Chương 1

Trên thế gian này tồn tại ba cõi khác nhau: trần gian, vĩnh cửu và bóng tối. Ba thế giới này nằm chống lên nhau và ảnh hưởng qua lại. Nhưng cõi trần gian chẳng thế thấy được hai cõi trên. Nhận thấy loài người yếu đuối, dễ bị dẫn dụ vào bóng tối nên các vị thần đã phái thiên thần xuống bảo hộ con người.

Thiên thần sẽ có trách nhiệm bảo vệ cho người đồng hành của mình, cho họ một cuộc sống yên bình, hạnh phúc cho đến khi lìa đời. Tới khi đó thần chết sẽ đến và đem linh hồn của họ đến với kiếp sau.

Thiên thần kiếp trước cũng là người nhưng lại lương thiện và có tấm lòng nhân hậu, trong sáng mà được lựa chọn trở thành người bảo hộ. Họ dường như sẽ không còn kí ức hay cảm xúc giống người và sẽ không bao giờ già đi.

Thần chết cũng giống thế nhưng họ có đầy đủ kí ức và cảm xúc. Trong một bệnh viện nọ, nằm trên giường bệnh là một cụ già đã sắp lìa đời. Ông không có ai bên cạnh chăm sóc, con cái thì luôn bận rộn.

Bỗng một chú mèo lông vàng xuất hiện rồi nhảy lên giường của ông. Chú nhìn ông một lát rồi đặt một chân lên đầu ông như muốn an ủi. Cảm nhận hơi ấm từ chú mèo, ông mỉm cười dịu dàng rồi ra đi.

Nhìn ông đã ra đi thanh thản, chú mèo bỗng biến thành một cậu trai với mái tóc vàng óng tựa ánh mặt trời, mặc một bộ đồ trắng tựa tuyết đầu mùa cùng với đôi cánh sau lưng. Cậu nhìn ông rồi nhẹ nhàng mỉm cười:

- Tạm biệt ông bạn già.

- Cậu quan tâm đến con người quá rồi đấy.

Một giọng nói vang lên, Aether quay qua nhìn thì thấy một người mặc áo vét đang ngồi trên ghế sô pha đối diện. Childe ngồi vắt chéo chân, cố tỏ ra ngầu nhất có thể. Nhưng điều này chỉ khiến Aether mệt mỏi. Thấy Aether chỉ nhăn mặt nhìn mình, Childe cười tươi rồi đi lại gần bên cạnh:

- Nếu cậu đã tạm biệt xong người đồng hành của mình rồi,thì bây giờ mình xin phép được đưa linh hồn của ông ấy đi.

Dứt câu, Childe lấy ra một tấm thẻ nhỏ rồi đưa ra trước người, miệng lẩm bẩm vài chữ rồi đặt lên người ông cụ. Ngay lập tức, linh hồn của ông hiện ra rồi bị hút vào trong tấm thẻ. Nghi thức kết thúc, Childe nhẹ nhàng nhặt tấm thẻ rồi bỏ vào túi.

Cậu quay qua nhìn thì thấy người bên cạnh mình trông có vẻ hơi buồn. Aether đang suy tư thì bị Childe lấy tay bóp mạnh mặt một phát. Đau đớn, cậu kéo mạnh tai Childe:

- Này, cậu làm cái gì vậy hả ?

- Ui...đau, mình chỉ muốn làm cho cậu vui thôi mà.

Nghĩ thấy Childe cũng chỉ là quan tâm đến mình, Aether cũng chẳng muốn giận gì thêm. Vì đã gắn bó khá lâu nên bây giờ nhìn thấy người đồng hành ra đi như thế này khiến Aether có chút không vui. Cảm thấy Aether đã nguôi giận, Childe ôm chặt lấy người đối phương, xoa đầu như kiểu cha với con:

- Vậy là cậu đã hoàn thành nhiệm vụ thứ 49 rồi. Xin chúc mừng nha !!! Mình rất mừng cho cậu luôn đó.

Childe xoa đầu liên tục khiến cho Aether vô cùng bực bội. Cậu không nói gì mà lập tức biến mất khiến Childe như muốn ngã nhào. Trở về thế giới của mình, Aether thở dài ngao ngán, dù đã nói rất nhiều lần nhưng Childe vẫn chứng nào tật nấy khiến cậu vô cùng mệt mỏi.

Aether không biết mình đã làm thiên thần từ khi nào nhưng cậu chỉ biết là cậu cùng với em mình - Lumine đã làm thiên thần hơn mấy trăm năm. Hai người là cặp anh em mà bao nhiêu thiên thần khác ngưỡng mộ vì luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao.

Dường như Aether cũng rất khác với mọi người vì cậu rất dễ đồng cảm với loài người, tuy thiên thần khác cũng có sự đồng cảm nhưng lại không quá sâu sắc hay gắn bó với người đồng hành của họ. Vì điều này mà có nhiều lời đồn xung quanh cậu, ác ý và tốt đều có.

Nhưng Aether không quan tâm vì chỉ cần những người mà cậu thương yêu nhất vẫn tin tưởng cậu. Cậu đi dọc một quảng trường lớn, hai bên là những cây anh đào không bao giờ tàn rơi từng cánh hoa xuống sân theo gió. Đang tận hưởng hương thơm toả ra thì bỗng một dáng người nhỏ bé chạy lại và ôm chầm Aether từ phía sau:

- Anh Aether, anh xong việc rồi à ?

Nghe được giọng nói, Aether mỉm cười dịu dàng rồi quay lại xoa đầu đối phương:

- Ừm, anh đã về rồi đây, Lumine.

- Vậy cùng đi nhận công việc mới với em đi. Em cũng mới xong công việc của mình. - Lumine cười tươi.

Định trả lời thì Aether bị giọng nói khác chen ngang:

- Nè, sao cậu nỡ lòng bỏ mình vậy hả ?

Childe xuất hiện bất ngờ và ôm chầm Aether từ đằng sau khiến cậu suýt ngã. Bực mình với thái độ vô tư của Childe, Aether dùng hết sức rồi lấy tay thục một phát vào bụng khiến đối phương gục xuống đất ôm bụng đau đớn. Childe giả vờ buồn bã nhìn Aether:

- Sa...sao cậu ra tay mạnh quá vậy ?

- Vừa lắm...plè. - Lumine lè lưỡi.

- Cậu dám trêu mình hay sao ?

- Aaa... Aether, cậu ta muốn bắt em kìa.

Childe định chạy lại bắt Lumine nhưng cô đã nhanh chóng nắm tay Aether chạy đi mất. Tuy Childe và Lumine lúc nào cũng trêu đùa, quậy phá quanh Aether nhưng cậu chẳng bao giờ bực bội cả. Vì cậu biết hai người đều rất tốt bụng và họ cũng là hai người bạn, gia đình thân yêu nhất của Aether.

Dù ai có nói gì thì họ luôn ở bên cạnh, bênh vực cho cậu thế nên Aether sẽ làm bất cứ việc gì để có thể bảo vệ cả hai. Đi một lúc, ba người đã đến được toà nhà lớn. Bước vào trong, mọi thứ xung quanh đều toả ra vẻ nguy nga, tráng lệ. Xung quanh đều có nhiều thiên thần khác.

Nhìn thấy Aether, mọi người bắt đầu xì xầm như mọi khi. Vì đã quá quen nên cậu cũng không quan tâm đến họ. Cậu nhanh chóng đi thẳng đến bàn làm việc, nhìn thấy cả ba, quý cô mỉm cười:

- Chào ba người thân quen của tôi. Tôi có thể làm gì đây ?

- Chào Lisa, đây là linh hồn của hôm nay. - Childe nhanh chóng đưa tấm thẻ ra.

- Ừm, tốt lắm. Vậy còn hai bạn kia ?

- Tôi và em gái đã xong nhiệm vụ của mình thế nên đến để nhận việc tiếp theo. - Aether cười tươi.

- Hai người lúc nào cũng là người hoàn thành công việc tốt và tận tâm nhất. Không giống như những người lúc nào cũng đi tám chuyện mà chẳng làm được việc gì.

Lisa vừa nói vừa lườm mấy thiên thần sau lưng khiến bọn họ sợ hãi mà chạy đi mất. Vì đã quen với tính cách nửa lạnh nửa nóng của đối phương nên Aether đã không còn sợ hãi. Sau khi lục tìm một chút trong đống tài liệu, Lisa đưa ra trước mặt hai anh em hồ sơ làm việc tiếp theo.

Nhận tệp hồ sơ, Lumine hí hửng mở ra còn Aether thì không biết là người mà cậu bảo hộ lần này sẽ là một người như thế nào. Mở hồ sơ ra, Aether nhìn thấy hình ảnh của một cậu trai tóc xanh đen - tên là Xiao cùng vài dòng miêu tả ngắn gọn như: lạnh lùng, không có bạn bè.

Đây là lần đầu Aether nhìn thấy một hồ sơ ghi cực kì ngắn gọn như thế này nên khiến cậu có chút bàng hoàng. Nhìn anh mình cứ hoang mang với hồ sơ, Lumine khoác vai Aether rồi nói:

- Anh ơi, sao vậy ? Hồ sơ có gì hay sao ?

- À...không có gì. Chỉ là thông tin có chút ít ỏi nên khiến anh thấy chút kì lạ thôi.

- Vậy à ? Nhưng chắc không có gì đâu vì những hồ sơ đều do tổng lãnh của chúng ta duyệt qua mà. Với lại đây là nhiệm vụ thứ 50 của anh đúng không ?

- Ừm, em cũng thế mà.

- Đúng vậy ! Anh cũng biết là sau khi hoàn thành cột mốc này thì tổng lãnh sẽ cho chúng ta một điều ước đấy. Anh có nghĩ ra được điều ước của mình chưa ?

Nghe câu hỏi của Lumine, Aether cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào. Cậu cũng biết là mỗi thiên thần khi đạt mốc 50 nhiệm vụ thì sẽ được ban cho một điều ước. Họ có thể ước bất cứ điều gì, kể cả việc bỏ làm thiên thần và trở thành người.

Nhưng Aether lại không biết mục đích của cậu là gì. Cậu chỉ làm những việc được giao và ở bên Lumine mà thôi. Nên nghĩ đến điều này khiến cậu luôn đau đầu. Thấy anh trai không trả lời, Lumine cũng chẳng muốn hỏi thêm, cô cười tươi rồi vỗ vai Aether:

- Thôi thì em chúc anh làm nhiệm vụ thứ 50 thành công nha.

- Ừm, em cũng thế. - Aether xoa đầu Lumine.

Và như mọi lúc, sau khi có nhiệm vụ, Aether liền lập tức đi xuống trần gian để tìm người đồng hành của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip