Rời khỏi Đam Mê

Đam Mê! Phải mất hơn ba tiếng mới khôi phục lại được đường dây điện, bằng này lâu chưa từng xảy ra vụ cháy nổ cầu giao hay cầu chì gì cả, vậy mà hôm nay điều tệ hại đó lại phát sinh ra.

Vương Đình thả người ngồi xuống ghế lưng hơi tựa ra phía sau, bàn tay đưa lên trán kẹp nhẹ giữa tâm mi. Điếu thuốc trên tay chưa kịp hút đã dần tắt, mãi lúc sau Vương Đình mới dụi điếu thuốc vào gạt tàn cầm lấy điện thoại lướt nhanh trên bàn phím.

“Vào gặp tôi.”

Chưa đầy 10 giây Lin đã có mặt trong phòng, Lin cúi đầu chào.

“Đội trưởng cần gặp tôi có việc gì?”

“Đêm nay cậu tới thành phố Z để điều tra một người.”

“Vâng! Vậy là người nào thưa đội trưởng?”

“Người được mệnh danh là nhà tiên tri tà ba, điều tra toàn bộ về gia đình họ đặc biệt là cô con gái Huyền Chi. Thời gian cho cậu một ngày.”

“Vâng! đội trưởng còn có gì cân nhắc thêm không?”

“Cậu có thể lui.”

“Tôi xin phép.” Lin lui ra ngoài rồi khép lại.

Vương Đình đứng dậy rời khỏi phòng đi theo lối khác.

Khi Thanh Nhã quay trở về phòng cũng là lúc 4 giờ sáng, thân thể thực sự rất mỏi mệt, khi phải ép mình phục vụ mấy gã đàn ông ghê tởm đó. Nếu cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy cô nghĩ mình không thể chịu đựng được, thà rằng Lý Nam Vương tặng cho một viên đạn như vậy sẽ dễ chịu hơn. Nhưng Lý Nam Vương đâu có thể để cô chết đi một cách dễ dàng, đây là cuộc sống mà hắn dành cho cô, muốn sống cũng không được mà chết cũng chẳng xong.

Tắm rửa để loại bỏ những thứ bẩn thỉu bám trên người cô mới đi ngủ, cô rất cần một giấc ngủ để lấy lại tinh thần. Vừa đặt lưng xuống giường chợt nghe tiếng động nhẹ, cô vùng dậy khi bức tường di chuyển.

Anh ta - người đàn ông hôm qua bị thương xuất hiện, cô ngồi lùi vào bên trong. Anh ta nhìn cô dò xét, trong ánh mắt rất khó đoán xem anh ta đang nghĩ và muốn làm gì.

“Anh… tới đây làm gì?” Cô hốt hoảng.

“Cô không nhớ phải trả lại tôi thứ gì sao?”

Anh ta nhìn thấy một nửa đoản đao để dưới gối, cả ngày hôm nay anh ta đi tìm đoản đao, cứ ngỡ rằng bị rớt trên đường trở về Đam Mê, và chỗ này là điểm cuối cùng anh ta tìm đến, nhưng không ngờ lại rơi ở phòng cô.

“Trả…” Cô chợt nhớ, bò tới bên gối cầm đoản đao dơ lên.

“Anh tới lấy thứ này?”

Anh ta bước tới đoạn lấy trên tay cô, do cử động mạnh vết thương hơi nhói đau.

Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó mới nhìn vào đao ngọc nắm trên tay. Cô đưa mắt nhìn theo và cảm thấy ngạc nhiên, miệng tự nhiên đọc.

“Phong sương tuyết trắng ngàn năm phủ.

Thủy sương vô động tiền duyên kiếp.

Duyên tình định kiếp vẹn nghìn năm.

Nghìn năm đợi chờ thân hóa đá.

Oán trách than chi tình duyên nghiệp

Ân tình ly biệt đoạn từ đây…

Huyết lệ vương mi hồn phân tán.

Luân hồi chuyển kiếp vạn gian nan.

Sầu khổ bi ai mình ta chịu…

Vạn năm ly biệt, kể từ đây.

Tuyết trắng, sương tan đào hoa nở …

Mây mù phủ kín bóng giai nhân

Tượng phong hóa đá nghìn năm tỉnh

Chời đợi phút giây hội tương phùng.”

Anh ta nhìn vào mấy kí tự trên đao ngọc sau đó lại nhìn cô, mặc dù đã nhờ chuyên gia để giải mã với hy vọng sẽ tìm ra một chút đầu mối. Nhưng không ngờ tới người con gái này lại có thể đọc được mấy thứ văn tự cổ có liên quan đến duyên tình gì gì đó. Nhưng theo anh ta được biết văn tự có liên quan đến một thứ gì đó có quyền lực tối cao nhất tương tự như một kho báu vạn năng.

“Cô đọc được?”

Anh ta hoài nghi hỏi, Thanh Nhã gật đầu sau đó lại nói;

“Việc này phải nhờ tới chuyên gia mới có thể tìm ra câu trả lời.”

Cô dừng lại khi thấy nét mặt anh ta trở nên lạnh lẽo, nên nhớ rằng đây là chữ cổ rất ít người biết và dịch nghĩa bằng người con gái này mà có thể nhìn ra. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, mãi lúc sau mới cất tiếng hỏi.

“Cô từng học qua?”

“Từng xem qua, cha tôi rất giỏi trong lĩnh vực xem đồ cổ, vì vậy tôi biết cũng chẳng có gì là lạ.”

“Cha cô?” Anh ta hỏi lại để khẳng định xong lại nói tiếp;

“Vi Quốc Lâm có thể giải mã được vậy mà tôi lại chẳng hay, xem ra tôi phải phiền đến cha cô rồi.”

Đến phiên cô hoài nghi, cô đang đeo mặt nạ vì sao anh ta lại nhận ra cô là Thanh Nhã, điều này rất kỳ quặc.

“Tới địa chỉ này tìm gặp một người.”

Anh ta đưa cho cô mảnh giấy có ghi địa chỉ sẵn ở bên trong. Nhìn địa chỉ cô không khỏi giật mình, đây là địa chỉ nhà của cô, người mà anh ta muốn gặp là cha.

Thanh Nhã kìm nén sự vui mừng trong lòng khi nghĩ sẽ được về thăm cha mẹ, nhưng trong lòng chợt buồn khi nghĩ tới mình không thể đặt chân ra khỏi hộp đêm, Thanh Nhã do dự xong nói.

“Ông chủ, không cho tôi bước chân ra khỏi hộp đêm.”

“Tôi sẽ lo cho, dù gì hắn cũng là chỗ quen biết.”

“Thật không?” Thanh Nhã vui mừng hỏi lại, vậy là mình có thể thoát ra khỏi đây, dù là giây phút ngắn ngủi nhất cũng được, chỉ cần được gặp cha mẹ xem họ sống ra sao thôi như vậy đã quá đủ lắm rồi.

Thanh Nhã rối rít cảm ơn anh ta, trong lòng rất vui nhưng bản thân lại cố gắng kìm ném liềm vui lại. Hít một hơi dài để trấn áp sự vui mừng đang dâng lên trong lòng.

Anh ta liếc mắt một cái sau đó rời đi theo lối cũ, cô chạy tới bên giường trong lòng bộc lộ rõ niềm vui sướng, vui mừng khi mình có thể đặt chân ra khỏi Đam Mê. Đây là điều có mơ cô cũng không dám nghĩ đến, nhưng rồi niềm vui đó bỗng vụt tắt, cô khựng người lại khi nhìn thấy gương mặt của mình qua tấm gương phản chiếu treo bên giường ngủ.

Một khuôn mặt xa lạ không cảm xúc, khi đối diện với người thân liệu còn có ai nhận ra người đang đứng đối diện đây là Huyền Chi không? Hay họ chỉ nhìn bằng ánh mắt xa lạ thậm chí cho rằng đó là kẻ điên. Bàn tay cô chạm lên da mặt sờ soạng lung tung để cởi bỏ mặt nạ. Cô xoay người lại khi trong gương phản chiếu lên một bóng hình cao lớn, đứng sau lưng cô từ bao giờ, cô đứng bật dậy theo phản xạ.

“Anh… anh…”

“Cô đang trông mong để thoát khỏi đây?” Hắn lạnh nhạt hỏi

“Tôi... tôi...”

Người cô không lạnh mà run khi nghe được lời nói lạnh nhạt từ phía hắn, bàn tay bám vào góc bàn thật chặt. Hắn tiến về phía cô, mồ hôi trên người bắt đầu thấm qua lớp lông tơ mịn, hắn vươn ngón tay dài túm lấy cằm Thanh Nhã bóp mạnh.

“Đừng nghĩ sẽ lột bỏ được mặt nạ trừ khi, tôi có tình cảm với cô và dùng máu tươi để làm thuốc dẫn.”

Hắn dừng lại; “Cô nghĩ mình có khả năng khiến tôi yêu cô sao? Hãy đợi tới lúc mặt nạ dần dần ăn sâu vào trong da thịt, cho tới khi chúng sinh sôi nảy nở ra một loại ấu trùng. Cô hãy tưởng tượng và hình dung trên khuôn mặt xinh đẹp của cô sẽ có hàng ngàn con ấu trùng ngoe nguẩy, rơi vãi trên mặt tới lúc đó sẽ như thế nào?”

Nghe hắn nói vậy cô rùng mình, kinh hãi bởi cái mặt nạ đáng sợ. Lý Nam Vương đúng là một con quỷ khi chế tạo ra chiếc mặt nạ hại người như thế.

“Tôi cho phép cô rời khỏi Đam Mê trong nửa tháng, sau nửa tháng cô phải có mặt tại Đam Mê nếu không đừng trách tôi. Trong chuyến đi này Vương Đình sẽ đi theo cô, mạng của hắn phụ thuộc vào cô đấy.” Dứt lời hắn đẩy cô ngã xuống giường rồi xoay người ra ngoài.

Cô ngây người nhìn theo, ý hắn nói mạng của Vương Đình phụ thuộc vào cô là ý gì.

Lý Nam Vương cầm lấy chai rượu tự rót vào ly, ngón tay thon dài kẹp lấy ly rượu nhấp một ngụm nhỏ chậm rãi thưởng thức. Hắn ngẩng đầu nhìn Vương Đình.

Lý Nam Vương tiến về phía Vương Đình đi vòng quanh một lượt, rồi trở lại vị trí cũ, trước khi ngồi xuống Lý Nam Vương luôn có thói quen cởi cúc áo vest rồi mới ngồi xuống ghế. Đặt ly rượu xuống bàn, ngữ khí cất lên tuy nhẹ nhàng nhưng rất lạnh lẽo.

“Biết tôi gọi cậu tới để làm gì không?”

“Không biết.”

“Uống đi.” Lý Nam Vương chỉ tay vào viên thuốc màu xanh đặt ngay ngắn trên đĩa ngọc nữ.

Vương Đình tiến lên cầm lấy viên thuốc không một chút do dự uống luôn. Lý Nam Vương gật đầu rất hài, uống xong viên thuốc Vương Đình đứng sang một bên đợi hắn phân phó. Lý Nam Vương uống nốt ly rượu xong mới hỏi.

“Thấy sao? “

“Dễ chịu.”

“Đúng, rất dễ chịu nhưng sự dễ chịu này còn phụ thuộc vào cậu, sau nửa tháng tôi sẽ đưa thuốc giải cho cậu nếu để quá ngày khó trị dứt điểm.”

“Tôi sẽ ghi nhớ.” Vương Đình vẫn lạnh nhạt đáp lại.

“Cậu không muốn biết vì sao tôi cho cậu uống?” Hắn vuốt ve ly rượu trong tay, giống như đang vuốt ve làn da của thiếu nữ.

“Biết.”

“Tốt.” Hắn nhấp ly rượu; “Tôi thích người thẳng thắn như cậu.”

“Cậu có biết, mặt nạ của cô ta cần phải có máu của tôi làm nguồn dẫn?”

“Biết.”

“Nhưng để tôi động tình, rồi tự mình lấy máu từ tim ra làm thuốc dẫn thì không có khả năng, đúng không?”

“Ừ!” Vương Đình vẫn gọn nhẹ trả lời.

“Tôi biết cậu vẫn chưa hoàn toàn phục tùng tôi.”

“Ừ.”

“Không sao, tôi giữ cậu lại vì cậu có ích trong công việc của tôi, đây là thuốc của mẹ cậu trong nửa tháng tôi sẽ sai người đưa tới, nên cậu cứ yên tâm.”

“Được.” Vương Đình gật đầu; “Cần tôi làm gì, cứ nói.”

“Thái độ của cậu không giống như lúc trước, có phần địch ý với tôi, vì cô ta?” Khóe môi hắn hơi nhấc lên.

Hắn đứng dậy, đi đến bên Vương Đình vỗ vào vai.

“Vương Đình ơi Vương Đình, tôi thật không ngờ cậu cũng có ngày động tình. Chọn ai không chọn, lại cố tình chọn cô ta, để người ngoài biết được há chẳng phải làm trò cười sao?”

“Không sao, họ cười ông chủ không cười tôi, vì ông chủ tự gắn sừng lên đầu mình.”

“Cậu...” Hắn tức giận; “Cậu thực sự động tình với cô ta, chỉ trong một lần ngủ cùng.”

“Chuyện riêng của tôi, không phiền ông chủ quan tâm.”

“Ngày mai hãy cùng cô ta tới thành phố Z.” Hắn tức giận khi không làm được gì, hắn còn cần tới Vương Đình trong công việc rất nhiều nên phải nhượng bộ.

“Vâng, thưa ông! Vậy Vương Đình tôi xin phép.”

“Đi xe ô tô, không được đi trực thăng.” Hắn nói theo sau, vốn ý định để cho hai người họ đi trực thăng cho nhanh nhưng hắn ghét thái độ của Vương Đình, nên để anh tới đó trễ hơn dự tính.

Vương Đình không nói gì cứ như vậy mà đi ra, trong con mắt Lý Nam Vương xoẹt qua tia lạnh lùng, môi thoáng nhấc. Hắn đi đến bên kệ sách di chuyển để lộ một bức tường, bức tường tách ra làm đôi một lối đi bí mật hiện ra, đợi Lý Nam Vương bước vào trong bức tường di chuyển khép kín như lúc đầu.

Trong lúc đó.

Thanh Nhã thu dọn hành lý để chuẩn bị rời khỏi Đam Mê. Bức tường lay động, người đàn ông bị thương xuất hiện, Thanh Nhã đặt tay lên ngực để trấn an cơn sợ hãi, giọng nói mang theo sự trách móc.

“Anh làm tôi sợ muốn chết.”

“Người như cô quỷ còn phải sợ, chứ đừng nói đến việc tôi dọa cô sợ.”  Anh ta ngồi xuống giường sau đó lại tiếp lời;

“Cô nên nhớ chuyến đi này không được tiết lộ cho ai nếu không viên đạn sẽ nằm gọn trong não của cô.”

“Việc này quan trọng như vậy sao?”

“Quan trọng hay không tự cô trải nghiệm sẽ rõ.”

Thanh Nhã im lặng không nói chỉ lẳng lặng thu dọn đồ, có tiếng gõ cửa phòng ở bên ngoài anh ta đứng dậy rồi biến mất sau bức tường, Thanh Nhã bước ra mở cửa gặp Vương Đình.

“Tới giờ xuất phát.”

“Vâng!”

Cô  cầm lấy túi xách bước nhanh ra cửa như sợ người ở sau bức tường kia lại xuất hiện và đổi ý.

Thanh Nhã nhìn chiếc xe màu đen bóng, đây không phải là chiếc xe Bất Diệt hôm qua, Vương Đình mở cửa xe ngồi vào.

Thanh Nhã hít lấy một hơi dài, thật dễ chịu khi không phải ngửi cái mùi hỗn tạp ở Đam Mê.

Ở Đam Mê chỉ có mùi khói thuốc, mùi bia rượu và sặc nồng mùi tình dục làm cho đầu óc con người ta không một chút thoải mái.

Không khí buổi sáng thứ hai đầu tuần thật nhộn nhịp tiếng còi xe đi lại hòa cùng dòng người tất bật trên phố đông.

Thành phố trong giờ cao điểm lại tắc đường, xe xếp hàng dài, trên gương mặt của mỗi người đều thể hiện tâm trạng khác nhau. Có lẽ Thanh Nhã là người thanh thản nhất, cô không cau có, không nôn nóng, không khó chịu như người ta. Mà cô rất hưởng thụ và hưng phấn, cô muốn thời gian dừng lại tại đây mãi mãi có như thế mới không bị quay trở về Đam Mê.

Cô đảo mắt nhìn những ngôi nhà cao vút như muốn chọc thủng bầu trời, một đôi bồ câu bay ngang qua rồi đậu trên dây điện, cô ước gì bản thân mình cũng được như đôi chim kia tự do bay lượn.

Thành phố S rất rộng lớn, vừa là một khu trung tâm mua sắm sầm uất nhất trong nước. Nhưng cũng ẩn chứa nhiều loại hình tội phạm trá hình dưới những tấm biển quảng cáo sang trọng. Điển hình là Đam Mê, bề ngoài nhìn rất sang trọng nhưng ai biết bên trong thối nát đến cỡ nào.

Chiếc ô tô sang trọng vẫn lao đi nhanh chóng trên con đường cao tốc, dọc hai bên đường là những dải lan can uốn lượn, khúc khủy như một con mãng xà.Từ lúc đặt chân ra khỏi Đam Mê, Thanh Nhã chỉ nhìn ra bên ngoài và không hề lên tiếng cho tới khi chiếc ô tô dừng lại bên vỉ hè, lúc này cô mới quay sang nhìn Vương Đình, hỏi.

“Sao không đi tiếp?”

“Trưa rồi.” Vương Đình đáp.

Thanh Nhã đang tính nói, nhưng thấy Vương Đình mở cửa đi ra nên lại thôi. Thực ra cô không thấy đói, chỉ mong về nhà sớm hơn. Nhưng rồi cô cũng mở cửa xe nhanh chóng bước theo sau vào trong một nhà hàng, cũng được coi là sang trọng.

Vương Đình chọn bàn ngồi gần cửa sổ, cầm lấy quyển thực đơn lựa chọn đồ ăn, mấy phút sau nhân viên phục vụ đem đồ ăn dọn lên bàn. Trong bữa ăn Vương Đình không hề ngẩng lên, cho tới khi dùng xong bữa, cầm khăn lau qua miệng, uống ly nước nhìn cô, trong suất ăn vẫn còn nguyên vẹn chưa hề động vào.

“Không dùng?”

“Không đói.” Thanh Nhã trả lời.

“Trên đoạn đường này sẽ không có quá ăn nào cho cô dừng lại để dùng bữa, cho tới sáng hôm sau.”

“Tôi không thích đồ ăn nhiều chất béo.” Mãi lúc sau cô mới trả lời.

“Vậy, cô ăn gì?”

“Mì tôm, lâu tôi chưa ăn nên thấy thèm.”

Vương Đình suýt sặc nước, vội dùng khăn lau qua miệng mắt mở to nhìn Thanh Nhã. Anh nhớ có một lần bà quản gia nấu mì đem cho liền bị quát tháo ầm ĩ cô nói rằng "bà muốn giết tôi hay sao mà ngày nào cũng bắt ăn mì, trên đời này tôi ghét nhất chính là mì tôm, tôi muốn ăn thịt, ăn thịt hầm nghe rõ chưa?’’. Kết quả là Thanh Nhã được ăn cơm hẩm cháo thiu.

“Lạ lắm sao?”

Thấy khuôn mặt của anh đơ ra nên cô hỏi, Vương Đình không nói gì nhưng trong lòng nhận ra Thanh Nhã không giống như trước đây.

Ăn uống xong cả hai tiếp tục cuộc hành trình tới thành phố Z, trên suốt chặng đường không ai nói với nhau. Lâu lâu Vương Đình liếc qua nhìn cô, còn cô thì nhìn ra bên ngoài. Một chai nước lọc đưa ra trước mặt, cô thu hồi tầm mắt quay sang nhìn Vương Đình.

“Cảm ơn!”

Thanh Nhã mở chai nước lọc uống một hơi sau đó đặt chai nước xuống bên cạnh.

“Chúng ta tới đâu rồi, còn bao lâu nữa mới tới thành phố Z?” Thanh Nhã lên tiếng hỏi.

“Khoảng hai tiếng nữa chúng ta sẽ tiến vào địa phận tử thần.”

“Tử thần, tôi chưa nghe bao giờ.” Cô chưa từng đi xa nên có một số địa điểm sẽ không biết.

“Đây là con đường duy nhất tới thành phố Z, đoạn đường này dài hơn hai trăm cây số khi bóng tối bao phủ sẽ không một ai đi qua.”

“Đường nhiều khúc cua sao, hay khó đi?”

“Đường rất thẳng hai bên đường đều là sườn núi.”

“Vậy à.”

Thấy Thanh Nhã không hỏi tiếp Vương Đình tiếp tục bổ xung thêm cho cô.

“Khi bóng tối bao phủ đoạn đường tử thần sẽ có rất nhiều sương trắng bao phủ dày đặc, tầm nhìn sẽ bị che phủ, rất nhiều xe lao xuống vực.”

Nói tới đây Vương Đình dừng lại. Không khí trong xe trở nên im lặng để xua tan không khí im lặng Thanh Nhã lên tiếng hỏi.

“Anh làm việc cho "hắn" bao lâu rồi?”

“Ai?”

“Ông chủ của anh.”

“Mười sáu năm.”

Thanh Nhã lẩm bẩm gì đó xong quay đi, những người đi theo hắn bất kể ai đều là những kẻ máu lạnh hỏi gì nói gì đều rất tiếc kiệm lời.

Vương Đình nhìn qua kính chiếu hậu có một chiếc ô tô con đang đuổi theo một trong số đó Vương Đình nhận ra.

“Cúi đầu xuống.”

Miệng nói thì nhanh nhưng hành động còn nhanh hơn khi dìm đầu Thanh Nhã xuống thấp. Vương Đình đột nhiên tăng tốc, đầu cô đập vào ghế chưa kịp hoàn hồn nghe tiếng chíu chíu… tằng tằng… phía sau xe.

Cô quay đầu lại nhìn, không khỏi chết đứng khi phía sau xe có người cầm khẩu súng trường Tar-21 bắn.

Đây không phải xe chống đạn khi bị bắn kính phía sau bị rạn nứt, một người rồi một người nữa hỗ trợ hai băng đạn cứ thế lao vào chiếc xe của Vương Đình. Kính phía sau vỡ thành từng mảnh.

“Nằm xuống.”

Vương Đình nói như quát, còn mình vẫn lái xe lao vụt đi, vừa lái vừa né tránh luồng đạn của bọn chúng, tay lái bị lệch đi khi viên đạn lao lên phía trước. Đoạn đường rượt đuổi khá dài Vương Đình cũng là một tay lái siêu đẳng cấp, lượn lách trên đường để tránh làn đạn.

Bọn chúng cũng không phải dạng vừa, nhanh chóng áp sát theo sau, từ trong xe một tên chĩa súng để bắn khi chúng kề súng gần sát, Vương Đình bẻ tay lái đâm vào xe của bọn chúng, bị bất ngờ tên lái xe bị lệch tay lái. Vương Đình rút súng dấu trong người nói nhanh với Thanh Nhã.

“Giữ tay lái.”

Dù đang lâm vào tình trạng hốt hoảng, bản thân Thanh Nhã cũng nhận thức được sự nguy hiểm nên nhoài người giữ lấy tay lái còn Vương Đình nhoài người ra khỏi xe bắn trả vào lốp xe. Bọn chúng cũng không phải là một tay dễ chơi dễ đối phó chúng lạng lách để tránh luồng đạn.

A a a a a a a a...

Thanh Nhã hét lên khi phía trước có chiếc ô tô đi ngược chiều trở lợn gà, Vương Đình xoay người nhìn về phía trước vội vàng thụt người vào trong xe. Trong lúc nguy cấp Thanh Nhã nhanh tay bẻ vô lăng sang phải để tránh xe tải, mui xe đâm vào lan can đường.

Chiếc xe tải cũng nhanh chóng phanh gấp nhưng bị kéo lê một đoạn rồi dừng lại, lợn gà trên xe bay tứ phía. Chiếc xe rượt đuổi theo nhanh chóng phanh kịp nhưng không tránh khỏi cột mốc. Cột mộc bị bay khỏi vị trí một đoạn khá xa, một tên tức giận xả băng đạn vào lốp xe tải trở lợn gà, tài xế xe tải đã ngất từ lâu nên không biết gì.

Vương Đình nhanh chóng lái xe lao đi.

“Đuổi theo.”

Hai chiếc xe lao vun vút trên đoạn đường thẳng tắp, chạy được một đoạn xe chúng bị hết xăng.

“Mẹ kiếp lại để cho nó thoát.”

Chạy được một đoạn không xa, xe của Vương Đình cũng hết xăng, mùi xăng xe bốc lên. Vương Đình nhanh chóng đạp cửa xe ôm lấy Thanh Nhã chạy thoát ra ngoài, vừa chạy ra khỏi xe được một đoạn tiếng nổ vang lên chiếc xe bốc cháy. Chỉ cần chậm chân một phút xác của cả hai đã trở thành tro bụi. Đúng lúc ấy một chiếc xe màu đỏ từ phía xa đang lao tới với tốc độ nhanh chóng, lại là bọn chúng hẳn là chúng đã cướp xe để đuổi theo.

“Cô ổn chứ?”

Vương Đình cúi xuống nhìn Thanh Nhã đang run rẩy trên tay mình.

“Tôi… tôi nghĩ mình… mình không ổn...”

Thực sự là Thanh Nhã muốn ngất đi cho xong chuyện, nhưng lại không thể ngất, chân tay bủn rủn rã rời. Vương Đình đảo mắt nhìn xung quanh sau đó ôm Thanh Nhã nhảy xuống sườn núi. Trước khi nhảy xuống Vương Đình đã kịp quan sát vị trí mình hạ xuống, gần đó có một bụi lau rậm rạp rất an toàn.

“Cô hãy ngồi ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Thanh Nhã nắm lấy tay anh kéo ở lại như thể sợ anh chạy trốn bỏ mình ở lại nơi đây. Vương Đình nắm lấy bàn tay nhỏ vỗ nhẹ.

“Sẽ ổn, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”

Thanh Nhã gật đầu, và rất tin tưởng ở Vương Đình cho dù ở mọi hoàn cảnh nào Vương Đình cũng sẽ ở bên cạnh. Nắm lấy tay Vương Đình nhẹ nhàng cất tiếng.

“Anh hãy cẩn thận.”

Vương Đình nhìn vào đôi mắt của người con gái đang lo cho mình trong lòng trở nên ấm áp, nắm nhẹ bàn tay Thanh Nhã sau đó gật đầu. Cô buông tay Vương Đình, ngồi thu mình vào sát mép đá. Anh cởi áo khoác, khoác vào cho cô sau đó mới nhảy lên phía trên vừa lúc bọn chúng xuất hiện.

Sở dĩ Vương Đình không muốn ra tay là vì có Thanh Nhã đi bên cạnh, bọn chúng dừng xe lại, bước ra xe có bốn tên trên tay mỗi tên đều lăm lăm khẩu súng trường. Một tên vuốt khóe miệng cười khẩy.

“Tưởng thoát được bọn tao sao? Cuối cùng cũng dơ tay chịu trói, tao nghe nói mày được mệnh danh là con của thần gió, với những đòn tấn công chớp nhoáng xem ra chỉ là hư danh.”

Khóe môi Vương Đình khẽ cong lên một đường lạnh lẽo, bàn tay chậm rãi đưa lên cởi cúc áo vest sau đó phủi mạnh một đường. Chúng rất ghét khóe môi hơi cong lên đầy cao ngạo và sự nhạo báng của Vương Đình dành cho chúng.

“Mẹ kiếp, chết đến nơi còn hống hách, giết.”  Một tên tức giận thét lớn.

Băng đạn được phóng ra chỉ thấy Vương Đình nghiêng người né sang một bên rồi lắc mình né tránh. Một bóng đen vụt lên phía trước tiếp đến khẩu súng trường bay lên không trung rơi xuống đất. Ba tên còn lại nhìn khẩu súng nằm dưới chân mình, phóng đôi mắt nhìn về phía trước. Hổ - kẻ vừa phóng luồng đạn về phía Vương Đình đang đứng im như một bức tượng, thân hình của Hổ bỗng đổ ập xuống, máu bắt đầu chảy ra trên trán, trán bị tách ra làm đôi. Cả ba nhìn về phía Vương Đình, Vương Đình đưa tấm lưng lạnh lẽo về phía họ sau đó từ từ xoay người lại. Trong đôi mắt lạnh lẽo hiện lên một tia màu đỏ chói thật dọa người, ba tên lùi lại một bước cảm thấy có gì đó không ổn. Cánh tay Vương Đình đưa ra, trong tay cầm một thanh đao hình bán nguyệt sắc bén đang lóe lên ánh sáng kinh dị, lưỡi dao không hề bị dính một giọt máu, lưỡi dao nhuốm máu sáng bóng hơn lúc đầu.

“Mày... mày....”

Một tên lắp bắp kinh hãi, khi nhận ra Vương Đình chính là sát thủ trong truyền thuyết, nhìn lưỡi đao hình bán nguyệt trong tay không thể nói nên lời.

Ba tên sợ hãi lùi lại phía sau, môi Vương Đình thoáng nhấc, sau cái nhíu mày chỉ nghe tiếng gió réo bên tai, lưỡi hái tử thần vung lên. Hai tên còn lại không kịp phản ứng và cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ kịp nhìn lại lưỡi hái móc vào bụng lôi ra một đoạn ruột sau đó bị cắt đứt. Hai tên trợn mắt nhìn máu và nội tạng chạy ra ngoài theo lỗ hổng. Tên còn lại sợ đến nỗi thân hình hóa đá, mắt cứ trơ ra nhìn Vương Đình đang chậm chạp tiến lại gần, lưỡi hái tử thần lạnh lẽo đặt ngay trên cuỗng họng, chỉ cần nhích nhẹ đầu gã có thể rơi bất kỳ lúc nào. Gã cảm thấy cổ họng hơi ấm ấm khi có vật thể lỏng đang chảy ra, đôi mắt màu đỏ dần chuyển thành màu xanh, màu xanh lạnh lẽo mà u ám nhìn gã, gã cảm thấy Vương Đình còn đáng sợ hơn cái chết đang đến gần.

“Ai sai chúng mày tới đây?” Vương Đình lạnh lùng cất tiếng hỏi.

“Là… là… anh Lâm…”

Nhắc đến cái tên Lâm ánh mắt Vương Đình trở nên lạnh lẽo đáng sợ hơn, đây là người anh em tốt đã bán đứng năm nào nhiều lần hắn muốn lấy mạng nhưng không thành.

“Tao cho mày một con đường sống.”  Vương Đình thu hồi lại vũ khí cất dưới ống tay áo.

Gã kia khi nghe Vương Đình nói vậy vội quỳ xuống lạy.

“Cảm ơn đại ân đại đức của anh…”

“Có điều này mày phải hoàn thành.” Môi mỏng lại nhấc lên.

“Vâng… vâng… chỉ cần anh tha cho tôi, thì mười điều tôi cũng hoàn thành.”

“Đem thủ cấp của mấy tên này đưa cho ông chủ của mày, nói lại với hắn rằng một ngày nào đó Vương Đình ta sẽ tới cắt cái đầu chó của nó.”

“Vâng… vâng... tôi sẽ chuyển lời…”

“Đem mấy xác chết này lên xe vứt đi.”

“Dạ… dạ...”

“Làm cho gọn nhẹ.”

“Dạ… dạ…”

Gã luống cuống đứng dậy lôi mấy xác chết vào trong xe, trong lúc gần với tử thần gã mới ngộ ra mạng sống là thứ quý giá nhất. Nhân lúc gã không chú ý Vương Đình xoay người nhảy xuống, trước khi nhảy xuống anh kiểm tra trên người xem có dính mùi máu tươi không, có dính máu tươi nhưng không phải của bọn chúng mà là của mình.

Khụ… khụ… Vương Đình lấy tay che miệng ho khan, nhận ra Vương Đình đã quay trở lại Thanh Nhã trở nên mừng rỡ.

“Vương Đình… anh… anh bị thương…”

Đúng là bản thân bị thương khi lái xe. Trong lúc lái xe đã bị trúng đạn vào bả vai, tuy rằng viên đạn chỉ bắn trượt qua nhưng vẫn để lại vết thương khá nặng. Nếu không có Thanh Nhã đi cùng bọn chúng chẳng là gì, lúc nãy sử dụng năng lực quá nhiều Vương Đình cảm thấy mỏi mệt, đó là điểm yếu lớn nhất. Nếu kẻ thù mà biết mạng của Vương Đình khó bảo toàn.

“Để tôi xem vết thương cho anh.”

“Không cần.”

“Vết thương ở vai anh rất nặng.”

“Chúng ta nên rời khỏi đây.” Vương Đình lản tránh.

“Anh nghĩ mình có thể rời đi trong khi anh đang bị thương, xe đã hỏng rồi còn anh thì bị thương nếu trên đường đi gặp chuyện tôi biết xoay sở ra sao?”

Cũng đúng, hiện giờ bản thân Vương Đình rất mỏi mệt muốn nghỉ ngơi để hồi sức. Nếu tiếp tục đi ngộ nhớ có chuyện gì xảy ra thì sao, bản thân mìnhVương Đình thì không sao, nhưng còn cô sẽ gặp nguy hiểm. Vương Đình gật đầu.

“Anh ngồi xuống đây đi, tôi sẽ đi vòng quanh đây để tìm ít thuốc.”

“Này…”

Thanh Nhã xoay người lại, khóe môi hơi mỉm cười, thấy Thanh Nhã mỉm cười Vương Đình không muốn phá tan niềm cảm xúc của Thanh Nhã nên chỉ nhắc nhở.

“Cẩn thận, đừng đi quá xa.”

“Ừ!”

Thanh Nhã gật đầu quay người bước đi, Vương Đình nhắm mắt ngồi thiền, thời gian cứ như vậy trôi qua không biết qua bao lâu Vương Đình mới mở mắt.

Thanh Nhã tựa người vào tảng đá, đôi mắt nhắm lại hơi thở rất đều đặn. Vương Đình không hề nhận ra bản thân đang mê mẩn ngắm nhìn người con gái đang ở trước mắt mình, trong lòng lại dâng lên rất nhiều cảm xúc những cảm xúc này rất khó nói lên thành lời. Thanh Nhã xoay người tỉnh giấc Vương Đình cũng thu lại tầm mắt rồi đứng dậy.

“Anh tĩnh tâm xong rồi à?”

“Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần chứ không phải tĩnh tâm. Tâm tôi không có gì cần để tĩnh…”

“Anh định tu tiên à?”

Vương Đình liếc nhìn Thanh Nhã, Thanh Nhã không nói gì bèn dơ ra một nắm lá cây.

“Đây là thuốc trị thương tốt nhất, tôi vừa đi vòng quanh xem xét ngay gần đây có một túp lều của người dân chúng ta có thể đến đó nghỉ.”

Vương Đình đảo mắt nhìn trời, bầu trời đã nhá nhem một màu xám xịt, khi đêm buông xuống đoạn đường được mệnh danh là tử thần sẽ không có một xe nào chạy qua. Khi màn đêm buông xuống cũng là lúc sương mù dày đặc bao trùm phạm vi chỉ cách nhau ba bước chân đã không nhìn thấy người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip