Chapter 16: Trở về
Chapter 16: Trở về
Trong lúc mọi người đang chìm ngập trong sự đau thương, mất mác bằng nước mắt, nỗi đau của mỗi người mang những thang bậc khác nhau nhưng đều hướng về nó
- Thưa bác sĩ, mọi người đang cần ông gấp- tiếng của một cô y tá vang lên
- Có chuyện gì?- Vị bác sĩ già đeo kính lên để nhìn
- Bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại, mọi người cần hai ông hỗ trợ ạ!
- Được vào nhanh thôi- ông bác sĩ lập tức chạy nhanh vào phòng, còn bên ngoài sự mừng rỡ đang diễn ra trên đôi môi của mỗi người
Sau hơn một tiếng nữa cấp cứu, ca phẫu thuật diễn ra rất thành công, đúng là có phép màu đã mang nó trở lại, hay vi lí trí đã chiến thắng nên nó mới đấu tranh để tiếp tục sống
Đã 4 ngày trôi qua, nó vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, khuôn mặt thiên thần vẫn nằm đó. Môi vẫn mỉm cười có một người đang nắm bàn tay nhỏ bé của nó, vẫn nhìn nó, vẫn mong nó tỉnh lại.
Còn về phần nó, nó đang thấy mình đang đi vào một nơi rất quen thuộc, đó chính là bờ sông gần nhà ba mẹ nuôi nó, nó thấy hai bóng hình đang ngồi đó âu yếm
- Ba, mẹ!- nó ngạc nhiên khi thấy ba mẹ nuôi nó ngồi đây
- Con trai, sao con ở đây?- mẹ nuôi nó mỉm cười
- Chẳng phải ba mẹ còn ở Đà Lạt sao?- nó tựa vào vai mẹ nó
- Ba mẹ vẫn ở đây hơn hai tháng nay rồi mà? Ba mẹ lạnh lắm, lại đói nữa- mẹ nó khóc
- Sao không vào nhà ăn? Cơm con sẽ nấu sẵn mà?
- Mẹ vào không được, người ta gác cổng không cho ba mẹ vào, con nhìn đi, ba mẹ nằm gần hồ nước, mưa xuống lạnh lắm, lại bị mấy con cá cắn xé đau lắm hic..- vừa nói Hoa chỉ vào hai bộ xương còn dính chút thịt đang một nửa trên bờ một nữa dưới nước
- Ba..mẹ..không lẽ...ba mẹ đã chết rồi sao?
- Ưk...ba mẹ bị người ta hại khi về đây thăm con, ba mẹ chết oan lắm, hic..mẹ đói lắm, mẹ lạnh lắm- nói rồi hai cái bóng kia khuất dần vào mặt nước
- Ba, mẹ, hai người đâu rồi, đừng lắm con sợ- nó vẫn bước, vẫn loay hoay tìm hai bóng hình ấy
Thực tại.....
- Pha...me...ừng ỏ on..- nó cứ lí nhí trong cuốn họng chả ai nghe được gì cả, nó chợt tỉnh giấc, mắt từ từ mở ra đầu tiên là mùi thuốc sát trùng nồng nặc, tiếp đến là cơn đau ở đầu và hai cánh tay đang truyền cảm xung quanh người nó
Cạch, hai người đi vào, nó giả vờ nhắm mắt lại
- Minh, em ngồi đi, hai hôm nay em không ăn rồi ăn tí gì đi- Minh Huy đưa cơn cho hắn
- * lắc lắc * em không ăn đâu, em đợi Vũ tỉnh dậy- Minh vẫn nhìn nó mỉm cười, nó hé mắt nhìn. Quả thật người hắn gầy đi phần nào, râu mọc không thèm cạo, nhìn cứ như thần chết tiễn vong nó vậy đó
- Em ăn mới có sức đợi nó chứ, thằng này cũng lạ, biết rõ em yêu nó vậy mà nó vẫn cố chấp không tha thứ cho em- Huy thở dài
- Lỗi là do em cả mà, em đã lừa dối Vũ, đã tạo cho Vũ một vết xước, Vũ sẽ không tha thứ cho em đâu
- " Ngốc, ai nói tôi không tha thứ chứ, chẳng qua tui đang thử lòng anh thôi"
- Mà này, thằng Vũ nó vừa ngốc, vừa nhây, lại háo ăn như heo sao em lại thích nó chứ
- " Á à, anh Huy dám nói xấu mình nhân lúc mình nằm đây, anh được lắm, để xem mình trả thù ra sao"- nó tức đến chết mất, định tỉnh dậy nhưng nghe Minh Huy nói vậy nó đành cố nằm lắng nghe một chút nữa
- Em không biết, em chỉ biết trái tim em chỉ chứa nó, - Hắn mỉm cười- sao anh vẫn chưa có người yêu
- À..ơô...anh vẫn có đấy chứ, nhưng sợ người ta không dám nhận- Huy cười gượng, khuôn mặt đẹp trai của anh đỏ ngượng cả lên
- " ai yêu anh chắc bất hạnh quá"- nó nghĩ thầm. Miệng khẽ cười
- Anh thích Long đúng không?
- Oái, sao em biết
- Lúc nào em chả thấy anh chụp lén hình Long chứ
- Ờ..thì....a..anh..anh.....anh..- Huy gãi đầu, mặt anh nay cứ như quả cà chua, nếu có cái lỗ chắc anh rúc xuống bất chấp quá
- Không cần phải như vậy đâu, em tán thành mà, cố lên - hắn nháy mắt mỉm cười với anh- có cần tụi em giúp không?
- Xí, anh đây tự tán được, nhưng có điều anh không biết nó có thích con trai không nữa, anh sợ bị từ chối lắm- Huy thở dài
- Em nghe nói Long nó cầm đầu một băng nhóm trong trường anh biết không?
- Anh biết, bởi vậy anh mới nghi ngờ, sợ nó là trai thẳng
- " haha, một lũ ngốc, thích nhau mà không dám thổ lộ được, đến lúc vở kịch được bắt đầu rồi"
- A...ưm....đây là đâu?- nó tỉnh dậy đảo mắt nhìn quanh
- Em tỉnh rồi à?- Hắn vui mừng đỡ nó ngồi dậy
- Ơ..anh là ai? Tôi là ai? Đây là đâu?
Cả ba nhìn nhau
- Để anh gọi bác sĩ- Minh Huy quay lưng đi
15 phút sau
- Bác sĩ em con sao rồi ạ?- Huy nắm tay vị bác sĩ già
- Em cậu bị mất trí nhớ tạm thời, tình trạng đang rất tốt, vài hôm nữa có thể xuất viện à, phải tác động mạnh đến kí ức của cậu ấy để cậu ấy lấy lại trí nhớ
- Cảm ơn bác sĩ
Huy trở về phòng nó thì thấy nó cười nói vui vẻ với hắn
- Em khỏe chưa?- Huy ngồi cạnh nó
- Rồi ạ, anh Minh bảo em tên Vũ, 15 tuổi, người yêu của anh ấy, còn anh là anh trai em đúng không ạ?-nó nhìn anh ngây ngô
- À..ờ...đúng rồi đó em
- Anh Minh kể em nghe tất cả chuyện của em, ba rất thương yêu em, đúng không ạ?
- Ưkm..lát ba sẽ vào thăm em, em nghỉ ngơi đi, vài hôm nữa sẽ xuất viện- Huy đỡ nó nằm xuống chỉnh chăn ngay ngắn cho nó
Tại khuân viên của bệnh viện, có một cặp đôi rất đẹp trai đang đi với nhau thu hút biết bao ánh mắt nhìn, lũ con gái cứ nhìn hai người quên mầt đường đi đến nỗi đâm cả vào cây cối ven đường. Những người cao tuổi cứ tấm tắc khen hai người đẹp đôi, cũng không kém những ánh mắt khinnh bỉ ghê tởm hai người
- Ưkm...Hải này- Khải vò đầu lúng túng
- Vâng ạ..
- E..em..có người yêu chưa?....
- Vẫn chưa...có gì không ạ?
- Anh..anh..anh muốn ăn kem..em sang mua kem với anh nha- Khải ngại ngùng nước đến quán kem để Hải ngơ ngác
- Vô duyên- Hải xị mặt rồi bước đến cạnh Khải
Cả hai cùng nhau ngồi trên ghế đá, bóng cây che rợp mát cả đoạn đường, những bông hoa phượng rực đỏ cả vùng, không khí thật trong lành dễ chịu, vài bệnh nhân đi ngang qua đây ngắm cảnh, cũng có vài đôi tình nhân đang âu yếm nhau trò chuyện vui vẻ.
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Liệu nó bị mất trí nhớ sẽ lấy lại được hay đây là vở kịch, giấc mơ của nó là như thế nào? Chỉ là cơn mơ hay điềm báo cho nó? Sóng gió thực sự xảy ra hay đã kết thúc? Đón xem chap tiếp theo với chủ đề " tỏ tình"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip