[ CHƯƠNG 3 ]
Phùng Kiến Vũ trong phút chốc cứng đờ cả người, không lẽ trùng hợp đến vậy. Vương Thanh cũng đưa mắt nhìn sang, thoáng ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhanh chóng khôi phục tinh thần, qua loa giới thiệu vài câu chào hỏi mọi người liền cùng nhau ăn uống vui vẻ. Vì lần vô tình gặp lại không mong muốn này đã khiến Phùng Kiến Vũ thấp thỏm lo âu không rõ ngày sau sẽ đối mặt với nhau như thế nào, vừa quên được, vừa vứt bỏ được những ngày tháng bùn tẻ đơn điệu không màu sắc kia để mà bắt đầu một cuộc sống mới tươi vui hơn thì Vương Thanh lại một lần nữa như đạp đổ, nhẹ nhàng bước vào cuộc đời Phùng Kiến Vũ. Nhưng lần này Phùng Kiến Vũ không biết suy nghĩ làm sao, kiên quyết buông tay, xem như cho mình một cơ hội kiếm tìm hạnh phúc thật sự.
Ngãi Lâm đang ăn uống say sưa, người có chút hơi men quay sang dựa cả vào người Phùng Kiến Vũ, đôi tay thon thả nhỏ nhắn không yên vị mà luồn vào trước ngực áo Phùng Kiến Vũ làm loạn
- Ngãi Lâm, cô đừng nháo!
- Anh là giận tôi không quan tâm anh sao? Tôi nói anh nghe, tôi hôm nay mới phát hiện, kỳ thực tôi không thích hắn ta, chính là Vương Thanh đó, tôi thực không thích
- Cô nói tôi làm gì, chẳng phải lúc nãy còn rất hăng hái sao?
- Đúng đúng, nhưng bây giờ khác, tôi cư nhiên cảm thấy mình rất thích anh, Lâm Ngãi Lâm tôi rất thích anh... - nói rồi ngã ra đùi Phùng Kiến Vũ ngủ mất.
Phùng Kiến Vũ buồn cười nhìn Ngãi Lâm, không biết uống rượu còn bày trò ra vẻ giờ say mèm lại thêm nói năng lảm nhảm không ngừng. Đang loay hoay không biết làm sao, Cao Thiên Thành bên cạnh còn lên tiếng châm chọc
- Tôi thấy cô nàng Ngãi Lâm này có vẻ rất thích cậu nha, suốt ngày cứ bám dính như sam. Haha....
- Anh đừng giễu tôi, mau phụ tôi đưa cô ấy về văn phòng trước đi!
- Được rồi được rồi, không giễu thì không giễu, để đấy tôi đưa Ngãi Lâm về, cậu cứ thong thả ở đây ăn uống đi
Vừa nói xong, Cao Thiên Thành liền qua đỡ Ngãi Lâm dậy, chưa được nửa người liền bị cô nàng đẩy mạnh ra, quơ tay nói
- Anh thật là... không cần đâu, tôi muốn ở đây với anh ấy – nói xong lại tiếp tục gác đầu lên đùi Phùng Kiến Vũ ngủ tiếp
Bữa tiệc kéo dài liền một mạch đến xế chiều, Ngãi Lâm cũng lả người nên không phản kháng nữa để mặc Cao Thiên Thành đưa về. Phùng Kiến Vũ nhân lúc rãnh rỗi cùng mọi người ở lại phụ giúp dọn dẹp. Vương Thanh cũng ở đấy chưa về, nhưng không làm gì, chỉ đứng lặng một góc hút thuốc nhìn xa xăm đâu đó, lát sau quay vào nắm lấy cổ tay Phùng Kiến Vũ lôi ra ngoài mặc cậu giãy giụa, phản kháng kịch liệt vẫn không buông, ngược lại lực nắm ngày càng mạnh hơn, đến khi buông ra, tay Phùng Kiến Vũ cơ bản đỏ ửng hết lên, đau đến không nhấc lên nỗi
- Anh điên hả, kéo tôi ra đây làm gì ?
- ...
- Anh bị câm sao?
- ...
Bị Vương Thanh một mực kéo đi, đến nói lời nào làm tâm trạng Phùng Kiến Vũ khó chịu đến cùng cực, tức giận xoay người bỏ đi. Được vài bước liền bị một lực lớn giữ lại
- Anh bây giờ là sao đây? Nói thì không nói, tôi đi cũng không được, rốt cuộc anh muốn sao đây?
- Cậu sao có thể thay đổi lớn đến vậy?
- Ý anh là sao?
- Không có gì, làm ở đây bao lâu rồi?
- Gần tám năm
- Cậu sống vậy không thấy nhàm chán sao?
- Nhàm chán, rất nhàm chán, tôi nhìn thấy anh liền thấy nhàm chán – Phùng Kiến Vũ nói xong giận đến run người, giật mạnh ra tay rồi bỏ đi
Vương Thanh cũng không đuổi theo, chỉ là đứng đấy nhìn theo bóng lưng kia dần khuất trong cái ráng chiều mỏi mệt
Phùng Kiến Vũ về đến nhà, vẫn chưa hết tức giận, liền quăng bừa đồ đạc sang một bên chạy thẳng vào phòng tắm, mở vòi sen đứng đấy gần một giờ đồng hồ sau mới trở ra, cũng không màng lau khô cơ thể, cứ để vậy trở về phòng ngủ vặn điều hòa xuống thấp. Vì người còn chưa hết hơi rượu, lại để cơ thể lạnh suốt đêm nên kết quả sáng hôm sau liền có chút cảm mạo. Cả người đờ ra, thân thể mềm nhũn đau nhức đến không còn sức lực đành gọi cho Cao Thiên Thành xin nghỉ một hôm.
- Thiên Thành, anh giúp tôi xin nghỉ một hôm với, hôm nay tôi mệt quá
- Bị Ngãi Lâm...
- Anh thôi chọc tôi có được không? – vừa nghe Cao Thiên Thành nói đến đấy, Phùng Kiến Vũ lập tức xù lông
- Bệnh mà vẫn còn sức quát tháo vậy sao? Tôi vốn là cấp trên của cậu đấy
- Mặc kệ anh là cấp trên hay cấp dưới, hôm nay tôi muốn nghĩ liền nghĩ
- Được rồi, đùa cậu một chút xem sao thôi! Có cần tôi qua phụ giúp gì không?
- Không cần đâu – nói rồi trực tiếp cúp máy, với bất cứ ai cũng vậy, Phùng Kiến Vũ không chút kiên nể
Nói chuyện với Cao Thiên Thành xong, Phùng Kiến Vũ khóa máy di động đi, cả người thực sự không còn chút sức lực nào nên không muốn nhận điện thoại của ai cả, rúc người vào trong chăn ngủ thiếp đi.
Vương Thanh bắt đầu đi làm ngày đầu tiên, được điều đến cùng phòng với Phùng Kiến Vũ, bước vào chỉ thấy mỗi Cao Thiên Thành, Ngãi Lâm và một vài nhân viên khác liền tò mò hỏi bâng quơ
- Phùng Kiến Vũ không đến sao?
- Cậu ấy bệnh rồi, xin nghỉ một hôm. À mà Vương Thanh, lần sau cậu chú ý đến sớm tí, mau làm việc đi – Cao Thiên Thành đôi chút bực dọc
Vương Thanh không nói gì, trực tiếp về chỗ ngồi nhưng không vội làm việc, lấy di động ra dự gọi cho Phùng Kiến Vũ mới chực nhớ đã xóa mất số, lại quay sang Ngãi Lâm đang hý hoáy ký giấy tờ bàn bên cạnh, gõ cồm cộp
- Chuyện gì vậy?
- Cho tôi số Phùng Kiến Vũ, cả nơi ở của cậu ấy!
Đến ngay cả việc nhờ vả người khác, Vương Thanh đến liếc mắt cũng lười, chỉ tùy tiện ném qua một xấp giấy ghi chú nhỏ. Ngãi Lâm bị thái độ của Vương Thanh làm điên tiết lên thực chỉ muốn quay sang chửi cho vài ba câu hả giận nhưng suy đi tính lại vẫn còn làm chung lâu dài nên đành thôi, ghi ghi chép chép một hồi liền ném xấp giẩy trả lại cho Vương Thanh. Vương Thanh chỉ đơn giản là nhận lấy xấp giấy cho vào ba lô rồi tiếp tục công việc dở dang, ngay cả một câu cảm ơn cũng không đếm xỉa đến lại lần nữa làm Ngãi Lâm không nhịn được vừa quay sang lại bắt gặp ánh mắt Cao Thiên Thành ra hiệu, ngoan ngoãn về chỗ làm việc. Cao Thiên Thành tuyệt nhiên biết rõ Ngãi Lâm là người rất chua ngoa, hễ ghét ai thì liền ra mặt, tức giận thì xác định nói mười câu liền hết chín câu như xát muối ớt vào vết thương người khác nên phải nhắc nhở cô đừng nên chấp nhặt làm gì. Cũng may hôm nay không biết Ngãi Lâm uống nhầm thuốc gì đặc biệt trở nên ngoan ngoãn, nếu là mọi ngày đến Cao Thiên Thành cũng không quản được cô. Cao Thiên Thành trước nay nghe nói qua việc Vương Thành thuộc dạng con ông cháu cha, vốn dĩ là cậu ấm nổi tiếng cao ngạo, lạnh lùng không kể siết, đến hôm nay quả nhiên được khai sáng mắt.
Mãi đến giờ nghỉ trưa, Vương Thanh thu dọn đồ đạc rồi đi ăn trưa, như chực nhớ ra điều gì liền nhấc máy gọi cho Cao Thiên Thành xin nghỉ ca chiều rồi đi ngang qua quầy hàng mua một phần sủi cảo lớn, hai cặp quẩy cùng sữa đậu nành đến nhà Phùng Kiến Vũ.
Bấm chuông cửa vài đợt, một hồi lâu sau Phùng Kiến Vũ mới chậm chạp đi ra
- Sao lại là anh?
- ...
Vương Thanh không nói hai lời liền trực tiếp xông cửa đi vào ngăn cản cánh tay đang muốn đóng cửa đuổi khách của Phùng Kiến Vũ là cậu chỉ biết há hốc nhìn Vương Thanh không nói nên lời
- Cậu trợn như thế không sợ mắt rớt ra hay sao, còn nữa, ngậm miệng lại, không khéo một lát ruồi đầy họng lại nhảy cẫng lên
Phùng Kiến Vũ lúc này mới hoàng hồn đi vào đã thấy Vương Thanh bày biện đủ món trên bàn ăn, vẫn còn nóng bốc mùi thơm ngát
- Này, anh làm gì vậy?
- Không thấy hay sao còn hỏi, mau ăn đi!
- Tôi.. đợi chút, tôi chưa rửa mặt
Phùng Kiến Vũ vội vàng đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi lại lười nhác đi ra, thấy Vương Thanh đang bắt chéo chân trên sofa xem truyền hình liền lại gần hỏi
- Anh không ăn sao?
- Ăn rồi
- Sao mang đến cho tôi làm gì?
- ...
- Này, tôi nói anh là bị câm tùy cơn đúng không, anh làm sao tôi hỏi cũng coi như không nghe như thế, thích thì trả lời, không thì câm như hến, tôi...
Đang la toáng lên quát tháo Vương Thanh cả một tràng liền bị một cây quẩy nhồi ngay vào trong miệng đến suỵt ngạt làm Phùng Kiến Vũ liều mạng giãy giụa. Tức giận cầm cây quẩy chọi thẳng vào người Vương Thanh
- Anh điên hả?
- Cậu nháo làm gì, mau lại ăn cho tôi – nói rồi túm cổ Phùng Kiến Vũ xốc lên mang lại bàn ăn, rồi lai ngồi đấy đợi cậu anh bằng hết mới thôi
Chưa đầy hai mươi phút sau, Phùng Kiến Vũ trực tiếp tiêu hóa hết thức ăn trên bàn
- Oa... no quá, lâu rồi không ăn ngon vậy nha, cảm ơn anh
- Cậu không mấy khác trước nhỉ, có ăn liền thay đổi giọng
- Anh có ý gì?
- ...
- Mà này, sao lại đem thức ăn cho tôi?
- Biết cậu bệnh, tùy ý quan tâm một chút, biết cậu mỗi khi bệnh thường bỏ mặc cơ thể nên tôi
- Anh im ngay, im ngay cho tôi, anh là đồ giả tạo, biến ngay đi, đi ngay khuất mắt tôi, đi ngay...
Phùng Kiến Vũ vì một câu nói đó của Vương Thanh lại gần như lạc vào cõi u mê của mười năm về trước, trước mắt hiện lên một màu u tối, nhìn người phía trước mà tim nhói đau, nhắm vào bả vai Vương Thanh mà đánh loạn lên,đem người đẩy ra ngoài rồi khóa trái cửa lại, lại một lần nữa gào lớn
- Vương Thanh, anh là đồ giả tạo, tôi hận anh!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip