Chương 5


Luminous "Lumine" Eve. Nhân vật nữ chính của kịch bản Rivendell. Nàng được biết đến nhờ sự dịu dàng đối với vạn vật. Thần dân của vương quốc Hoàng Hôn không chỉ kính trọng mà còn coi nàng như quốc bảo trân quý. Họ gọi Lumine viên ngọc trai sáng rỡ của đất nước cửa biển nọ.

Cũng phải nói, sự tín nhiệm người dân dành cho hoàng tộc Eve đa phần đến từ cố hoàng hậu Diana, mẹ của Lumine. Bà là cơn gió trong lành nhất từng thổi tới vương quốc Hoàng Hôn, chỉ đáng tiếc lại không thọ mệnh. Năm hoàng hậu qua đời, công chúa Lumine chỉ mới bốn tuổi. Tại thời điểm ấy, sự yếu nhược của đức vua đã làm vị thế của vương quốc bị lung lay và khủng hoảng trầm trọng, cuối cùng đành phải dựa vào giáo hội Rivendell để tiếp tục duy trì.

Sau này, giáo chủ Hồng Y đã bành trướng thế lực một cách vô tội vạ để chiếm lấy vương quốc Hoàng Hôn, hủy diệt nó nhằ trả lại món nợ tình khi xưa. Điều này đã dấy lên căm phẫn trong lòng dân chúng và nội bộ kỵ sĩ. Thế nhưng chừng nào Thánh Kỵ sĩ vẫn chưa rời khỏi "vùng an toàn" và có một vai trò cụ thể, cuộc chiến không thể tránh khỏi ấy sẽ không xảy ra. Hay đúng hơn, sẽ không thể đi đến kết thúc.

"Nếu như tôi để Thánh Kỵ sĩ giết Giáo chủ, nó sẽ chưa đủ để là động lực để anh ta đi theo công chúa Hoàng Hôn, tôi sẽ cần làm tổn hại đến con bé nữa. Nhưng tôi không nỡ làm vậy với em gái mình đâu, nên là..." – Aether xoa cằm. "Ban hôn nghe được đấy. Buộc lợi ích của họ vào nhau."

Ban mai vừa hé, Aether đã ngồi lên bàn để tiếp tục ghi chép những thông tin cần thiết về kịch bản mình đang thực hiện. Đây đã luôn là thói quen kể từ ngày còn là sinh viên năm nhất của cậu, tránh trường hợp quên mất những ý tưởng hay ho. Tính từ khi đặt chân đến Rivendell đến giờ, có lẽ cậu đã viết kín một cuốn sổ dày rồi.

[Ban hôn nằm trong thẩm quyền của giáo chủ nên sẽ ổn thôi. Vậy thì việc này có thể khiến Thánh Kỵ sĩ chuyển yêu thành hận thế nào?]

"Không phải việc này. Vội làm gì chứ." - Aether nhún vai. "Giáo Hội ví các Kỵ sĩ như chó mèo hoang được nhận nuôi, chỉ cần cho ăn cho mặc là đã chiếm được tín nhiệm của họ rồi. Nhưng ấy mới chỉ là niềm tin, còn tình cảm thì sao? Có một thứ giá trị bằng tình cảm cả đời của chúng mà chỉ con người mới trao cho được thôi đấy."

[Là gì vậy?]

"Tên." – Cậu cười. "Cho một cái tên là cho hy vọng về tình cảm."

Thánh Kỵ sĩ thật đáng thương khi gặp phải ký chủ như cậu, nhưng xét về mặt tích cực thì vẫn may mắn hơn nguyên chủ rồi. Nguyên chủ không yêu hắn, nhưng Aether thì có. Nói cho đúng, cậu có tình cảm với hắn - cho dù là loại tình cảm gì đi chăng nữa vẫn hơn cố hoàng hậu Diana ngay cả mặt mũi cũng không biết kia. Nếu như tình cảm được đáp trả là một loại nguyện vọng, vậy thì cứ coi như Aether đang cho hắn một ân huệ đi.

[Bạn độc ác thật đó.]

Aether nghe vậy liền không ngăn được một nụ cười nở rộ trên môi. Cậu nhìn xuống lòng bàn tay đang nắm chặt của mình, lặng lẽ hồi tưởng lại hơi ấm mà cơ thể đã quên đi từ lâu, thấp giọng đáp:

"Đối xử không tốt với tôi thì làm sao muốn tôi tốt cho được."

[Là sao?]

Cậu khẽ lắc đầu vừa để tỏ ý không muốn nói vừa để những kỷ niệm thôi ùa về tâm trí, chấn chỉnh lại tác phong rồi rời khỏi phòng. Ngay thời điểm ấy, Thánh Kỵ sĩ cũng vừa đi tuần về. Họ đụng nhau ngay hành lang hẹp, bầu không khí trong chớp mắt trở nên vô cùng ám muội. Vì vẫn trong thời kỳ "trốn việc" nên Aether không mặc lễ phục giáo hội như mọi khi nữa. Cậu mượn trong tủ đồ của Thánh Kỵ sĩ một chiếc áo sơ mi đã ngả màu cánh chim mòng biển, bên ngoài thoạt nhìn giống như đang sơ vin vào quần vải tối màu nhưng thực chất chỉ là hai vạt áo dài được buộc lại vắt ngược vào trong. Thường ngày ở Tháp Giáo hội, sơ Victoria sẽ là người giúp cậu tết lại tóc; chỉ là đêm qua ngủ bên ngoài nên mới phải vụng về cột lại sau gáy, phần khác cũng là vì ngại nhờ Thánh Kỵ sĩ tết tóc cho mình.

Dù sao cái tên này vốn cũng không giống kiểu người biết tết tóc.

"Hoa ở đâu vậy?"

Aetherisk nhìn xuống giỏ hoa tươi trên tay Thánh Kỵ sĩ, cao giọng hỏi.

"À, là... mấy cô gái ở tiệm hoa tặng."

"Đào hoa nha." - Người lớn tuổi hơn mỉm cười, bàn tay vỗ nhẹ lên vai đối phương. "Vậy cậu nuôi tóc dài đi."

"Không!"

Aetherisk bị lời khước từ hùng hôn của hắn dọa sợ hết vía, cả người cũng vô thức run lên. Thánh Kỵ sĩ thấy anh giật mình liền vội vàng nhẹ giọng lại, nét cười gượng gạo hiện lên:

"Tôi... không muốn."

Ký chủ biết thừa hắn ta không muốn, cậu nhìn thấy phản ứng dữ dội kia của hắn mà hứng thú trêu chọc cũng tụt xuống không. Cậu hạ tay xuống rồi nhắc Thánh Kỵ sĩ theo mình đến một nơi. Thời điểm họ xuống dưới chân cầu thang, Aetherisk còn xin hắn một bông hoa từ trong giỏ.

Từ trước đến nay Thánh Kỵ sĩ chưa bao giờ keo kiệt với ai điều gì. Thế nhưng chỉ một lần duy nhất này, hắn hối hận vì đã đồng ý lời ngỏ của Aetherisk.

Aetherisk đưa Thánh Kỵ sĩ tới khu vườn phía sau Đại Thánh Đường. Nơi này từ đời nhân vật Hồng Y này lên chức đã luôn là "cấm địa" của riêng gã, ngoài ra chưa từng có ai khác được phép đặt chân vào. Có lẽ vì hôm nay là Hội Hoa Gió, Aetherisk cao hứng nên mới muốn hắn hắn tới đây. Thánh Kỵ sĩ tự thuyết phục mình. Họ dừng lại ở phía cuối con đường nơi có một lăng mộ khổng lồ quạnh quẽ. Tấm bia dựng thẳng được đúc từ đá cẩm thạch trắng cao đến gần 50m. Trước vẻ mặt sững sờ của Thánh Kỵ sĩ, Aetherisk đặt tay lên dòng chữ khảm sâu trên bề mặt bia đá, trên môi cong lên một nụ cười đầy mãn nguyện.

"Ta lại đến thăm nàng đây. Diana."

Ai mà ngờ được mộ của cố hoàng hậu vương quốc Hoàng Hôn - Diana Eve - lại được giấu bên trong khu vườn bí mật của giáo chủ Hồng Y cơ chứ? Khoảnh khắc Aetherisk nhìn thấy lăng mộ này, những cảm xúc giấu trong lòng mới ùa ra như nước đọng lâu ngày. Anh yêu hoàng hậu, yêu đến đau da xót thịt, yêu đến đớn hèn. Tình yêu của anh lớn lên cùng sự trưởng thành của người phụ nữ ấy, cuối cùng thì chết yểu theo nàng và được chôn vùi tại đây.

Aetherisk quỳ xuống trước bia mộ khổng lồ, nhẹ nhàng đặt bông cecelia còn đẫm hơi sương sớm lên bục đá, khóe môi cong lên một nét cười ảm đạm.

"Khi ta còn là giám mục, cô ấy là khách quen của thánh đường. Không phải để xưng tội, mà để chọc cho giáo chủ đương nhiệm điên tiết."

Trong nắng mai rạng rỡ, Thánh Kỵ sĩ đứng yên lặng lẽ nhìn anh. Có gì đó như vỡ vụn dưới chân hắn.

"Nơi nay là tâm huyết, cũng là chấp niệm của ta. Ta có thể gục ngã, nhưng nơi này vĩnh viễn không thể sụp đổ." - Vừa nói, anh vừa đưa tay hướng ngón út về phía Thánh Kỵ sĩ. "Cậu có thể bảo vệ nó không?"

Mối quan hệ giữa giáo chủ Hồng Y với Thánh Kỵ sĩ chính là "Mỗi lời người nói, đối với ta đều vừa là mệnh lệnh, vừa là tín ước". Chỉ cần dùng lời hứa này buộc chặt vận mệnh của Thánh Kỵ sĩ với Rivendell, phần đường phía trước coi như không cần phải phụ thuộc vào hắn nữa. Aetherisk chỉ cần tiến hành nội chiến Rivendell là có thể đẩy mâu thuẫn đến cực điểm. Nhưng Aether biết Thánh Kỵ sĩ sẽ từ chối.

Khi hắn quỳ xuống trước giáo chủ cao quý của mình, hôn lên vết sẹo trên mu bàn tay anh, Aether biết kết cục của họ sẽ đều như một.

Nhưng đây là con đường duy nhất.

"Tôi là người của ngài, chết đi làm ma của ngài. Nghĩa vụ cả đời của tôi là bảo vệ ngài, Aether. Có mẹ Thánh Celestia chứng giám, tôi sẽ không bao giờ quay lưng về phía ngài."

Dùng lời thề này bác bỏ lời thề khác. Ý của Thánh Kỵ sĩ chính là: Hắn không hứa bảo vệ lăng mộ và khu vườn này. Hắn chỉ trung thành với duy nhất một người.

Thánh Kỵ sĩ là đứa trẻ tự tay giáo chủ kéo khỏi bùn lầy, ban cho một tương lai. Anh đã luôn là anh hùng, là tượng đài, là biểu tượng của sự mạnh mẽ và kiên định trong lòng đứa trẻ đó. Nhưng hiện tại anh đứng trước mặt hắn, cho hắn thấy một khía cạnh yếu đuối chưa từng thể hiện, lần đầu tiên trong đời muốn hắn giúp đỡ nguyện vọng của chính mình. Cảm giác có ai đó phụ thuộc vào mình cũng là một trong những cảm giác thứ yếu tạo nên gắn kết vượt lên tình cảm thông thường.

"Phải rồi. Một yêu cầu ích kỷ." Aetherisk thu tay lại, giấu sự bực bội không tên trong lòng bằng một vẻ mặt giả tạo. "Cậu cứ coi như ta chưa từng nói gì đi."

"Ngài là Giáo chủ Hồng Y." - Có thể nghe ra sự giận dữ không kém cạnh trong tông giọng Xiao, nhưng hắn giận điều gì, chính hắn cũng không rõ. "Ngài thuộc về Rivendell." Ngài không được phép trao tình cảm tầm thường cho riêng bất cứ ai.

"Thế sao?"

Dưng dưng Aetherisk đáp. Ánh mắt anh lại hướng về phía bia mộ bằng đá cao ngất kia. Có tuyệt vọng, có trống rỗng, cũng có giễu cợt bản thân.

"Còn cậu thì thuộc về ta, Thánh Kỵ sĩ. Không thì để ta... Ban cho cậu một ân huệ cuối cùng nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip