Chương 44: Âu Dương Liệt

Xin chào, thị trưởng đại nhân | 44

Chương 44: Âu Dương Liệt

Xe chả mấy chốc đã dừng trước một tòa nhà tiểu dương, Tạ Đông theo hai người đằng trước vào tòa nhà ba tầng này, trong phòng khách bày trí đơn giản và trang nhã đã có hai người chờ sẵn, Tạ Đông nhìn hai người kia, kinh ngạc hô lên: "Sao hai người lại ở đây?"

Bạch Vũ và Phương Giản đứng dậy, "Tôi với Phương Giản tới từ hôm qua rồi." Nét mặt Bạch Vũ cũng hết sức nghiêm túc, điều này chẳng hiểu sao lại khiến Tạ Đông bắt đầu khẩn trương. Tiêu Ngôn kéo hắn đến cạnh mình, trừng Bạch Vũ một cái, "Cậu đừng có trưng bản mặt như sắp tận thế tới nơi nữa được không? Coi đi, cậu ấy bị dọa rồi này."

Âu Dương Duệ liếc Tiêu Ngôn một cái, hắn lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, sao hắn lại quên béng rằng Tề Tiểu Ninh bị bắt cóc chính là tận thế với người nào đó chứ.

"Tề Ninh bị nhốt tại một biệt thự ở ngoại ô, giờ tạm thời không gặp nguy hiểm, có cả thảy ba mươi sáu người trong biệt thự, vũ khí cũng rất mạnh, em đã liên lạc với người của chúng ta, nghe bảo Âu Dương Liệt đến biệt thự mười lăm phút trước." Bạch Vũ nhẹ giọng nói, sắc mặt Âu Dương Duệ ngay từ đầu đã chẳng hề tốt, nghe thấy tên Âu Dương Liệt lại càng trở nên âm u, khiến người ta nhìn mà phát hãi.

Anh đột nhiên nhìn sang Phương Giản đang trầm mặc ngồi một bên, hỏi: "Nếu lấy được chứng cứ đủ thuyết phục, hắn ta sẽ thế nào?"

Phương Giản nghe vậy liền nhìn Âu Dương Duệ, trong đôi mắt hoa đào tràn ngập do dự: "Nếu không thu được chứng cứ phạm tội trực tiếp nhất của hắn, thì ngay cả pháp luật cũng bó tay, nhưng nếu Tề Ninh lấy được khẩu cung của hắn thì còn có khả năng."

Âu Dương Duệ nhíu đôi mày đẹp, "Là sao?"

"Em lắp máy nghe trộm trên di động anh tặng Tề Ninh." Tiêu Ngôn giải thích đơn giản mà thẳng thắn.

Vẻ mặt Âu Dương Duệ càng xấu hơn, Bạch Vũ thấy tình thế có chút mất kiểm soát, lập tức lên tiếng: "Mục đích chủ yếu của việc cố ý để đối phương bắt cóc Tề Ninh chính là đây, Âu Dương Liệt này quá mức âm trầm, nếu không đập nồi dìm thuyền, chúng ta khó mà chuyển bại thành thắng."

"Tôi không hi vọng thắng lợi thành lập trên thương tổn của Tề Ninh, nếu là thế, tôi thà rằng thất bại thảm hại." Âu Dương Duệ lặng thinh chốc lát rồi chợt mở miệng, giọng nói hàm chứa sự bất đắc dĩ và khổ sở khó giấu. Tạ Đông nhìn vẻ mặt đau lòng của Âu Dương Duệ, thầm mừng rỡ thay Tề Ninh, nhưng trước mắt có việc cấp bách nên không thể quan tâm nhiều, "Giờ chúng ta phải làm sao?"

"Đợi." Bạch Vũ mím môi, đoạn thốt ra một chữ.

Lúc này Phương Giản chuyển thiết bị truyền tin đến, sau khi kết nối nguồn điện và điều chỉnh kênh, âm thanh mới rồi còn hỗn tạp thoáng chốc trở nên rõ ràng.

"Anh là ai?" Bối cảnh vô cùng im lặng, giọng điệu của thiếu niên rất bình tĩnh, không mảy may bối rối.

Nghe thấy âm thanh, ai nấy đều trở nên kích động, Âu Dương Duệ siết hai tay thành nắm đấm, mắt nhìn chằm chằm cái máy truyền ra giọng Tề Ninh.

"Hừ, chẳng lẽ Âu Dương Duệ chưa từng nhắc tên tao với mày à?" Gã đàn ông đứng tại cửa sở hữu gương mặt anh tuấn, lông mày xếch, mũi thẳng và đôi môi đeo nụ cười lạnh, tất cả khiến Tề Ninh vô thức nhớ tới một người — Âu Dương Duệ.

"Anh là anh trai của Âu Dương Duệ?" Trong lòng Tề Ninh không chắc chắn lắm, cậu híp mắt nhìn đối phương.

Nghe thế, gã nọ mới bước đến, sau lưng có hai tên áo đen đi theo, coi bộ là mấy thằng lâu la.

Tề Ninh nhìn gã đàn ông đang đi thẳng tới đây, tâm tư không ngừng biến chuyển, hồi trước Âu Dương Duệ từng đề cập đến gia đình anh, chỉ kể ba mình không chỉ có một bà vợ, vậy kẻ trước mắt nhất định không phải anh em cùng cha cùng mẹ với anh. Tối qua sau khi Âu Dương Duệ rời đi không lâu, gã này liền bắt cậu đến đây, ý đồ đã quá rõ ràng, chắc mẩm gã có cừu oán với Âu Dương Duệ. Hễ nhắc tới mấy nhà quyền thế thì không gì nằm ngoài tranh chấp lợi ích, tuy Âu Dương Duệ bỏ thương theo chính, song gã này lựa chọn dồn ép chặt chẽ, vậy gã khẳng định là uy hiếp cực lớn với Âu Dương Duệ.

Khi gã nọ tới gần trước mặt, Tề Ninh cũng vừa lúc nhìn về phía gã, "Anh là anh thứ mấy của Âu Dương Duệ?"

Âu Dương Liệt nghe vậy thì cười, "Nhà Âu Dương có tao với Âu Dương Duệ đã ầm ĩ lật trời rồi, thêm vài đứa nữa ông già còn chẳng tức chết à?"

Tề Ninh không để ý nụ cười gian xảo của gã, trên mặt cậu không có bao nhiêu cảm xúc, lặng im một chốc lại tiếp tục hỏi: "Vậy Tiêu Ngôn thì sao?" Tạ Đông từng nói Tiêu Ngôn là em trai cùng cha khác mẹ với Âu Dương Duệ.

"Nó là cái thá gì? Giỏi lắm là thằng con hoang thôi!" Sắc mặt Âu Dương Liệt vô cùng khó coi, phảng phất hai chữ Tiêu Ngôn giống như ôn dịch tránh còn sợ không kịp.

Tề Ninh ngẩn ra, lập tức cười khẽ thành tiếng: "Dù là con hoang cũng chảy dòng máu của ba anh, nếu anh nói thế, vậy anh với anh ta có gì khác nhau?" Âu Dương Liệt nháy mắt cứng đờ, hung hăng nhìn cậu chằm chằm, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập dữ tợn, "Đừng đánh đồng thằng con hoang ấy với tao, nhà Âu Dương ngoại trừ Âu Dương Liệt tao thì không có người thừa kế thứ hai!"

"Tôi hiểu rồi."

"Mày hiểu cái gì?" Âu Dương Liệt nhíu mày.

Tề Ninh ngẩng đầu nhìn mặt gã, cười nói: "Hóa ra lệnh đường là hoa tàn ít bướm, lệnh tôn không chịu nổi cô quạnh nên ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, thành thử nhà Âu Dương mới có thêm vài người mà anh gọi là người thừa kế phi chính thống, đúng không? Nghiêm túc mà nói, kỳ thực vấn đề cũng nằm ở chính mẹ anh thôi, ai bảo bà ta già cả rồi, không còn sức hấp dẫn với ba anh chứ? Đàn ông ấy mà, rặt một lũ có mới nới cũ, anh cũng là đàn ông nên chắc phải hiểu tình cảnh của ba mình hơn chứ nhỉ?"

"Mày!" Âu Dương Liệt điên tiết, giáng một cái tát qua, khuôn mặt thanh tú trắng trẻo của thiếu niên lập tức có thêm năm dấu ngón tay, hai tay Tề Ninh bị trói nên cả cơ hội né tránh cũng không có, cứ thế lãnh trọn cái tát, chỉ cảm thấy trên mặt đau rát. Âu Dương Liệt dồn hết sức vào cái tát, dẫn đến miệng Tề Ninh cũng thoảng mùi máu tươi, cậu liếm liếm máu bên khóe miệng, cười nói tiếp: "Bị tôi nói trúng nên thẹn quá thành giận à? Người anh thực sự nên đối phó là ba anh chứ không phải Âu Dương Duệ, chỉ cần ba anh mở miệng chấp nhận, anh sẽ thành người thừa kế duy nhất ngay lập tức, cần gì phải tối ngày lo lắng đề phòng? Hay là, trong lòng ba anh đã chọn được người thích hợp? Nhưng người kia không phải anh mà là Âu Dương Duệ?"

Âu Dương Liệt bị đâm trúng tâm sự, nỗi phẫn nộ càng thêm sôi trào, chỉ muốn bắn chết thằng nhóc nhanh mồm nhanh miệng này ngay và luôn, nhưng gã tỉnh táo lại rất nhanh, vẻ mặt tức giận được ý cười thay thế, tiến thêm vài bước đến gần giường, một tay nhấc chiếc cằm thon của thiếu niên lên, cười đến là đắc ý: "Mày nói đúng, người thừa kế lý tưởng trong lòng ba tao là Âu Dương Duệ chứ không phải tao, nhưng muốn Âu Dương Duệ từ bỏ quyền kế thừa lại dễ như bỡn."

Tề Ninh thầm giật thót, song nét mặt vẫn điềm nhiên như không, nghe Âu Dương Liệt nói tiếp rằng: "Không phải nó cưng mày nhất sao? Nếu tao đem mày ra trao đổi, mày nghĩ, nó có đồng ý không?"

"Đồ ngốc mới đồng ý." Tề Ninh lạnh lùng nhìn gã, môi mím thật chặt.

Âu Dương Liệt rút tay về, thong thả bước đến gần cửa sổ, bên ngoài là cả vườn hoa cỏ sang quý, tuy đang là mùa đông nhưng vẫn khoe sắc lộng lẫy, nắng ngày đông lười biếng rọi vào, tất thảy hợp thành một phong cảnh tuyệt mỹ. Gã nhìn chốc lát rồi đột nhiên quay đầu lại, nói với Tề Ninh: "Trên đời làm gì còn ai ngu hơn nó chứ." Trong lúc nói chuyện, khóe miệng gã nhếch lên thành độ cong khá đẹp, Tề Ninh chỉ cảm thấy nỗi bất an ngày càng mãnh liệt đang chiếm cứ trái tim.

"Mày nghĩ trên đời còn ai ngu hơn nó không?" Chợt, gã lại đi tới và cúi đầu nhìn Tề Ninh.

Tề Ninh đón nhận ánh mắt lạnh lùng của gã, bỗng nhiên nở nụ cười, "Có."

"Ồ? Nói nghe xem nào."

"Anh."

Âu Dương Liệt nhướng mày, song chưa nổi giận, "Ngu ở đâu?"

"Anh ngốc đến quá đáng, thiệt đó, nếu Âu Dương Duệ đã chọn theo chính, chứng tỏ anh ấy căn bản không muốn bất cứ thứ gì trong nhà, huống chi là quyền thừa kế. Nếu anh ấy đã không có lòng tranh giành với anh, vậy chẳng phải lâu nay anh vẫn luôn đối đầu với kẻ địch vô hình sao? Hết thảy những gì anh làm hôm nay chỉ e trăm hại mà không một lợi." Tề Ninh bình tĩnh lên tiếng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ sát đất to rộng, vẽ ra từng vầng từng vầng sáng trên sàn gỗ, rực rỡ tột độ.

"Dù nó theo chính, song với tao, nội việc nó còn sống thôi đã là uy hiếp rồi." Âu Dương Liệt nghiến răng nghiến lợi đáp, khuôn mặt tuấn tú lại trở nên âm trầm. Tề Ninh thu tầm mắt về, cười nhạt, "Âu Dương Liệt, nếu một người không học được bao dung và tha thứ, vậy dù sở hữu bao nhiêu tài phú cũng bất quá là cái xác không hồn, giờ tôi rốt cuộc có chút ủng hộ ba anh rồi, có lẽ ông ta đã sớm biết nếu cho anh kế thừa thì sẽ tạo thành quang cảnh gì, thành ra mới quyết định chọn Âu Dương Duệ."

Âu Dương Liệt bỗng cười phá lên, tiếng cười vang vọng trong không gian im ắng nghe hơi khủng bố, Tề Ninh vẫn ngồi trên giường, điềm tĩnh nhìn gã. Một lát sau, Âu Dương Liệt cuối cùng cũng ngừng lại điệu cười khủng bố, nhìn cậu chằm chằm lần nữa, "Hừ, biết thì thế nào? Chỉ cần không tìm được chứng cứ, ông ta đừng hòng đá tao khỏi ban giám đốc!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip