Chương 58: Em cũng biết mình là hồ ly nhỏ sao
Bạch Dịch không chạy lên trên theo hướng phòng tập mà lại chạy xuống phía dưới, Phùng Kiến Vũ đứng ở trên lầu nhìn xuống một lúc không thấy Bạch Dịch quay lại mới vội vã chạy xuống chỗ Trác Trí Văn:
"Này Trí Văn, tỉnh dậy đi... Trí Văn..."
Trác Trí Văn đã hôn mê bất tỉnh không biết cái gì cả, Phùng Kiến Vũ lật người Trác Trí Văn lên phát hiện ra trên trán của cậu ta có chảy máu, chân tay cũng đều trầy xước hết cả, Phùng Kiến Vũ hốt hoảng luống cuống không biết phải làm thế nào chỉ còn biết cách đỡ Trác Trí Văn ngồi dậy, bởi vì Trác Trí Văn khá là cao lớn cho nên Phùng Kiến Vũ cũng chỉ biết đỡ cậu ta dậy ngồi dậy tựa vào bức tường sau đó nhanh chóng chạy lên chỗ phòng tập nhờ mọi người giúp đỡ.
"Không hay rồi, Trắc Trí Văn cậu ta bị ngã ở cầu thang" Áo thun trắng của Phùng Kiến Vũ bị dính lại một chút máu ở phía trước, cộng thêm với bộ dạng hốt hoảng kia của cậu khiến cho mọi người trong phòng tập lập tức đứng dậy chạy ra hỏi.
"Cậu ta hiện tại đang ở đâu?" Bùi Khâm hỏi
Phùng Kiến Vũ xoay người vừa chạy vừa nói:
"Ở phía dưới, nhanh đi theo tôi"
Phùng Kiến Vũ cùng 4 người đỡ Trác Trí Văn vào trong thang máy để đưa tới bệnh viện, lúc đợi thang máy đi xuống tầng 1 có một người trong nhóm nghệ sĩ thực tập lo lắng hỏi Phùng Kiến Vũ:
"Cậu ta sao lại như thế này?"
Phùng Kiến Vũ hả một tiếng, nếu bây giờ nói ra chuyện Bạch Dịch đẩy Trác Trí Văn xuống dưới tuy rằng đối với cậu không có bất lợi gì nhưng mà dù sao chuyện này cũng là chuyện của hai người bọn họ, một người ngoài như cậu tốt nhất vẫn là nên để cho hai người họ tự giải quyết thì hơn:
"Tôi cũng không biết, lúc đi đến thì đã thấy cậu ta nằm ở dưới sàn rồi"
Thang máy cuối cùng cũng xuống tới tầng 1, mọi người lại nhanh chóng đưa Trác Trí Văn ra bên ngoài, Phùng Kiến Vũ cũng chạy theo sau muốn đi đến bệnh viện xem thử, dù sao thì cậu và Trác Trí Văn cũng là bạn cùng phòng. Khi mọi người nhanh chân chạy ở phía trước, bàn tay của Phùng Kiến Vũ liền bị một lực đạo mạnh mẽ kéo ngược lại phía sau, tiếp đến liền truyền tới giọng nói nam tính có phần quen thuộc, hơn nữa hình như còn rất lo lắng:
"Làm sao đây?"
Vương Thanh mới đi gặp đối tác về, lúc đứng ở trước thang máy định bước vào liền nghe thấy tiếng nhốn nháo truyền ra của thang máy kế bên, hắn theo phản xạ nhìn tới thì phát hiện ra hồ ly nhỏ nhà mình cũng ở trong đám người đó, ngoài người bị bất tỉnh đang được cõng đi kia thì hồ ly nhỏ nhà hắn chính là người chật vật nhất, đặc biệt áo thun trắng phía trước còn dính máu nhìn vô cùng nghiêm trọng, Vương Thanh trong phút giây đó trái tim quặn thắt lại, ngoài lo lắng không hiểu sao còn có một chút tức giận.
Phùng Kiến Vũ còn chưa kịp mở miệng nói cái gì cả liền đã ngay lập tức bị kéo vào bên trong thang máy dành cho tổng giám đốc rồi. Cả một quá trình đó có một người trong số nhóm người đưa Trác Trí Văn đi đến bệnh viện nhìn thấy, tuy rằng cậu ta không nhìn thấy người kéo Phùng Kiến Vũ vào trong thang máy là ai nhưng mà cậu ta vẫn có thể nhìn ra được đó là thang máy chỉ dành cho Vương tổng. Nếu như Phùng Kiến Vũ mới thật sự là người của Vương tổng, như vậy Bạch Dịch kia há chẳng phải hàng giả sao.
Ở trong thang máy lúc này, Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh vén áo lên cao xoay trước xoay sau đến chóng mặt:
"Em rốt cuộc có làm sao hay không?"
Phùng Kiến Vũ giải thích:
"Không sao, là vừa mới rồi có người ngã cầu thang, vết máu kia là do cậu ta lưu lại"
Vương Thanh nghe vậy mới bình ổn lại một chút, ánh mắt nghiêm lại nhìn chằm chằm cả người Phùng Kiến Vũ một lượt từ đầu đến cuối:
"Có thật là không bị thương ở chỗ nào hay không?"
Phùng Kiến Vũ thất thần một chút, Vương Thanh biểu hiện thế này thật là vượt quá mức tưởng tượng của cậu, bình thường Vương Thanh nếu như không xấu xa trêu chọc thì luôn lãnh đạm làm việc gì cũng trầm ổn chậm rãi, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy hắn mất kiểm soát như vậy, có điều trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ một chút, Phùng Kiến Vũ lắc đầu quả quyết nói:
"Không sao cả!"
Vương Thanh tính ôm Phùng Kiến Vũ vào trong lòng liền bị đối phương nhanh chóng cản lại:
"Đừng có ôm, áo có máu đó"
Vương Thanh thở nhẹ một hơi nhẹ giọng nói thế này:
"Vừa rồi anh thật sự rất lo lắng cho em"
Phùng Kiến Vũ một bộ dạng cố gắng nhịn cười, nhưng mà kết quả vẫn phải là quay sang một bên cười đến hạnh phúc. Vương Thanh khoác lấy vai Phùng Kiến Vũ cúi đầu nói vào tai cậu:
"Vui vẻ như vậy sao?"
Phùng Kiến Vũ tiếp theo đó liền bị người ta mang lên phòng làm việc, ép buộc mang quần áo cởi hết ra rồi ném vào trong bồn tắm, lại bị Vương Thanh thi hành trừng phạt sờ soạng khắp người, không chỉ như vậy hắn còn lợi dụng lúc cậu không để ý cho ngón tay vào trong động nhỏ của cậu, hại cậu lại phải phập phồng một hồi. Tắm xong rồi cả người thơm vô cùng, mặc áo choàng tắm màu trắng giống như cục bông nhỏ ngồi ở trong lòng của Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ không muốn ngồi cũng không thể nào có cách đứng dậy cho nên liền ngoan ngoãn ngồi ở đó không dám cử động loạn:
"Buổi tối sẽ vào bệnh viện thăm bạn, cho nên tối hôm nay sẽ không cùng anh đi ăn"
Vương Thanh không cần phải suy nghĩ quá nhiều đáp luôn thế này:
"Thăm bạn xong thì cùng anh đi ăn"'
Phùng Kiến Vũ cảm thấy buổi tối ngày hôm nay nhất định sẽ có cái gì đó đáng để xem cho nên cậu mới muốn tới bệnh viện nhìn thử, bình thường Phùng Kiến Vũ không có nhiều chuyện như vậy nhưng chẳng qua chuyện này liên quan đến Bạch Dịch, mà Bạch Dịch đối với Vương Thanh lại có ý đồ cho nên chuyện cũng như là có liên quan đến cậu rồi. Phùng Kiến Vũ có tính chiếm hữu rất cao, dĩ nhiên chuyện này nói xấu không xấu nhưng nói tốt cũng tuyệt đối không tốt, thế cho nên mới có chuyện một thời gian sau đó Vương Thanh mỗi khi ở bên cạnh Phùng Kiến Vũ cùng người khác nói chuyện điện thoại liền phải mở loa ngoài cho người ta cùng nghe, tuy rằng khi ấy Phùng Kiến Vũ không có mở miệng ép buộc Vương Thanh làm như vậy, nhưng cái hành động đối với hắn so với mở miệng ép buộc càng khủng bố hơn, dĩ nhiên chuyện này vẫn là để nói sau đi.
"Vậy lát nữa chúng ta cùng đi ăn, như vậy là được chứ gì?" Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh làm ra một bộ dạng bất đắc dĩ.
Vương Thanh buồn cười đưa tay luồn vào trong áo choàng tắm kia của Phùng Kiến Vũ bóp nhẹ một bên ngực cậu khẽ nói:
"Như thế nào, có phải bây giờ cảm thấy rất đáng kiêu ngạo rồi hay không?"
Phùng Kiến Vũ tỏ vẻ không liên quan đến mình:
"Là tự anh nói, em không nói!"
Vương Thanh kéo áo choàng tắm trên người của Phùng Kiến Vũ xuống một chút, khiến cho hai bên vai cậu dễ dàng lộ ra, một bên ngực còn như ẩn như hiện sau lớp áo bông kia. Vương Thanh cúi đầu xuống hôn lấy cần cổ của Phùng Kiến Vũ, không rõ là hương sữa tắm hắn mua riêng cho Phùng Kiến Vũ hay là bản thân của hồ ly nhỏ này luôn luôn ngọt ngào mà khiến cho hắn cứ mỗi lần dính vào rồi liền không muốn buông ra:
"Có phải ai quá cưng chiều em rồi hay không?"
Phùng Kiến Vũ bị nhột hơi hơi né tránh một chút, tay nhỏ luồn vào trong mái tóc đen ngắn của Vương Thanh làm cho nơi đó có một chút bị rối tung lên:
"Vương Thanh... làm việc đi"
Vương Thanh hôn vào môi của Phùng Kiến Vũ, mang đầu lưỡi luồn vào bên trong khoang miệng của cậu, động tác vô cùng thần thục quen thuộc, giống như là khắp cả thân thể này từng mọi ngõ ngách không có chỗ nào là hắn không am hiểu cả. Vương Thanh biết trên người Phùng Kiến Vũ có bao nhiêu điểm mẫn cảm, biết việc mình mỗi khi chạm vào nơi đó liền sẽ khiến cho sức lực của cậu bị hút cạn, chỉ có thể cứ như vậy mềm nhũn nằm ngoan ngoãn ở trong lồng ngực của hắn, khi hai người còn đang quyến luyến dây dưa thì phía bên người cửa liền truyền đến tiếng gõ theo sau đó là giọng nói của thư ký Tiểu Khiết:
"Vương tổng, đồ của ngài cần đã mang tới"
Vương Thanh vẫn muốn tiếp tục hôn môi Phùng Kiến Vũ nhưng kết quả là bị Phùng Kiến Vũ kiên quyết đẩy ra, Phùng Kiến Vũ luôn cảm thấy vị thư ký Tiểu Khiết này làm việc rất chuyên nghiệp, cho dù mỗi lần cậu lên phòng của Vương Thanh cô ấy luôn dùng ánh mắt tò mò một chút, trong đầu cậu hẳn đã biết được là cô ấy nghĩ cái gì, nhưng mà thư ký Tiểu Khiết từ đầu đến cuối vẫn không mở miệng hé một câu nào cả. Vương Thanh đứng dậy đi ra bên ngoài lấy đồ, hắn nhờ Tiểu Khiết đặt cho hàng cho hắn một bộ chiếc áo của nam, bởi vì chiếc áo kia của Phùng Kiến Vũ đã dính máu không thể mặc đi ra ngoài được, có điều khi nói Tiểu Khiết đặt đồ hắn lại quên mất không nói số đo của Phùng Kiến Vũ thế cho nên khi cô ấy đặt đồ lại chiếu theo số đo của hắn mà chọn. Phùng Kiến Vũ cầm lấy chiếc áo sơ minh trắng kia đưa lên nhìn, nhìn trái phải một lúc rồi mang ướm ở trên người, áo sơ mi thật là dài, chiều dài của nó cũng gần che kín được mông của cậu:
"Vương Thanh, áo này quá lớn rồi"
Vương Thanh nhìn người trước mặt đang nhìn áo sơ mi nghiêm túc đánh giá thì buồn cười:
"Nếu không thì em cứ mặc như vậy là được rồi"
Phùng Kiến Vũ liếc mắt nhìn Vương Thanh rồi cầm áo sơ mi kia vào trong phòng tắm, lúc Phùng Kiến Vũ đi ngang qua chỗ của Vương Thanh liền bị hắn kéo lại giữ chặt:
"Anh giúp em mặc"
Phùng Kiến Vũ cũng chẳng buồn từ chối nữa, dù sao thì cậu có từ chối cũng còn có ích gì nữa hay sao, Vương Thanh mang dây áo choàng tắm thắt hờ hững bên eo của Phùng Kiến Vũ cởi ra, rất nhanh phần da thịt màu lúa mạch trơn bóng liền hiện ra ở trước mặt hắn. Vương Thanh quen không ít cô gái, da trắng sứ có, da nâu khỏe khoắn đều có, nhưng mà hồ ly nhỏ phía trước này giống như là có tà thuật vậy khiến cho hắn mỗi lần nhìn tới thân thể cậu liền trầm mê điên loạn muốn đưa tay chạm tới sờ soạng thật nhiều. Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh cứ nhìn chằm chằm mình như vậy thì mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, Vương Thanh cởi áo choàng tắm của Phùng Kiến Vũ xuống rồi cầm lấy áo sơ mi lớn kia mặc vào người cho cậu, Vương Thanh đứng ở phía sau lưng Phùng Kiến Vũ giúp cậu xỏ tay vào, khi hai tay được xỏ vào trong ống tay áo rồi Vương Thanh liền ở phía sau đó ôm lấy eo của Phùng Kiến Vũ, cằm đặt ở bên vai trái của người ta mang hơi thở trầm thấp nóng rực truyền tới tai đối phương:
"Dáng người thật đẹp"
Nói rồi Vương Thanh liền đưa tay sờ xuống mông của Phùng Kiến Vũ, lực ở tay bóp lấy mông cậu một chút giống như là một đầu bếp chuyên nghiệp nhào nặn bột bánh vậy:
"Đều đẹp..."
Phùng Kiến Vũ hiện tại đột nhiên có một suy nghĩ, đó chính là nghĩ mình sau này không nên đến văn phòng của Vương Thanh quá nhiều, mỗi lần cậu đến văn phòng của hắn hắn đều không tập trung làm việc, công việc đều không động vào một chút nào cả mà chỉ cùng cậu chơi đùa. Nghĩ tới chuyện Tô Đắc Kỷ lật đổ cả triều Thương, Trụ vương hoang dâm vô đạo trầm mê trong sắc dục cái này có phải hay không cũng gần giống như là hoàn cảnh của Vương Thanh hiện giờ, nếu như Vương Thanh không tập trung xử lý công việc nhất định sẽ khiến cho Vương thị bị tổn thất nặng nề, nguyên nhân này không phải là vì cậu mà ra hay sao. Phùng Kiến Vũ còn đang suy nghĩ mông lung liền bị hôn nhẹ vào má một cái, tiếp theo sau đó liền nghe thấy tiếng nói dịu dàng trầm thấp ở bên tai cậu vang lên:
"Đang suy nghĩ cái gì?"
Phùng Kiến Vũ hả một tiếng, cuối cùng liền trả lời thế này:
"Gần đây có xem lại bộ phim Tô Đắc Kỷ"
Vương Thanh một tay sờ mông của Phùng Kiến Vũ, một tay nghịch hạt đậu nhỏ của cậu:
"Hửm?"
Phùng Kiến Vũ thở dài bộ dáng hiện tại này có giống với Vương tổng giám đốc lớn hay sao, Phùng Kiến Vũ nắm lấy cổ tay phía trước của Vương Thanh một chút:
"Cảm thấy anh so với Trụ vương rất giống nhau"
Vương Thanh hơi ngừng lại, ánh mắt đột nhiên chuyển lạnh, bàn tay ở phía sau mông của Phùng Kiến Vũ cũng dùng sức dày vò hơn một chút:
"Là người nào đóng Trụ vương?"
Phùng Kiến Vũ bị đau liền nhíu mày, tay nhỏ nhanh chóng đưa tới nắm lấy tay đang bóp mông mình kia:
"Vương Thanh, chính là muốn nói anh dạo gần đây không quan tâm đến công việc đó"
Không gian tiếp theo liền rơi vào trầm mặc, sau đó liền phát ra một tiếng cười lớn ha ha của Vương Thanh:
"Em cũng biết mình là hồ ly nhỏ sao?"
Phùng Kiến Vũ không muốn làm trễ nải công việc của Vương Thanh, tổng giám đốc đứng đầu công ty có rất nhiều công việc cần phải giải quyết, hắn cũng không phải là có năng lực hô mưa gọi gió chớp mắt một cái liền có thể giải quyết hết tất cả, cũng không thể mang cho người khác xử lý giúp được, có những công việc bí mật của công ty chỉ có một mình tổng giám đốc lớn biết được mà thôi:
"Vương Thanh, anh đừng lúc nào ưm..."
Vẫn là chưa nói hết câu miệng nhỏ đã bị chặn lại rồi, Phùng Kiến Vũ bị xoay người lại đối diện với Vương Thanh, đầu lưỡi của cậu như cũ bị Vương Thanh mút mạnh lấy đến muốn hỏng, môi mỏng bị dày vò điên cuồng, nước miếng trong suốt theo khóe miệng tràn ra chầm chậm chảy xuống dưới cằm, men theo cần cổ di chuyển tới yết hầu gợi cảm tinh tế kia. Phùng Kiến Vũ mỗi lần bị hôn đều rơi vào trạng thái trống rỗng, đau đớn cũng không hề hấn gì cả chỉ cảm thấy khoái cảm càng tăng lên cao. Phùng Kiến Vũ đột nhiên giật mình khi bị một vật xâm nhập vào điểm nhạy cảm, tay nhỏ vốn định đưa ra phía sau cản lại thì đã bị Vương Thanh mạnh mẽ chế trụ rồi. Rất khó thích ứng cho dù đã là lần thứ hai rồi vẫn không thể nào thôi đau đớn, Vương Thanh rời khỏi môi Phùng Kiến Vũ cúi đầu hôn lên mái tóc mềm mại của cậu, Phùng Kiến Vũ thở dốc một phần vì thiếu dưỡng khí sau nụ hôn kia, một phần vì đau đớn ở phía dưới dồn dập truyền tới:
"Vương Thanh... em đau"
Vương Thanh vỗ vỗ mông nhỏ của Phùng Kiến Vũ dịu giọng dụ dỗ:
"Hồ ly nhỏ, mỗi ngày anh sẽ giúp em mở rộng một chút, làm quen rồi sẽ không đau nữa"
Một chân của Phùng Kiến Vũ bị Vương Thanh nhấc lên cao, một chân run run chống đỡ thân mình, Vương Thanh mang đầu ngón tay tiến nhập hoàn toàn vào nơi đó, Phùng Kiến Vũ hít một ngụm khí lạnh khe khẽ rên rỉ:
"Đau..."
Vương Thanh dỗ dành:
"Thả lỏng"
Phùng Kiến Vũ hừ hừ một tiếng, động nhỏ phía dưới không những không thả lỏng được mà càng ngày càng muốn co lại hút thật chặt lấy ngón tay của hắn. Nơi đó của Phùng Kiến Vũ vừa nóng vừa chật khít, bởi vì không có gel hỗ trợ cho nên chỉ một ngón tay của Vương Thanh thôi đã là quá sức với Phùng Kiến Vũ rồi, Phùng Kiến Vũ cả người toát mồ hôi hột, từ vầng trán cho đến lưng áo cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, ánh mắt mơ màng khép hờ, hai tay bám lên vai của Vương Thanh khiến cho áo sơ mi của hắn cũng nhăn nhúm:
"Vương Thanh... đỡ em... đứng không nổi nữa... hừ..."
Vương Thanh thở nhẹ một hơi rồi rút tay ra khỏi động nhỏ bức người kia, hắn nhanh chóng đỡ lấy mông của Phùng Kiến Vũ bế cậu tiến tới ghế sô pha dài đặt nằm xuống ở trên đó:
"Sức khỏe yếu như vậy, sau này làm sao chịu nổi đây?"
Từ khi Vương Thanh mang ngón tay kia rút ra bên ngoài, mông nhỏ của Phùng Kiến Vũ liền bị đau, khi nằm xuống ghế sô pha êm ái kia cả người không tự chủ khẽ co lại một chút, gương mặt có điểm đáng thương hai mắt long lanh mở lớn nhìn Vương Thanh chớp nhẹ:
"Không thể chịu nổi đâu..."
Vương Thanh buồn cười, hồ ly nhỏ này đích thị là đang giả bộ rồi có điều hắn cũng không có ý định vạch trần người ta:
"Không cần lo lắng, anh từ từ giúp em, mỗi ngày đều luyện tập một chút, không tin không có sức khỏe tốt"
Phùng Kiến Vũ lại giả bộ đáng thương, muốn lấy dáng vẻ đáng thương này để bức ép Vương Thanh từ bỏ ý định ăn mình:
"Vương Thanh... thật là đau lắm"
Vương Thanh vỗ vỗ bắp đùi nuột nà của Phùng Kiến Vũ nở nụ cười xấu xa, ánh mắt mang theo tiếu ý như muốn nói rằng hắn sớm đã biết cậu giả bộ rồi:
"Được rồi, thật đau lòng, anh sau này sẽ thật dịu dàng với em".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip