêu nhấc cái rương, nghe một mùi lạ, mở ra vừa nhìn, bên trong có vài kiện quần áo dính máu. Vết máu trên y phục đã khô, biến thành màu đen cứng, mang theo mùi vị mốc meo cùng mùi hôi.

Triển Chiêu có chút ghét bỏ mà khép lại cái rương, lại đi một bên mở một rương gỗ khác, bên trong có vài bộ quần áo không có vết máu, xem ra là của "Tiền lão bản" ngày thường giặt giũ.

Phía sau cái rương có một bình phong, Triển Chiêu vòng qua bình phong, chỉ thấy để một bồn tắm, bên trong không có nước, nhưng bốn phía bồn tắm cùng với trên mặt đất có rất nhiều dấu hoa.

Triển Chiêu căn cứ những vết tích này, cơ bản có thể suy đoán ra, những người chết kia chắc là ở nơi này bị hung thủ dìm chết trong bồn tắm, Tây hồ chỉ là chỗ ném thi thể. Thảo nào trên người người chết có nhiều vết tích gãy xương như vậy, thủ pháp hành hung của hung thủ tương đối tàn nhẫn.

Triển Chiêu cau mày, nhìn một chút hai tầng cửa sổ thủy tinh đóng chặt... Cấu tạo bịt kín như thế, ngoại trừ an tĩnh ra, người bên ngoài phòng cũng nghe không được thanh âm trong phòng, cho dù người chết bị hắn sát hại kêu cứu hay kêu thảm, bên ngoài cũng nghe không được.

Triển Chiêu còn chú ý tới, lầu trên lầu dưới, trong tiểu lâu này không có nhà bếp, hơn nữa vết tích sinh hoạt trải qua cũng rất ít, tựa hồ Tiền lão bản kia mướn lâu này cũng không phải để ở, mà chỉ là nơi hắn dùng để gây án mà thôi.

Giết nhiều người như vậy chỉ vì muón lấy mắt sao? Bãi tha ma nhiều thi thể như vậy, không chê bẩn chạy đi đào không được sao? Cũng có thể đút lót nha dịch hay là đao phủ chấp hành tử hình, có rất nhiều biện pháp để lấy mắt, hà cớ gì lại giết người?

Đại phí chu chương* như thế, liền vì chế tạo cái tế đàn ở lầu hai kia sao? Mưu đồ gì? Vu thuật? Tà thuật?

*大费周章 – [dà fèi zhōu zhāng] – chỉ việc hoang phí, khổ tâm vào những việc không đâu

So sánh với Triển Chiêu, ở lầu hai "lượng công việc" của Công Tôn phải nói là lớn hơn nhiều.

Công Tôn tiên sinh trước tiên cẩn thận dùng giấy bút họa lại tế đàn, sau đó tự tay tháo tế đàn. Mỗi một dạng đều bảo tồn tốt, thu vào hộp mang về nha môn, đặc biệt là hai tượng gỗ kia.

Công Tôn tiên sinh, cộng thêm Bao đại nhân cùng Tần đại nhân đều là bão học chi sĩ*, kiến thức cũng bát đại uyên thâm, nhưng ba người không có ai biết đây là loại tế tự gì, hai tượng gỗ mình chim đầu người kia càng văn sở vị văn**.

* người hiểu biết rộng rãi, uyên thâm

** mới nghe lần đầu, nghe thấy điều chưa từng nghe thấy, chưa bao giờ nghe.

Công Tôn cầm lấy cái đài nhỏ làm bằng đồng để ở chính giữa kia, nghĩ nghĩ.

Triệu Phổ hỏi, "Làm sao vậy?"

"Trên cái đài này, khả năng để vật gì đó." Công Tôn không cách nào xác định, đem cái đài cũng bỏ vào trong hộp, để nha dịch đều mang đi.

Cuối cùng, vật phẩm khả nghi trên lầu hai đều gom sạch, mọi người tách cái lỗ thủng giữa sàn gác kia ra, mở ra cánh cửa tủ, cẩn thận từng li từng tí đem hài cốt không đầu kia dời ra.

Mở ngăn tủ ra, mọi người mới phát hiện thi thể kia là dùng xiềng xích vây thành tình trạng bánh chưng, quần áo màu xám tro mặc trên người, ngực có vết máu tảng lớn.

Công Tôn nhìn chằm chằm thi thể nằm ngang ngây người, dưới lầu, Giả Ảnh hỗ trợ đem đầu người ban nãy cầm tới, đặt vào trên thân thi thể.

Công Tôn có chút nghĩ không thông, "Kỳ quái a, vì sao nhiều máu như vậy? Cái máu này nhìn không phải là của người chết."

Triển Chiêu cũng từ trên lầu đi xuống, thấy thi thể, nói trên lầu trong ngăn kéo có quần áo dính thật là nhiều máu.

Công Tôn chạy lên lầu nhìn một vòng, thời điểm xuống chân mày nhíu chặt hơn, "Mọi người đều bị chết chìm, hơn nữa muốn lấy mắt hoàn chỉnh, tốt nhất l sau khi người chết đi, lượng máu chảy ra sẽ không lớn như vậy a, vậy máu ở ngực là chuyện gì xảy ra?"

Bao đại nhân cũng cau mày —— trước mắt vụ án này khắp nơi đều lộ ra quái dị.

Triển Chiêu hỏi Tần đại nhân, "Đại nhân, năm đó xác chết trôi trong Tây hồ, trên người có ngoại thương không?"

Tần đại nhân lắc đầu, "Cũng không có, tất cả đều chết chìm."

Công Tôn vuốt cằm lẩm bẩm, "Chẳng lẽ không phải là máu người?"

Triển Chiêu nghiên cứu quần áo cùng giày người chết, từ thân hình nhìn, "Tiền lão bản" thuộc về thể trạng gầy yếu.

Tần tri phủ cũng cảm thấy kỳ quái, "Hung thủ này chẳng lẽ võ công rất cao? Người chết đều là nam nhân trai tráng tuổi còn trẻ, muốn chế phục cũng không dễ..."

Công Tôn kiểm tra thi thể một chút, cuối cùng kết luận, "Người chết cũng không biết võ công."

Triển Chiêu để bộ khoái lại gọi tới Lý quản gia một mực ở dưới lầu chờ.

Lý lão đầu nhìn rất lo lắng.

Triển Chiêu hỏi hắn hai vấn đề.

"Ngươi thế nào xác định người chết chính là Tiền lão bản? Không phải nói là chưa từng gặp qua sao?"

Quản gia chỉ vào mũi nói, "Mũi của Tiền lão bản có chút méo, cho nên tương đối dễ nhận thức."

Triển Chiêu nhìn Công Tôn một chút, tiên sinh hơi nhướn mày —— ngược lại cũng coi là lý do.

Triển Chiêu hỏi tiếp, "Vì sao lầu hai cải biến lớn như vậy, trên lầu trong ngăn kéo còn đều là quần áo dính máu, người của các ngươi lại không phát hiện?"

Lý quản gia nói tiểu lâu này là một trong số rất nhiều phòng ở của nhà hắn cũng không coi là buôn bán lớn, bọn họ đều không quá để ý, hơn nữa thời hạn mướn năm năm kỳ thực vừa xong, bọn họ quyết định bán ra trước, chỉ là phái người đến tùy tiện nhìn thoáng qua.

Bao đại nhân cùng Tần đại nhân đều cau mày, quản gia kia thật là lão du điều*, hiện tại cái gì cũng không chịu nói, tất cả đều đẩy trách nhiệm cùng tránh hiềm nghi.

* kẻ già đời, tay lão luyện, tên giảo hoạt

Triển Chiêu hỏi kiểm tra lâu này là ai, Lý quản gia nói cái này không rõ lắm, khả năng chính là một tiểu tư, không chừng chưa từng lên trên lầu ba, dạo qua lầu một một vòng liền báo cáo công tác.

Công Tôn cùng Triển Chiêu đều cau mày —— nói chẳng khác nào chưa nói.

Tần đại nhân không thả quản gia đi, để nha dịch trực tiếp mang hắn đến nha môn, trước tiên kỹ càng tỉ mỉ ghi lại khẩu cung. Bên kia, hắn lại phái nha dịch đến Lý phủ, trực tiếp mang Lý Thừa Phong cùng toàn bộ người c đã tới tiểu lâu cùng tiếp xúc với Tiền lão bản đến nha môn thẩm vấn.

Sau khi, Bao đại nhân cùng Tần đại nhân về nha môn thẩm vấn trước, Lâm Dạ Hỏa mang theo bốn người tiểu bằng hữu về biệt viện trước, Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường ở cửa hàng điểm tâm chờ.

Mãi cho đến trời tối Triển Chiêu cùng Công Tôn rốt cục mới triệt để lục soát xong cả tòa tiểu lâu, đi ra.

Bạch Ngọc Đường cùng Triệu Phổ đều có chút đau lòng —— cuối cùng cũng xong, được chứ, tròn một buổi chiều!

Cửu vương gia bất mãn —— nha môn này thật không đáng tin chút nào a? Làm ngỗ tác thế nào so với làm quân sư quân doanh còn mệt mỏi hơn?

Ngũ Gia cũng rất bất mãn —— nha môn quả thực muốn mạng người, vội vàng thành như vậy mà lại chỉ có chút bổng lộc, quá kỳ cục!


→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip