Chương 26

"Thầy Sora thật sự thiên vị anh Shou nhỉ."

Sau khi thấy Sora đuổi theo Shou ra khỏi phòng học, Hotaru là người đầu tiên cất lời cảm thán. Con bé chán chường chống cằm lên mặt bàn giáo viên, tầm mắt mỏi mệt hướng ra ngoài cửa sổ. Sắc trời xanh sẫm nhưng không tối, thật chẳng biết lúc này là ban đêm hay ban ngày nữa. Ngoại trừ tiếng họ nói chuyện ra thì xung quanh tuyệt đối yên tĩnh, đến lúc không ai mở miệng nữa mới cảm nhận được bầu không khí quỷ dị. Dù ngoài mặt có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng thể giấu nổi sự ngây thơ mỏng manh của tuổi trẻ. Không có cả Sora lẫn Shou ở đây, ba người bọn họ ngay cả nhúc nhích cũng không dám, chỉ đành giương mắt nhìn nhau trong tuyệt vọng.

"Phải là Shou thiên vị thầy ấy mới đúng." - Kazuha cười nhạt nhẽo. "Em để ý không, rõ ràng Shou biết rất nhiều điều nhưng không nói, lúc nào cũng chỉ tham khảo ý kiến thầy Sora."

"Vậy là anh cũng nghĩ anh ấy đang giấu gì đó."

"Ừ. Thật ra anh ta không nói cũng được, biết đâu lại là thông tin ta không cần biết hoặc không muốn nghe. Chỉ là... Em nhớ này, Amenoma, cái chúng ta cần là thoát ra khỏi đây."

Hotaru nghe vậy cũng không truy cứu nữa, gần như là buông xuôi. Đã đến lúc nào rồi, cứ ngờ vực nhau cũng chẳng giúp ích được gì; ngược lại, khéo mù quáng tin tưởng có khi còn xong chuyện. Thấy hai đứa trẻ bắt đầu nản chí, Ayaka mới lên tiếng. Vốn dĩ cô không tham gia quá nhiều vào việc bàn bạc, bởi lẽ những gì cô nắm được đều chỉ dừng lại ở mức độ giả thuyết. Nhưng xét trên tình hình thực tế, những giả thuyết ấy đã đúng được phân nửa.

"Mấy đứa, cô có suy nghĩ này..."

Lời Senju Shou nói ban nãy đã chứng minh được ý tưởng của Ayaka về việc vòng lặp này không phải "hậu họa" mà là "kết quả tất yếu" của nghiên cứu bất tử thời Ngũ Ca Tiên. Thay vì kéo dài sinh mệnh con người, họ đưa ký ức của người chết vào trong vòng lặp vĩnh hằng này để những hình hài ấy được sống mãi. Đây là [nguyện vọng] của Tôn chủ Narukami Ogosho, song đồng thời còn là một [lời nguyền] giáng lên đầu tất thảy.

Theo ghi chép số II.3 của nhà khảo cổ học Sara về công trình Rakurai Jinja có nói: Lạc Lôi Thần Xã là một đền thần nhưng lại không phải để cầu may mà là để trấn áp tai họa. Thông tin về vùng đất nơi đặt nền móng cho đền thần này đã bị chôn vùi cùng các văn kiện quan trọng trong biến cố 500 năm trước, tất cả những gì người ta biết là Rakurai Jinja là cột mốc chấm dứt [Bách Quỷ Dạ Hành] đã khiến dân chúng lầm than cả trăm năm.

Kết hợp các manh mối này lại, Ayaka càng có thể khẳng định vòng lặp mà Ngũ Ca Tiên đã phát huy tác dụng, và bởi vì phát huy tác dụng nên mới tạo ra "bách quỷ" - vốn là chấp niệm và ký ức của người chết bị họ nhốt lại. Rakurai Jinja bị phá hủy trong trận đại chiến sau lại xuất hiện là vì vòng lặp này đã ghi nhớ lại nó, sau đó mô phỏng hình ảnh của đền thần mà thôi, giống như nơi mà họ đang bị mắc kẹt này.

"Nói như vậy tức là dù Ngũ Ca Tiên đã mất, vòng lặp này vẫn có thể tự duy trì. Bản thân nó giống như một sinh vật sống vậy, có điều sinh vật này sử dụng oán niệm của người làm chất dinh dưỡng..."

"Vậy là năm điều kỳ bí rất có thể là mồi nhử nó tạo ra nhằm dụ dỗ người ta rơi vào vòng lặp. Cứ năm người một, trở thành động cơ để vòng xoay vĩnh hằng lăn bánh."

Hotaru chợt đứng bật dậy, nét mặt gấp gáp: "Cô, anh Kazuha, trước mắt chúng ta nên đi tìm thầy Sora đã. Tại sao từ nãy đến giờ thầy ấy vẫn chưa quay lại?"

Ba người không hẹn cùng nhìn ra ngoài cửa. Suốt khoảng thời gian kể từ khi Sora rời khỏi, bên đã chẳng phát ra tiếng động nào, bất kể là tiếng nói chuyện hay tiếng gót giày nện lên sàn nhà.

[Lời nhắn của Kazuha: Thầy Sora. Bọn em đang đi tìm thầy, thầy chờ bọn em ở thư viện nhé.]

Sau khi nhóm người rời đi, dòng chữ được để lại trên bảng đen dần biến mất. Trong căn phòng trống rỗng, viên phấn trắng tự viết lên bảng bốn dòng chữ méo xệch.

Tử đằng khai hoa

Tứ môn khai mở

Tự trục luân xa

Tự rời địa ngục.

Đối diện với con Huyền Miêu quỷ dị kia, Paimon đã cho rằng Aether sẽ sợ đến thất kinh, không ngờ cậu lại chỉ dửng dưng đứng đó hệt như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình.

Ngoảnh đi ngoảnh lại một hồi, cậu phát hiện ra hành lang nơi mình đứng không còn là hàng lang lớp 11A ban nãy nữa. Nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ, Aether quay đầu đi thẳng về phía trước, mặc kệ con mèo kia có theo hay không. Quả nhiên, giữa hành lang trống có thêm tiếng bước chân của một người thứ hai. Nhịp chân người ấy không nhanh không chậm, duy trì một khoảng cách vừa phải. Cùng lắm có gì xảy ra, Aether nghĩ mình có thể vắt giò chạy thoát được.

Nhưng cậu biết chuyện đó sẽ không đến.

[S-Sao rồi Aether?] - Paimon lúng búng hỏi. [Cậu nghĩ ra gì rồi?]

"Từ đầu chí cuối, mọi chuyện đã luôn xoay quanh người này rồi. Con mèo này là hắn, người trong mơ, người ở bên kia cửa dưới hầm, thậm chí tiếng bước chân sau lưng tôi cũng là hắn. Tại sao một người lại có nhiều bản thể như vậy? Tôi đã đoán ra được rồi."

[Ồ?!]

Paimon tò mò nhìn cậu.

Aether tự tin giải thích: "Còn nhớ lần Senju Shou định tự sát bằng cách treo cổ ở cầu thang 13 bậc không? Tôi đồ rằng đó không phải là lần đầu tiên hắn thử chết bằng cách khác ngoài nhảy lầu. Mỗi một lần tự sát, hắn sẽ để lại oán niệm trong vòng lặp. Thời gian qua đi khiến những oán niệm này kết thành hình hài, giống như chính bản thân Senju Shou mà chúng ta đang thấy thật ra chỉ là một bản sao."

Aether thong dong đút tay vào túi quần vừa đi vừa nói với hệ thống.

"Shou đã nói hắn ở trong vòng lặp này trước chúng tôi, nhưng trước bao lâu thì không đề cập. Lại thêm dòng chữ trên bảng. Nguyên chủ có thể nhận ra nét chữ của Shou nên tôi mới càng có cơ sở để khẳng định, Senju Shou đã ở trong vòng lặp này mười-hai năm."

"Hắn là một trong năm nhóm học sinh tìm hiểu về chuyện này, cũng chính là nhân vật [S] kia."

"Bốn người bạn đã thoát ra được, chỉ hắn là không. Hắn cứ chết đi vô số lần, vừa nỗ lực tìm lối thoát, lại vừa tự mình làm nguồn dinh dưỡng cho vòng lặp quái quỷ này."

Aether lúc nào cũng nói bản thân ghét suy luận nên Paimon mới không thường xuyên can thiệp làm cậu khó chịu, nhưng việc Aether có thể đưa ra phán đến mức này đúng là làm nó mở mang. Nó trầm trồ:

[Cậu thật sự rất giỏi đấy chứ.]

"Cảm ơn. Ầy, kịch bản này kỳ cục thật nha. Rắc rối nhưng không cân não, rất nhiều tình tiết nhưng đa phần chỉ để đánh lừa. Ta không cần tìm lối ra bởi vì cửa vốn dĩ chưa từng đóng. Đi vào bằng lối nào thì đi ra bằng lối ấy thôi."

Hành lang trước mắt Aether như bị kéo dài ra cả chục cây số, phía cuối đường làm bóng tối bao trùm, chẳng ai rõ đích đến là gì. Tiếng bước chân sau lưng biến mất, ngoại hình của Sora bị thay thế bởi hình ảnh của Aether. Khung cảnh này khiến cậu nhớ đến hành lang chuyển tiếp, nơi dẫn ký chủ di chuyển từ thế giới này sang thế giới khác. Aether hơi nhíu mày song vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh nói chuyện với Paimon:

"Trước đây tôi từng nghi ngờ Shou đúng là người của 12 năm trước, nhưng lại cảm thấy khó tin vì tại sao lại chỉ mình hắn lang thang ở đây. Hiện tại nghĩ ra rồi, quy tắc phá số năm rất đơn giản: Chính là một người ở lại, bốn người rời đi. Senju Shou biết nhưng không nói, hắn vốn định làm người hi sinh để bốn người chúng tôi thoát ra. Nhưng kịch bản này không thể hoàn thiện là bởi vì Senju Shou cứ lặp đi lặp lại sự hi sinh ấy với bất cứ nhóm người nào lạc vào đây."

"Để giải quyết kịch bản này, tôi phải giúp Senju Shou sống sót thoát ra ngoài."

Aether hăm hở quay sang nhìn Paimon, có điều đón lấy cậu không phải tinh linh nhỏ quen thuộc mà là một người đàn ông cao lớn nghiêm nghị. Cậu giật nảy mình lùi lại. Đến lúc này, người kia mới lạnh nhạt đáp một câu:

"Đúng."

Đôi mắt xanh như trời biển dùng một cái nhìn sắc bén đâm thủng Aether. Người nhiều tâm sự ghét cảm giác bị nhìn thấu, cậu cũng không phải ngoại lệ. Dù đây mới chỉ là lần gặp thứ hai nhưng Aether đã chẳng có mấy thiện cảm với người này rồi.

Aether giơ cao cảnh giác như một con mèo bị dẫm phải đuôi:

"Hệ thống Dainsleif. Anh tới đây làm gì?"

"Tôi có toàn quyền can thiệp bất cứ khi nào ký chủ đi lệch hướng nhiệm vụ kịch bản. Cậu đang lệch hướng."

Đáp lại anh ta là một cái nhíu mày thật chặt: "Như thế nào?"

"Nhiệm vụ không yêu cầu cậu tiếp cận Senju Shou và đổi hướng cảm xúc của nhân vật, đừng làm những việc thừa thãi. Cây Sinh Mệnh không thích việc kịch bản của nó bị chỉnh sửa quá nhiều. Công việc của cậu là chữa lỗi logic, đừng quá phận."

Dainsleif nheo mắt. Là một hệ thống cấp cao, hẳn nhiên áp lực anh ta tạo ra cũng hơn hẳn so với Paimon. Aether cũng không chịu thua thiệt, cậu quay đầu đi về phía ngược lại:

"Tôi được giao nhiệm vụ sửa lỗi logic thì cũng có quyền quyết định sửa thế nào là hợp lý. Hiện tại tiến độ không có gì lệch đi với kịch bản ban đầu, cho nên không cần phải cảnh cáo tôi. Anh cũng chỉ là một hệ thống, đừng cho rằng mình có quyền thâu tóm tất cả."

"Nếu tôi có thì sao?" - Dainsleif vẫn duy trì vẻ đạo mạo của mình.

"Không có tác dụng với tôi đâu."

Thấy đối phương càng lúc càng rời xa khỏi mình, người đàn ông chẳng bận lòng đuổi theo. Trước khi biến mất, anh ta chỉ bỏ lại một lời nhắc nhở sau chót:

"Cậu quá ngạo mạn, con người."

Hành lang chuyển tiếp biến mất. Aether cứ nghĩ mãi về lần cảnh cáo này. Giống như khi ở Rivendell, Dainsleif cũng xuất hiện... Khi nào? Cậu cố gắng xâu chuỗi các sự kiện trong đầu mình, cuối cùng thì phát hiện ra, Dainsleif xuất hiện khi Thánh Kỵ sĩ Syao và Senju Shou có tình cảm với cậu.

Vậy tại sao thiếu trang chủ thì không? Có phải vì cậu đã chạy trước khi nghe lời thổ lộ nên mới không bị cảnh cáo?

Dù thế nào, đây cũng là một điểm báo động.

Aether trở lại là Sora. Thời điểm thầy giáo trẻ nhận thức được chỗ đứng của mình, anh đã bị lực hút kéo ngã xuống từ đầu cầu thang vì bước hụt chân. Một cái bóng đen lao tới ôm chặt lấy anh, chịu tất cả sát thương khi cả hai cùng lao xuống đất.

Chưa kịp hoàn hồn, cậu đã nghe tiếng người bên dưới bực bội gắt:

"Em muốn chết à? Tự dưng lao xuống cầu thang!"

Sora bị tiếng quát làm giật mình, hai vai co rúm lại. Người kia vội điều chỉnh lại tông giọng, nhẹ nhàng đỡ anh đứng dậy:

"Không sao chứ?"

"...Tiền bối. Cuối cùng anh cũng chịu ra mặt rồi."

Thời điểm hắn lạc vào vòng lặp, Sora mới chỉ là học sinh lớp 11, kém hắn một tuổi. Bây giờ gặp lại vai vế đã khác, Sora vẫn lễ phép gọi hắn bằng hai tiếng tiền bối".

Senju Shou ái ngại nhìn anh, cuối cùng trút ra một tiếng thở dài xa xôi.

"Xin lỗi. Vốn dĩ tôi đã định tự mình xử lý mọi thứ. Không ngờ-"

"Không ngờ em lại can thiệp quá sâu? Không ngờ em lại bám riết anh không rời?" - Sora nhướng mày. "Trên đời này còn nhiều thứ anh không ngờ lắm, Senju Shou. Khá khen cho anh khi nghĩ một con mèo là có thể dọa em."

"Con mèo đó không phải tôi." - Shou khó hiểu. "Tôi là ma hay quỷ mà lại biến thành mèo được?"

Sora nhíu mày, có lẽ người này không biết bản thân mình đã bị phân tách thành nhiều mạng như vậy.

"Không được dọa em!"

Shou vừa định phân trần, từ đằng xa đã truyền tới những tiếng bước chân dồn dập. Hắn đẩy Sora về phía sau mình như bản năng, cẩn thận nheo mắt nhìn lên đầu cầu thang. Kết quả chỉ thấy ba đứa trẻ con mặt mày lấm lét cầm theo một cuốn album dày cộp. Đứa con gái kêu lên thất thanh:

"Thầy Sora, thầy đây rồi! Xem bọn em tìm thấy-- Á á á!!! Senju Shou!!"

Nó hét toáng lên rồi ném chiếc vòng cổ hình thánh giá của mình xuống đầu Shou bên dưới chân cầu thang.

"Hotaru, quỷ Inazuma không sợ thánh giá đâu!" - Kazuha ở bên cạnh nhắc bài.

"Khoan đã nào, nghe thầy nói."

Sora tiến lên phía trước để trấn an mọi người, vừa đi vừa che chắn cho Shou để hắn không bị Hotaru tiếp tục ném muối thanh tẩy. Ayaka là người bình tĩnh nhất nhóm, nhìn nét mặt của cả Sora và Shou, cô đoán được họ đã biết thông tin mà nhóm ba người đã tìm ra rồi, song vẫn hỏi:

"Sora. Bọn em tìm được kỷ yếu niên khóa I37, là niên khóa 12 năm trước. Có Senju Shou trong ảnh. Anh biết chuyện này không?"

"Anh cũng vừa mới biết thôi." - Sora quay đầu nhìn nam sinh sau lưng mình. "Senju Shou, anh giải thích được không?"

Shou nhìn mọi người một lượt, sau đó gật đầu. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip