Chương 12
"Làm phiền thiếu trang chủ nhọc lòng rồi, chúng ta sẽ thu xếp một đoàn xe đến hỗ trợ họ ngay." - Trưởng đoàn thương nhân cúi đầu, cuối cùng không nén được một tiếng thở dài. "Cầu mong trời không mưa."
"Đi nhanh thì tốt."
Xiao chắp tay sau lưng, nhìn lên bầu trời lăn tăn gợn mây rồi đáp. Sau khi vị thương nhân kia cáo lui, y cũng không vội trở lại phủ mà tranh thủ lúc trời quang tản bộ bên ngoài. Thủ phủ nằm tít trên đỉnh núi, đi vài bước ra khỏi cổng là có thể trông mắt nhìn thấy quang cảnh toàn bộ Khinh Sách Trang: Có sông có núi, có trời có biển, đẹp tựa một bức tranh thủy mặc. Nơi này bên ngoài bình yên là thế, thực chất lại là thành trì duy nhất của võ phái Cốc Vũ - một trong 24 võ phái lớn nhất Li Nguyệt. Môn phái này dạy nhân sĩ cách thông thạo Thương - một loại vũ khí cán dài có công lực mạnh mẽ khó địch.
Nói Cốc Vũ là võ phái nổi tiếng nhất trong số 24 võ phái cũng không sai. Nhân sĩ hành tẩu giang hồ dù thiếu hiểu biết đến đâu cũng ít nhiều nghe danh các bậc thầy sử dụng thương như Thần Nữ Hủy Diệt, Đường chủ Vãng Sinh Đường, tất nhiên cũng không thể không kể đến Minh Chủ Võ Lâm đương nhiệm cũng là môn đồ phái Cốc Vũ này. Đó cũng là lí do sau khi ngài ấy biến mất bí ẩn, tất cả mũi nhọn dư luận đều hướng về phía Khinh Sách Trang.
Suốt hai năm nay, thiếu trang chủ Xiao của Khinh Sách Trang đã luôn phải đau đầu với đủ thứ vấn đề xoay quanh vụ mất tích ấy. Có kẻ đoán mò nội tình phái bất ổn, có kẻ lại cho rằng Minh Chủ đã bị triều đình âm thầm giải quyết - bởi lẽ từ xưa đến nay, quân triều đình vốn đã chẳng ưa các đời Minh Chủ. Đương nhiên dù có suy luận thế nào đi chăng nữa, không ai có thể tin được việc kẻ đứng đầu võ lâm lại dễ dàng bị thủ tiêu đến thế cả.
Xiao cũng không tin. Nhưng dù có hay không thì vẫn phải thừa nhận một điều, ngai Minh Chủ đã không còn người canh giữ nữa rồi.
"Vị huynh đài này..."
Xiao nghe theo tiếng gọi nhìn xuống cạnh chân, nheo mắt thấy một thanh niên gầy gò khô quắt đang khều lấy mũi giày của mình. Mái tóc vàng soã sượi dưới nền đất càng khiến cậu ta trông như xác sống. Qua một hồi yên lặng, cái xác mới lại cất tiếng van nài:
"Có thể... Cho ta một miếng nước không..."
Năm Ngưng Quang thứ 6, Kong không tìm được đường lên phủ Khinh Sách, trèo muốn gãy hai cái chân mới lên tới đỉnh núi, chạm được vào giày của lính gác gần đó thì đã là sáng hôm sau.
Gần trưa.
Sau khi được đối phương nửa lôi nửa kéo vào trong rồi cho uống hai vại nước đầy, Kong mới lại sức để dập dầu cảm ơn:
"Đa tạ huynh đài hảo hiệp. Ta còn tưởng mình chết đến nơi rồi chứ!"
"Có đường mòn phía sau làng, sao không đi mà lại leo núi?" - Xiao nhướng mày hỏi.
"...Có hả?"
Thiếu trang chủ không nhịn được mà nâng khóe môi lên một cung độ. Lại chiêu trò cũ rích của đám người muốn moi thông tin về Minh Chủ, cùng lắm cũng chỉ là một tên giả heo ăn thịt hổ không đáng tiếp chuyện. Y lạnh lùng đáp:
"Cho dù ngươi muốn gì thì ở đây cũng không có đâu." - Đoạn đứng dậy phất tay áo toan rời đi. "Uống xong thì mời về cho."
"Gì chứ, ngươi biết ta muốn gì? Hứ, ta cũng không đến gặp ngươi. Ta đến tìm thiếu trang chủ kìa!"
Thấy thằng nhóc đầu vàng hùng hổ nói lại mình, Xiao cũng không gấp gáp với cậu, ngược lại còn ra vẻ điềm nhiên:
"Ngươi tìm ngài ấy làm gì?"
"Ngươi biết làm gì chứ!" - Kong lè lưỡi. Nghe xong Xiao cũng không nán lại nữa, một bước đi thẳng vào trong đình viện.
"Đúng. Ta chẳng cần biết."
Chỉ với một cái phất tay của đối phương, Kong đã bị lính gác xách ra ngoài cổng. Mặc cho cậu gào thét đòi gặp thiếu trang chủ, cánh cổng im lìm ấy cũng không mở ra thêm lần nào nữa.
Aether ngồi bó ngồi tựa sát mép tường, chán nản nhìn ra các tầng mây như kẹo bông vây quanh đỉnh núi. Theo như thông tin kịch bản, Xiao là học trò của Minh Chủ mất tích, hiện tại vừa là thiếu trang chủ của Khinh Sách Trang, vừa là người đứng đầu võ phái Cốc Vũ này. Tuy còn trẻ nhưng đã phải gánh lấy nhiều trọng trách như thế, khó tránh khỏi lối suy nghĩ mưu mô và đề phòng với người ngoài. Tuy nhiên Xiao tai tiếng hơn nổi tiếng cũng vì y không chỉ toan tính mà còn lạnh lùng như sắt đá. Mãi đến khi y quyết định tham gia luận võ và gặp nữ chính Ying, tính nết khó ưa này mới được mài hết góc cạnh. Nếu như thiếu trang chủ không gặp được Ying, y sẽ không thể sinh ra cộng cảm với thế gian mà xuống núi hành hiệp trượng nghĩa. Nhiệm vụ tối quan trọng của Aether chính là khiến cho sự kiện đó xảy ra.
Chỉ là Aether vẫn không hiểu tại sao trong nguyên tác, triều đình lại cử một thằng nhóc IQ EQ thấp như Kong đến nằm vùng khu vực này... Có lẽ họ chỉ muốn nó chết.
"Có một chiêu trò thao túng tâm lý gọi là guilt-trip, bạn biết là gì không Paimon?"
Cậu đột nhiên hỏi hệ thống của mình.
[Là tạo cảm giác tội lỗi cho người khác dù họ chẳng làm gì sai, từ đó có thể lợi dụng sự mặc cảm này để dễ dàng điều khiển họ?]
"Chính xác. Thế nên tôi sẽ ngồi đây đến sáng, anh ta thấy tôi dở sống dở chết nhất định sẽ dằn vặt đến mức cho tôi vào! Cho nên là phiền bạn giảm nhiệt độ xung quanh xuống chút nhé."
Paimon nghe xong liền tán thành cao kiến này, còn tấm tắc khen cậu thông minh. Đêm trên đỉnh núi nhiệt độ tụt xuống âm bốn độ C, nó còn cẩn thận giảm hẳn xuống thành âm bảy độ, tuyết rơi trắng đầu ký chủ.
Đêm đó Aether tưởng mình chầu ông bà ngay được.
Thế mà suốt hai ngày đêm sau đó, không ngày nào cậu thấy Xiao bước ra khỏi phủ cả. Aether hết sốt nóng lại sốt lạnh, ho muốn văng cả hai lá phổi ra khỏi họng vẫn không thấy người đâu. Cũng may nguyên chủ thuộc dạng tứ chi phát triển, bị cậu hành hạ như thế vẫn đủ sức di chuyển nên đến ngày thứ ba, Aether đành phải tự lê cái thân này xuống ngôi làng bên dưới tìm thuốc.
"Nơi này quanh năm lạnh, nhưng mấy ngày nay đêm nào cũng có tuyết thì đúng là rất lạ. Chúng ta ở cạnh biển mà."
Dược sư vừa bốc thuốc cho Kong vừa thắc mắc. Lại nhìn xuống cậu trai đang run lập cập dưới chăn thì không khỏi thương hại, bà đắp khăn nhúng qua nước ấm lên trán cậu:
"Hồi Ganyu cô nương còn ở đây cũng từng có rất nhiều nam nhân vì si mê nàng ấy mà cắm cọc trước phủ. Nhưng trên đó thật sự rất lạnh, có người ngồi đến đêm thứ hai còn bị thiếu trang chủ sai người ra hất nước đuổi đi. Tiểu tử, ngài ấy cho ngươi ngồi đến tận đêm thứ ba có lẽ là vẫn còn nhẫn nhịn lắm rồi đó."
Có vẻ là một gã cộc cằn lắm đây, Aether trộm nghĩ. Tiếp cận trực diện coi bộ không phải cách hay, không biết chọn từ ngữ khôn ngoan không khéo còn bị lôi cổ ra đánh đến cha mẹ nhận không ra ấy chứ.
Hai ngày sau Kong bình phục hẳn. Cậu xin ở lại phụ giúp dược sư kiểm thuốc để kiếm thêm đồng ra đồng vào, tiện thể nghe ngóng cách để được diện kiến thiếu trang chủ. Thì ra ngoài cách gõ cửa chờ vận may, người dân ở đây còn có một chuyên mục gọi là "bảng xếp hạng thành tích". Người nào làm được nhiều việc tốt, nhận được tín nhiệm của phần đông sẽ được tiến cử lên gặp thiếu trang chủ. Khi đó, thiếu trang chủ sẽ ban thưởng để động viên người đó. Nghe thì buồn cười, nhưng ở khu vực đất rộng người thưa này, đây có thể coi là một trong những hoạt động giải trí hiếm hoi đủ vui vẻ để thu hút mọi người rồi.
Như người chết đuối vớ được cọc gỗ, Kong điên cuồng lao vào cống hiến để được ghi danh lên bảng thành tích này. Đừng nói cả phong trào sinh viên năm tốt ở trường đại học, ngay cả làm việc nhà Aether còn lười. Suốt hai tuần nửa tháng điên cuồng lao động công ích phục vụ cộng đồng như thế này chắc phải nói là: 'Nhập vai nhân vật, lệch vai chính mình' cũng nên. Từ dọn lá quét cỏ đến tham gia giúp dân làng thu hoạch rau mùa, hạng mục nào Kong cũng hăm hở có mặt, ai nói gì cũng nghe. Người ngoài nghĩ cậu quá tốt, chỉ bản thân mới hiểu thật ra là có mục đích khác thôi.
"Đại nhân, trong danh sách thành tích này có một gương mặt mới."
Viên quan đưa một danh sách tấu lên trước thiếu trang chủ.
"Vậy sao."
"Là người tóc vàng lần trước ạ. Dù là ngụ cư nhưng thị dân xem chừng rất thích cậu ta."
"Đến mức nào?"
"Đến mức... ai cũng muốn gả con gái cháu gái của mình cho."
Kết thúc một tháng,Xiao cuối cùng cũng thảnh thơi hơn một chút, chuẩn bị phần thưởng cho danh sáchthành tích làng Khinh Sách. Khoảnh khắc y cầm văn bản lên đọc, chân mày cau lạithành một chữ xuyên (川) thật chặt. Thay vì viếttên, giữa đầu bảng lại là hình vẽ mặt trời lấp ló sau đám mây.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip