Bất ổn.
Mấy ngày sau đó, Chí Hoành không có đến công ty. Cậu nhóc theo mẹ về quê thăm ông ngoại, ba thì có chuyến công tác đột xuất không thể đi cùng; anh hai Chí Lam phải tăng cường học hè cho kì thi Đại Học sắp đến nên ở lại, tiện thể trông nom nhà cửa. Cuối cùng chỉ còn lại hai mẹ con, ôm không biết bao nhiêu thứ mua dành cho ông.
Chuyến tàu cứ đi hết trạm này lại vượt qua trạm khác, Chí Hoành men theo khung kính xe nhìn ra ngoài, không biết là bản thân đang nghĩ gì, chỉ thấy lòng có chút mất mát, lại có chút trống rỗng... Câu nói của Thiên Tỷ có gì là sai chứ?!
Còn câu hỏi của Khải ca là có ý gì?
/ Lưu Chí Hoành! Em có chắc trong đôi mắt của Thiên Tỷ, chỉ duy nhất...có em không?/
Chí Hoành định nghĩ ngợi thêm một chút thì tàu đã đến nơi. Xa xa phía bên kia, đã nhìn thấy ông ngoại vẫy vẫy tay ra đón, khuôn miệng ông cười rất tươi. Chí Hoành như trẻ nhỏ, quơ quơ cánh tay gầy nhom đáp lại ông.
_ Cha, tiểu thiếu gia nhà chúng ta đã lớn đến thế này rồi sao?! – ông cưng chiều ôm tiểu thiếu gia vào lòng.
_ Đúng đó ba, thằng nhóc này đã cao hơn cả con rồi đấy! – mẹ cũng góp vui theo hai ông cháu.
_ Chỉ tại con quá thấp nên mới thấy Hoành Hoành cao thôi! – ông ngoại lại trêu chọc má mi rồi ^^.
_ Chiều cao này không phải con được thừa hưởng từ ba sao! – má mi cũng thật lợi hại nha~
Chí Hoành nhìn thấy ông bật cười lớn tiếng, tiếng cười sảng khoái và hạnh phúc. Rồi ông phất tay hối mọi người mau lên xe về nhà.
*****
Sau lần cãi nhau giữa chừng ngày hôm ấy, Thiên Tỷ cũng biết cách mình ăn nói khi tức giận là quá đáng vô cùng. Dường như đó không phải là chính mình nữa. Nhưng việc cậu thân thiết với Vương Nguyên thì đâu có gì sai. Tại sao nghe đến đó thì Chí Hoành lại im lặng mà quay đi? Thiên Tỷ cứ suy nghĩ hoài mà vẫn không thể hiểu nổi. Việc đùa giỡn đó là do xuất phát từ cảm giác của bản thân mà, cậu nói thật chứ đâu có nói đùa, sao gương mặt của Hoành Hoành lại buồn đến thế. Định bụng sẽ tìm cậu ấy hỏi thẳng, nhưng mấy ngày rồi lại chẳng thấy tăm hơi; điện thoại thì không liên lạc được, weibo cũng không login, đến nhà tìm thì luôn thấy cái khóa cửa đáng ghét... Rốt cuộc thì cậu ấy đi đâu rồi???
*****
Tình cảm là cái quái gì chứ? Càng lớn, càng cảm thấy thật phức tạp. Lúc nhỏ chỉ cần thấy người kia đặc biệt, người kia đáng yêu, người kia dễ thương, tài giỏi là lòng sẽ rung động đó sao? Chỉ những đặc điểm ấy thôi, đã tự mình định nghĩa là " thích". Sau này lớn hơn một chút, lại phát hiện ra, cung bậc cao hơn cái "thích" ngày còn bé ấy được gọi là "yêu". Rốt cuộc thì tình cảm hiện giờ của chúng ta...nằm trong loại 'cao nhất' hay 'cao không nhất' đây???
Hai đứa nhỏ ở hai nơi khác nhau nhưng lại cùng chung một suy nghĩ khi nhìn vào tấm hình thuở bé! Nói là thuở bé cho xa xôi vậy thôi, chứ cách đây một, hai năm thôi chứ đâu.
*****
_ Hoành Hoành của ông đến tuổi mơ mộng rồi sao mà cứ ôm quyển album hình ngồi thừ ra đấy vậy?! – không biết ông đã ngồi bên cạnh từ lúc nào nữa.
_ Ông ngoại! Kể cho con nghe tình yêu của ông bà đi!!! – Chí Hoành lật từng trang hình của ông bà ngày xưa ra xem.
_ Tình yêu của ông bà hả?! Ừ thì...rất nhốn nháo đi! – ông nhìn chăm chú từng bức hình trong bàn tay nhỏ của đứa cháu.
_ Nhốn nháo??? – Chí Hoành mở to mắt nhìn ông.
_ Ừ! Ông bà là hàng xóm của nhau, cùng nhau làm bạn thân, ngày nào cũng thân thiết, đùa giỡn, có khi đùa dai cực kỳ, phối hợp quậy phá lại càng ăn ý nên đám bạn trong lớp gọi là 'cặp đôi nhốn nháo'. Tháng ngày cứ bên nhau như vậy, đùa vui như vậy mà yêu nhau không hay biết. – ông cười cười nhớ lại ngày xưa.
_ Cứ vui đùa, thân thiết, dần dà sẽ thành yêu sao ông? – tự dưng Chí Hoành lại bất an.
_ Dĩ nhiên không phải! Không phải với bất cứ ai, đùa một chút lâu dần sẽ thành yêu đâu. Có những loại thân thiết khiến chúng ta vui vẻ nhưng nó chỉ dừng lại ở mức bạn thân, tri âm tri kỉ. Có sự thân thiết chỉ dành cho một người duy nhất, người ấy đặc biệt đến nỗi dù không cùng nhau vui chơi, không cùng nhau song hành trên một con đường... nhưng chỉ cần biết được sự tồn tại của người đó vẫn quanh đây, lại khiến trái tim ta an tâm đến nỗi hạnh phúc, một hạnh phúc mang tên bình yên! – ông vuốt nhẹ tấm hình thuở nhỏ của chính mình.
_ Con vẫn không hiểu! – bé con nguầy nguậy lắc đầu.
_ Không sao, lớn hơn một chút là Hoành Hoành của ông sẽ hiểu mà! – ông xoa xoa mái tóc đen mun của bảo bối, mỉm cười , hỏi nhỏ:
_ Tiểu tổ tông, con yêu ai rồi sao?!
Chí Hoành nghe đến đây, nhảy dựng lên, đỏ mặt nói lớn:
_ Làm gì có chứ!
_ Hahahaha, không có thì không có!
Tiếng cười của hai ông cháu như một thứ âm thanh rất thanh thúy, vang lên cả khắp nhà, làm người ta có cảm giác ấm áp của hai tiếng tình thâm.
*****
Trở về thành phố với tâm trạng thoải mái hơn. Chí Hoành vui vẻ mang trái cây đến công ty chia cho mọi người, là chính tay ông ngoại trồng đó nha~. Không biết giờ nghỉ trưa còn ai ở phòng tập không đây? Chí Hoành đẩy cửa bước vào, đập vào mắt chính là hình ảnh của Thiên Tỷ và Vương Nguyên. Không biết họ lại đùa cái gì, chỉ thấy là trán kề trán, mặt gần như dán sát vào nhau mà cười ha hả. Chí Hoành cảm thấy toàn thân mình chấn động, tay cầm giữ cửa trượt ra, cánh cửa đập mạnh vào đầu phát ra tiếng.
Thiên Tỷ và Vương Nguyên kinh ngạc nhìn ra cửa. Bọn họ không hề mất tự nhiên, chỉ có mình cậu thấy bản thân thật mất mặt.
_ Xin lỗi, đã làm phiền rồi! – Chí Hoành vội đẩy cửa đi ra ngoài.
Nói là đi, nhưng thật ra bước chân cậu còn nhanh hơn là chạy. Tâm trạng vui vẻ thoáng chốc đều bay mất. Chí Hoành tự cười bản thân mình, thật là bất cẩn mà.
_ Chí Hoành... Chí Hoành! CHÍ HOÀNH!!!
Phía sau có tiếng Thiên Tỷ gọi, đi tiếp hay đứng lại?... Cuối cùng vẫn là đứng lại. Thiên Tỷ đứng chắn trước mặt Chí Hoành, lo lắng.
_ Lúc nãy...không phải như cậu nghĩ đâu! – Thiên Tỷ không biết dùng lời nào giải thích cả.
_ Ừ!
_ Chí Hoành, đau lắm không? – Thiên Tỷ đưa tay vuốt nhẹ chỗ trên trán vừa bị cửa va phải, khuôn mặt lo lắng đến khó chịu. Nhưng mà, tầm mắt Chí Hoành luôn cúi thấp, điều này hoàn toàn không thể nhìn thấy.
_ Không có sao! – Chỉ Hoành vẫn luôn cúi tầm mắt.
_ Tiểu Hoành, tớ...
_ Lưu Chí Hoành! Mấy ngày trước đi đâu mà bây giờ mới xuất hiện vậy? – từ xa đã nghe giọng Khải ca rồi.
Chí Hoành vội nở nụ cười, giơ giơ giỏ trái cây trên tay:
_ Em về quê thăm ông ngoại. Có mang trái cây lên làm quà cho mọi người!
_ Thương ông ngoại em, nên anh nhận hết! – đồ tham lam.
_ Đến giờ tập rồi, cậu vào đi. Tớ cũng phải qua phòng luyện thanh với Đình Tín, Nhất Lân. Bye bye.
_ Khải ca, em đi trước nha!
Chí Hoành vội đưa giỏ trái cây cho Tuấn Khải, nhìn thẳng vào mắt Thiên Tỷ nói một mạch rồi chạy đi mất.
Bóng dáng của Chí Hoành mất hút phía sau hành lang cũng là lúc dự cảm của Thiên Tỷ bắt đầu bất ổn.
Chặng đường này, liệu có còn cùng nhau???
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip