Chương 14
Chữ cái thứ hai mà Kong học được sau chữ cái tên mình là tên của Xiao.
Tiêu (魈) trong Sơn Tiêu (山魈), nghĩa là quỷ trên núi.
Giống như bản thân từ khi sinh ra đã mang lời nguyền sát nhân, bất cứ ai dang tay về phía y chẳng chóng thì chầy cũng bị y hại chết, không thì cũng phát điên. Đầu tiên, song thân đều vì cứu Xiao mà chết đuối. Y được một góa phụ ở Địch Hoa Châu nhận nuôi, năm y lên bảy, nàng đột nhiên phát điên, trong lúc y đang ra ngoài bắt cá lặng lẽ ra phía sau nhà treo cổ quyên sinh. Xiao bị cả làng xua đuổi, một mình lang thang đến tận Khinh Sách Trang. Tại đây, Xiao bái một văn nhân làm sư phụ. Thấy đứa trẻ này sáng dạ, sư phụ của y đã truyền dạy tất cả kiến thức sách vở của mình cho; nhưng đến cùng lại nhận chung kết cục với các bậc dưỡng thành trước đó. Rõ ràng là sư phụ duy nhất chết ngay trước mắt, vậy mà Xiao lại không rơi một giọt lệ nào, lạnh lùng đến tàn nhẫn. Dân làng không đuổi y nhưng kinh sợ ra mặt, ai cũng không dám tiếp xúc.
Xiao nhận ra mình không thể ở lại đây nữa bèn khăn gói rời đi. Đó cũng là lúc một toán thổ phỉ tràn vào cướp bóc, nam nhân thì giết, phụ nữ thì cưỡng bức, người già trẻ nhỏ ném vào lò than bịt lối ra, trong chớp mắt đã biến cả làng thành bán nghĩa địa. Xiao cố gắng chiến đấu bảo vệ mọi người nhưng không thành công vì toán cướp quá đông và hung hãn. Khi ấy, một người đàn ông võ công thâm hậu đã xuất hiện để cứu thế. Lưỡi thương của ngài đánh tan tác kẻ thù, lấy lại sự bình yên và tự do cho người dân. Người dân Khinh Sách Trang kính nể tôn ngài làm trang chủ, một vài thiếu niên vì ngưỡng mộ mà đồng loạt tới bái sư, trong đó có cả Xiao.
Nam nhân ấy chỉ nhận đúng năm đệ tử - đều là những đứa trẻ tiềm năng nhất ở đó rồi đặt ra khế ước với chúng: Ngài sẽ dạy chúng thương thuật, đổi lại, chúng phải dành hết sức bảo vệ nơi này, cho dù vì bất cứ lý do nào cũng phải thề không quay lưng với Li Nguyệt.
Thương thuật của Võ phái Cốc Vũ đã được truyền dạy như thế. Sau này, nó dần mở rộng ra với số lượng nhiều vô kể; nhưng để nói về những truyền kỳ dân gian, chắc chắn không thể không nhắc đến năm đệ tử của trang chủ đầu tiên. Vị trang chủ ấy không lâu sau tham gia luận võ, trở thành Minh Chủ Võ Lâm. Mà năm đệ tử của ngài vẫn giữ nguyên lời thề thuở sơ khai, chia nhau bảo vệ Li Nguyệt theo những cách riêng của mình. Nhân gian gọi họ là các Dạ Xoa.
Đối với Xiao mà nói, sư phụ của y, người đã có thể đạt đến ngưỡng Minh Chủ Võ Lâm thì không thể bị kiếp nạn của mình ảnh hưởng. Ấy vậy mà ngài tại chức chẳng lâu đã đột ngột biến mất, bỏ lại một giang hồ hỗn loạn. Bản phái lục đục tan vỡ, huynh đệ tỷ muội nối đuôi nhau rời đi. Y cảm thấy, chuyện này dường như ít nhiều cũng là do bản thân mình. Là do y mang số sát nhân, y hại chết phụ mẫu, hại chết mẹ nuôi, ngay cả sư phụ và đồng môn cũng không là ngoại lệ. Thế nên sau khi lên chức thiếu trang chủ, y tự nhốt mình trên núi cao, ngay cả số lượng gia nhân trong phủ cũng chỉ đếm bằng đầu ngón tay. Tất cả là vì Xiao căm ghét chính mình.
Cái tên Xiao - quỷ trên núi - là y tự gọi bản thân.
Còn có một lần Xiao suýt nữa hại chết Kong.
Một năm sau ngày Kong tầm sư, Xiao có dịp phải tới Quy Li Nguyên giao thương. Kong nằng nặc đòi đi theo, y thấy đau đầu nên đồng ý bừa, không ngờ trên đường đi lại gặp cướp. Một mình y là đủ để xử lý đám ruồi muỗi này, nhưng Kong lại bị chúng bao vây. Xiao không kịp thời bảo vệ cậu, bị chúng dùng bom khói tấn công. Chúng ném Kong lên xe giữa biển cát mịt mù, trong chớp mắt đã biến mất.
Xiao mất gần ba ngày mới tìm được hang ổ của chúng. Cả một sào huyệt bị Xiao diệt sạch trong đêm. Sau khi phân phó gia nhân thu lại tài sản bị mất, y bắt đầu đi tìm Kong. Thì ra đám cướp này giam cậu trong căn hầm nhỏ dưới đất. Bốn bề đều là đá dày cả tấc, không chút âm thanh hay ánh sáng nào lọt được xuống dưới này. Xiao phát hiện ra Kong đang thu mình ngồi ở góc, vừa toan vươn tay kéo cậu ra thì người bên trong đã kêu lên một tiếng khàn đục. Tiếp theo đó, tất cả những gì y nghe thấy là tiếng thở nhẹ, yếu ớt đến quặn lòng.
"Là ta."
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Kong quay đầu nhìn y. Trong bóng tối, đôi mắt trong veo của cậu sáng rỡ. Cậu chậm chạp bò về phía y, xác nhận đúng là sư phụ, cậu cười một tiếng, nói rằng bản thân mình không sao, sư phụ đừng lo. Xiao không hỏi về những gì cậu đã trả qua, cũng không muốn biết. Y chỉ lặng lẽ kéo cậu vào một cái ôm vỗ về.
Hơn một tuần sau đó, y gọi Kong đến trước mặt, bảo không nhận cậu làm đệ tử nữa, cậu muốn đi đâu thì đi, cần gì cứ viết thư về phủ, y sẽ đáp ứng hết. Kong không đồng ý. Xiao không quan tâm, y không cho phép cậu đặt chân vào phủ thêm lần nào.
Cực đoan, nhưng là cách duy nhất. Kiếp nạn của Xiao đã hại quá nhiều người. Mà Kong... Cậu không làm gì có lỗi với y cả. Hơn một năm trải qua cùng nhau, Kong là kiểu người gì Xiao đã biết rõ. Y xác nhận được cậu chẳng có ý đồ sâu xa gì với mình hay Khinh Sách Trang. Cậu chỉ là rất đơn thuần, rất thiện lương mà thôi.
Một năm qua Kong cho Xiao cảm giác bầu bạn, cảm giác ồn ào chưa từng thấy, nhưng đồng thời cũng hình thành trong y vô số thói quen khó bỏ. Chẳng hạn như, thói quen thích ngắm nhìn bóng lưng hì hụi tập viết của cậu, hay thói quen nghe cậu gọi tên mình, thói quen tìm bóng hình ai đó chờ mình bên ngoài. Vậy mà trả lại cho cậu lại là những lần vướng vào ân oán giang hồ của Xiao, những lần suýt bỏ mạng, những hiểm nguy rình rập chực giáng xuống đầu. Trong khoảng thời gian dài nhìn nhưng người ở bên quan tâm mình lần lượt chết đi vì mình, sự thuần khiết và dịu dàng của Xiao đều đã bị gột sạch. Nhưng buông tha cho Kong, có lẽ chính là sự dịu dàng cuối cùng.
"Thiếu trang chủ, hắn vẫn chờ ở bên ngoài cổng."
Ngày thứ 49 sau khi Xiao "trục xuất" Kong, cậu vẫn chưa đi. Theo lời lính gác, mỗi ngày cậu đều ngồi thu lu một đống bên ngoài phủ, dùng cành cây để tập viết trên đất; đến tối thì tìm ngay một góc tường khuất gió, lấy trời làm màn lấy đất làm chiếu mà ngủ. Bất kể ốm đau cũng không một lần rời đi. Tất nhiên, cậu cũng không ở đó để ăn vạ, bởi vì hễ có quan khách tới phủ Kong đều lánh đi chỗ khác không để ai bắt gặp; dẫu gì cậu cũng không thể để Xiao mang tiếng xấu. Cậu chỉ muốn chờ y, đơn giản vậy thôi.
Đến ngày thứ 54, Xiao cuối cùng cũng xuất hiện.
Thứ đầu tiên vị thiếu trang chủ này thấy là những con chữ chằng chịt trên nền đất ẩm sau cơn mưa. Tất cả đều là tên y.
Có xấu có đẹp, có méo mó có thẳng thớm, chỉ một chữ "Xiao" duy nhất.
Y không biết phải phản ứng như thế nào. Suốt hai mươi sáu năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên y được đối xử như thế này. Chưa từng có ai lưu luyến y như thế, cũng chưa từng có ai vì y mà gặp nguy hiểm nhưng chẳng oán trách y, thậm chí còn an ủi y. Chưa từng có ai.
Sau này có lẽ cũng sẽ chẳng xuất hiện thêm nữa.
Xiao quỳ gối xuống bên cạnh Kong, mặc kệ nét mặt lấm lét cùng điệu bộ ú ớ của cậu mà chộp lấy cổ tay đối phương kéo ra quan sát. Quả nhiên đúng như y nghĩ, việc cầm cành cây méo mó suốt nhiều ngày đã khiến những khớp tay cậu sưng vù, phồng rộp hết cả. Có lẽ là rất đau, bởi Xiao thấy cậu khẽ nhăn mặt khi bị đụng vào.
"Sư phụ-"
Kong chưa nói hết câu, Xiao đã vô thức đưa tay cậu lên gần miệng, vừa thổi vừa xoa nhẹ mấy vết sưng trên tay đồ đệ nhỏ.
Kong đã dùng đôi bàn tay này tàn sát biết bao sinh mệnh, đã cầm qua bao nhiêu loại ám khí. Cậu đã từng bị dao cắt, bị kim đâm, bị dùi đục vào tay; cũng từng bị lưỡi kiếm chém suýt đứt lìa, bị đánh đến trầy xước bật máu. Kong từng đến y quán chữa trị bao nhiêu lần, từng tự mình băng bó một cách vụng về bao nhiêu lần, thật sự chưa từng có ai thổi vào tay cậu như thế này cả.
Nhiệt ấm lan đến đầu quả tim, nuôi dưỡng mầm non xúc cảm vừa đâm chồi. Nước mắt cậu đầm đìa chảy xuống gò má. Cậu mím môi, cố gắng để không vỡ òa:
"...Rõ ràng... Rõ ràng sư phụ cũng quan tâm ta như vậy. Tại sao lại muốn đuổi ta đi..."
"Ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ không làm gánh nặng cho sư phụ nữa. Người đừng không cần ta..."
Xiao chợt nhớ đến câu chuyện về loài bướm đêm mà Yelan từng kể cho mình. Sinh vật này nương nhờ ánh trăng để tìm đường đi, thế nhưng tự bản thân nó lại không phân biệt được ánh trăng và ánh lửa, bởi vậy mà luôn lao đầu vào chỗ chết.
Nhưng trải qua nhiều niên đại như thế, chẳng lẽ chúng không tiến hóa được chút nào?
Thật ra, có thể chúng biết nhưng vẫn cố chấp lao vào tàn lửa đấy thôi. Ấm áp dịu dàng đến nhường nào mà khiến đối phương dù chết cũng cam lòng ở bên chứ? Không đặt bản thân mình vào hoàn cảnh thật khó mà tưởng tượng nổi.
"Ta đã cho ngươi cơ hội để đi, nhưng ngươi không chịu nắm lấy, vậy thì từ nay về sau dù có cầu xin ta cũng không để ngươi đi đâu."
***
[Được rồi. Paimon cứ không thể hiểu tại sao bạn thích tạo thiện cảm với mấy nhân vật này thế nữa. Thôi, bạn làm gì thì làm, bạn vui là được...]
Aether cười nhạt không đáp rồi nhắm mắt ngủ. Đêm ấy, cậu có một giấc mơ về những ngày tháng trong quá khứ.
"Nếu được chọn sống ở một thế giới khác hiện tại, thì anh sẽ chọn sống ở đâu?"
"Nơi nào đó mà bình yên mãi mãi không tàn lụi chăng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip