Chương 18
Tác giả: Chương này có phân cảnh 18+. Đề nghị mọi người tuân thủ quy định trước khi đọc. Nếu không nhớ thì có thể xem lại chương "Thông báo trước chap H". Cảm ơn mọi người !!! ❤️❤️❤️
Nhìn thấy Xiao, cô gái trở nên sợ hãi và run rẩy. Cô nhanh chóng giấu đi máy quay rồi ngập ngừng nói:
- Xiao, sao...sao cậu lại...
Chưa kịp nói hết câu, một bóng đen nhanh chóng vụt qua người cô. Cô gái sửng sốt quay lại thì nhìn thấy người con trai đó đã bị Xiao đè xuống sàn đau đớn van xin. Hắn ta cố gắng vùng vẫy nhưng chẳng thoát ra được. Một tay thì bị Xiao khoá chặt, tay còn lại thì bị nắm ra phía sau như muốn bẻ gãy nó. Hắn ta khóc lóc cầu xin:
- Cầu... cầu xin cậu. Hãy tha cho tôi đi mà !
- Tha cho mày ? Vậy lúc cậu ấy van xin, khóc lóc thì tụi mày có tha không hả ? - Xiao giận dữ nói.
Vừa nói, Xiao vừa xoay mạnh tay kia khiến đối phương rên rỉ đau đớn. Tâm trạng của Xiao bây giờ đang rất tệ, mắt cậu chứa đầy những tia phẫn nộ. Nhìn Xiao bây giờ như một con quỷ thật sự. Cậu chưa bao giờ cảm thấy cực kỳ tức giận như hôm nay. Xiao hận rằng không thể nào giết chết người đối diện ngay lúc này vì như thế là phạm pháp.
Kiềm nén tức giận, Xiao dùng hết sức rồi đấm một cái thật mạnh vào mặt đối phương khiến hắn xịt máu mũi rồi ngất xỉu. Chàng trai trên giường đang giữ lấy Aether nhìn thấy tình huống vừa xảy ra mà tái xanh mặt. Hắn nhanh chóng buông Aether ra rồi chạy về phía cửa để thoát thân.
Không để cho việc đó có thể xảy ra, Xiao chạy thật nhanh ra cửa. Rồi dùng chân của mình tung một cước thẳng vào mặt người kia. Khiến hắn gãy vài cái răng, khuôn mặt thì méo mó, biến dạng. Vì cú đá rất mạnh nên hắn bị văng xa đến tận phòng bên cạnh. Căn phòng bây giờ đã biến thành một bãi chiến trường đẫm máu.
Xiao lúc này chợt nhớ ra rằng vẫn còn một cô gái trong vụ này, cậu nhìn quanh thì chẳng thấy ai. Lúc này, Xiao nhận ra rằng có lẽ cô ta đã lẻn trốn đi trong lúc cậu đang xử mấy tên kia. Cũng không có ý định đuổi theo, Xiao quay lại nhìn Aether.
Những tin phẫn nộ trong mắt cậu bỗng chợt tan biến khi nhìn Aether. Thay vào đó, chúng lại chuyển thành sự dịu dàng và xót xa khi nhìn thấy vết thương. Xiao định lại gần thì bị ngăn cản, Aether nói lớn:
- Đừng...đừng lại gần đây. Tớ không muốn cậu nhìn thấy tớ như thế này. Bây giờ, tớ...tớ hức... rất dơ bẩn và kinh tởm...hức... - Aether nghẹn ngào nói.
Aether rút người lại khóc nức nở, cố gắng kiềm nén những giọt nước mắt và tiếng khóc để Xiao không nhìn thấy. Nhưng dù có cố gắng như thế nào, thì nước mắt vẫn cứ trào ra mỗi lúc càng nhiều. Đôi mắt cũng đã đỏ và sưng hết lên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, lòng Xiao chẳng thể nào ngăn cảm cảm giác phẫn nộ và đau lòng. Cậu phẫn nộ vì những gì bọn khốn kia đã làm nhưng cậu tức giận bản thân mình hơn. Tức giận vì tại sao không thể đến sớm hơn để ngăn chặn việc này xảy ra.
Nhìn Xiao đứng đó im lặng, Aether cũng đau lòng biết dường nào. Cố gắng thu mình lại nhất có thể thì đột nhiên một cảm giác ấm áp bỗng bao trùm khắp cơ thể. Xiao đã chạy lại và ôm chầm lấy Aether. Quá bất ngờ nên Aether đã ngừng khóc.
Xiao muốn thật chặt lấy Aether để có thể bày tỏ được những cảm xúc của mình. Nhưng lại sợ sẽ làm Aether đau nên chỉ có thể dịu dàng vỗ về lấy cơ thể ấy. Xiao cảm giác Aether bây giờ như một thứ thuỷ tinh mỏng manh - thật đẹp nhưng cũng rất dễ tan vỡ nếu mạnh tay. Vừa ôm, Xiao vừa run rẩy nói:
- Em...em không dơ bẩn hay kinh tởm gì hết. Em chính là Aether - người trong sáng và tốt đẹp nhất từ trước đến giờ anh từng gặp. Dù cho ai có nói gì hay làm gì thì anh vẫn sẽ ở bên em. Anh sẽ bên cạnh và bảo vệ em đến suốt đời. Anh yêu em nhiều lắm !
- Xiao...em...ưm...
Không cho Aether nói thêm một lời nào, Xiao nâng mặt Aether lên rồi đặt vào đó một nụ hôn. Nụ hôn chứa đựng bao tình cảm và nỗi nhớ nhung. Aether cố gắng đẩy Xiao ra thì càng ôm chặt lấy. Nhận được tình cảm của Xiao, bao gánh nặng trong tim Aether dường như tan biến hết.
Nhưng cậu vẫn còn sợ rằng nếu mình chấp nhận thì Xiao sẽ lại biến mất. Aether run rẩy vì sợ. Thấy được nỗi sợ của người đối diện, Xiao nhẹ nhàng xoa nhẹ và vân vê khuôn mặt ấy như nói rằng đừng lo lắng nữa. Cảm nhận được hành động đó, Aether buông bỏ mọi thứ rồi ôm chầm lấy Xiao hôn say đắm.
Những giọt nước mắt chảy xuống khuôn mặt ấy, nhưng chúng đã không còn là nước mắt của đau buồn. Những đau thương và nỗi nhớ nhung dường như được xoá bỏ. Thứ mà Aether có thể cảm nhận ngay lúc này chỉ còn niềm hạnh phúc vô bờ bến. Cảm giác rằng Aether đã chủ động, Xiao nhẹ nhàng tách môi Aether ra.
Lưỡi của Xiao luồn vào trong, chiếm lấy mọi ngóc ngách trong miệng của đối phương, lấy đi mọi hơi thở thoát ra. Xiao hôn say đắm, bày tỏ tất cả tình yêu của mình qua nụ hôn đó. Hôn đến khi nhìn thấy Aether chẳng còn hơi thở nào thì mới luyến tiếc rời khỏi đôi môi đã dần sưng lên.
Xiao nhẹ nhàng quẹt đi nước mắt trên mặt Aether rồi dịu dàng nói:
- Chúng ta về thôi ! - Xiao cười dịu dàng.
- Ừm. - Aether cười tươi nói.
Nói rồi, Xiao cẩn trọng cởi trói cho Aether. Nhìn thấy những vết thương trên người của người mình yêu, Xiao vô cùng đau đớn. Để ngăn chặn những vết thương ấy chảy máu thêm, Xiao nhanh chóng xé một phần áo của mình rồi cẩn thận băng bó lại. Sau khi đã chắc chắn chúng không còn chảy máu thì Xiao mới yên tâm.
Định đỡ Aether đứng dậy để mặc lại đồ thì mới nhận ra điều bất thường. Aether lúc này không đứng lên mà cứ loay hoay ngồi đó, chân thì cứ khép nép, mặt thì đỏ dần lên. Xiao lo lắng hỏi:
- Em sao thế ? Còn bị thương à ?
- Không, chỉ...chỉ là... - Aether xấu hổ nói.
Xiao bỗng nhớ ra cảnh tượng lúc đầu. Rồi cậu chợt hiểu ra lý do tại sao Aether lại hành động bất thường như thế, Xiao tức giận định chạy lại giết chết mấy tên khốn ấy thì Aether ôm chầm lấy:
- Em buông ra !!! Anh phải giết chết mấy tên khốn đã khiến em như thế !!! - Xiao la lớn.
- Đừng...đừng mà Xiao. Giết người là phạm pháp đó !!!
Nghe Aether nói vậy, Xiao mới dần bình tĩnh lại. Xiao quay lại nói:
- Vậy giờ phải làm sao đây ?
- Thì anh giúp em được mà. - Aether lập tức nói.
- ... - Xiao đứng hình.
Thấy Xiao im lặng trong một khoảng thời gian, Aether mới chợt nhận ra mình vừa nói một câu xấu hổ. Mặt cậu dần đỏ hết lên, nhìn Aether bây giờ cứ như một quả cà chua. Xấu hổ quay mặt qua chỗ khác, Aether lập tức nói:
- Aaa...anh quên điều em vừa nói đi. Em tự xử cho mình cũng được.
Aether lom khom đứng dậy, định chạy vào nhà vệ sinh thì bị Xiao ôm chặt lấy từ đằng sau. Xiao thì thầm:
- Anh...anh sẽ giúp em.
Sau một lúc để tìm tư thế thích hợp, cuối cùng, Xiao cho Aether ngồi vào trong lòng của mình, mặt nhìn về phía trước. Cảm thấy cực kỳ xấu hổ với tình hình hiện tại, Aether ngập ngừng nói:
- Anh...anh có chắc là muốn giúp em chứ ?
- Chắc. - Xiao khẳng định.
Nghe thấy câu trở lời của Xiao, Aether cũng an tâm phần nào nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy xấu hổ. Không chần chừ, Xiao bắt đầu hành động. Tay phải của Xiao dần chạm vào phía dưới của đối phương, nhẹ nhàng vuốt lên xuống. Cảm nhận được hơi nóng từ tay của Xiao, Aether dần có phản ứng.
Mặt bắt đầu đỏ dần, hơi thở trở nên gấp gáp. Nhìn thấy Aether thế này, mặt Xiao cũng dần đỏ lên. Lúc này, Xiao nhìn xuống thì thấy được cái cổ trắng của người kia, ham muốn dần chiếm lấy tâm trí của Xiao. Không kiếm chế được dục vọng, Xiao cuối xuống rồi hôn nhẹ nhàng lên cái cổ ấy.
Cảm thấy được sự kỳ lạ trên cổ, Aether giật mình nói:
- Anh...anh...ức làm gì vậy... ha ?
Bỏ qua câu hỏi của Aether, Xiao hôn liên tục vào cổ đối phương. Vừa hôn, phía dưới tay cũng di chuyển nhanh hơn khiến Aether không kiềm được mà phát ra những âm thanh dâm dục. Sau khi để lại trên chiếc cổ ấy đầy những dấu đỏ thì Xiao mới thoả mãn.
Cậu nhanh chóng di chuyển lên phía trên, Xiao nhẹ nhàng liếm lấy cái tai đang đỏ kia. Nhận thấy sự bất thường, Aether run rẩy rồi lấy tay chặn miệng của Xiao lại. Bị chặn lại, Xiao có chút không hài lòng nhưng cậu cũng thấy thú vị khi thấy được mặt này của đối phương.
Xiao nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm lấy bàn tay đang chặn ấy khiến Aether rùng hết cả người. Aether đỏ mặt quay lại nhìn thì thấy Xiao đang nở một nụ cười ranh mãnh. Xiao lấy lưỡi liếm từng ngón tay của Aether, thấy vậy, Aether xấu hổ la lớn:
- Anh...anh làm gì vậy ? Dừng...dừng lại đi.
Bỏ ngoài tai, Xiao lập tức đưa mặt mình gần vào rồi hôn Aether say đắm. Lưỡi của hai người như hoà quyện vào nhau. Lúc này, tay trái của Xiao lần mò vào trong áo rồi vân vê đầu ngực của Aether. Aether thấy vậy liền ngăn cản nhưng lại chẳng làm gì được. Xiao liên tục chơi đùa với ngực của Aether, phía dưới thì lại di chuyển nhanh hơn.
Những điều này càng khiến cho Aether trở nên hưng phấn hơn. Nhận ra điều khác thường trong cơ thể, Aether run rẩy nói:
- Dừng...dừng lại hức...em...ức sắp ra rồi.
Dứt câu, phía dưới của Aether bắn ra dung dịch dính đầy tay Xiao. Thấy thế, Aether xấu hổ rồi nhanh chóng lấy khăn giấy lau sạch của Xiao. Vừa lau vừa nói:
- Sao anh không buông ra chứ ? Chúng dính đầy tay của anh rồi.
- Không...không sao đâu.
- Sao mà không sao chứ ? Chúng dơ thế này cơ mà.
Sau khi lau xong sạch sẽ, Aether đứng dậy sửa soạn thì lại thấy Xiao ngồi đó. Nhận ra điều khác lạ, Aether nhìn xuống thì thấy phía dưới Xiao đang nhô lên một thứ. Thấy thế, mặt Aether đỏ hết cả lên. Cậu lắp bắp nói:
- Anh...anh cũng hưng phấn rồi à ?
- Không sao đâu, anh tự xử lý được.
- Hay để em giúp anh luôn. Dù sao anh cũng đã giúp em rồi. - Aether xấu hổ nói.
- Không. Anh không muốn em giúp anh trong khi em đang bị thương như thế này đâu. Với lại, anh muốn cả hai ta cùng "sướng" cơ. - Xiao nói nhỏ vào tai Aether.
Nói xong, Xiao nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh bỏ lại Aether với khuôn mặt đỏ như trái cà chua. Sau một vài phút chuẩn bị, cả hai mới có thể đi ra khỏi nơi này. Định đi thì bỗng Xiao bế Aether lên. Aether bất ngờ la lớn:
- Này...thả em xuống. Em tự đi được mà.
- Chân em bị thương thế rồi. Anh không muốn chúng bị nặng hơn đâu, nên anh sẽ bế em như thế này. Chúng ta cùng về thôi, mọi người đang đợi chúng ta đó.
- Ừm. - Aether mỉm cười hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip