Chương 8
Trái ngược với không khí ôn hòa do được bao quanh bởi hồ xuân vĩnh cửu ở Rivendell, biên giới phía nam của nó lại quanh năm hứng chịu lạnh lẽo. Càng đi xa khỏi thành càng cảm nhận rõ nét hơi lạnh vây lấy thân người, sau hai ngày đi ngựa còn vào vùng tuyết rơi. Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, Aether vẫn thấy lạnh đến chết đi sống lại.
[Trời đất Aether, cậu chịu lạnh kém quá vậy?]
"Sao mà tôi biết được... Hơ... Hắt xì!"
Aether ra lệnh cho Rosaria không được dừng lại mà vẫn tiếp tục đi để không bị lỡ thời gian, kết quả là bọn họ phải băng qua bão tuyết lúc nửa đêm vì không kịp tìm chỗ trú. Vị giáo chủ này đúng là đã lạnh đến ngáo cả người rồi, ngồi co ro trên ngựa mà trong đầu chỉ nghĩ đến việc bản thân mình chết cóng rồi phải lấy tuyết tự vùi bản thân thay đất mồ; trong khi đó bạn đồng hành của anh, nữ sát thủ kia dường như lại chẳng xi nhê chút nào. Cô nàng cứ đi thẳng băng một đường, đến khi sực nhớ ra mình đang hộ tống người đứng đầu Rivendell mới ngoảnh lại mới phát hiện ra Aetherisk đã biến mất trong màn tuyết trắng xóa.
Trước khi mất đi ý thức, Aether chỉ kịp nghe tiếng hệ thống thất thanh gọi tên mình.
Đúng là phận phản diện, caaju nghĩ, không chết vì bị giết cũng chết vì tai ương.
"Đội trưởng! Có một đoàn khách đang tiếp cận chúng ta, có vẻ vừa ra khỏi vùng bão tuyết. Ta có cho họ vào không?"
Tiểu binh nghiêm trang đứng trước doanh trại của Thánh Kỵ sĩ báo cáo, đáp lại cậu là cái nheo mày khó hiểu của cấp trên:
"Khách vào giờ này?"
"Người phụ nữ đó nói chỉ có hai người thôi, còn bảo người kia đang bị sốt nặng."
"...Cứ cho họ vào đã."
Thật khó tưởng tượng lại có ai đi qua khu vực này vào khoảng thời gian dở dang gần một giờ sáng. Dù gì từ trước đến nay doanh trại kỵ sĩ cũng chưa bao giờ có khách. Một phần vì khí hậu lạnh khắc nghiệt ở vùng biên giới, phần còn lại... ai lại muốn đến thăm kỵ sĩ cơ chứ?
Thánh Kỵ sĩ đi theo tiểu binh về phía ngựa của hai vị khách kia. Nhìn thấy người phụ nữ đỡ một người nửa mê man từ trên ngựa xuống, hắn giật mình. Trước khi bản thân kịp nhận thức được thì chân đã tiến nhanh tới, giúp cô ôm lấy người kia.
Đây là giáo chủ của hắn.
"Aetherisk...."
Người anh nóng như lửa thiêu, hô hấp hỗn loạn, ý thức gần như không còn nữa. Có khả năng đã bị tuyết độc ở đây thiêu đốt phổi rồi, nếu không nhanh chóng chữa trị thậm chí có thể dẫn đến tử vong. Thánh Kỵ sĩ ôm một Aetherisk gầy guộc trong vòng tay mình, tâm trí vừa như trống rỗng lại vừa đảo lộn hết cả. Hắn ghì chặt ngài, sợ hãi, bất an, tất cả đều không giấu nổi trong cái siết tay đến bật máu. Bất cứ ai cũng không thể tách anh ra khỏi hắn được.
"Không sao rồi đội trưởng, quân y tới rồi. Anh buông ngài ấy ra đi..."
Các cấp dưới cố gắng đưa giáo chủ đi trong cơn sợ hãi rằng Thánh Kỵ sĩ sẽ nổi điên bất cứ lúc nào. Đó cũng là lần đầu tiên họ thấy đội trưởng lãnh đạm của mình có biểu hiện tiêu cực như thế.
Hắn cùng Rosaria chờ ở ngoài trại quân y đến gần sáng, hồi lâu sau, Thánh Kỵ sĩ mới nặng nề cất tiếng hỏi:
"Hai người tới đây làm gì?"
Rosaria đốt cho mình một điếu thuốc để sưởi ấm, lơ mơ nhìn lên chân trời ửng hồng phía xa:
"Còn không phải do cậu tự ý bỏ đi không nói lời nào sao? Nếu không nhờ kỵ sĩ ở thành giữ lại, có khi ngài ấy còn định chạy tới đây mà chẳng chuẩn bị gì."
Thánh Kỵ sĩ cúi đầu vò tóc, cuối cùng chẳng đáp được lời nào. Hắn thở ngắn lại thở dài, đến khi bên cạnh mình đã chẳng còn ai mới đứng dậy, chậm rãi đi về phía lều Aetherisk đang nghỉ. Dù đã được cho uống thuốc nhưng tình trạng của Aetherisk vẫn không khá hơn là bao. Thân nhiệt của anh liên tục giảm, đắp bao nhiêu chăn cũng không đủ. Bác sĩ nói rằng nếu Aether không thể vượt qua được giai đoạn này thì sẽ rất khó nói chuyện sau đó, thế nên tất cả những gì họ có thể làm hiện tại chỉ có thể là hy vọng mà thôi.
Để bảo vệ ký chủ, trước khi thể xác nguyên chủ ngã xuống khỏi ngựa, Paimon đã dùng lệnh cưỡng chế tách ý thức của Aether ra. Đây là lệnh mà chỉ hệ thống cấp 3 trở lên mới được dùng, chính vì vậy mà trong lúc những người bên ngoài đang lo sốt vó sự sống chết của giáo chủ Hồng Y, Aether lại đang phải cùng Paimon đối diện với một "án phạt" nho nhỏ.
[Paimon, đây đã là lần thứ hai cô đi quá giới hạn quyền năng của mình.]
Người đàn ông với mái tóc vàng nhạt và mặt nạ che nửa mặt ngồi trên ghế trên cao nhìn xuống hai người kia, thấy họ lấm lét cúi đầu, cuối cùng anh ta đành thở dài:
[Sẽ không có lần sau đâu.]
[Tôi biết anh là người tốt mà Dain!]
[Đừng vội mừng. Cây Sinh Mệnh rất ghét việc các quy tắc của nó bị đảo lộn, dù ký chủ của cô là người sống thì vẫn có khả năng phải chịu trừng phạt của nó đấy.]
Dainsleif nhìn xuống chiếc vòng trên cổ tay Aether, lãnh đạm tiếp lời: [Có lẽ Paimon chưa nhắc cậu chuyện này nên tôi sẽ nói luôn, chỉ là một lời khuyên nho nhỏ thôi. Đó là hãy tập trung vào nhân vật chính của kịch bản.]
"Nhân vật chính của kịch bản?"
Dainsleif gật đầu. Paimon "À" một tiếng rồi tiếp lời: "Nè nha, tôi nhắc cậu ấy rồi đó! Cậu biết đấy, vai trò mà các ký chủ nhận được khi vào kịch bản sẽ khác nhau với mỗi cá nhân. Và mỗi khi ký chủ rời đi thì những phần diễn xuất của họ vẫn sẽ được lưu lại và trở thành một phần của kịch bản. Tiêu chí lựa chọn nhân vật chính là dựa trên mức độ thể hiện thôi, về cơ bản không có gì đáng lưu ý. Ý của Dain là cậu chỉ nên hành động xoay quanh nhân vật cần thiết để hoàn thành nhiệm vụ đó."
"Ra vậy." – Aether mới nghe đến vụ mức độ thể hiện của ký chủ có thể định đoạt tầm quan trọng của nhân vật thì không khỏi ngạc nhiên, cái thế giới này cũng thật nhiều trò. "Tôi vẫn đang làm thế đây."
[Chúc may mắn.]
Với một cái búng tay của Dainsleif, trong chớp mắt Aether đã trở về cơ thể của nguyên chủ. Từ thế giới tiềm thức trở về thế giới kịch bản lại một lần nữa phải trải qua cảm giác không chân thực. Mất đến nửa phút Aether mới định thần được. Cậu không cựa mình nổi, khi mở mắt ra đã thấy mình đang trần như nhộng dính lấy một người đàn ông khác. Hơi ấm từ da thịt truyền qua nhau khiến cậu chẳng nỡ rời, nhưng vì kịch bản nên vẫn phải cắn răng xô người kia ra, bản thân mình thì ôm chăn lùi lại một góc trại.
Bắt gặp ánh mắt hoảng hốt đến cùng cực của Aetherisk khi vừa tỉnh dậy, Thánh Kỵ sĩ còn chưa kịp lên tiếng hỏi thăm đã thấy anh bụm miệng ho ra một búng máu đen ngòm.
"Ho ra máu độc rồi."
Thánh Kỵ sĩ mặc lại áo sơ mi trắng rồi đứng dậy, hắn nói với bác sĩ đang trực bên ngoài trại rồi mang cho Aetherisk một ly nước.
"Vậy thì tốt." - Bác sĩ thở phào. "Vậy nhờ đội trưởng canh chừng ngài ấy thêm một lúc, chúng tôi sẽ mang đồ ăn sáng và thuốc đến."
Thấy Aetherisk vẫn chưa hoàn hồn, Thánh Kỵ sĩ cũng không vội hỏi han điều gì. Hắn lau đi máu trên tay và khóe môi anh, sau đó cẩn thận giúp anh mặc lại đồ. Khó khăn lắm Aetherisk mới lên tiếng được, vậy mà câu đầu tiên nói với hắn lại là "Xin lỗi".
Thánh Kỵ sĩ vừa giận vừa thương, chỉ đành cười ra một tiếng. Hắn chậm rãi cài lại từng nút áo cho anh, còn tiện tay miết lại mép áo cho phẳng phiu. Nhớ đến những gì vừa xảy ra đêm hôm trước, Thánh Kỵ sĩ cảm thấy như đã rất nhiều năm đã trôi đi vậy. Nhìn anh chật vật với cơn sốt lạnh, lại nhìn chính lòng mình khi đối diện với những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể anh khi lớp áo quần dày cộm được trút bỏ. Hắn có quá nhiều điều muốn hỏi, nhưng đồng thời chẳng thể hỏi bất cứ điều gì. Hắn cứ giữ lấy hai vai Aetherisk đến khi bản thân sụp đổ xuống, giọng khàn đặc:
"Phải. Ngài có lỗi với tôi lắm đấy. Nếu như ngài không qua khỏi thì tôi phải làm sao đây?"
Có một bàn tay nhẹ nhàng vén tóc hắn lên, rồi có một đôi môi đặt lên trán hắn một lời ban phước thật nhẹ nhàng.
"Ta-"
Không để Aetherisk nói dứt lời, Thánh Kỵ sĩ đã đặt một ngón cái ngay miệng anh để đối phương không ngậm lại được, sau đó rướn tới cướp đi một nụ hôn. Thánh Kỵ sĩ đẩy lưỡi vào, điên cuồng sục sạo khắp khoang miệng Aetherisk. Môi miết môi, răng miết răng, quyện vào cùng hơi thở dồn dập nóng bừng. Hai buồng phổi vẫn bị tổn thương khiến anh không cách nào điều hòa hô hấp của mình được, gò má đỏ bừng lên, lồng ngực yếu ớt phập phồng trước sự xâm phạm tham lam kia.
"Thở bằng mũi đi."
Thánh Kỵ sĩ nhắc trước khi một lần nữa khóa môi anh lại. Qua một hồi giày xéo lẫn nhau, Aetherisk ngã xuống ngay khoảnh khắc Thánh Kỵ sĩ buông anh ra. Trước mặt hắn lúc này chỉ còn một Aetherisk vô lực, bẽ bàng và tan vỡ. Tan vỡ cùng tất cả những gì họ đã cùng nhau dựng xây suốt hơn mười năm qua.
Đó là người cha, người thầy đã dưỡng dục hắn.
Hắn nỡ sao?
"...Tôi có còn xứng đáng với sự ban phước của ngài nữa không? Giáo chủ Hồng Y?"
Aetherisk không đáp hắn. Trong mắt chỉ còn sót lại bàng hoàng và ghê tởm đến tột cùng. Anh vén tóc qua một bên tai, tìm áo khoác rồi vội vàng rời khỏi trại. Trên đường đi, anh vì không để ý mà va phải tiểu binh đang mang đồ ăn sáng đến. Cậu kỵ sĩ trẻ xin lỗi rối rít, vừa dang tay đỡ giáo chủ thì cảm nhận được một thứ chất lỏng ấm áp rơi xuống lòng bàn tay mình. Giáo chủ cười rồi lại vội vã đi tiếp, bỏ lại chàng tiểu binh sợ đến thất thần.
[Aether...]
Paimon nhìn Aether giấu mình phía sau gốc cây thông trên một ngọn đồi gần đó, hung hăng dùng tay áo lau nước mắt đầm đìa. Mất đến một lúc sau anh mới lấy lại được nhịp thở để gắt một câu, vừa mắng nhiếc vừa vỗ ngực:
"Đau chết đi được! Tên khốn độc ác, biết phổi người ta giờ chỉ còn như hai cái lá rách mà còn làm vậy. Muốn giết người à! Nếu cậu không phải nhân vật chính ông đây đã cắn lìa cái lưỡi đó rồi. Khụ khụ..."
Còn tưởng là bị tổn thương chứ. Paimon thở phào, có vẻ ký chủ của nó thật sự rất lạc quan.
[Ừm, nhưng về mặt lạc quan thì Thánh Kỵ sĩ đã thật sự yêu bạn rồi đó?]
"Thấy tôi thể hiện sao, có giỏi không?"
[Giỏi, giỏi nhất thế giới!] – Lại là màn ký chủ hát hệ thống khen hay cũ rích, vậy mà vẫn khiến Aether phổng mũi thấy rõ. [Theo như kịch bản của bạn thì chư hầu các nước đang nhân cơ hội cả Thánh Kỵ sĩ và Giáo chủ rời khỏi thành để tấn công, nhưng bạn vẫn cố tình để Luminous ở lại đó để bảo vệ thành? Có mục đích gì thế?]
"Tất nhiên là có rồi. Để Luminous đi thẳng đến con đường nữ chính chinh phục kịch bản thì em ấy phải lập công chứ. Với tính cách trượng nghĩa của Luminous, em ấy sẽ không để người dân Rivendell phải chịu lầm than đâu. Đó là cái kết viên mãn của tôi đấy."
[Vậy còn Thánh Kỵ sĩ thì sao?]
Vậy còn Thánh Kỵ sĩ thì sao? Aether tự nhẩm lại câu hỏi trong đầu. Thánh Kỵ sĩ bị người mình yêu thương và tin tưởng phản bội, phải nhìn đất nước mình gắng sức bảo vệ rơi vào chiến tranh, cái kết viên mãn của hắn đâu rồi?
"Cái kết viên mãn không có nghĩa là tất cả mọi người đều hạnh phúc. Nó là một cái kết hợp logic và có hướng phát triển bình yên trong tương lai." – Aether thờ ơ đáp, dường như đang nhớ về điều gì đó. "Tôi phải tập trung vào nhân vật chính cơ mà, nhớ không?"
Paimon gật đầu, sau không hỏithêm gì nữa, bởi Thánh sĩ đã đuổi đến nơi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip