CHƯƠNG 0509: MẠT THẾ: TIẾN SĨ ỐM YẾU LẠI NUÔI CHIỀU VUA XÁC SỐNG RỒI 52

CHƯƠNG 0509: MẠT THẾ: TIẾN SĨ ỐM YẾU LẠI NUÔI CHIỀU VUA XÁC SỐNG RỒI 52

EDITOR: ROSALINE

BETA: ROSALINE

Kim Phó ngơ ngác đứng ở tại chỗ, không biết bản thân mình lúc nào khôi phục hô hấp.

Lúc ý thức trở lại, mới gọi tên Cố Tinh Phi, chạy tiến lên, liều mạng đào đống đất phòng thí nghiệm ra.

Không thể như vậy, không thể như vậy.

Tinh Phi vất vả cả đời, chết rồi còn không thể có người làm bạn sao?

Năm đó, nếu không phải là Tinh Phi cứu hắn ra từ dưới tay xác sống, chỗ nào có Kim Phó bây giờ a!

Tinh Phi bẩm sinh không xấu, bẩm sinh không xấu a!

Lúc này, nhóm người siêu năng mới phản ứng được.

Ý thức được mình bị Lục Tỉnh Chi khống chế, mọi người chống thân thể đứng lên, hận không thể xé nát Lục Tỉnh Chi.

Có bộ phận người dừng lại, theo một tiếng khóc bất lực nhìn lại, thấy Kim Phó quỳ trên mặt đất phòng phía trước.

Có người nghi ngờ nói: "Kim Phó? Hắn làm sao ở chỗ này?"

"Kim Phó đang gọi tên ai? Tinh Phi? Cố Tinh Phi? Tên điên kia bị chôn dưới đất rồi? Ha ha ha! Ngượng ngùng, nhịn không được cười lên tiếng."

"Cố Tinh Phi ỷ vào siêu năng của mình cấp cao nhất so với chúng ta, cướp bạn trai bệnh bạch tạng của tôi không nói, còn giết chết người! Làm thành tiêu bản cho tôi thưởng thức? Hừ! Nhưng tính là chết rồi, chết đáng, chết đáng a! Ha ha ha!"

"Cố Tinh Phi loại người này sớm thì đánh mất điểm mấu chốt cơ bản của làm người, lưu lại cũng là tai họa, chết rồi thì tốt."

Những lời này mỗi chữ mỗi câu rơi vào lỗ tai Kim Phó, chữ chữ giống như dao.

Hắn không chú ý công kích của những người này, cố chấp từng chút từng chút một đào đống gạch vụn, làm cho hai tay máu tươi nhễ nhại.

Nhậm Lâm Uyên khẽ thở dài một cái, chú ý đến Tư Căng còn một người ở trước sân khấu, xoay người rời khỏi.

Lúc rời đi, lại nhìn người siêu năng sắc mặt khác nhau, nhàn nhạt bồi thêm một câu: "Kỳ thực lần này, Cố Tinh Phi cũng coi như trời xui đất khiến, cứu mấy người."

Nghe được câu này, nhóm người siêu năng dừng một chút, quay đầu đi nhìn Kim Phó liên tục rơi lệ.

Một siêu năng giả có khả năng rút trí nhớ đã tái hiện lại sự thật về cái chết của Cố Tinh Phi, mọi người nhìn, biểu cảm khác nhau.

Có người bị Cố Tinh Phi làm hại thê thảm, phỉ nhổ hắn còn không kịp, không tiếc cứu hắn, xoay người rời khỏi.

Có người hơi hơi động trái tim đức mẹ, tiến lên giúp bận rộn một chút.

Người siêu năng trực tiếp giết Cố Tinh Phi kia, hơi có áy náy, cuối cùng giúp Kim Phó đào thi thể cháy đen kia ra.

Kim Phó tan vỡ khóc lớn.

....

Nhậm Lâm Uyên nói cho Tư Căng sau khi người siêu năng giải quyết xong, về lăng trì của Lục Tỉnh Chi đã tiến hành đến giai đoạn gay cấn.

Trên người Lục Tỉnh Chi một mảnh thối rữa.

Trên đùi và trên xương sườn đều có thể thấy được xương trắng rợn người rõ ràng.

Nhưng, phía sau đội ngũ vẫn như cũ xếp hàng dài không thấy đuôi.

Tư Căng thần lực, không cho Lục Tỉnh Chi dễ dàng chết.

Lục Tỉnh Chi cũng chỉ có thể nghiến răng dày vò, sống chờ thịt trên người bị cắt từng miếng.

Song, thì ở lúc ông cho rằng muốn giải thoát, thân thể bởi vì một búng ngón tay của Tư Căng, lần thứ hai khôi phục nguyên trạng.

Lục Tỉnh Chi tan vỡ rồi, gầm thét la hét: "Lục Tư Căng! Mày tên quái vật này! Tên điên! Mày rốt cuộc muốn làm cái gì?!"

"Đương nhiên là, để cho ông sống không bằng chết a."

Thiếu niên nhìn lăng trì nhìn đến mệt rồi, lười biếng dựa vào ghế, nhắm mắt trả lời.

Nhậm Lâm Uyên đi qua đây, nhẹ nhàng vì cậu bóp bả vai, cúi đầu hỏi: "Anh ôm em đi về nghỉ?"

"Cũng tốt." Tư Căng bám lên cổ người yêu, cặp mắt đào hoa xinh đẹp nhìn nhìn đội ngũ bên ngoài: "Ngày đêm không ngớt mà nói, đoán chừng lăng trì này còn phải tốn ba bốn ngày, đi về nghỉ ngơi đi."

Ba... Ba bốn ngày??!

Không ngủ không nghỉ!

Đm!

Lục Tư Căng điên rồi!

Còn không bằng trực tiếp giết rồi hắn!

Nhậm Lâm Uyên hôn tiến sĩ ốm yếu một cái, ôm người đi.

Tùy ý Lục Tỉnh Chi ở phía sau rít gào: "Không! Tư Căng! Không cần đi! Giết tao đi! Cầu xin mày giết tao đi!!!"

"Quá đau khổ rồi, quá đau khổ rồi."

"A a a —— "

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip