Xa vuong tuyen hau ( JB posted )
Chương 135 : Hắc khi Dạ…
“Cha ?” Huyện thái công tử có chút kinh ngạc mà hô một tiếng, lập tức lại rất phản nghịch bắt đầu nhăn nhó mắng:
“Cha, ngươi không có việc gì vội vã như vậy làm chi, ngươi ngăn trở đường của ta, ta không còn kịp đi bắt phạm nhân của ta lại nữa !”
“Ngươi…” Huyện thái gia muốn mở miệng chửi rủa, lại đột nhiên nhớ ra mục đích mà bản thân vội vã đến hậu viện, hắn gắng gượng đem mấy lời định mắng chửi nuốt vào , bộ mặt béo lùn chắc nịch trở nên trắng bệch.
Hắn quay đầu lại, thấy Cô Ngự Hàn lạnh lùng nheo mắt, hắn rụt cổ lại, khom lưng nói : “Vương, đây sẽ là Tiểu Khuyển, không biết vương tìm Tiểu Khuyểnđể….”
“Cái gì ? Cha, ngươi đang nói cái gì a, cái… tên nam nhân này mặt so với ta còn xinh đẹp hơn mà là vương ? Cha, không phải mắt ngươi mờ rồi đấy chứ!” Huyện thái công tử vẫn ương ngạnh như trước, ngay cả cha mình cũng dám giáo huấn .
“Sao ? Mặt của bổn vương rất đẹp ?” Cô Ngự Hàn giận dữ ngược lại cười, khuôn mặt đẹp như họa kèm theo nụ cười càng hiện lên vẻ tuyệt mỹ, mỹ đến nỗi làm cho người ta cảm giác được… có độc.
“Ta…” Huyện thái công tử nhượng Cô Ngự Hàn cả người đang toát ra lãnh khí bức nhân làm cho hắn tự nhiên sinh ý khiếp sợ .
” Nói , tên ngốc cùng với Tiểu công tử bị ngươi bắt tới ở nơi nào?” Cô Ngự Hàn đôi mắt anh tuấn lãnh khí lóe ra quang mang , khiến người khác tâm cũng phát lạnh.
Huyện thái công tử thất kinh, trong lòng không khỏi đối với thân phận của Cô Ngự Hàn tin bảy tám phần , hắn mấp máy hai môi, trong lúc nói chuyện đã quên cả che lấp :” Mới vừa rồi lúc muốn …. muốn dùng hình , bọn họ ….. bọn họ đã chạy thoát, bổn thiếu gia , không, ta , không phải , tiểu nhân đang chuẩn bị đi đuổi theo “
Thương Tuyệt Lệ nghe được huyện thái công tử nói, ánh mắt nhíu lại, đưa chân đạp vào khuỷu chân của huyện thái công tử, gầm lên: “Lớn mật, nói chuyện với Vương mà dám không quỳ hành lễ.”
Hắn rất tức giận, cái…tên huyện thái công tử này cũng dám bắt Bối Bối tiểu thư, còn dám đối nàng dụng hình!
“Ngươi đối nàng dụng hình?” Cô Ngự Hàn đưa tay, gắt gao tóm lấy nắm chặt cổ áo huyện thái công tử, nhấc bổng hắn tới trước mặt mình, ngực bởi vì phẫnnộ mà kịch liệt phật phồng , cái…tên đáng chết này, cũng dám đối bảo bối của hắn tra tấn!
“Không không không, khụ khụ khụ… Còn chưa bắt đầu tra tấn, khụ khụ khụ… Còn chưa… Cái…tên ngốc tử lại đột nhiên nổi điên mà tránh thoát thiết liên, đem nàng mang… mang đi .” Huyện thái công tử bị người giữ ở giữa không trung, hai chân ra sức giãy giụa, cổ bị giữ chặt , trên khuôn mặt trắng bệch một hồi từ từ chuyển sang màu đỏ .
Cô Ngự · Hàn tuấn mục nhíu lại, vung tay đem huyện thái công tử vứt bỏ trởlại trên mặt đất: “Bọn họ hướng … đi về phương hướng nào?”
Tiểu Ngoan đem Bối Bối cứu đi , khiến hắn thở phào một hơi, rồi lại cảm thấy có phần khẩn trương, cái…tên Tiểu Ngoan kia…
Ngón tay run run mà chỉ về một phương hướng, huyện thái công tử khẽ run run nói : “Cái…kia… Cái…kia phương hướng.”
“Hừ!” Cô Ngự Hàn lạnh băng hừ một tiếng, sau đó làm phép bay vọt qua nóc nhà huyện nha, hướng về phương hướng đó lao đi.
Thương Tuyệt Lệ quay đầu quét Huyện thái gia một cái liếc mắt: “Phụ tử các ngươi ,cả hai thật đúng là lớn mật, đến người của vương cũng dám bắt, dám dùng hình, hừ!”
Để lại một câu nói mang ý cảnh cáo Thương Tuyệt Lệ cũng bay lên, đuổi theo hướng Cô Ngự Hàn đi.
Mấy kẻ còn lại , không ngừng đổ mồ hôi lạnh mà nhìn phía chân trời trốngrỗng bên kia, thật lâu không thể phát ra một thanh âm.
★
Tiểu Ngoan mang theo Bối Bối đi vào trong một rừng cây đẹp đẽ thanh tịnh, mới đặt nàng xuống.
“Tiểu bối ca ca, ngươi kiên nhẫn một chút, Tiểu Ngoan lập tức phá thiết liên ra cho ngươi.” Tiểu Ngoan kéo cổ tay Bối Bối , thấy trên bề mặt da đã bị thương, đáy mặt xẹt qua một tia ảo não cùng đau lòng.
Bối Bối rất tín nhiệm ngoan ngoãn đưa tay buông lỏng nhượng hắn coi: “Hảo, ngươi mau mở ra giúp ta , bị trói rất khó chịu.”
Cầm tay của nàng lên, Tiểu Ngoan nhắm mắt lại, khu động pháp lực, trận trận bạch quang đang từ chỗ nắm tay của họ phát ra, càng ngày càng nhiều…
Bối Bối chỉ cảm thấy cổ tay dần nóng lên, chỉ chốc lát sau, thiết liên lập tức giống như đã không có sinh mệnh thông thường từ cổ tay của nàng bóc ra.
“Oa, đi đi, thiết liên rớt ra rồi!” Bối Bối cao hứng nhìn tay mình , hai cái tay thay phiên vỗ về cổ tay chính mình, da bị hằn đỏ cũng đã bình phục.
“Tiểu Ngoan, pháp lực của ngươi cao như vậy a, đến tay của ta cũng đã trị khỏi, một điểm cũng không cảm thấy đau, cám ơn a.” Bối Bối cười híp mắt mà nhìn Tiểu Ngoan, đối pháp lực lợi hại của hắn rất là tán thưởng.
Tiểu Ngoan bật cười một tiếng, hắn cười a a , nói: “Tiểu Ngoan cũng không biết sao , thấy tiểu bối ca ca sắp bị người bắt được, Tiểu Ngoan quýnh lên liền trởnên lợi hại như vậy.”
Bối Bối chuyển đảo đôi mắt như hai hạt châu, nghĩ đến cái gì ánh mắt dường như sáng lên: “A, ta đã biết, cái này kêu là tiềm năng, lúc người đang gặp nguy sẽ hội bộc phát tiềm năng, Tiểu Ngoan, ngươi lúc ấy nhất định rất lo lắng cho ta có đúng hay không, cho nên mới hội bạo phát tiềm năng lớn như vậy thoát khỏi cái thiết liên lớn như vậy.”
Vừa nói, Bối Bối cảm thấy vừa vui vẻ lại cảm động.
Tiểu Ngoan không ngừng gật đầu đồng ý , rất khờ dại nói : “Đúng vậy, Tiểu Ngoan rất lo lắng rất lo lắng cho tiểu Bối ca ca, Tiểu Ngoan không để cho tiểu bối ca ca bị thương.”
Đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Ngoan, nàng cảm động nói: “Tiểu Ngoan, ngươi đối với ta thật tốt, không giống cái…tên Cô Ngự Hàn kia, không biết chết ở đâu , tuyệt không quan tâm ta, vừa thấy đến ta cũng không chịu nổi tính tình Đại vương của hắn.”
Nói xong lời cuối cùng, Bối Bối bắt đầu mở miệng quở trách Cô Ngự Hàn không phải, trong lòng đối với việc hắn chậm chạp không đến cứu bản thân cảm thấy tức giận lại… có phần mất mát.
Trước kia, hắn mặc dù luôn trêu cợt nàng dẫn đến nàng tức giận, nhưng mỗi lần nàng gặp phải cái gì nguy hiểm, hắn đều lập tức xuất hiện.
“Nếu hắn đáng ghét, chúng ta đây không cần để ý đến hắn .” Tiểu Ngoan dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
Bối Bối mấp máy môi , không biết nói cái gì đó, dứt khoát bỏ qua một bên, tuy nhiên, đúng vào lúc này, nàng hốt nhiên thấy một cái thân ảnh màu đen hướng bọn họ bay tới.
Đến lúc nàng đã xem rõ ràng đối mặt phương , nàng khiếp sợ mà trợn to ánh mắt, thất kinh hô lên: “Hắc Khi Dạ…”
“Tô Bối Bối, chúng ta lại gặp mặt !” Trong chớp mắt, Hắc Khi Dạ đã thình lình hạ xuống cách trước mặt nàng không xa, cười tà nịnh nhìn nàng.
“Tiểu Ngoan, chạy mau!” Bối Bối giật mình phản ứng , liền muốn kéo tay Tiểu Ngoan .
“Phong đệ, người ngươi tìm được chính là nàng sao?” Hắc Khi Dạ hướng ánh mắt rơi vào trên người Tiểu Ngoan, đạm cười hỏi, tuyệt không thèm đem tưthế muốn chạy trốn của Bối Bối để vào mắt, dù sao, lần này nàng cũng không thể trốn thoát lần nữa !
Tiểu Ngoan hoàn toàn thúc thủ không phản kháng : “Đại… Đại ca…”
Hắn đem đôi mắ́t thất thần mà̀ nhìn Bối Bối, thấy nàng bộ dáng chấn động ngạc nhiên, hắn vội vã muốn nói gì đó nhưng không biết mở miệng như thếnào, hắn thật không ngờ đại ca lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, tất cả tới quá nhanh, hắn phải làm như thế nào giải thích thân phận của mình với nàng đây?
Chương 136: Bị thương!
Gió, lẳng lặng mà quét qua rừng lá cây khô, ngẫu nhiên làm vài chiếc lá cây vẫn còn mang theo màu xanh nhạt rơi xuống , mặt khác chỉ còn lại có thanh âm tùng thụ rì rào cộng hưởng.
Bối Bối ngay từ đầu đã kinh ngạc, đến khi đã hiểu những gì đang xảy ra , lửa giận một lần nữa tí tách mà bùng lên
Nàng vung tay thoát khỏi tay Tiểu Ngoan , hung hăng hất ra, mắt hạnh trong trẻo như muốn xuyên thủng cơ thể người khác : “Tiểu Ngoan, thì ra ngươi một mực trước mặt ta đều là giả ngây giả dại !”
“Không, không phải như thế, tiểu Bối, ngươi hãy nghe ta nói.” Tiểu Ngoan trong lòng thắt lại, tại lúc Bối Bối dùng sức hất tay của hắn ra, hắn cảm giác tâm của bản thân cũng bị hung hăng mà quăng một chưởng.
“Ngươi câm ngay. Tiểu Bối là cho ngươi gọi sao? Ngươi đến gần ta đến tột cùng có mục đích gì? Có phải hay không muốn lợi dụng ta để hại Cô Ngự Hàn?”
Bối Bối từng bước từng bước lui ra sau , rời xa Tiểu Ngoan, trong mắt dần dần dâng lên phòng bị lẫn phẫn nộ, tự mắng bản thân ngu xuẩn mà phẫn nộ, mắng bản thân dĩ nhiên còn vì địch nhân mà cáu kỉnh mà nộ với Cô Ngự Hàn, càng thêm phẫn nộ bản thân dĩ nhiên còn vì một tên lai hồ giả ngây giả dại mà đau lòng khi hắn bị thương mà khóc vì phẫn nộ.
“Ngươi … này thực sự là người âm hiểm hèn hạ , rõ ràng pháp lực cao cường, mà còn làm bộ để cho người ta tại đầu đường đánh, ngươi…” Bối Bối tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bị người lừa khiến phẫn nộ cùng nhục nhã làm nàng muốn phát điên.
“Tiểu… Bối, chuyện không phải như ngươi tưởng tượng như vậy, ta… Ta không cố tình giả bộ, ta chỉ là không muốn tại Xích Diễm quốc rước lấy phiền phức nơi quan phủ, ta… Ta lại không muốn rời đi, bởi vì ta là thật sự nghĩ chờ ngươi trởvề…” Tiểu Ngoan nói có chút lắp bắp, gương mặt hài tử xinh đẹp không còn cách nào khác tràn đầy khẩn cấp vội giải thích, ngay từ đầu gặp nàng là ngoài ý muốn, hắn vốn chỉ là ngụy trang tới Xích Diễm quốc giúp Vương huynh tìm kiếm Hắc Linh Châu (Hắc Tinh Ngọc Bội), cũng không nghĩ tới tất cả xảy ra như vậy , ma xui quỷ khiến …
Chờ tới lúc hắn muốn hạ thủ với nàng, hắn mới phát hiện, thì ra hắn vô phương hạ thủ ( không có cách xuống tay ), cho nên hắn một mực trì hoãn thời gian, không dám theo lời Vương huynh lấy hắc tinh ngọc bội ở trên người Bối Bối, lại càng không dám làm ra quá nhiều việc đưa tới sự chú ý Vương huynh.
Bối Bối âm thầm cắn răng, lấy một loại ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn hắn, trào phúng: “Ngươi đem ta lừa xoay vòng vòng, cũng khiến ta làm Cô Ngự Hàn quay vòng theo, ngươi cái…này , tiểu nhân hèn hạ, ta không bao giờ … tin tưởng ngươi lần nữa!”
Vừa nói, nàng đột nhiên cúi người xuống, trong lúc Tiểu Ngoan cùng Hắc Khi Dạ hạ ánh mắt nghi hoặc, nàng bỗng nhiên động tác nhanh chóng nắm lên hai nắm bùn, thẳng tắp hướng tới huynh đệ hai người bọn họ ném thẳng qua, sau đó xoay người bỏ chạy.
Nàng không muốn rơi vào tay Hắc Khi Dạ , tuyệt đối không muốn!
Nhớ ra lần trước thiếu chút nữa bị hắc xà lạnh như băng này ăn tươi, nàng liền cả người phát run.
Hắc Khi Dạ nhẹ nhàng vung lên, đem cát bụt bay về phía hắn hất văng sau đó phi thân đuổi theo Bối Bối: “Xem ngươi lần này trốn đi đâu?”
Mà Hắc Khi Phong còn lại là ngơ ngác mà đứng nhượng để mặc cho đất cát bay thẳng trên người, không gạt không đỡ, hắn không chút nàođể ý đến cát bụi trên người, cũng phi thân qua truy về hướng Bối Bối, nhưng giữa đường lại xoay người ngăn trở Hắc Khi Dạ.
Hắc Khi Dạ rơi xuống trên mặt đất, vung tay lên, nhất đạo hắc phong bay nhanh đánh úp về phía Bối Bối, đánh trúng vai nàng, nàng quát to một tiếng gục tại đất.
Hắc Khi Phong ngăn trở không kịp, chỉ có thể đưa tay nắm tay Hắc Khi Dạ còn muốn ra chiêu, lớn tiếng mà gọi: “Đại ca, không cần đả thương nàng.”
Trong tay chưởng phong bị buộc thu hồi, Hắc Khi Dạ nheo mắt nhìn đệ đệ, cau mày, phi thường không đồng ý: “Phong đệ, ngươi đang làm cái gì vậy, nàng là nữ nhân của Cô Ngự Hàn, trước đây một lần bởi vì nàng, đại ca bị Cô Ngự Hàn đả thương, hiện tại hắc tinh ngọc bội tại trên người nàng, ngươi tại sao còn chưa động thủ lấy?”
“Đại ca, ta…” Hắc Khi Phong có chút do dự, hắn quay đầu, lo lắng mà nhìn Bối Bối từ trên mặt đất cố hết sức mà bò lên, không rảnh trả lời vấn đề của Hắc Khi Dạ liền bỏ chạy qua.
Đưa tay đỡ lấy thân thể có điểm lay động của nàng , hắn lo lắng hỏi: “Tiểu bối, ngươi thế nào?”
Bối Bối hận hận mà trở tay đẩy ra, hai tròng mắt cảnh giác mà theo dõi hắn, vừa tức vừa hận: “Cút ngay, ta không cần ngươi giả lòng tốt, ngươi muốn hắc tinh ngọc bội như vậy, nói cho ngươi, hắc tinh ngọc bội ta đã sớm cho Cô NgựHàn , muốn ngọc bội thì không có, chỉ có một cái mạng ta!
Thấy ánh mắt nàng không chút lưu tình, Hắc Khi Phong cảm thấy tình cảm mới sinh sôi mà lăng trì xẹt qua.
Lúc này, Hắc Khi Dạ đi tới, ánh mắt đưa tới mà liếc mắt nhìn đệ đệ, như có điều suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn phía Bối Bối, ánh mắt lạnh lẽo làm cho người ta lông tơ dựng thẳng : “Đem hắc tinh ngọc bội giao ra đây!”
“Ngươi là người điếc sao , ta đã nói ta không có, ta đã đưa cho Cô Ngự Hàn .” Bối Bối lớn tiếng mà hướng phía Hắc Khi Dạ hét , nàng hiện tại là vừa giận lại không cam lòng lại… khổ sở, nàng một mực cho rằng đó là người bạn tốt, dĩ nhiên lại đem nàng giao cho Hắc Khi Dạ cái … tên ma quỷ trước mặt này! Hơn nữa, hắn còn là đệ đệ của Hắc Khi Dạ!
“Hừ, không có khả năng, nếu như ngươi đem hắc tinh ngọc bội giao cho Cô NgựHàn, như vậy hắn cũng sẽ không tái đuổi theo tìm ngươi, bởi vì… ngươi đã không còn giá trị lợi dụng.” Hắc Khi Dạ ánh mắt khinh miệt mà trên dưới đánh giá Bối Bối thoáng cái, cười đến ghét bỏ.
Bối Bối ánh mắt tối sầm lại, cắn môi anh đào, bỏ qua nghi vấn vừa nhói lên trong lòng, giọng điệu ương ngạnh nói: ” Ta đã nói trên người ta không có là không có, tin hay không tùy ngươi, cho dù các ngươi đem ta giết ta cũng vẫn nói như vậy.”
Vừa nói, ánh mắt của nàng vừa hận hận mà quét về phía Hắc Khi Phong, đáy mắt, không áp chế được nồng đậm thất vọng, thật sâu đánh vào trái tim Hắc Khi Phong , hắn mấp máy miệng, chỉ có thể khẩn thiết mà nhìn nàng, vô phương mở lời.
Hắn biết, hiện tại hắn nói cái gì nàng cũng nghe không vào, chỉ biết cảm giác được hắn nói gì cũng trở thành nói dối.
“Phải không? Giữ lại ngươi cũng không có tác dụng, ta đây liền giải quyết ngươi!” Hắc Khi Dạ ánh mắt tà ác xẹt qua sát ý, giơ một tay lên, ngưng tụ chân khí sắp hướng tới cái trán của Bối Bối chụp xuống .
Hắc Khi Phong vội vàng đưa tay tách ra công kích của Hắc Khi Dạ với Bối Bối, giang hai tay che ở phía trước Bối Bối, khẩn cầu mà nhìn Hắc Khi Dạ: “Đại ca, không cần giết nàng.”
“Ngươi……. vô dụng! Tránh ra!” Hắc Khi Dạ nheo mắt lại, ti ti tức giận bay lên, đối với người đệ đệ trước giờ luôn rất nghe lời này cảm thấy vừa tức lại vừa thất vọng.
“Đại ca…” Hắc Khi Phong một chút cũng không có dấu hiệu thoái nhượng
Bối Bối tiếp tục mặc kệ huynh đệ bọn họ tại diễn cái gì diễn, nàng lặng lẽ di động cước bộ, xoay người đã nghĩ chạy.
Tuy nhiên, Hắc Khi Dạ đối với động tác của nàng thấy rất rõ ràng, hắn đưa tay đem Hắc Khi Phong đẩy ra, sau đó đánh Bối Bối một chưởng, rồi lại bị người đệđệ võ công cao hơn hắn một bậc ngăn trở.
Cứ như vậy, hai người ngươi công, ta chắn mà bắt đầu giằng co qua lại , Hắc Khi Dạ tức giận đến ánh mắt bốc hỏa, ra tay càng trở nên sắc bén hơn.
Chương 137: Ta không bao giờ nữa…lý ngươi
Bối Bối nhân cơ hội gia tăng cước bộ chạy trốn, nhưng càng chạy càng chậm, mới vừa rồi bị Hắc Khi Dạ đánh một chưởng, ngực càng ngày càng đau, đột nhiên, nàng cảm giác yết hầu trào lên vị ngọt, không ngừng mãnh liệt mà nôn ra một ngụm máu tươi.
“Nôn…” Nàng lại nôn một búng máu, thân thể từ từ suy yếu dần.
Nhưng vào lúc này, thanh âm Cô Ngự Hàn phẫn nộ gầm đến chấn động trời xanh đưa đến: “Tiểu Bối Bối!”
Bối Bối nghe được thanh âm quen thuộc, miễn cưỡng mà chống đỡ thân thểchính mình, ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đang bay về phía nàng, lộ ra vẻ suy yếu, cười một tiếng: “Cô Ngự Hàn, ngươi rốt cục đã tới.”
Hắn bay nhanh rơi xuống trước mặt nàng, vững vàng mà tiếp được thân thểlảo đảo lay động của nàng , lòng tràn đầy vẻ lo lắng khôn cùng: “Tiểu Bối Bối, ngươi thế nào? Bị thương ở chỗ nào, mau nói cho ta biết.”
Bối Bối gắt gao bám chặt bờ vai của hắn, rời khỏi lồng ngực ấm áp trên người hắn, hữu khí vô lực mà nói : “Ngực của ta đau quá, tựa như có lửa thiêu đốt vậy .”
Cô Ngự Hàn đem một tay nâng lưng nàng , một tay đưa đến thăm dò lồng ngực của nàng, cảm giác được tim của nàng đập hỗn loạn mà vô lực, hiển nhiên là bị nội thương, hắn ngưng tụ chân khí tại lòng bàn tay, nhanh chóng đưa chân khí vào nhằm giảm bớt đau đớn cho nàng.
“Tiểu Bối Bối, ai đem ngươi đả thương thành như vậy? Tiểu Ngoan? Hắc Khi Dạ?” Cô Ngự Hàn đem nàng tựa vào trong ngực của hắn, nheo mắt sẳng giọng mà bắn về phía hai người đối diện, mơ hồ đoán được quan hệ của bọn họ trong lúc đó.
Bàn tay nhỏ bé của Bối Bối nắm chặt y phục của hắn, khó chịu mở to mắt nhìn về hướng bọn họ , khi vừa nhìn tới Tiểu Ngoan, từ hàm răng nghiến chặt phun ra ngữ khí tức giận: “Hắn không phải tên là Tiểu Ngoan, hắn tên là Hắc Khi Phong, là đệ đệ của Hắc Khi Dạ, Nhị điện hạ Hắc Phong quốc .”
Tiếp theo, nàng xoay đầu qua một bên không nhìn Tiểu Ngoan, chôn ở cổ của Cô Ngự hàn, áy náy lại ảo não mà cúi đầu nhận lỗi: “Cô Ngự Hàn, ta biết sai lầm rồi, ta không nên tin tưởng người xa lạ, nếu như ta nghe lời ngươi nói, thìsẽ không bị Hắc Khi Phong lừa tới đây để cho người ta đả thương, Cô NgựHàn…”
Nàng gắt gao mà bám chặt hắn, thanh âm ủy khuất: “Cô Ngự Hàn, Hắc Khi Dạđánh ta rất đau, còn thổ huyết, mới vừa rồi ta cảm thấy sợ, còn tưởng rằng bản thân đã chết, sẽ không còn được gặp lại ngươi, ngươi có phải là đang giận ta, cho nên lâu như vậy cũng không tìm được ta?”
Nàng có chút thấp thỏm mà nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, trong mắt hàm chứa một tia lo lắng, mới vừa rồi, lúc nàng đã không trụ được , nàng là thật sựsợ không thể nhìn hắn một lần nữa
Nhìn môi anh đào mang theo vết máu, hắn đau lòng mà đưa tay nhẹ nhàng giúp nàng lau, nhịn không được liền trách cứ: “Ai kêu ngươi đi theo cùng cái tên Hắc Khi Phong kia, hắn làm phép cản trở ta tìm được ngươi, cho nên ta mới đến chậm như thế .”
Nghe vậy, đôi mắt của Bối Bối trợn to, sau đó đem ánh mắt quét về phía Hắc Khi Phong, thấy hắn vẻ mặt phức tạp, nàng tức hận mà hừ lạnh, lại lần nữa vùi đầu vào cổ Cô Ngự Hàn , ỷ lại mà vuốt ve, không hề… nhìn về phía Hắc Khi Phong một cái liếc mắt nàomnữa.
“Tiểu bối…” Hắc Khi Phong nhìn bọn họ ôm ấp gắn bó, trong lòng đau ê ẩm -, chỉ có thể nhẹ nhàng mà gọi tên nàng, liền ngay cả thanh âm trong tiếng gọi cũng cảm thấy có hổ thẹn
Hắc Khi Dạ cười lạnh mà nhìn Cô Ngự Hàn: “Xích Diễm Vương, ngươi thật đúng là phong lưu phóng khoáng, mặt hàng như thế cũng muốn, thật đúng là nhục cho khẩu vị ngày xưa của ngươi.”
“Hắc Khi Dạ, lá gan của ngươi không nhỏ, như thế nào trước đây bị ta đánh qua một lần đâm ra nghiện, lần này lại chạy tới đây đem thân chịu đòn sao?” Cô ngự · hàn đùa cợt mà cười mỉa.
Tuy nhiên, Hắc Khi Dạ lại cười to vài tiếng: “Ha ha ha… Không biết lần này là ai chịu đòn của ai ? Ngươi cho là chỉ dựa vào ngươi có thể đánh thắng hai huynh đệ chúng ta sao? Không cần ta ra tay, ngươi cũng chứa chắc đã đấu thắng nổi đệ đệ của ta “
Cô Ngự Hàn mắt nhíu lại, ánh mắt quét về phía Hắc Khi Phong đang một mực nhìn tiểu bảo bối của hắn, đồng tử trở nên u ám, thật sự là cái tên gia hoả đáng ghét mà. (hắc hắc Hàn ca ăn cả hũ giấm)
Nghe được Hắc Khi Dạ nói, Bối Bối có chút khẩn trương kéo kéo ống tay áo của Cô Ngự Hàn, lo lắng nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn, Hắc Khi Dạ nói là sự thật sao? Tiểu Ngoan… Hắc Khi Phong – pháp lực cũng cường mạnh bằng ngươi có phải hay không?
Đôi con ngươi đen cúi xuống, mục quang của hắn ôn nhu dừng ở trên mặt nàng, tránh né vấn đề của nàng: “Đừng sợ, chờ một chút ta bảo thì lúc đó ngươi phải tránh ra, sau đó chạy đi, không cần quay đầu lại.”
“Không… Ta không đáp ứng.” Bối Bối vừa nghe hắn tránh vấn đề của nàng, cũng biết chuyện có thể có khả năng là phiền phức rồi.
Nói như vậy, pháp lực Hắc Khi Phong đúng là có thể chống lại Cô Ngự Hàn, lúc này nếu còn thêm một tên Hắc Khi Dạ, Cô Ngự Hàn… sẽ gặp nguy hiểm, nàng không muốn trong lúc hắn gặp nguy hiểm mà rời đi.
“Ngoan, ta sẽ không để bản thân có việc, chỉ cần ngươi không làm sao, ta liền sẽ không để bản thân có việc, bởi vì ta còn muốn đi tìm ngươi.” Cô Ngự Hàn vuốt vuốt mái tóc của nàng, vì nàng không chịu nghe hắn nói rời đi mà cau mày, rồi lại âm thầm cảm động.
Lúc này, Thương Tuyệt Lệ chạy tới: “Vương, Bối Bối tiểu thư, các ngươi cũng không xảy ra chuyện gì chứ .”
“Tuyệt Lệ, ngươi tới thật đúng lúc, giúp ta chiếu cố Bối Bối cho tốt .” Cô NgựHàn đem Bối Bối đặt ở trước mặt Thương Tuyệt Lệ, con ngươi đen chớp chớp mang ý ám chỉ với Thương Tuyệt Lệ, ý bảo hắn chuẩn bị tùy thời mang nàng rời đi.
Sắc mặt Thương Tuyệt Lệ thoáng chốc ngưng trọng, quay đầu nhìn hai người Hắc Khi Dạ một chút, sau đó quay lại nhìn ánh mắt mang mệnh lệnh mạnh mẽcủa Cô Ngự Hàn, gian nan gật nhẹ đầu
Bối Bối không biết bọn họ đang âm thầm trao đổi cái gì, nàng vươn người kéo lấy ống tay áo Cô Ngự Hàn , rất nghiêm túc mà nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn, ta cảnh cáo ngươi, không được phép lệnh Thương Tuyệt Lệ dẫn ta rời đi, nếu không… Nếu không ta sẽ không bao giờ … nữa lý ngươi !” (ta sẽ không bao giờ quan tâm đến ngươi nữa *ta để nguyên câu trên vì nghe nó mạnh mẽhơn, nũng nịu hơn* =.=)
“Đã bị thương lại vẫn không ngoan như vậy.”Cô Ngự Hàn búng lên cái trán của nàng , nhưng lại đồng thời làm phép tại đầu ngón tay.
Bối Bối cảm thấy thân thể có chút như nhũn ra, đầu óc choáng váng, nàng cảm thấy mí mắt dần dần trở nên có chút nặng xuống, nàng cố gắng mà mở mắt ra, đồng thời cố gắng ý thức mọi chuyện đang xảy ra, nàng không dám tin màngước to mắt nhìn Cô Ngự Hàn: “Cô Ngự Hàn, ngươi… Ngươi gian xảo…”
Một câu nói vẫn chưa nói hoàn chỉnh, nàng liền mềm nhũn ngã xuống, Cô NgựHàn tiếp được nàng, vuốt ve mi tâm nàng đang nhăn lại, thở dài một tiếng, đem nàng giao cho Thương Tuyệt Lệ.
“Nhớ kỹ, thời điểm ta gọi là ngươi phải thoát li mang theo nàng chạy thoát.”
Hắn không có nắm chắc thắng được hai huynh đệ Hắc Khi Dạ, cho nên, trong lúc cần thiết, hắn muốn cho Bối Bối … an toàn trước.
Thật sâu mà nhìn bộ dạng ngủ gật của Bối Bối, liếc mắt lần nữa, Cô Ngự Hàn ôn nhu mà cười cười, sau đó xoay người, bay vút đến trước mặt Hắc Khi Dạbọn họ, trong gió, bạch y tiêu sái của hắn tung bay, trên bả vai tóc dài nhưmực lay động
Trên mặt hắn hiện vẻ không nghiêm túc nhàn nhạt mà tiếu “hai vị thái tử điện hạ của Hắc Phong quốc quang lâm Xích Diễm quốc ta, Bổn vương thật sự là cảm thấy vinh hạnh.”
“Sao? Rất vinh hạnh sao?” Hắc Khi Dạ lạnh lùng mà hừ nhẹ.
“Mang Hắc Tinh ngọc bội giao ra đây, có lẽ huynh đệ chúng ta còn có thể suy nghĩ buông tha cho ngươi một lần.”
Cô Ngự Hàn khẽ cười một tiếng: “Trên lãnh thổ của Bổn vương, lại nói buông tha Bổn vương một lần, Hắc Khi Dạ, cuồng vọng của ngươi thật là không bình thường còn làm cho người ta muốn cười, có phải hay không lần trước bị đánh thật sự đã nghiện, cho nên lần này lại dâng lên đến tận cửa cho Bổn Vương đánh?”
Chương 138: Tiên hồng huyết sắc
“Hừ, lần này còn chưa biết là ai dâng đến miệng ai, mặc kệ Tô Bối Bối nói Hắc Tinh ngọc bội đang ở trên người ai đều tốt, chỉ cần giết ngươi, Hắc tinh ngọc bội đều lọt về tay Hắc Phong quốc chúng ta!” Hắc Khi Dạ ánh mắt lóe ra sát ý thịhuyết.
Đưa tay lôi đệ đệ một cái: “Phong đệ, chúng ta kết hợp giúp giáo huấn cái tên Xích Diễm Vương cuồng vọng này, thuận tiện giúp đại ca ta báo thù một lần!”
“A? Đúng vậy, đại ca.” Hắc Khi Phong bức tầm mắt của bản thân đang hướng trên người Bối Bối thu hồi lai, chuyên tâm chống lại Cô Ngự Hàn.
Nhìn bộ dáng Cô Ngự Hàn thư thái thoải mái, hắn cảm thấy trong lòng dâng lên toan ý, nếu như … cái tên nam nhân này không tồn tại tiểu Bối có phải hay không sẽ dần dần quên … hắn?
Cô Ngự Hàn con ngươi đen lợi hại bắt được đó kị trong mắt Hắc Khi Phong, hắn dương môi cười, trong lúc vẻ mặt phong khinh vân đạm, hắn đích thực âm thầm dấy lên lo sợ, chuẩn bị tùy thời ứng chiến.
Hắc Khi Dạ đầu tiên công kích về hướng Cô Ngự Hàn, toàn phong hắc sắc (cơn gió khổng lồ mầu đen) mang theo mũi nhọn sắc bén đánh về phía Cô Ngự Hàn, lực đạo to lớn khiến tùng thụ chung quanh bay ra tán loạn không ít lá khô.
Cô Ngự Hàn toàn thân bay lên, lòng bàn tay hồng quang chợt lóe, làm phép hóa giải công kích của Hắc Khi Dạ.
Lúc này, Hắc Khi Phong cũng đột ngột từ mặt đất bay dựng lên, từ phía sau giáp công Cô Ngự Hàn.
……………………
Thương Tuyệt Lệ ở một bên thấy vậy kinh hồn táng đảm, hắn có thể nhìn thấy trước được, đối với trận chiến này Vương phần nắm chắc không cao, ở giữa công kích của Hắc Khi huynh đệ, hắn tinh tường nhìn ra pháp lực Hắc Khi Phong phi thường cao hơn xa đại ca Hắc Khi Dạ của hắn
Cúi đầu nhìn Bối Bối vẫn đang hôn mê, hắn rất khẩn cấp, hắn rất muốn đi tới trợ giúp vương đối phó địch nhân, nhưng là Bối Bối tiểu thư phải làm sao bây giờ?
Hắn mở to mắt nhìn khắp mọi nơi, hy vọng có thể tìm được một địa phương ẩn thân, Vương lệnh hắn chiếu cố Bối Bối tiểu thư cho tốt, nhưng là, hắn không thể bỏ mặc Vương, nếu như Vương xảy ra chuyện gì, như vậy Bối Bối tiểu thưcùng hắn không có khả năng tham sống sợ chết.
Sau khi nghĩ như vậy, hắn cắn răng, quyết định cãi lời lệnh vua một lần.
Ôm lấy Bối Bối, hắn tìm một gốc cây đại thụ lớn, đem nàng đặt tựa vào một bên, hắn cởi một chiếc áo ngoài trên người đắp lên mình nàng: “Bối Bối tiểu thư, ngươi tạm thời ở chỗ này ngủ một chút.”
Nói xong, hắn liền lo lắng xoay người, làm phép phi vào chiến trường.
Cô Ngự Hàn thấy Thương Tuyệt Lệ đã chạy tới, hắn vừa tức vừa giận: “Tuyệt lệ, ta không phải bảo ngươi chiếu cố Bối Bối sao? Ngươi tới làm chi, lui về.”
“Vương, xin thứ cho thuộc hạ vô phương tuân mệnh.” Thương Tuyệt Lệ rất kiên quyết.
Vì vậy, chiến cuộc rất nhanh biến thành hỗn chiến bốn người, đối thủ cũng không ngừng trao đổi, có đôi khi là Thương Tuyệt Lệ đấu với Hắc Khi Phong, có đôi khi là Cô Ngự Hàn đối đầu với Hắc Khi Phong.
Chiến đấu duy trì hồi lâu, Thương Tuyệt Lệ dần dần đuối sức, nhưng vẫn nhưtrước duy trì sức chiến đấu phi thường ương ngạnh, luôn thế Cô Ngự Hàn trao đổi đối thủ, giúp Cô Ngự Hàn không đến mức cố hết sức.
Đánh qua đánh lại, ánh mắt Hắc Khi Dạ dần dần hướng về Bối Bối đang ngủ say tại cây đại thụ hướng cách đó không xa, mắt của hắn xẹt qua một tia âm ngoan, trong lúc mấy người đang đấu, hắn quay Thương Tuyệt Lệ tung ra một hư chiêu, sau đó liền quay người bay về phía Bối Bối bên kia.
Thương Tuyệt Lệ không còn kịp phản ứng nữa, chỉ có thể hổn hển đuổi theo phía sau, nhưng đuổi không kịp cước bộ của Hắc Khi Dạ.
Cô Ngự Hàn đang lúc triền đấu với Hắc Khi Phong cũng nhìn thấy, hắn nổi giận gầm lên một tiếng: “Hắc Khi Dạ!”
Hắn vừa sợ vừa giận, không còn chút nào… nữa ham chiến bạt thân bay qua, làm phép khiến gia tốc phi hành, lo lắng đuổi theo cước bộ của Hắc Khi Dạ.
Mà Hắc Khi Phong thấy đại ca đang chuẩn bị công kích Bối Bối không hề có sức phản kháng, vừa sợ vừa vội, cũng làm phép bay qua.
Hắc Khi Dạ mắt lạnh nhìn Cô Ngự Hàn truy lại đây, hơn nữa càng ép càng gần, hắn cười lạnh, ngưng tụ thực khí toàn thân, lực đạo mạnh mẻ tụ tập tại lòng bàn tay, đợi tới lúc chỉ còn một khắc là Cô Ngự Hàn đuổi kịp và vượt qua bản thân, hắn đem chân khí không chút lưu tình cách không đánh thẳng về hướng Bối Bối.
Thấy thế, Cô Ngự Hàn sợ hãi rống, không chút nghĩ ngợi cấp tốc rớt xuống, đem Bối Bối ôm chặt lấy, lấy toàn thân của bản thân ngạnh sanh sanh tiếp nhận một chưởng kia của Hắc Khi Dạ.
“Phốc…” Một búng máu từ trong miệng hắn phun ra, vẩy ra trên mặt Bối Bối.
Trong lúc đang ngủ, Bối Bối cảm giác được trên mặt bị một chất lỏng ấm áp mang theo mùi rơi vào, mùi máu tươi nhàn nhạt kích thích hô hấp của nàng, nàng cảm thấy tâm thần không yên chấn động mí mắt.
Tim đập, tại trong kích thích của mùi máu tươi càng ngày càng loạn, phút chốc, nàng đột nhiên mở mắt, nhìn thấy khóe miệng Cô Ngự Hàn mang huyết, sắc mặt trắng bệch đang ôm nàng.
“Cô Ngự Hàn! Ngươi… Ngươi bị thương!” Bối Bối kinh hô, nhìn vết máu ở khóe môi hắn, hốc mắt nàng đột nhiên đỏ lên, đưa tay lên giúp hắn lau khóe môi, nức nở khóc.
“Đừng khóc, ta không sao.” Cô Ngự Hàn trấn an nàng, thanh âm nghe có chút nhược.
Bối Bối nước mắt giàn giụa thành một mảng sương mù nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn, đều là ta không tốt, ta không nên đi theo Hắc Khi Phong tới chỗ này, ta không nên để ý đến hắn, đều là ta hại ngươi, ngươi… bị thương ở nơi nào? Có phải hay không rất đau? Cho ta xem…”
Bối Bối tại trên người hắn lục lọi khắp nơi.
Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng đè lại tay nàng, lau sạch nước mắt cho nàng: “Tiểu Bối Bối, nếu như hôm nay chúng ta đều không thể rời đi, ngươi có sợ hay không?”
“Không sợ!” Bối Bối kiên định trả lời.
Lúc này, Thương Tuyệt Lệ chạy tới, thấy Cô Ngự Hàn nôn ra máu, hắn lo lắng kêu gọi: “Vương, ngươi…”
Hắc Khi Dạ thoải mái mà hạ xuống trên mặt đất, cười đến đắc ý: “Cô Ngự Hàn, thế nào, tư vị hắc phong chưởng của ta dễ chịu a!”
“Tiểu bối, ngươi… có bị thương không?” Hắc Khi Phong cũng đồng thời hạxuống trên mặt đất, vừa vội lại không tự nhiên mở miệng gọi nàng, trong đôi mắt tịnh là xin lỗi cùng lo lắng.
Bối Bối tựa vào trong lòng Cô Ngự Hàn, quật cường lau sạch sương mù trên mắt, nàng khóc thì chỉ có một mình Cô Ngự Hàn được nhìn thôi.
Lạnh lùng nhìn Hắc Khi Phong, nàng hờ hững bất chấp nói: “Không cần giả mù sa mưa, Hắc Khi Phong, hôm nay ta Tô Bối Bối không may rơi vào trong tay huynh đệ các ngươi, muốn chém muốn giết tùy các ngươi.”
Vừa nói, nàng đưa tay, dùng sức rút…ra chiếc vòng trên cổ tay, quay hướng Hắc Khi Phong vứt bỏ qua: “Trả lại cho ngươi, Bổn tiểu thư không hiếm lạ đồcủa tên xấu xa ngươi!”
Hắc Khi Phong nhanh tay lẹ mắt tiếp được chiếc vòn tay, không để cho chiếc vòng rớt xuống mặt đất, hắn cầm thật chặt vòng tay, trên đó còn vương lại độấm của nàng, ánh mắt của hắn thống khổ nhìn ánh mắt quyết tuyệt của Bối Bối, tâm, rất đau, rất đau.
Hắn biết hắn lừa nàng, cũng biết nàng hận hắn, bây giờ cái gì cũng không thểlàm, cảm giác vô lực thật sâu nhiếp trụ hắn, khiến tim hắn đau thắt cơ hồkhông thở nổi, hắn một mực cũng không muốn thương tổn nàng, một mực cũng không hề muốn …
Chương 139: Giết chết hắn
Cô Ngự Hàn dùng tay áo nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt nàng, đó là máu của hắn, nhiễm tại trên mặt của nàng lại làm cho hắn nhìn rất chướng mắt, mặt của nàng vốn nên trắng trắng nộn nộn, phấn phấn mềm mềm.
Tay áo màu trắng như tuyết lập tức bị điểm dính vào loang lổ màu đỏ tươi, Bối Bối nhìn hắn, cắn môi, hốc mắt nhịn không được lại lần nữa ngập lệ, trong ánh mắt ngập nước nhiễm thượng sự đau lòng nồng đậm: Cô Ngự Hàn, ngươi tuyệt đối không thể chết trước ta.”
Co tay búng nhẹ cái mũi của nàng, hắn trừng mắt nhìn nàng tức giận, bạc môi thoáng tái nhợt nhưng lại cười híp mắt, giả vờ không đứng đắn: “Cái gì chết với không chết, chỉ toàn nói chuyện không tốt, đáng lẽ, ngươi phải nói, ân: hừ, Cô Ngự Hàn, ngươi tuyệt đối không thể bỏ ta lại …chạy trốn trước! Nói mau, nếu không ta liềnchạy trước bỏ lại ngươi.”
Bối Bối tức đến bạnh quai hàm, đưa tay ngắt thắt lưng của hắn: “Đã đến lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tình đùa giỡn.”
“Ôi, đau quá đau quá đau quá, điểm nhẹ điểm nhẹ, ngươi muốn mưu sát chồng a.” Cô Ngự Hàn kêu lên thật sự khoa trương, khiến sắc mặt Hắc Khi Dạ ở cách đó không xa tức thì tối sầm xuống.
Lạnh lùng cười một tiếng, Hắc Khi Dạ châm chọc: “Xem ra các ngươi còn rất phong lưu khoái hoạt a!”
“Phong đệ, ngươi không phải là không nỡ giết Tô Bối Bối sao, nếu như đúng vậy, ngươi liền phải có trách nhiệm bắt giữ lấy nàng, nếu không… Đại ca cũng khó kềm được liệu có thể hay không trong lúc giết Cô Ngự Hàn đồng thời cũng mang nàng giết luôn!” Hắc Khi Dạ đưa mắt liếc nhìn đệ đệ của mình đang lúc thất hồn lạc phách, nhíu nhíu mày.
“Đại ca không được làm nàng bị thương.” Hắc Khi Phong vừa nghe đến Bối Bối sẽ bị giết chết, cả người liền hoảng lên.
Hắn quay đầu nhìn phía Bối Bối, ánh mắt xẹt qua Cô Ngự Hàn, ánh mắt mị mị, hắn chỉ cần Tiểu Bối an toàn là tốt rồi, những người khác… hắn mặc kệ.
“Vậy ngươi còn chờ cái gì!” Hắc Khi Dạ vừa nói xong, liền phi thân tới gần hai người Cô Ngự Hàn, dương tay vung lên, chưởng phong sắc bén bổ về phía Cô Ngự Hàn.
Cô Ngự Hàn phượng mục nhíu lại, đem Bối Bối đẩy ra về phía Thương Tuyệt Lệ bên kia, quay người đỡ chưởng phong: “Hắc Khi Dạ, để cho ngươi nếm thửlợi hại Hỏa diễm cầu của Bổn vương.”
Nói xong, thân thể Cô Ngự Hàn phút chốc phát ra hồng quang mãnh liệt, một con cự xà màu đỏ cả người lửa cháy bừng bừng xoay tròn đánh về phía Hắc Khi Dạ.
Hắc Khi Dạ mặt liền biến sắc, tốc độ hỏa cầu cực nhanh khiến hắn trốn tránh hết sức vất vả.
Thấy Hắc Khi Dạ có nguy hiểm, Hắc Khi Phong trong lòng quýnh lên, không chút nghĩ ngợi liền nhún người bay lên, sử xuất toàn lực đối phó với cự xà xích hồng sắc, hắn rống lên một tiếng, cả người tức thì kích phát ra vầng sáng màu vàng, trong chớp mắt, một con cự xà màu vàng liền cùng con cự xà màu đỏtranh đấu kịch liệt
ÁNh mắt trắng dã của Hắc Khi Dạ chợt lóe, cũng hóa thân thành cự xà, thừa dịp hỗn loạn này hành động lén lút, duỗi cái đuôi dài đảo qua, liền đem Bối Bối cuốn lên.
Thương Tuyệt Lệ thất kinh, vội vàng thi triển pháp lực đi cứu lại, cũng đã không còn kịp, Bối Bối đã bị lại biến thành hình nhân bị cuốn chặt để cho Hắc Khi Dạ chế trụ yết hầu.
“Hắc Khi Dạ, buông…Bối Bối tiểu thư ra!” Thương Tuyệt Lệ vừa giận vừa cuống, hắn mới vừa rồi thật sự là sơ sót, cho là Bối Bối tiểu thư ở bên người sẽkhông có việc gì, toàn bộ tâm trí chỉ để ý Vương cùng tên huynh đệ của Hắc Khi Dạ đánh nhau, cũng không nghĩ tới Hắc Khi Dạ lại đột nhiên biến thân mà tập kích Bối Bối tiểu thư.
Bối Bối bị Hắc Khi Dạ nắm giữ yết hầu, cơ hồ thở không nổi, mặt nàng đỏ lên rồi biến thành màu xanh, không ngừng mà khụ trứ: “Khụ khụ khụ… Ngươi… Hèn hạ tiểu nhân…”
“Tô Bối Bối, hắc tinh ngọc bội ở nơi nào, không nói… ta sẽ giết ngươi!” Hắc Khi Dạ lời nói lạnh nhạt uy hiếp nàng, kình lực trên tay càng mạnh thêm một chút.
Bối Bối cố gắng tạo ra ánh mắt nhìn thẳng Hắc Khi Dạ, mặc dù trong lòng đối với cái chết cảm thấy rất hoảng sợ, nhưng trên mặt cũng vẫn cường ngạnh hất lên không hề sợ hãi: “Ta không biết!”
“Ngươi…” Hắc Khi Dạ ánh mắt nheo lại, sát ý từ từ ngưng tụ, bàn tay hắn nắm yết hầu của nàng dần dần phát huy ra hắc vụ hơi mỏng, ánh mắt càng lúc càng trở nên hắc ám.
“Khụ khụ khụ…” Bối Bối cảm giác yết hầu bắt đầu thít chặt lại cơ hồ khiến nàng tắt thở, ánh mắt nàng trợn trắng lên, đã có dấu hiệu sắp lâm vào tử vong.
Thương Tuyệt Lệ muốn tới gần nhưng lại vô phương, chỉ có thể đằng đằng sát khí đứng trợn mắt nhìn Hắc Khi Dạ: “Hắc Khi Dạ, ngươi tính toán làm anh hùng hảo hán cái gì, dĩ nhiên lại đi động thủ với một nữ tử trói gà không chặt!”
“Ta Hắc Khi Dạ luôn luôn làm việc chỉ cần kết quả, quá trình thế nào đối với ta mà nói một điểm cũng không quan trọng!” Hắc Khi Dạ vung lên một tia cười lạnh âm hiểm.
Trên chiến trường, Cô Ngự Hàn đã giận đến mức hỏa diễm trên người càng lúc càng cháy rực, ánh mắt lung linh của đại xà toàn bộ biến thành màu đỏ bừng, hắn một bên cùng Hắc Khi Phong dây dưa đánh nhau, một bên giận dữ rống: “Hắc Khi Dạ, ngươi dám động đến tiểu Bối Bối của ta, ta nhất định sẽ giết sạch cả Hắc Phong quốc của các ngươi một mảnh giáp cũng không còn!”
“Đại ca, mau thả tiểu bối ra, ngươi sẽ siết chết nàng mất” Hắc Khi Phong lo lắng không thôi, đối với sát chiêu trong lúc phẫn nộ trở lên càng lúc càng sắc bén của Cô Ngự Hàn lại không dám khinh thị, trong khoảng thời gian ngắn rất khó thoát khỏi.
Hắc Khi Dạ giương mắt, tầm mắt tại nhìn hai con cự xà đang đánh nhau tà dịxẹt qua một tia ác ý, sau đó gắt gao nhìn Hắc Khi Phong: “Phong đệ, muốn đại ca thả Tô Bối Bối cũng có thể, trừ phi ngươi hiện tại liền đem Cô Ngự Hàn giết nhanh đi, dù sao giữ lại hắn không chỉ trở ngại cho ta mà còn trở ngại cho cảngươi, giết hắn, ta để lại Tô Bối Bối, nếu không… ta liền trước hết giết Tô Bối Bối, sau đó … đi giết Cô Ngự Hàn.
Kỳ thật, hắn cũng có thể dùng Tô Bối Bối tới uy hiếp Cô Ngự Hàn tự mình hại mình, nhưng là… hắn rất muốn nhìn Phong đệ có thể so với Cô Ngự Hàn tới trình độ nào, đối với trận chiến của các cao thủ, hắn cảm thấy rất hứng thú.
Hắc Khi Phong nghe được lời nói của đại ca, vội vã nhìn Bối Bối liếc mắt, thấy sắc mặt nàng đã tái xanh, đôi mắt cũng dần dần mất đi tiêu điểm, đương nhiên đã lâm vào trạng thái vô ý thức, hắn cắn răng đáp ứng.
“Đại ca, ta sẽ giết hắn!”
Nói xong, đôi mắt đen ôn nhuận của hắn chợt nhiễm sát khí, ánh mắt cương quyết bắn về phía Cô Ngự Hàn, hắn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, bắt đầu xuất ra toàn lực đối phó với Cô Ngự Hàn.
Dưới sự công kích đằng đằng sát khí của Hắc Khi Phong, Cô Ngự Hàn mặc dù vẫn có thể chiến đấu như trước, nhưng cũng dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, chỗ đã bị Hắc Khi Dạ đả thương trên cơ thể hắn càng lúc càng dấy lên đau đớn, khiến hỏa diễm cháy rực trên người hắn dần dần trở nên nhạt dần.
Thương Tuyệt Lệ thấy thế, nhún người bay lên cùng Cô Ngự Hàn kề vai chiến đấu: “Vương! Thuộc hạ tới đối phó với hắn, ngài đi cứu Bối Bối tiểu thư.”
“Tuyệt Lệ, lui ra, ngươi không phải đối thủ của Hắc Khi Phong.” Cô Ngự Hàn trong một giây ngưng chiến thở hổn hển ra lệnh, pháp lực cao cường của Hắc Khi Phong không phải Tuyệt Lệ có thể ngăn cản được, vô ý một chút Tuyệt Lệliền có khả năng bị đánh tới hồi phi yên diệt(tan cả hồn phách)
“Rống rống rống…” Hắc Khi Phong dĩ nhiên lâm vào trong ý nghĩ phải giết, trong lòng chỉ có một suy nghĩ nhanh lên một chút giết chết Cô Ngự Hàn, đểcho đại ca thả Tiểu Bối, bởi vậy chiêu thức nào cũng là muốn đoạt mệnh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip