Khoảnh khắc bình yên hiếm có
Túp lều ở lưng chừng núi cách đó không xa mấy, xung quanh túp lều có mấy khóm khoai môn đã khô héo. Thanh Nhã đảo mắt nhìn xung quanh, trên bếp có để một cái nồi, chiếc bàn được làm bằng tre nứa có hai cái bát, một ấm trà bị sứt mẻ, bên cạnh có chiếc chõng tre đã cũ nát được chủ nhân của nó buộc chặt bằng những sợi dây thừng. Tàn tro vẫn còn mới hẳn là chủ nhân của túp lều mới rời khỏi đây chưa lâu.
“Anh ngồi đây nhé, tôi đun ít nước rửa vết thương cho anh, thật may ở đây còn có nước.”
Thanh Nhã vén tay áo lên để lộ những vết thương trên cánh tay, Vương Đình xoay mặt đi vì không muốn nhìn thấy những vết thâm tím. Cô loay hoay từ dã thuốc cho đến khi nhóm lửa.
Nhìn cô rất thành thạo trong mọi công việc khiến Vương Đình rất hoài nghi, không biết đây có phải là Thanh Nhã hay không? Từ ngày tỉnh lại Thanh Nhã hoàn toàn biến thành con người người khác, sống trầm lặng không gây ồn ào như mọi khi.
“Xong rồi, anh cởi áo ra đi.”
“Ừ, thuốc để đó tôi có thể tự...”
“Anh có thể nhìn thấy vết thương của mình sau bả vai sao? Ngồi yên để tôi đắp cho nhanh thôi mà.”
Vương Đình không từ chối tự động cởi áo xoay lưng về phía cô. Khi thuốc vừa chạm lên vai Vương Đình giật mình.
“Xin lỗi, tôi mạnh tay quá phải không?”
“À… ừm…” Vương Đình hơi lấp liếm.
Lần đầu Vương Đình trả lời lấp liếp, giật mình không phải do vết thương đau, giật mình vì bàn tay Thanh Nhã chạm vào da thịt, cảm giác như bị luồng điện cực mạnh chạy qua người, rất giống lần bị cô “Cưỡng” nghĩ tới mình bị cưỡng mà trong lòng Vương Đình không thấy thoải mái chút nào. Ho khan một tiếng như để nhắc nhở Thanh Nhã nhanh một chút.
“Cô… cô…”
“Sao vậy?” Thanh Nhã dừng tay lại hỏi Vương Đình.
“Nhanh một chút được không?”
“À… tôi chỉ sợ anh đau.”
“Không sao?”
“Vậy… không khách khí nhé!”
“A…”
Vương Đình cắn răng khẽ nhăn mày, thực sự đáng hận người phụ nữ này nói mạnh thì mạnh luôn áp thẳng lòng bàn tay vào vết thương di thật mạnh. Thanh Nhã nhắm mắt lại, lòng bàn tay vẫn áp thẳng lên vết thương, bàn tay phát ra một tia sáng hào quang nhỏ vây quanh vết thương khiến Vương Đình ngạc nhiên. Vết thương lúc đầu đau nhói nhưng bây giờ đỡ đau hơn, khá lâu sau Thanh Nhã mới mở mắt ra nhìn vết thương.
“A… thành công rồi.” Thanh Nhã vui mừng ôm lấy cổ Vương Đình, nói trong niềm vui.
“Tôi đã thành công rồi.”
Vương Đình dường như muốn chết tại chỗ, bất thình lình cô ôm chầm lấy, trái tim không đề phòng bị tới tình huống này nên đã đập thình thịch nghe rất rõ. Thanh Nhã không để ý tới điều đó vì còn mải vui mừng.
“Có thể buông tôi ra được chưa?”
“A… à ờ… xin lỗi tôi vui quá mà.”
“Chuyện vừa xảy ra là sao?”
“Trước cha có nói với tôi rằng, tôi có khả năng đặc biệt có thể trị vết thương bằng năng lực tiềm ẩn nhưng tôi không tin, một lần mẹ tôi phát bệnh nặng khi đó tôi rất sợ, vô tình tôi nắm lấy tay mẹ lòng bàn tay tự nhiên phát sáng, mẹ tôi hôn mê trong mấy ngày chợt tỉnh lại kể từ lúc đó tôi không còn khả năng đó nữa cho tới ngày hôm nay.”
“Vậy cô có thể trị thương cho mình?”
“Không thể trị được, năng lực đặc biệt của tôi không phải lúc nào cũng phát huy cũng phải tùy vào từng thời điểm mới tập trung huy động được.”
“Cô có thể làm lại lần nữa không?”
Vương Đình chỉ vào vết trầy xước trên tay mình, Thanh Nhã gật đầu nắm lấy tay anh nhắm mắt tập trung nhưng vô ích không có dấu hiệu biến chuyển, cô mở mắt ra.
“Tôi nói rồi mà, không phải lúc nào khả năng này cũng có thể xảy ra không chừng 18 năm sau mới xảy ra kỳ tích. À, nhân tiện có sẵn khoai ở đây tôi đi luộc một ít.”
“Chuyện cô có năng lực trị thương đừng để cho ai biết.”
“Tôi biết rồi mà, nếu không sẽ gặp họa sát thân.”
Dứt lời Thanh Nhã đi đến bên bếp, chọn vài củ khoai môn đem ra ngoài rửa lúc sau quay trở vào. Vương Đình ngồi thiền nhắm mắt lại, lần này thực sự chính là để tĩnh tâm, tâm trạng lúc này rất rối loạn.
Anh cũng hơi bất ngờ khi cô cũng có dị năng bẩm sinh như mình, anh luôn cho mình là quái vật xem ra cũng có một quái vật giống mình.
Khi hơi nóng lan tỏa trên gương mặt Vương Đình mới mở mắt ra, trước mắt là một rổ khoai bốc khói nghi ngút, cô nghiêng đầu nhìn Vương Đình, cái nghiêng đầu thể hiện sự hồn nhiên.
“Tôi nghĩ anh chưa bao giờ được ăn mấy thứ dân dã như vậy?”
Thanh Nhã đặt rổ khoai xuống cầm lấy một củ khoai to nhất, bóc ra đưa cho Vương Đình.
“Nè, ăn thử đi. “
“…” Vương Đình nhìn cô
“Ngon lắm đó, hay anh sợ tôi đầu độc?”
Vương Đình liếc mắt nhìn cô sau đó mới cầm lấy củ khoai trên tay cô mà như giật, đưa lên miệng cắn một miếng nhai thử. Ánh mắt Thanh Nhã nhìn chăm chăm vào miệng, làm anh mất tự nhiên, lau qua miệng sau đó mới hỏi Thanh Nhã.
“Miệng tôi dính gì sao?”
“Không có.”
“Vậy nhìn gì, không thấy người khác ăn bao giờ à, thật mất tự nhiên.” Bốn câu cuối Vương Đình nói nhỏ hơn chỉ để mình nghe.
“Tôi thấy anh ăn móm mém như bà cụ bị rụng hết răng.”
Một tiếng ho khan dữ dội, miếng khoai trong miệng bị tắc nghẹn nơi cổ họng, cô vội vàng lấy cho Vương Đình một cốc nước.
“Nước đây, mau uống vào đi.”
Mãi lúc sau miếng khoai mới chịu rời khỏi cổ họng đi xuống dạ dày. Vương Đình đặt cốc nước xuống đôi mắt đầy oán thán nhìn người con gái đã khiến mình suýt chết vì bị nghẹn. Thanh Nhã gãi tai cười gượng, nói.
“Thì… tại như thế thật mà.”
“Trên mặt cô dính nhọ.”
“Hả, ở đâu?”
Thanh Nhã chùi tay lên mặt mình loạn xạ, khuôn mặt bỗng trở nên nhem nhuốc hơn, suýt nữa Vương Đình phì cười may còn kìm nén lại được. Vương Đình rút khăn tay trong túi áo đưa cho Thanh Nhã.
“Lau đi.”
Thanh Nhã cầm lấy khăn từ tay Vương Đình lau qua, lau lại vẫn chưa hết. Vương Đình lắc đầu cầm lấy khăn trong tay cô.
“Đưa mặt lại đây.”
Cô chống tay xuống đất đưa khuôn mặt về phía Vương Đình, anh chạm nhẹ lên khuôn mặt, ngay sau đó rụt tay lại vì khuôn mặt cô ở cự ly quá gần.
“Cô tự lau đi, tôi ra ngoài có chút việc.”
Vương Đình đặt khăn trở lại vào tay Thanh Nhã sau đó đứng dậy bước ra ngoài.
Màn đêm buông xuống, khắp nơi đều phủ một màu trắng xóa. Hạt sương phảng phất như mưa dội vào người, Vương Đình hít một hơi, không khí trong lành mát mẻ làm tinh thần trở nên thanh tỉnh, anh ngẩng đầu nhìn trời, nhìn về một nơi xa xôi nào đó trong màn đêm dài vô tận.
Nhiệt độ về đêm càng giảm xuống, sương trắng phủ dày đặc, áo khoác trên người ướt như dầm mưa.
“Vương Đình.”
Vương Đình xoay người nhìn người con gái rụt rè đang đứng phía sau lưng.
“Bên ngoài lạnh, anh mau vào trong đi.”
“Không cần.”
“Quần áo anh ướt rồi, ở ngoài rất lạnh sương xuống dày lắm, anh cứ đứng phơi sương như thế lỡ bị ốm thì sao?”
“Cô nghỉ ngơi đi, không cần lo cho tôi.”
Cô cầm bó đuốc trong tay nhưng sương xuống dày đặc chẳng mấy chốc đã làm tắt bó đuốc, cô ném sang bên. Định vị hướng sau đó mới bò lên chỗ anh đang đứng, trong màn sương mù dày đặc cùng với bóng tối. Cô không nhìn thấy gì, chỉ đưa tay lần mò theo cảm tính.
Anh giật mình khi có bàn tay chạm vào ngực, vội lùi lại nhưng cô đã kịp nắm lấy vạt áo.
“Tóm được anh rồi. Tối quá tôi không nhìn thấy gì cả.”
“Cô nên quay trở vào bên trong.” Anh dùng tay che chắn không cho sương phủ xuống đầu cô.
Mọi người không nhìn thấy gì trong bóng tối, nhưng anh thì có thể, anh nhìn thấy cô trong con mắt hiện rõ sự sợ hãi. May mắn trong đêm tối không ai nhìn thấu mọi cảm xúc của anh, nên anh không cần phải che dấu.
“Vương Đình.”
“Ừ!” Vương Đình nhẹ nhàng cất tiếng, mỗi lần cô gọi tên là trái tim anh rung động kịch liệt, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tôi… tôi đứng cạnh anh như thế này nhé!”
Anh nhìn cô, trên người cô chỉ khoác áo len mỏng, co ro vì lạnh nép sát vào anh để tìm chút hơi ấm.
“Vào trong đi.” Vương Đình trở nên giận dữ khi người phụ nữ ngang bướng này không chịu nghe lời.
“Tôi… sợ bóng tối.’ Cô cắn răng nói, thực sự là cô rất sợ bóng tối mà.
Vương Đình không dám tin, trước đây Thanh Nhã thường đi ra ngoài ngồi hàng giờ trong bóng tối.
“Cô sợ bóng tối?” Vương Đình hỏi lại trong sự nghi hoặc.
“Ừm… tôi vốn sợ bóng tối từ hồi nhỏ.”
“Thực sự?”
Thanh Nhã gật đầu.
Vương Đình cảm nhận được nỗi sợ hãi đang dâng lên trong lòng cô. Từ sau khi cô tỉnh lại mọi chuyện diễn ra không như trước, Vương Đình là người được giao nhiệm vụ giám sát, nhất cử nhất động của cô nên nắm rất rõ.
“Vào trong đi.”
“Anh cùng vào.”
“Ừ.”
Cô dò dẫm bước chân theo sau Vương Đình, rất khó khăn khi di chuyển trong bóng tối, chẳng may cô đạp trúng hòn đá trượt chân lao về phía trước. May mắn Vương Đình xoay người lại kịp thời đỡ.
“Cô không cẩn thận một chút được à?” Giọng Vương Đình đầy trách móc, không đành lòng lại lên tiếng tiếp; “Có thể gọi tôi, cô không cần phải đi ra ngoài.”
“Tôi có gọi nhưng anh không trả lời, tôi ngỡ anh lại bỏ đi nên mới ra đây.” Cô cúi xuống bấm móng tay.
“Cô nghĩ gì vậy, cho dù có chết tôi cũng không bỏ cô lại một mình, tự mình đi được chứ.”
Thanh Nhã gật đầu, Vương Đình buông cô ra, vào bên trong túp lều ấm hơn hẳn khi có ngọn lửa xua đi không khí lạnh.
Vương Đình ngồi xuống cho thêm củi vào bếp. Ngọn lửa bập bùng soi sáng túp lều tranh, hai người lại rơi vào sự im lặng, tiếng côn trùng ẩn nấp trong vách lá bắt đầu cất tiếng kêu tìm bạn. Rất lâu sau Thanh Nhã mới cất tiếng.
“Nếu anh muốn đi ra ngoài hãy đợi tôi ngủ say đã nhé!”
“Ừ.” Vương Đình cởi áo khoác treo lên móc gần đó để hong khô.
Anh nhìn đồng hồ lúc này mới hơn một giờ đêm số củi sẽ không đủ đốt đến sáng.
Thanh Nhã đã ngủ từ lúc nào, đầu gật gù xiêu vẹo, anh đỡ cô khi trán gần đập vào góc bàn. Vương Đình nhích lại gần ngồi xuống bên cạnh, để đầu cô tựa lên vai mình, anh ngắm nhìn người con gái đang ngủ. Mái tóc che đi một nửa khuôn mặt anh đưa tay vén tóc qua bên.
"Thanh Nhã...". Trong tâm anh thầm gọi tên người con gái đã in đậm trong trái tim mình. Có lẽ hạnh phúc trọn vẹn sẽ không bao giờ đến với anh. Vương Đình chỉ biết tận dụng những khoảng khắc, riêng tư hiếm có khi được ở cùng người mà mình yêu đây là điều hạnh phúc nhất. Giá như thời gian có thể dừng trôi để cho mình được ở bên cạnh người mình yêu như thế có phải tốt hơn không. Nếu người con gái này không phải vợ của Lý Nam Vương mà là của người khác, Vương Đình sẽ không buông mà bằng mọi giá sẽ cướp về. Nghĩ đến từ cướp về Vương Đình thoáng giật mình.
Lẽ nào bản thân lại tệ hại tới mức đó, người đời thường nói rằng trời sinh ra đàn ông là để tạo dựng sự nghiệp, sinh ra đàn bà để khắc chế đàn ông, câu nói này quả nhiên không hề sai. Một người máu lạnh như Vương Đình cuối cùng cũng bị rơi vào lưới tình và không thể dứt ra được, tình yêu chẳng khác gì một thứ bùa chú thậm chí còn hơn thế, một khi ai đã nhảy vào hố tình thì khó lòng mà dứt ra.
Vương Đình cũng vậy bởi vì trái tim đã biết sự rung động và bùng lên một niềm khao khát mạnh mẽ.
Ánh lửa dần tàn cũng là lúc không khí trở nên giá lạnh, từng cơn gió lùa qua vách lá tạt vào bên trong lều tranh, cô rùng mình co người lại. Do dự hồi lâu Vương Đình ôm cô vào lòng, khi hơi ấm lan tỏa dần đều cô dụi đầu vào ngực Vương Đình tìm vị trí thoải mái nhất.
Trái tim Vương Đình đập liên hồi, cảm giác thật khó tả thành lời, cảm thấy vừa căng thẳng, vừa hồi hộp. Từng mạch máu chạy trên cơ thể giống như được đun lên, sôi sục, nóng bỏng.
Tay anh chạm vào mái tóc đen bóng mềm mượt của cô, cảm giác này rất lạ, rất mới mẻ, rồi anh chạm lên tóc của mình. Đều cùng là tóc nhưng cảm giác khác biệt nhau hoàn toàn.
Trong giấc ngủ, cô không được ngon giấc, mi tâm nhíu lại, anh chạm tay lên xoa nhẹ, mày cô hơi thả lỏng.
Vương Đình tựa người vào góc bàn nhắm mặt lại, chẳng bao lâu giấc ngủ cũng đến với anh.
Cùng lúc đó tại thành phố S.
Ở một nơi nào đó, trong một tòa biệt thự cổ kính gần biển, ngôi biệt thự quay lưng về chân núi còn mặt hướng ra phía biển. Không khí ở biệt thự luôn bao trùm một luồng khí lạnh, âm u đáng sợ. Ngôi biệt thự rất ít người lui tới, họ cho rằng ngôi biệt thự đã bị ma ám. Vào mỗi đêm biệt thự luôn phát ra những âm thanh nghe rất đáng sợ.
Tại một căn phòng trong ngôi biệt thự cổ, bên trong ánh sáng mờ nhạt hiu hắt từ cửa sổ ra bên ngoài. Ánh sáng rất yếu ớt không thể soi sáng những thứ ở gần. Bên ngoài cửa có một bóng người đang đứng ở đó, nhìn dáng vẻ thì người đó rất tôn trọng người đang ở bên trong căn phòng tối ngập tràn hơi sương.
“Lại thất bại?”
Từ bên trong căn phòng truyền tới một âm thanh lạnh lẽo, âm thanh đó giống như ở cõi âm vọng về.
“Vâng thưa chủ nhân.”
Người bên ngoài cúi đầu như thể đang đợi sự trừng phạt, xong lại nói tiếp.
“Xin chủ nhân cứ trách phạt.”
“Ngươi không phải đối thủ của hắn, từ trước cho tới nay ta cũng không phải đối thủ của hắn.”
“Chủ nhân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ lấy đầu hắn dâng lên cho chủ nhân.”
“Ta rất mong đợi đến ngày đó, ta hiện giờ vẫn chưa thể lộ diện mọi việc ta giao cho ngươi.”
“Thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành xin chủ nhân hãy yên tâm tĩnh dưỡng.”
“Ngươi có thể lui.”
Gã thuộc hạ ra đến bên ngoài xe ô tô, mở cửa ngồi vào bên trong xe. Đôi mắt gã liếc nhìn thủ cấp của thuộc hạ, hai hàm răng gã nghiến chặt vào nhau còn hai tay nắm chặt lấy vô lăng.
“Vương Đình… người anh em tốt của ta, giữa hai ta chỉ có một người tồn tại, một nước không thể có hai vua.”
Làm vua ở đây có nghĩa rằng là kẻ mạnh nhất trong thế giới ngầm, trong thế giới được mệnh danh tội ác, Vương Đình là kẻ mạnh nhất được rất nhiều người sùng bái, đồng nghĩa với việc Vương Đình cũng có rất nhiều kẻ thù.
Sáng sớm hôm sau khi mặt trời nhô lên cao, mọi vật đều thức tỉnh sau một giấc ngủ. Vương Đình cũng tỉnh giấc, người ở trong lòng cũng cựa quậy sau đó mở mắt.
Thanh Nhã vội rời khỏi người Vương Đình né qua bên, giọng nói không mấy tự nhiên.
“Tôi không cố ý.”
“Ừ!”
Vương Đình đứng dậy, cảm giác cánh tay và chân thật tê dại, thấy cánh tay Vương Đình cửa động hơi khó khăn Thanh Nhã rụt rè cất tiếng.
“Có phải tại tôi nên anh mới…”
“Do vết thương trên vai.”
Vương Đình dừng lại lời nói khi nhớ ra vết thương, vết thương trên vai đã không còn đau điều này thực sự là một điều kì diệu. Vương Đình nhìn ra bên ngoài sau đó cất tiếng.
“Đi thôi.”
Phía chân trời ánh nắng bắt đầu chiếu nhưng tia sáng xuyên qua đám mây xuống trần gian, tuy rằng hơi muộn một chút nhưng về mùa đông lại là tia nắng ban mai sớm nhất. Những giọt sương trên lá cây khi được ánh nắng chiếu xuống chúng trở nên lấp lánh, sương mù dần tan đi cảnh vật hiện ra trước mắt. Trên quốc lộ có tiếng xe đi lại từ phía xa. Vương Đình cầm một cành cây để gạt những giọt sương đọng trên lá.
Thanh Nhã cẩn thận từng bước đi theo sau Vương Đình, đường lên triền dốc là một con đường mòn do người dân sống dưới chân núi mở, mặt đất ướt, trơn trượt khó đi. Một người hay leo núi như Thanh Nhã cũng chật vật với mặt đất phủ một lớp rêu xanh.
“A…”
Thanh Nhã bị trượt chân, bám lấy một khóm cây lau ngay sau đó bị lá lau mỏng manh sắc bén cắt đứt tay.
“Đưa tay đây.”
Vương Đình chìa tay ra còn tay kia bám vào một cành cây để lấy điểm tựa rồi lùi xuống một bước, nhưng ai ngờ nhẫm phải lớp rêu phong liền bị trượt một đường suýt nữa bị ngã, may mắn còn túm được bụi lau. Vươn bàn tay nắm lấy cổ tay Thanh Nhã kéo lên, vất vả, khó khăn mới qua khỏi đoạn đường khó đi, tới một tảng đá Vương Đình buông Thanh Nhã ra.
Quần áo trên người Vương Đình vì luồn lách qua những bụi lau mà trở nên ướt như bị dầm mưa, nhìn người đi theo sau không bị ướt Vương Đình rất hài lòng.
“Anh bị ướt hết rồi.” Thanh Nhã hơi ngại ngùng cất tiếng.
“Không sao, mặt cô vẫn ổn chứ?”
“Không có biểu hiện gì.”
“Chú ý, đừng để nước ngấm vào nhiều sẽ không tốt. Uống cái này nó sẽ giúp cho cô.”
Vương Đình lấy trong túi áo ra một lọ thuốc nhỏ màu trắng đưa cho cô.
“Là gì vậy?” Cô hỏi.
“ Lúc nữa ánh nắng chiếu rọi xuống, toàn bộ nơi đây sẽ có hơi nước tới khi đó tôi e rằng cô sẽ không chịu được khi mặt nạ phát độc. Tôi nhờ Bảo An điều chế ra ít dược để khắc chế chất độc trong mặt nạ.”
Thanh Nhã không biết dùng từ nào để nói, trong lòng chỉ biết cảm ơn Vương Đình, hết lần này đến lần khác Vương Đình đối xử với cô rất tốt. Hốc mắt Thanh Nhã cảm thấy cay cay, đưa bàn tay đón nhận.
“Cảm ơn anh... Vương Đình, thực sự cảm ơn anh rất nhiều.”
“Còn đi được không?”
Thanh Nhã gật đầu, Vương Đình chỉ lên phía trên.
“Leo lên tảng đá kia là tới đường quốc lộ, lên tới đó có thể bắt xe khách về thành phố Z.”
Vương Đình vẫn là người đi trước dẫn đường, Thanh Nhã hắt xì mấy cái rồi đi theo sau. Leo lên được một đoạn ở vị trí an toàn Vương Đình vươn tay xuống kéo cô, bất ngờ anh hất Thanh Nhã lên phía trên. Cô chưa kịp phản ứng đã thấy mình đứng ở trên đường quốc lộ, thở dốc một hơi để lấy lại sự bình tĩnh nhưng Vương Đình đứng trước mặt cô lắc đầu.
“Sợ à?”
“Anh đột nhiên tung tôi như một quả bóng hỏi xem tôi không sợ mới lạ, lần sau còn như vậy chắc tôi chết mất.”
“Cô còn hy vọng có lần sau nữa sao, nếu mà có lần sau nữa tôi sẽ không nhẹ nhàng như lần này.” Vương Đình có chút trêu chọc cô trong lời nói.
Hai người đứng trên đại lộ để đợi xe, nhưng đợi hơn hai tiếng đồng hồ không có một chiếc xe nào chạy qua. Trời dần về trưa mà không khí ở trên đoạn đường tử thần thật oái oăm, khi đêm xuống không khí trở nên lạnh buốt còn khi về trưa không khí lại trở nên nóng nực, nhờ uống thuốc mà Thanh Nhã không bị hơi nước hành hạ. Đoạn đường bị hơi nước bốc lên dày đặc chẳng khác gì sương mù đêm qua.
“Cứ đứng như thế này mãi sao, hay là chúng ta nên đi về phía trước biết đâu có thể tìm được nhà dân.” Cô đề nghị
“Ừ!”
Chẳng biết đã đi trong bao lâu mà vẫn chưa có nhà dân xuất hiện, ánh nắng càng ngày càng gay gắt. Từ bước chân có thể đi nhanh cho tới khi bước chân chậm dần và khi chân không còn nhấc nổi, gót chân đau nhức nổi mụn nước. Cô cúi xuống tháo đôi giày cao gót xách trên tay, cất bước chân nhanh để đuổi kịp Vương Đình.
Vương Đình bước đi chậm hơn khi Thanh Nhã không theo kịp, nhìn đôi giày trên tay Thanh Nhã ánh mắt Vương Đình lại di chuyển nhìn xuống dưới chân, gót chân đã nổi mụn nước.
“Nghỉ một lúc được không, tôi không bước nổi nữa rồi.”
Vương Đình đảo mắt nhìn xung quanh để tìm một chỗ nghỉ ngơi, trước mắt chỉ có dải lan can dài, dọc hai bên đường không có bóng mát. Phía xa có tán cây rộng lớn ở đó có thể dừng chân nghỉ ngơi. Vương Đình xoay người ngồi xuống.
“Lên đi.”
“Hả?” Cô giật mình.
Một người cao ngạo, máu lạnh như Vương Đình làm sao có thể hạ thấp bản thân đi cõng một người như cô chứ.
“Tôi có thể tự bước đi được mà, anh không cần phải cõng.”
“Lên đi.”
“Không cần.”
“LÊN.” Vương Đình lớn tiếng.
Một từ gọn lỏm kèm theo sự tức giận, Thanh Nhã giật mình lùi lại, kể từ khi biết Vương Đình đây là lần đầu Vương Đình lớn tiếng nhất đối với cô.
“Tôi lệnh cho cô tiến tới không được phép từ chối.”
“Tôi...” Cô rất do dự.
“Để tôi cưỡng chế hay tự nguyện?” Vương Đình không còn đủ kiên nhẫn như lúc đầu.
“Vâng!”
Thanh Nhã chậm chạp ôm lấy cổ, Vương Đình nắm lấy tay cô đặt vào cổ mình cho ngay ngắn.
“Cô là người phụ nữ ngang bướng nhất mà tôi gặp, cô có quyền ngang bướng với tôi nhưng không có quyền ngang bướng với Lý Nam Vương, nghe rõ rồi chứ?”
Thanh Nhã không nói lời nào chỉ an phận trên lưng Vương Đình.Tấm lưng Vương Đình thật rộng rãi, lạnh lẽo nhưng đối với Thanh Nhã lại rất ấm áp. Nhận thấy mồ hôi trên mặt Vương Đình khá nhiều khi cõng mình một đoạn đường dài, Thanh Nhã muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Thay vì lên tiếng cô đưa mắt nhìn về phía bóng cây râm mát ở phía trước, nhìn thì khoảng cách ở rất gần nhưng mà đi lâu vẫn chưa tới. Không biết là do cô hoa mắt nhìn lầm hay là do bước chân Vương Đình đi chậm.
Hay vì cõng cô một đoạn đường dài đã mệt nên bước chân đi chậm lại, thông thường bước chân Vương Đình đi rất nhanh, sải dài và gọn, nhưng hôm này tốc độ được so sánh với họ nhà sên. Cô cất tiếng.
“Anh có thể để tôi xuống, tôi tự mình đi được.”
“Tôi nghĩ cô nên ngâm họng lại kẻo tôi lại nổi nóng.”
“Nhưng mà…”
“Cô bẩm sinh hay làm trái ý, còn tôi bẩm sinh thích nổi nóng, tốt hơn hết cô nên im lặng.”
“Tôi muốn đi vệ sinh.”
Vương Đình đành chịu thua buông Thanh Nhã xuống, chỉ đợi vậy Thanh Nhã liền chạy đi. Đúng lúc ấy điện thoại trong túi quần đổ chuông. Gạt tay trên màn hình Vương Đình áp vào tai nghe, đầu giây bên kia là giọng nói của Bảo An đầy kích động.
“Tôi tìm được rồi, không phải chín giọt mà tận 15 giọt sương bảy màu.”
“Tốt.”
Đáp lại Bảo An là giọng nói lạnh lẽo của Vương Đình khiến Bảo An mất hứng, không cam lòng bèn nói tiếp.
“Cậu không khen tôi một câu nào được hả, có biết tôi suýt mất mạng để lấy giọt sương bảy màu không?”
“Chẳng phải cậu đã bình an sao, thứ tôi quan tâm tới chính là giọt sương bảy màu chứ không phải mạng sống của cậu, cậu phải nghiên cứu ra một loại dược liệu tốt nhất và đừng có làm hỏng chúng.”
Dứt lời Vương Đình tắt điện thoại, Bảo An rất tức giận vì thái độ của Vương Đình nhưng bản thân đã quen nên chỉ tức giận vài phút rồi lại quên đi mau.
Vương Đình nhìn Thanh Nhã đang đứng trước mặt mình, Thanh Nhã gãi tai sau đó mới cất tiếng.
“Tôi tự đi được rồi, không tin để tôi đi trước nhé.”
Dứt lời Thanh Nhã chạy lên phía trước như thể sợ Vương Đình lại bắt leo lên lưng một lần nữa.
“Đồ ngốc.”
Vương Đình mắng nhỏ xong cũng bước đi về phía trước, mất thêm 20 phút đi bộ mới tới gốc cây đa ven đường. Dưới gốc đa có một quán nước nhỏ, người bán quán là một cụ bà ngoài năm mươi tuổi. Nhìn gương mặt của cụ rất hiền hậu, miệng cụ móm mém nhai trầu mỉm cười chào khách.
“Cô chú hãy ngồi nghỉ ngơi uống nước.”
Thanh Nhã kéo ghế ra rồi ngồi xuống, cụ bà rót nước ra hai cốc đẩy về phía Thanh Nhã và một cốc đẩy về phía bên cạnh. Trong khi đó Vương Đình còn mải nhìn xung quanh sau đó mới ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
“Bà ơi, cho con hỏi ở đoạn đường này xe có hay lui tới không ạ?”
“Thường thì rất nhiều xe qua lại, nhưng hôm nay không hiểu sao rất ít xe đi lại, từ sáng tới giờ mới có ba chiếc xe tải chạy ngang qua, mà cô chú đi đâu lại bước bộ như vậy?”
“Tụi con tới thành phố Z, trên đường đi bị xe hỏng nên mới phải đi bộ một đoạn.”
“À!” Bà cụ gật gù.
“Ở đây có dịch vụ cho thuê xe không?”
Đột nhiên Vương Đình lạnh giọng cất tiếng khiến cụ bà rùng mình, trong mắt bà hiện lên sự cảnh giác. Phải chăng đây là cướp… nếu là cướp coi như mạng già này tới số rồi.
Thanh Nhã liếc mắt nhìn, Vương Đình trừng mắt cảnh cáo cô. Cô quay mặt đi giải thích với bà cụ.
“Anh ta không phải cướp vì thế bà đừng lo, nhà bà ở gần đây ạ?”
“Nhà bà tít trên núi kia.”
Bà cụ chỉ lên lưng chừng dốc, tại đó có một ngôi nhà sàn lợp bằng cỏ tranh, mộc mạc đơn sơ khuất sau rặng chuối.
Vương Đình đưa cốc nước lên miệng, chưa kịp uống thì một chiếc xe màu đen chạy ngang qua. Chạy được một đoạn chiếc xe lùi lại rồi dừng trước quán. Vương Đình bỏ cốc nước xuống đứng dậy, người bên trong xe cũng mở cửa bước ra.
“Đội trưởng.”
Lin cúi chào Vương Đình, Lin nhận lệnh của Vương Đình đến thành phố Z để điều tra và đang trên đường trở về không ngờ lại gặp ở đây.
“Đã về.” Vương Đình lạnh giọng hỏi lại, với cấp dưới của mình giọng Vương Đình trở nên lạnh nhạt đáng sợ.
“Vâng, đã về.”
Lin đảo mắt nhìn quanh không thấy xe đâu, trong lòng tuy thắc mắc nhưng không dám hỏi. Nhận ra sự thắc mắc Vương Đình cất tiếng.
“Gặp chuyện khó chịu một chút, đưa tôi tới trạm nghỉ gần đây sau đó liên hệ tìm cho tôi một chiếc xe khác. Sáng sớm ngày mai xe phải có mặt tại trạm nghỉ Thanh Hà.”
“Vâng!” Lin kính cẩn đáp.
“Lên xe.” Vương Đình hất hàm về phía cô.
Thanh Nhã đứng dậy chỉ tay về phía bà cụ.
“Lin sẽ thanh toán, nhanh lên.”
Lin rút trong túi ra một tờ giấy bạc giá trị không lớn nhưng đối với bà cụ tờ giấy bạc trị giá 500k là một khoản lớn, trong khi đó một cốc nước chẳng có giá trị là bao.
“Khỏi hoàn lại.”
Lin đưa tiền cho bà cụ rồi vội vã lên xe, ngồi vào vị trí lái. Dọc đường đi không khí trong xe trở nên rất ngột ngạt, bức bối… bức bối do Vương Đình đem đến, bá khí ở cơ thể Vương Đình trở nên dữ dội áp bức đối phương đến chết. Trên tay Vương Đình là bản báo cáo mà Lin đã điều tra, lâu lâu Vương Đình kín đáo liếc nhìn Thanh Nhã để thăm dò. Còn Thanh Nhã nhìn ra bên ngoài xe để giảm bớt sự ngột ngạt mà anh đem đến.
“Lin, anh có thể mở nhạc không?” Thanh Nhã không chịu nổi sự ngột ngạt nên đã cất tiếng.
“Cô Thanh Nhã…”
Lin do dự, đưa đôi mắt nhìn lên kính chiếu hậu để thăm dò thái độ của Vương Đình.
“Tôi không thích sự ồn ào.”
Vương Đình nhìn cô cất tiếng, cô tính nói gì đó xong lại quay đi.
“Nếu cô muốn nghe tôi cho phép.”
Vương Đình đặt điện thoại của mình vào tay Thanh Nhã; “Có thể dùng tai nghe bịt tiếng ồn lại.”
Thanh Nhã giật lấy tai nghe từ tay Vương Đình, bàn tay lướt nhanh trên bàn phím truy cập vào mạng tìm một bài hát thích hợp để nghe sau đó nhắm mắt tựa đầu ra ghế.
“Đội trưởng, sáng nay tôi nhận được tin Đen đã chết.”
“Nguyên nhân?”
Vương Đình thoáng ngạc nhiên, Đen vốn là kẻ rất cẩn thận làm sao có thể chết một cách dễ dàng, hắn chết quả thực là một tin chấn động trong thế giới ngầm.
“Theo như người của ta báo tin, đêm qua trên đường từ Đam Mê trở về biệt thự Quang Phong, Đen có gặp một người đàn ông tên là Lâm…”
Vương Đình nhíu mày lại, lại là hắn ta không biết cái chết của Đen có liên quan tới hắn không? Bàn tay Vương Đình siết lại thật chặt.
“Tiếp.”
“Sau khi Đen gặp Lâm trở về, sáng hôm sau người hầu chuyên dọn phòng phát hiện ra Đen nằm bất tỉnh dưới sàn, phía cảnh sát cho hay họ không hề tìm thấy một manh mối nào liên quan đến vụ ám sát. Và người của ta cũng kiểm chứng lại, Đen chết không rõ nguyên nhân.”
“Đây là cái chết thứ ba trong tháng, tất cả đều không có nguyên nhân hoặc cùng một nguyên nhân như nhau, tất cả mọi việc đều liên quan đến người đàn ông tên Lâm.” Lin tiếp tục nói.
“Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, ba người đàn ông chết đi đều là lần cuối cùng gặp người tên Lâm, cái chết của họ cũng rất thần bí, bên pháp y cũng không tìm ra nguyên nhân để giám định cái chết của ba người, họ chỉ kết luận rằng do đột tử.” Lin phân trầm phân tích.
“Đột tử, tôi không tin đó là do đột tử hẳn là có nguyên nhân, một nguyên nhân vô hình đã lấy đi tính mạng của họ. Tôi linh cảm phía sau lưng hắn có người hậu thuẫn và kẻ đứng sau lưng hắn chính là kẻ chủ mưu muốn lấy mạng của tôi, vậy là kẻ nào?” Vương Đình rơi vào suy tư, rốt cuộc là kẻ nào muốn lấy mạng của mình chứ.
“Đội trưởng có cần tôi đi điều tra người tên Lâm không?”
“Không cần, cậu không phải đối thủ của hắn, hắn rất hiểu rõ về tôi vì từ nhỏ tôi và hắn cùng lớn lên cùng bái chung một sư phụ.”
Vương Đình nhắm mắt, lại rơi vào trạng thái suy nghĩ, Lin thấy đội trưởng không muốn nói nữa nên cũng im lặng tập trung vào lái xe. Hơn ba tiếng sau, trạm dừng chân ở phía trước mặt. Lin lái xe vào bãi, Vương Đình cũng mở mắt ra nhìn sang phía Thanh Nhã, Thanh Nhã vẫn còn nhắm mắt ngủ, trên tai vẫn đeo tai nghe.
“Tới nơi rồi.”
Vương Đình kéo tai nghe trên tai cô ra, Thanh Nhã dụi mắt mở ra. Trước mắt có ánh điện chói lòa cô vội vàng đưa tay che mắt, nheo con mắt lại hỏi.
“Đây là đâu vậy?”
“Trạm nghỉ Thanh Hà, xuống nghỉ ngơi ăn uống rồi ngày mai đi tiếp.”
Cô đảo mắt nhìn xung quanh bãi đỗ xe, một khoảng đất rộng rãi tập trung rất nhiều xe, tất cả đều xếp hàng ngay ngắn theo thứ tự từ xe có trọng tải lớn cho đến xe có trọng tải nhỏ.
“Lin cậu đi bảo người chuẩn bị một bàn ăn, việc khác để tôi lo.”
“Dạ!”
Lin nhanh chóng bước đi làm nhiệm vụ của mình, Vương Đình nhìn cô sau đó hất hàm như ra lệnh, Thanh Nhã nhanh chóng đi ra khỏi xe.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip