Chương 45


"Anh có hay mua sổ xố không?"

Aether hỏi đàn anh đang bấm điện thoại bên cạnh mình. Anh hơi khựng lại, thành thật đáp: "Có."

"Vận may thế nào?"

"Chẳng ra làm sao."

Nhớ lại cuộc trò chuyện trong quá khứ ấy, Aether chợt tự hỏi, liệu cái vận may chẳng ra làm sao đó của anh thật ra là một thiên phú không? Bởi vì một phần trăm xui xẻo kia mà anh cũng trúng vào được mà.

Cậu đã dự trù vô số khả năng, đặt ra rất nhiều phương án dự phòng, thế nhưng khả năng Alantius thất bại trong việc cứu Cyno chỉ nằm trong 1% rất nhỏ ấy vẫn xảy ra. Tất nhiên việc này không phải do lỗi của Alantius, là do thái độ của Tighnari với Cyno đã vượt qua những gì Alter tính toán. Tighnari chủ giấc mơ đột ngột chuyển ý chí vào Tighnari hóa thân, sau đó đưa thẳng Cyno – người đáng lẽ là bạn thân của anh ta – xuống thẳng nhà tù không lối thoát. Thật sự không thể nào đoán trước được.

Cơ thể cậu tự vận động nhảy xuống Limbo theo họ nhanh hơn não bộ kịp phản xạ, đến khi nhận thức được thì cả ba người họ đều đã đứng giữa một không gian trắng xóa vô cùng tận. Không có điểm cuối cùng, không có âm thanh, không có gì cả.

Đây là ranh giới của hiện thực và giấc mơ. Limbo.

Bản án tử cho những kẻ xâm phạm lãnh địa của người khác.

"Anh xui thật đấy."

Câu đầu tiên là trách móc của Alter khiến Alantius sững người, nét mặt có hơi tổn thương.

"Đây là... Limbo sao?"

Cyno nhìn quanh. Hắn ta chẳng có vẻ gì là bận tâm đến hai kẻ kỳ lạ kia, chỉ một mực tiến về phía trước. Alter và Alantius nhìn nhau rồi cũng đi theo.

"Cyno, anh quen Tighnari thế nào vậy?"

"...Trong Giáo Viện. Tôi nghi ngờ cậu ấy gian lận, cậu ấy đáp trả bằng năng lực thực thụ, sau đó chúng tôi trở thành bạn tốt."

"Có nhiều người biết hai người là bạn không?"

"Trong Giáo Viện thì không, họ sẽ nghĩ tôi thiên vị."

"Anh đúng là có thiên vị còn gì."

Bị Alter nói trúng tim đen, Cyno đành thừa nhận: "Một chút."

"Tighnari đã tạo ra Samsara như thế nào?"

"Nói cho đúng là hai chúng tôi cùng tạo nên nơi này. Kể từ khi việc đi vào giấc mơ được phát hiện ra, chúng tôi đã luôn ấp ủ giấc mơ tạo ra một nơi để thí nghiệm công trình của Tighnari. Một nơi có độ chân thực ngang ngửa thế giới ta đang sống nhưng không tạo ra những hậu họa... Cậu ấy tạo thế giới, tôi tạo công trình, cảm giác như... Không có gì sai cả."

"Rồi anh chìm sâu vào giấc mơ?"

"Đúng."

Có lẽ vì trong mơ, bản tính của con người không bị vẻ ngoài che giấu nên Cyno đáp vô cùng thật thà.

"Thời điểm Tighnari bị người ta hãm hại, tôi đang ở trong mơ kỳ công xây dựng Giáo Viện. Nực cười đúng không? Tôi đã làm cái quái gì vậy chứ." – Hắn cười gằn trong cổ họng. "Người ta nói Tighnari chết rồi, nhưng tôi vẫn thấy cậu ấy thi thoảng đi lại bên dưới Thành Sumeru ở đây! Không có gì sai cả. Tôi đứng từ xa nhìn cậu ấy sống, lặng lẽ giúp cậu ấy thực hiện nghiên cứu, thật sự không có gì sai cả-"

"Nhưng chấp niệm của hai người là không đủ, cho nên anh kéo thêm người khác. Anh dùng Samsara của hai người nuốt lấy giấc mơ của người dân. Những người bị anh cướp giấc mơ sống vô tri trong một vòng luẩn quẩn không có mục đích sống, Cyno, anh còn có thể nói là không có gì sai sao?"

Cyno ngoảnh đầu lại, phát hiện ra ánh mắt của Alter giống hệt Tighnari khoảnh khắc ấy.

Hắn sai rồi? Thật sự là như vậy?

Hắn chỉ muốn tốt cho người ấy, muốn người ấy thanh thản...

"Tôi-"

"Tổng Quản à, anh cứ hưởng thụ trong thế giới mộng mơ này thì thật là quá bất công cho những người bị anh làm ảnh hưởng. Cũng đã đến lúc anh tự tìm cách giải thích với cô ấy rồi, cái người đã chạy tới chạy lui để tìm anh đấy."

Cyno không hề phòng bị trước Alter, hắn bị cậu đột ngột đẩy ngã xuống vực sâu chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện giữa khoảng không vô cùng tận. Alantius bất ngờ chạy lại gần, bóng dáng Cyno đã biến mất nơi vực sâu không thấy đáy ấy.

"Cái gì vậy?"

"Năng lực Khán Giả." – Alter xoay vai. "Tôi chỉ có thể chờ lúc anh ta mất cảnh giác để sử dụng thôi. Tất nhiên màn cải tạo vừa rồi cũng là cần thiết, bởi vì nếu như Cyno cứ mãi không hiểu, chúng ta uổng công kéo anh ta ra ngoài chỉ để anh ta tìm cách trở lại Samsara chẳng bằng vô ích. Anh nói phải không?"

"...Cậu cũng sẽ ném tôi xuống sao?" – Alantius nhìn người kia. Anh đoán được cậu ta không thích nói nhiều, chỉ là không ngờ lại giải quyết nhanh gọn đến vậy.

Alter nhún vai: "Nếu anh muốn. Nhưng thôi thì tôi cũng có giới hạn mà." - Cậu vừa nói vừa ngước nhìn lên khoảng không trắng vô cùng tận trên đầu, sau đó mỉm cười. "Còn nhiều thời gian đến khi chúng ta được cứu, có muốn nói chuyện một chút không?"

"Chúng ta có thể được cứu sao?"

"Hên xui." – Alter nhìn anh. "Vận may của anh thế nào?"

Alantius có cảm giác cuộc hội thoại này đã từng xảy ra trước đây, thế nhưng không thể nói rõ là khi nào và với ai. Anh đáp theo bản năng: "Chẳng ra làm sao."

"Tôi cũng nghĩ thế. Nhưng anh yên tâm đi Alan, vận may của tôi tốt lắm." Tốt đến mức ai ở bên cạnh tôi cũng phải chịu thiệt, chỉ có mình tôi là lành lặn và ấm êm.

Alantius nhìn ra một nét buồn thoáng qua đôi mắt cậu. Như mọi khi, anh không lên tiếng mà chỉ đứng bên cạnh cậu lặng yên. Anh không biết việc mình làm thế này có ích gì, có lẽ anh chỉ đơn giản là muốn cho cậu cảm giác bầu bạn mà thôi. Alter nhìn anh với ánh mắt cảm kích, sau đó lên tiếng:

"Cảm ơn anh vì đã tin tưởng kế hoạch của tôi, Alantius."

"Không hẳn là tin vào kế hoạch của cậu, mà tôi tin cậu." – Alantius đáp. "Tin cậu nên cho dù kế hoạch của cậu có ngu ngốc thế nào, tôi vẫn sẽ làm theo. Việc chúng ta mắc kẹt ở đây cũng là một minh chứng cho sự xuẩn ngốc đó, nhưng tôi không còn lựa chọn khác."

"... Anh chỉ cần nói 'Không có gì' thôi, tôi không có mượn anh nói thật." – Alter bực bội đáp. Song nghe ra vế tôi tin cậu trong lời nói của anh, cậu lại bật cười. "Thật ra tôi cũng tin anh, Alan. Tôi tin anh vô điều kiện. Tôi tin anh có thể dẫn lối cho mọi người."

"Alter."

"Ơi?"

"Từ đầu đến cuối, cậu mới luôn là người dẫn đường cho chúng tôi." – Anh hít vào một hơi, nhẹ nhàng nói. "Tôi vẫn luôn cho rằng cậu vì muốn lợi dụng tôi nên mới kéo tôi vào nhiệm vụ này, cậu cũng thừa nhận cậu có mục đích tư lợi; nhưng cậu đã có được điều gì? Tôi muốn biết đấy."

Cậu đã có được điều gì? Aether đột nhiên không biết trả lời thế nào. Suốt bốn thế giới vừa qua, cậu đã có được điều gì ngoại trừ mảnh linh hồn của em gái? Có điều gì cho bản thân, cho hai chữ "tư lợi" mà cậu cứ treo trên miệng không?

Hình như Aether chưa từng nghĩ đến chuyện đó thì phải.

"... Tôi hy vọng sau nhiệm vụ này, tôi sẽ được trao giấy chứng nhận. Chí ít có thể làm cha mẹ tự hào."

"Họ thường không tự hào à?"

"Đúng vậy. Hầy, họ luôn cho rằng việc tôi đâm đầu vào Giáo Viện là ngu ngốc và phí thời gian, chẳng thà tôi về kế nghiệp gia đình. Cơ mà tôi không thích làm thương nhân nên lúc nào cũng chống đối cả." – Cậu che miệng cười khúc khích. "Vả lại... Alan à, anh không biết anh chính là tư lợi của tôi nhỉ?"

"Tôi?" Alantius ngạc nhiên nhìn cậu.

"Anh định ra ngoài rồi thì làm gì, đã nghĩ tới chưa? Chắc chắn không phải bắt Al-Haitham vào tù đâu đúng không?"

"Tôi sẽ điều tra về vụ việc của Tighnari." – Vị Quan Giáo Viện nghiêm túc trả lời. "Cho dù anh ta còn sống hay đã chết, tôi nhất định phải đưa vụ việc ấy ra ngoài ánh sáng. Điều đó sẽ tạm thời cần đến Al-Haitham. Còn Alter, cậu..."

Đột nhiên anh ngập ngừng khi bắt gặp ánh mắt hy vọng của chàng học giả nọ.

"Cậu muốn tham gia không? Chúng ta có thể tiếp nối những thông tin ở đây để tìm sự thật."

"Haha. Tiền đề là chúng ta phải cùng ra ngoài đã."

Alter tiến lại gần anh. Hai vai họ đụng nhau, một cảm giác gì lạ như tia lửa điện chạy dọc cánh tay Alantius.

"Đương nhiên, chúng ta sẽ ra ngoài."

"Nhưng Alan của tôi ơi."

Bốn chữ 'Alan của tôi ơi' này luôn dẫn đến một điều gì đó tàn nhẫn với anh.

"Anh ghét thất hứa mà. Lần này tôi không hứa với anh được nữa rồi."

"Này-"

Không có rung chấn, không có sự kiện bất thường, không có báo hiệu. Chỉ một cơn giật mình như vừa bước hụt chân và Alantius tỉnh lại ở thế giới thực. Tất cả diễn ra trong vẻn vẹn ba giây.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip