Chương 239: Thuyền biến mất

Chương 239: Thuyền biến mất

Editor: Rosaline

Beta: Ken Le


Thuyền không còn!

Sáng sớm, mới vừa rời giường Triển Chiêu liền đã vò đầu, "Đây là có chuyện gì a? A a a!"

Một tiếng này của Triển Chiêu nương gió mai* của đỉnh núi bay đi thật xa, mấy hài tử dậy thật sớm theo bọn Vương Lân cùng đi biển bắt hải sản đều nghe được.

Bên cạnh, Lương Thần Mỹ đang vây xem một con cua mang một cái mai.

Thẩm Nguyên Thần còn hỏi, "Tiếng gì vậy?"

Tiểu Lương Tử cùng Đường Lạc Mai cũng biểu thị nghe được hình như là giọng của Triển đại ca.

Tiểu Tứ Tử học dáng vẻ vò đầu của Triển Chiêu nói, "Ừ! hình như là , 'A a a!'"

Ba người Lương Thần Mỹ vui vẻ đều đang đặt mông ngồi trên bờ cát, nhanh chóng nhảy dựng lên vỗ khố tử*.

*quần

Kỳ thực không chỉ Triển Chiêu khiếp sợ, sáng sớm hôm nay người đến bên bãi biển đều khiếp sợ, một con thuyền lớn như vậy thế nào đã không thấy tăm hơi a?

Một đám đệ tử Thái Học viện đưa ra nhiều loại khả năng.

Bao Duyên nói "Thuỷ triều xuống" cùng "Bị kéo đi", liền cùng Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường giống nhau, Vương Lân đều giải thích, là không thể nào.

Lần này, nhóm đại tài tử Thái Học viện liền bắt đầu động não.

"Có phải hay không là bị bào* tha đi?" Bàng Dục hỏi.

*bào: cá voi, giải thích ở chương 233: đại ngư

Vương Lân không nói gì nhìn một đám đồng song thật sự là đang cảm thấy "có khả năng này", "Làm sao có thể! Cũng không phải thuyền nhỏ, bao nhiêu bào có thể tha đi một con thuyền lớn như vậy! Hơn nữa, đại bào lên bờ bản thân cũng phải mắc cạn!"

"Ừ... Vậy thì có phải hay không là hải quái?" Lâm Tiêu đại khái là xem qua bản vẽ hải quái gì, còn khoa tay múa chân miêu tả cho mọi người, nói cái loại mà có tám chân á.

Vương Lân lắc đầu, "Ai nha, dù sao thì cái loại Triển đại ca có thể ăn cũng không làm được chuyện này!"

Mọi người liền đều sờ cằm —— Vậy... Chỉ có thể là quỷ thuyền đi?

Bàng Dục đưa tay đem lỗ tai của Tiểu Tứ Tử che, nói, "Ta cũng nghe qua, trước đây thật lâu nói ngồi thuyền rời bến có lúc sẽ gặp phải thuyền mê thất* trên biển. Người trên loại thuyền này không sai biệt lắm đều đã chết hết, nhưng không biết bản thân đã chết, sau đó cả chiếc thuyền đều yêu hóa, oán niệm quá nặng âm hồn không tiêu tan cả ngày ở trên biển trôi nổi... Liền cùng quỷ hồn không sai biệt lắm."

*mê thất: Bị lạc; mất phương hướng; lạc đường

Triệu Lan bịt tai trốn ra sau Y Y.

Y Y cũng không sợ những thứ này, ở trong Quỷ Hải nàng còn đánh nhau với Sa Quỷ a.

Không chỉ người trên bờ biển suy đoán các loại, cư dân trên Hãm Không đảo cũng đều đang nghị luận chuyện này.

Lư Phương sáng sớm thức dậy liền nghe nói, hỏi mấy huynh đệ chuyện gì xảy ra.

Nhị ca Tam ca trải qua tối hôm qua, đều cảm thấy thuyền này có chút tà môn.

Tương Bình còn nhỏ tiếng hỏi mấy huynh đệ, "Triển Tiểu Miêu nhà Ngọc Đường chúng ta không phải thật sự tà môn như vậy đi?"

Từ Khánh cùng Hàn Chương đều vuốt cằm suy nghĩ, tam ca cảm thấy cũng không chừng là vậy, nhưng thật sự không thể trách Triển Chiêu, "Cảm giác là toàn bộ 'Công lao' của thành viên Khai Phong phủ, bọn họ một đống người một mạch ở cùng một nơi, ta cảm thấy một người cũng chạy không thoát."

.........

Trong thụ ốc, Bạch Ngọc Đường đổi xong y phục, thấy Triển Chiêu còn ma ma tức tức* ngồi trên giường không chịu xuống, liền thúc dục hắn, "Miêu nhi."

*lề mà lề mề

"Ừ? " Triển Chiêu nghiêng người, ngã lên giường giả bộ bệnh, "Bằng không ta ngày hôm nay liền không ra khỏi cửa..."

Ngũ Gia không nói gì, "Ngươi không đói bụng a? Từ tối đến giờ chút điểm tâm cũng không có ăn."

Triển Chiêu ôm gối đầu lầm bầm, "Nha, ta có dự cảm không tốt."

Ngũ Gia lắc đầu đi tới, đưa tay đem hắn lôi xuống.

"Đi, lát nữa có hội cầu phúc tế long vương, là một ngày náo nhiệt." Bạch Ngọc Đường lôi kéo Triển Chiêu đi ra cửa, "Ta còn muốn trước tiên dẫn ngươi đi gặp mấy trưởng bối."

Triển Chiêu nói thầm, "Phụ cận nhà trưởng bối có nguy cơ nhặt được thi thể không?"

Ngũ Gia có chút giận, "Ngươi lại nói nhặt thi thể ta sẽ tức giận! Sau này có thi thể nữa đều xem như là ta nhặt! Dù sao thì hai ta luôn cùng một nơi, ngươi cho ta trải qua ngày nghỉ vui vẻ đi!"

Triển Chiêu trái lại không nói gì, lôi kéo tay hắn đi ra ngoài.

Xuống cây, đi tới biệt viện.

Trong viện, Yêu Vương đang làm bánh rán, Triển Chiêu còn tưởng rằng không kịp ăn điểm tâm, trong nháy mắt liền đói bụng.

Hoàn hảo Thiên Tôn cùng Ân Hậu đã thay hai người bọn họ mồi người để lại một phần.

Triển Chiêu ngửi được vị bánh rán tâm tình tốt hơn chút, cùng Bạch Ngọc Đường mỗi người một cái cầm gặm.

Ngũ Gia hỏi Thiên Tôn, "Sư phụ, một hồi ta mang Miêu nhi đi nhìn Hải gia* một cái, ngươi có đi hay không?"

*gia ở đây là trong từ 'gia gia' ấy

Thiên Tôn vẻ mặt ghét bỏ, "Thiết..."

Ngũ Gia nhìn dáng vẻ của hắn, gật đầu, "Vậy cùng đi đi."

Thiên Tôn bĩu môi một cái, chắp tay sau lưng ngước mặt nhìn khí trời, nhưng lại không cự tuyệt.

Ân Hậu cùng Yêu Vương nghi ngờ nhìn Thiên Tôn khẩu thị tâm phi*, còn chưa mở miệng, Yểu Trường Thiên trước tiên tò mò hỏi một câu, "Hải gia là ai?"

* miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo; suy nghĩ và lời nói không ăn khớp nhau

Tất cả mọi người ngẩn người, lại cùng nhau nhìn Yểu Trường Thiên.

Lục Thiên Hàn cũng có chút không hiểu nhìn hắn —— người này dĩ nhiên hôm nay lại tò mò như vậy.

Triển Chiêu cũng hỏi Bạch Ngọc Đường —— người nào nha?

Ngũ Gia nói, "Hải gia trước kia là người lái thuyền, bốn người ca ca của ta đều là cô nhi, khi còn bé Hải gia vẫn luôn rất chiếu cố bọn họ. Ta là ngẫu nhiên xuống núi cùng sư phụ đi ra ngoài mới gặp gỡ bốn người ca ca, còn bị bọn họ mang theo lên đảo nuôi vài ngày, đương nhiên cũng biết Hải gia. Về sau sư phụ ta tìm đến, cho là ta bị lừa đi, mà Hải gia còn tưởng rằng sư phụ ta là quải tử* muốn lừa gạt ta, kết quả hai người bọn họ liền đánh nhau. Hải gia đặc biệt chăm sóc mấy tiểu hài nhi chúng ta, khi ta còn bé, hắn thường chạy đến Thiên Sơn Bách Hoa cốc thăm ta, đưa chút hải sản gì gì đó đến, sau đó không có chuyện gì thì cuối cùng luôn cùng sư phụ ta cãi nhau."

* tên lừa đảo; mẹ mìn

"Hừ." Thiên Tôn tức giận nói, "Cái lão hồ đồ đản kia, dĩ nhiên nói ta là quải tử!"

Ân Hậu ở một bên hỏi hắn, "Vấn đề là lúc đó Ngọc Đường mới vài tuổi, ngươi thế nào liền đem đứa nhỏ vứt bỏ? May mà để cho hắn đụng phải bốn người ca ca, ngộ nhỡ thật sự gặp người xấu thì sao?"

Một bên, Lục Thiên Hàn thêm vào, "Không phải là hắn vứt bỏ đứa nhỏ, mà là hài tử vứt bỏ hắn, Ngọc Đường nhà ta cũng không phải lộ si*."

*aka mù đường

Thiên Tôn quay đầu lại, căm tức Ân Hậu cùng Lục Thiên Hàn kẻ xướng người hoạ quở trách hắn.

Yêu Vương vô cùng tò mò, "Cái Hải đại gia kia võ công tốt không? Có thể cùng Tiểu Du đánh nhau?"

Ân Hậu cùng Yểu Trường Thiên cũng tò mò.

"Hải gia võ công rất tốt, công phu của mấy người ca ca ta đều do hắn dạy, rất nhiều hài tử Hãm Không đảo luyện võ đều là trụ cột hắn cho." Ngũ Gia trả lời, "Hơn nữa thấy không nên gọi hắn đại gia a, hắn sẽ tức giận, tối đa liền kêu Hải gia thôi."

Ngân Yêu Vương cảm thấy rất có hứng thú.

Thiên Tôn "Hừ" một tiếng, "Cái gì nữa! Hắn là muốn cướp Ngọc Đường nhà ta làm đồ đệ!"

Thiên Tôn nói xong, Lục Thiên Hàn một bên liền "hừ" một tiếng.

Ân Hậu liếc Thiên Tôn một cái —— ngươi xem ngươi! Đoạt tâm đầu nhục* của bao nhiêu người!

*thịt trong đầu quả tim ~ nếu nói về người thì có thể cho là người yêu, người thân, nói chung là người quan trọng mà người kia để trong lòng đặt trong tâm.

Ngũ Gia lập tức tằng hắng một cái, cùng Triển Chiêu trò chuyện chiếc thuyền tối hôm qua mất tích kia, nỗ lực nói sang chuyện khác.

Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn Bạch Ngọc Đường —— ngươi xem ngươi! Ngoại công cùng sư phụ cáu véo nhau, ngươi liền kéo ta đi ra ngăn cản.

Bất quá Triển Chiêu vừa lúc cũng muốn hỏi Yêu Vương một chút, liền quay đầu nhìn lão gia tử.

Yêu Vương suy nghĩ một chút, chỉ chỉ Thiên Tôn bọn họ, hỏi, "Trên đảo này có người nội lực cùng bốn người bọn họ không sai biệt lắm sao?"

Tất cả mọi người ngẩn người.

Triển Chiêu hỏi, "Chẳng lẽ, thuyền kia là bị người dùng nội lực đẩy quay về biển, sau đó cùng hải lưu thuỷ triều cuốn trôi đi?"

Yêu Vương hơi nhún vai, "Trừ cái đó ra ta cũng không nghĩ ra phương pháp nào khác."

Nhưng mọi người suy nghĩ một chút, đây hình như là biện pháp duy nhất hợp lý cũng có thể làm được.

Bạch Ngọc Đường hơi nhíu nhíu mày, được Yêu Vương nhắc tỉnh, hắn cũng cảm thấy trên đảo này có thể làm được chuyện đó, tựa hồ chỉ có một người.

"Là lão Hải đầu làm đi." Thiên Tôn tới một câu, "Lời của hắn, nội lực cùng Thiên Hàn không sai biệt lắm, đoán chừng là đủ."

"Nội lực cao như vậy?" Ân Hậu có chút giật mình, hỏi, "Lão Hải kia có lai lịch gì?" Thiên Tôn buông tay, "Không rõ ràng lắm, lão tiểu tử kia có chút ý tứ, bất quá cùng ta có chút phạm kỵ húy*."

*phạm vào điều kiêng kị

"Phạm cái kỵ húy gì?" Yểu Trường Thiên hỏi.

Lục Thiên Hàn nói, "Lão Hải sử dụng thủy, người bình thường không đối phó được hắn, nhưng Thiên Tôn là khắc tinh của hắn."

"Vậy phải xem là ở nơi nào." Thiên Tôn nói, "Nếu như là ở trong nước thì không nhất định, lão Hải kỹ năng bơi vô cùng tốt, cùng lão ô quy* giống nhau."

*Rùa đen già

Tất cả mọi người bị Thiên Tôn chọc cười, lời này cảm giác mang chút dáng vẻ ân oán cá nhân.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường —— có thể hay không thực sự là lão gia tử kia đem thuyền đẩy về biển?

Ngũ Gia suy nghĩ một chút, biểu thị có thể, đi hỏi một chút rồi hãy nói.

Mọi người xuống núi, đi nghị sự đường một chuyến.

Trong nghị sự đường, mấy huynh đệ Lư Phương đang thẩm tra đối chiếu sổ sách, sổ sách nhập hàng ra hàng các loại chất trên bàn.

Thấy mọi người tiến đến, Lư Phương bọn họ đều vấn an mấy lão gia tử thật tốt.

Bạch Ngọc Đường còn chưa mở miệng, Lư Phương đột nhiên nói, "Đúng rồi ngũ đệ, ban nãy Hải gia ngươi phái người đến truyền một câu, thuyền kia là hắn làm cho di chuyển."

Mọi người vừa nghe thì quả nhiên.

Ngũ Gia nhưng thật ra yên tâm, liền hỏi mấy người ca ca, "Hải gia có nói hắn vì sao làm như vậy không?"

Từ Khánh nói, "Ban nãy Nữu Nữu đến nói, Hải gia nói thuyền kia không tốt, nói chúng ta sau này thấy được cũng không nên đến gần, còn có ngàn vạn lần đừng lấy đồ vật gì trên thuyền."

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

"Ngươi lát nữa sẽ đi thăm Hải gia phải không?" Hàn Chương hỏi Bạch Ngọc Đường, "Vừa lúc mang chút rượu qua đi."

"Nga." Ngũ Gia gật đầu đáp ứng.

Cửa, đã có người chuẩn bị xong xe sơn dương, trên xe bày hai vò rượu.

Triển Chiêu phát hiện trên vò rượu đều có một tờ giấy cắt dán hình rồng, hai bên trái phải còn có thật nhiều loại rượu này, bày đầy sân, cư dân trên đảo đều đến lĩnh rượu.

"Đây là cái gì nha? " Triển Chiêu hiếu kỳ hỏi Bạch Ngọc Đường.

Ngũ Gia nói, "Là dược tửu* đại tẩu cất, hàng năm lúc này đều phát, những người thường xuyên đi biền thường dễ bị phong thấp các loại, dược tửu này của đại tẩu vừa uống ngon lại vừa hữu dụng, là một bảo tửu của Hãm Không đảo ta!"

*rượu thuốc

Thiên Tôn cùng Lục Thiên Hàn đều gật đầu, nói rượu này của Tú Tú là hảo tửu a, địa phương khác uống không được.

....

Ra nghị sự đường, mọi người theo xe dê, một đường đi tới trước một chỗ phòng xá đầu đông Hãm Không đảo.

Tòa nhà này là một tiểu biệt viện, cửa viện trồng thật nhiều gậy trúc, thoạt nhìn còn rất phong nhã.

Dọc theo một cái đá phiến hình tròn hợp lại thành đường nhỏ, mọi người đi qua rừng trúc.

Xe dê nhất định là vào không được, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một người đang cầm một vò rượu.

Phía sau rừng trúc là một mảnh tiểu viên, có một tiểu nha đầu mập mạp đang đá cầu, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường bọn họ đến, liền vẫy tay.

Triển Chiêu nhận thức nha đầu kia, chính là ngày hôm qua lúc đưa cầm cho Nhị tẩu, nha đầu bọn họ hỗ trợ đưa về nhà mà không nói được kia, nhũ danh gọi là Nữu Nữu.

Ngũ Gia thấy Triển Chiêu không giải thích được, liền nói Nữu Nữu là tằng tôn nữ nhi* của Hải gia.

*cháu cố gái, chắt gái

Triển Chiêu lúc này mới coi là hiểu rõ.

Mọi người vừa tới, cửa phòng liền được mở ra, một người từ trong đi ra.

Người nọ ra cửa đã nói, "Ngọc Đường a, đã lâu không có về a."

Ngũ Gia lập tức gọi người, "Hải gia."

Người nọ gật đầu, vừa gọi Nữu Nữu vào nhà học bài, đừng chơi đùa nữa.

Ngoại trừ Bạch Ngọc Đường, Lục Thiên Hàn cùng Thiên Tôn, mọi người nhìn người nọ giật mình...

Trước đó nghe gọi là Hải gia, xưng hô Hải gia, còn tưởng rằng là một lão đầu nhi, đặc biệt Thiên Tôn còn nói hắn là hải quy* gì gì đó....

*hải quy: rùa biển

Nhưng người trước mắt này thoạt nhìn cũng chỉ nhiều lắm so với Thiên Tôn bọn họ lớn một chút, ngoại trừ lộ vẻ tuổi còn trẻ ra, dáng vẻ của hắn còn vô cùng kỳ quái...

Da người này có màu khác với những người khác, có chút hơi tím bầm... Dĩ nhiên, không phải nói tím cùng quả nho giống nhau, chính là thoạt nhìn không phải là một sắc màu ấm, mà là màu sắc trang nhã, môi cũng có chút na ná màu xám.

Nếu bất chợt nhìn, sẽ cảm thấy người này có phải là thân thể không được khỏe hay không a, thế nào một màu sắc như thế... Nhưng cảm thụ nội lực một chút, vị này không phải là cao thủ bình thường.

Hải gia thấy Thiên Tôn cùng Lục Thiên Hàn, còn nở nụ cười, hỏi, "U, hai ngươi băng côn* cũng tới nữa?"

*gậy băng

Thiên Tôn cùng Lục Thiên Hàn một bên lông mày đều run lên, mắt lé nhìn hắn —— nói ai là băng côn a?!

Bạch Ngọc Đường giới thiệu những người khác cho Hải gia một chút.

Hải gia trên dưới quan sát Triển Chiêu một hồi, gật đầu, "Ừ... Nhìn như vậy, muốn lừa gạt về nhà, ngược lại cũng có thể lý giải."

Ngũ Gia mỉm cười.

Triển Chiêu nghiêng đầu —— đây là đang khen ta sao?

Lại giới thiệu Yểu Trường Thiên cùng Yêu Vương.

Lão Hải cùng Yểu Trường Thiên nhìn nhau một cái, nhìn màu da của hai người, đều là một loại dáng vẻ thoạt nhìn như sắp chết.

Yểu Trường Thiên cũng rất buồn bực, vuốt cằm quan sát người trước mắt —— lão tử là bởi vì thay tim, ngươi là chuyện gì xảy ra a?

Yêu Vương nhìn lão Hải một hồi, đột nhiên hỏi, "Ngươi là người Linh Hải quốc sao?"

Tất cả mọi người sửng sốt.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn đều nghiêng đầu —— Linh Hải quốc?"

Lão Hải tựa hồ cũng lấy làm kinh hãi, nhìn chằm chằm Yêu Vương hỏi, "Ngươi nghe nói qua Linh Hải quốc sao?"

"Ta xem qua một quyển sách gọi là 'Linh Hải đồ'" Yêu Vương nói, "Trong sách nói, da của con dân Linh Hải quốc đều là một màu nhạt, vào biển không thể nhận ra, còn nói quốc dân của Linh Hải quốc đều là quốc gia sinh hoạt với đáy biển, cùng cá tôm cùng tồn tại..."

"Ha ha ha..." Lão Hải nghe đến chỗ này thì cười ha ha.

Thiên Tôn cùng Lục Thiên Hàn đều buồn bực, "Thật không? Ý tứ là ném vào biển sẽ phai màu sao?"

Lão Hải lắc đầu nói, "Cái kia chính là thuộc về truyền thuyết, hơn nữa Linh Hải quốc cũng không phải quốc gia dưới đáy biển, thế nhưng Linh Hải quốc đích thật đã tồn tại qua. Bất quá đây chẳng qua là một hải đảo mà thôi, về sau bởi vì địa chấn nên chìm vào đáy biển, ta đúng thật là hậu đại của người Linh Hải quốc."

Nói xong, lão gia tử kêu mọi người ngồi một chút, nói hắn có trà ngon.

Mọi người ngồi xuống cạnh bàn đá, lão gia tử cầm một bộ trà cụ rất có ý tứ đến pha trà.

Triển Chiêu còn băn khoăn chiếc thuyền kia, liền hỏi, "Hải gia, cái thuyền kia là ngươi ngày hôm qua đẩy về biển sao? "

Hải gia gật đầu, hời hợt nói, "Tối hôm qua nghe nhóm người phụ cận đều ở đây trò chuyện chuyện này, ta ngày hôm qua không có đi thả đèn cho nên không phát hiện. Bất quá tối đến ta nghe được bào ngâm, trong tiếng kêu của cự thú này có ý cảnh kỳ*, cho nên nửa đêm ta đến bờ biển nhìn một cái."

*báo động; nhắc nhở

Lão gia tử nói đến đây thì dừng lại một chút, "Hoàn hảo các ngươi ngày hôm qua không động đến chiếc thuyền kia, ta nhanh chóng đẩy về biển, cái vật kia thế nhưng cực kỳ không khiết* không cát**, nghìn vạn lần không được chạm chào."

*thuần khiết, sạch sẽ

**may mắn

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều hiếu kỳ, nghe ý tứ của Hải gia, tựa như biết lai lịch gì của thuyền kia, cùng với... Bào ngâm còn có nhiều hàm nghĩa như vậy sao?

"Vậy thật ra đó là thuyền gì?" Thiên Tôn nhịn không được hỏi.

Hải gia đem bình nước xách qua, vừa ngồi xuống cùng mọi người nói, "Đó là chiếc thuyền dùng để tế hải thần."

"Thuyền tế tự*?" Mọi người hỏi.

* thờ cúng; cúng tế;

Lão gia tử lại lắc đầu, "Không phải là tế tự, là hiến tế."




→Chương sau: Chương →

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip