[ CHƯƠNG 8 ]

Vương Thanh nghe xong mà lòng đau khôn tả, những lời này Phùng Kiến Vũ nói ra đều là do vết thương lòng mà anh để lại, muốn khâu lành e là quá khó. Từ trước đến nay mặc dù đối với Phùng Kiến Vũ chỉ là mối quan hệ bình thường, ngày trước khi còn ở ghế nhà trường cũng đơn thuần chỉ là những câu chào hỏi bâng quơ không hơn không kém nhưng dường như Vương Thanh còn hiểu rõ Phùng Kiến Vũ còn hơn chính bản thân cậu hiểu mình. Phùng Kiến Vũ tuy bên ngoài niềm nở với mọi người, rất quan tâm đến cảm xúc của người khác nhưng đối với cảm xúc bản thân thì dường như đoái hoài, cũng chẳng dễ gì khiến Phùng Kiến Vũ có thể trước mặt một người nào đó mà bày ra những lời nói tận đáy lòng như thế, chỉ như vậy cũng đủ để thấy rõ nỗi đau này lớn đến nhường nào. Đi đến bước này mới làm cho Vương Thanh ngộ ra một chân lý trong cuộc đời: Đừng bao giờ đùa giỡn với cảm xúc của người khác, bởi vì bản thân có thể giành chiến thắng nhưng hậu quả chắn chắn sẽ làm bản thân mất đi người đó trong cuộc đời mãi mãi. Qúa muộn!

- Anh sẽ chờ, chỉ cần em không ruồng bỏ tình cảm này, anh sẽ chờ!

- Anh xem tôi như thằng hề trong vở kịch mà anh sắp dựng lên sao?

- Em có thể không tin anh nhưng nhất định phải tin tình cảm của anh

- ...

- Được rồi, về thôi!

Vương Thanh cố gắng nặn ra trên gương mặt mình một nụ cười thật tươi để che đi nỗi đau trong lòng, khoác vai Phùng Kiến Vũ đi ra xe. Đến ngày hôm nay, trải qua bao nhiêu trống vắng mới đủ để làm Vương Thanh hiểu ra thế nào là tình yêu, đó là khi tất cả những gì mình muốn là làm cho người mình yêu niềm hạnh phúc dù cho trong niềm hạnh phúc đó không có phần của bản thân mình. Bây giờ điều làm Vương Thanh hối hận nhất là chưa từng một lần làm cho Phùng Kiến Vũ hạnh phúc, điều mà anh mang lại cho cậu trước nay chỉ toàn là u buồn, vậy nên bắt đầu từ ngày hôm nay, dù có phải trả bất cứ giá nào thì Vương Thanh cũng quyết định đánh đổi để bù lại khoảng thời gian trước kia.

Lên xe, Phùng Kiến Vũ vẫn chưa hết thất thần, sự việc xảy đến quá nhanh kiến cậu đến tâm lý cũng chẳng kịp chuẩn bị. Chỉ vì chờ đợi câu nói này mà Phùng Kiến Vũ đã đánh mất mười năm thanh xuân của mình, hôm nay đã thỏa được nguyện vọng đáng lẽ cậu phải rất vui, rất mãn nguyện nhưng dường như trong lòng lại cảm thấy rối bời hơn, như có một cuộn tơ lòng quấn lấy tâm trí làm Phùng Kiến Vũ chẳng thể suy nghĩ được gì nhiều. Vốn dĩ muốn cho đoạn tình cảm này một cơ hội gắn hàn nhưng nỗi sợ mất mát đè nặng khiến con người ta dần mất đi tự tin vốn có ban đầu

Suốt quãng đường đi không ai nói câu nào, cứ mãi chạy với theo những tâm tư tình cảm riêng, có lẽ suy nghĩ ấy không chung đường nhưng lại cùng chung một đích đến, là hạnh phúc. Xe dừng lại trước nhà Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh liền thở dài một hơi, hôm nay đoạn đường này đối với anh thật ngắn. Phùng Kiến Vũ cứ thấp thỏm mãi mà không xuống xe, đôi tay như vô thức vẽ vài vòng vô nghĩa lên thành ghế, cậu có tâm sự. Vương Thanh thoáng nhìn qua đã biết ngay, tâm tình bản thân thật cũng không khá hơn là bao nhiêu, muốn quay sang ôm lấy Phùng Kiến Vũ nhưng lại sợ gặp phải sự phản kháng của cậu, muốn nói vài câu nhưng lại sợ khơi lên nỗi đau kia, rốt cục một hồi lâu không biết làm sao Vương Thanh lại khẽ tiến lại đặt một nụ hôn lên đôi môi nhỏ kia.

Khi hai đôi môi vừa sắp chạm nhau, Phùng Kiến Vũ mới kịp định thần nghiêng đầu né tránh, đôi mắt cụp xuống lộ rõ vẻ phiền muộn, Vương Thanh thấy thế cũng lui về không muốn làm cho cậu kinh sợ mình, có lẽ tốt nhất vẫn là để thời gian chữa lành vết thương.

- Cho tôi thời gian...

- Bao lâu anh cũng chờ, chỉ cần em đừng mang thời gian làm lý do tránh né anh

- ...

Lúc này Phùng Kiến Vũ mới xuống xe đi vào nhà. Đợi bóng dáng kia khuất hẳn, Vương Thanh ở đây mới mỉm cười rời đi. Hôm nay như vậy cũng là quá đủ đối với Vương Thanh, nói ra rồi cảm giác trong lòng bớt đi mấy phần gánh nặng, chỉ có một điều duy nhất mà Vương Thanh lo lắng là Phùng Kiến Vũ có khi nào lại không chấp nhận, đúng là Vương Thanh chắc chắn sẽ chờ nhưng thực sự nếu quá lâu sợ bản thân không thể chịu đựng được. Phùng Kiến Vũ rất cứng đầu, tuy đôi khi dễ mềm lòng trước những hành động nhỏ nhặt của đối phương nhưng lần này ánh mắt của cậu quả rất kiên định, bốn chữ cho tôi thời gian của Phùng Kiến Vũ ban nãy chứng tỏ cậu không phải không cho Vương Thanh cơ hội, dù thế nào thì Vương Thanh vẫn cứ thấp thỏm lo âu đến đứng ngồi không yên.

Mọi cử chỉ nhỏ nhặt của Vương Thanh từ lúc về nhà đến bây giờ đều được Gia Bảo gom góp tỉ mỉ không bỏ xót mà ngồi phân tích

- Này Vương Thanh, anh đang làm sao vậy?

- Tôi làm sao?

- Ể, có phải anh vừa đi gặp Phùng Kiến Vũ không?

- Cậu hỏi làm gì?

- À... ra vậy. Anh cứ để tôi!

- Cậu tính làm gì?

- Không, không có gì.... Tôi đi ngủ trước

- Này...

Phùng Kiến Vũ sau khi về đến nhà cũng trằn trọc mãi không ngủ được, bao nhiêu câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu cậu, nếu cho Vương Thanh cơ hội thì có phải là quá dễ dãi rồi không, bao nhiêu tâm huyết bỏ ra để rồi vì chút động lòng mà từ bỏ thì quả thật không đáng, nhưng nếu không đồng ý, Phùng Kiến Vũ thật sự không làm được. Con người ai chả có số mệnh nhưng sợ hãi một tương lai chưa xảy ra mà quên mất đi hiện tại cần phải sống chẳng phải là một sự hèn nhát hay sao? Giận một người mà mình yêu thương là không thể nào có ngày hết giận được. Mình lại không thể tha thứ cho họ nhưng mình lại không thể dứt khoát với họ một cách triệt để. Cuối cùng không đâu vào đâu. Cuối cùng mình trở thành một người mà chính mình cũng ghét vô cùng .

Hôm sau Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ như hai kẻ mất hồn mang theo cặp mắt thâm quầng đi vào công ty, cũng do cả đêm thức trắng đến tờ mờ sáng mới có thể chợp mắt một chút. Đến lúc này Phùng Kiến Vũ mới có cảm giác lúng túng cực độ, hôm trước như thế, hôm sau Vương Thanh có thể dễ dàng vác một gương mặt bình thản như không có chuyện gì đi làm thì đến Phùng Kiến Vũ cũng muốn quỳ

- Tôi mà đơ cảm xúc được như anh có phải sẽ không bị ai nhìn thấu tâm can không? Thật chán chết mà...

- Ê, anh đang thở dài cái gì vậy? – Ngãi Lâm vỗ bôm bốp lên vai Phùng Kiến Vũ đang ngồi ngẩn người ra mang vẻ chán nản

- Cô thật là, tôi sắp bị cô dọa đến bệnh tim tái phát luôn mất

- Anh hôm nay bị làm sao lạ vậy, mà cả tên Vương Thanh kia nữa, tôi thấy...

- Cô đừng có nói xàm

- Anh cuống cái gì, tôi còn chưa nói gì mà anh đã.... À, tôi biết rồi

- Cô làm việc đi, tôi đi trước, đừng có ngồi đó suy diễn nữa

Phùng Kiến Vũ đỏ hết cả mặt chạy nhanh ra ngoài, hấp tấp suýt nữa ngã mất, lo lắng không biết có phải cô nàng cáo già kìa đã ngửi ra được mùi gì hay không, cũng do bản thân bồn chồn làm lộ hết xúc cảm

Phùng Kiến Vũ bên ngoài lo lắng, bên trong Ngãi Lâm đang đắc chí cười tủm tỉm

- Còn dám giấu tôi, từ đầu tôi đã nghi hai người có gian tình mà

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: