Quyển 1: Thoát thai hoán cốt - Tiết tử
Edit: Bon Bon
Beta: Diệp Y Giai
Màn đêm buông xuống, ánh sao tô điểm trên bầu trời, ngày mai lại là một ngày đẹp!
"Chị Kiều, đã đến giờ!", Trên đỉnh một cao ốc, một người con trai thanh tú khoảng chừng hai mươi tuổi vừa nhai kẹo cao su, vừa đeo găng tay, nói với người con gái lười biếng bên cạnh đang nằm ở trên ghế nhàn rỗi hưởng thụ ánh trăng.
Ánh sáng nhạt màu bạc chiếu rọi ở trên người cô gái, có thể nhìn ra một thân quần áo bó hòa làm một thể cùng đêm tối của cô, diện mạo cũng không quá hai mươi hai ba tuổi.
"A......" Kiều Linh Nhi đánh một cái ngáp, chậm rãi ngồi dậy, trong mắt vẫn còn nồng đậm buồn ngủ.
"Chị Kiều, còn ba mươi giây đồng hồ!" Lam Táp đưa tay thử sợi dây thép, mặc dù thời gian không lâu, nhưng cũng không thấy cậu ta có dáng vẻ khẩn trương.
"Sau khi trở về nhớ mua cho chị một cái đệm nước." Tay Kiều Linh Nhi nhanh nhẹn chuyển đến chỗ tóc của mình, quấn rồi quấn, trong vòng ba giây đã búi xong mái tóc.
"Được!" Lam Táp đáp một tiếng, liếc đồng hồ điện tử một cái, đúng mười hai giờ!
Thời gian dừng ở mười hai giờ, kế tiếp đó chính là thời gian làm nhiệm vụ của bọn họ.
Lam Táp nắm khí cụ chuyển động trượt trên dây thép, tung người nhảy ra, Kiều Linh Nhi theo sát phía sau.
Hai bóng người, biến mất ở trong màn đêm.
Khoảng cách giữa hai tòa cao ốc gần trăm mét, một tòa là nơi hai người Kiều Linh Nhi lựa chọn, một tòa khác là phòng triển lãm.
Gần đây, một dây chuyền kim cương với tên gọi là Louis 14 xuất hiện.
Louis 14 do mười bốn viên kim cương vô giá hợp thành, là vật sở hữu của hoàng hậu vương triều châu Âu ở thế kỷ trước, nhưng từ sau khi vị hoàng hậu kia qua đời, Louis 14 này cũng biến mất.
Sau mấy trăm năm, dây chuyền kim cương vô giá này lại xuất hiện, dẫn tới ham muốn của nhiều người.
Nhóm Kiều Linh Nhi và Lam Táp cũng là một trong số đó.
Có người ra giá trên trời để lấy được Louis mười bốn, song hiệp thần thâu trong giới trộm nổi danh lừng lẫy trở thành lựa chọn tốt nhất để lấy sợi dây chuyền này, bởi vì nhiệm vụ của bọn họ từ trước đến nay chưa từng thất bại.
Ném đi khí cụ chuyển động trượt trong tay, hai người Kiều Linh Nhi cùng Lam Táp đã đứng ở bên trong phòng triển lãm, dĩ nhiên từ đối diện trong tòa cao ốc kia "bay" qua đây đúng là rất nguy hiểm, nếu như không cẩn thận, thì có lẽ sẽ đụng vào trên tường phòng triển lãm, đến lúc đó coi như bất hạnh.
Đối với cao thủ trong cao thủ là Kiều Linh Nhi cùng Lam Táp, thì hiển nhiên điều này không tạo thành bất kì uy hiếp gì.
Phòng triển lãm vừa đến mười hai giờ sẽ tắt đèn, bóng đêm để lộ hình thức bảo vệ, nói đơn giản chính là dùng tia hồng ngoại làm công cụ để dò xét.
Lam Táp đi ở phía trước, tựa vào vách tường nhanh chóng đi tới, lúc đi ngang qua một chỗ, đem khối kẹo thơm mát đang nhai trong miệng dính vào trên tường. Không cần hoài nghi, cái này là một khối kẹo cao su, đồng dạng còn dùng để làm nhiễu sóng công cụ camera.
Lúc này Kiều Linh Nhi đã không còn dáng vẻ như khi chưa tỉnh ngủ lúc trước, đi theo phía sau Lam Táp, đem những cái tương tự với nút cài trên tay bắn đến trên tường đồng thời dính lại, cứ như vậy, bọn họ quang minh chính đại từ phía trước camera đi tới cũng không là vấn đề.
Nhiều lần chuyển hướng, Kiều Linh Nhi cùng Lam Táp đi tới trước một đại sảnh, ở ngay chính giữa đại sảnh, bày ở trong tủ kiếng chống đạn kia không phải là Louis 14 đấy sao!
Kiều Linh Nhi thuần thục từ trong túi đeo lưng của Lam Táp lấy ra hai cái mắt kính mềm dẻo, chia ra gắn vào trên hai mắt của mình, sau đó những tia hồng ngoại X kia liền hiện ra rõ ràng.
Vào lúc Lam Táp vừa muốn đi đến, lại nhạy cảm phát hiện phía trước giữa một lối đi cũng có hai thân ảnh màu đen.
"Chị Kiều?" Lam Táp kêu một tiếng, cậu còn nghĩ muốn nói nhưng lại bị Kiều Linh Nhi chế trụ.
Nơi này canh phòng cũng không phải là đơn giản, đôi khi có nơi giọng nói lớn một chút liền có thể khuấy động một cơ quan.
"Bằng bản lãnh của mình!" Khóe môi Kiều Linh Nhi giật giật, không tiếng động nói ra mấy chữ này.
Lam Táp hiểu gật đầu một cái, mơ ước có được dây chuyền Louis 14 không phải chỉ có một nhóm người, có người có khả năng đi thuê bọn họ, đương nhiên những người khác cũng có thể thuê những kẻ trộm khác.
Đối phương tựa hồ cũng hiểu ý của Kiều Linh Nhi bọn họ, sau khi thủ thế đều cùng hành động.
Nhìn rõ ràng ánh sáng của tia hồng ngoại, nhưng nếu như chuyến đi này ngay cả chút chuyện nhỏ cũng không làm được, vậy thì thật sự là làm trò cười cho người trong nghề rồi.
Hai người Kiều Linh Nhi cùng Lam Táp phối hợp với nhau, thậm chí không nhìn đối phương cũng biết động tác kế tiếp của bọn họ.
Hai người kia cũng không kém, cúi đầu, nhấc chân, ưỡn ngực, tất cả động tác đều là liền mạch lưu loát, động tác trôi chảy, từng chút từng chút đến gần khu trung tâm của phòng triển lãm, cách Louis 14 cũng càng ngày càng gần.
Chợt, tia hồng ngoại di chuyển, vật này đột nhiên hoạt động khiến Kiều Linh Nhi cùng Lam Táp đồng thời kinh hãi, nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, di chuyển theo hoạt động tia hồng ngoại kia.
Động tác có biên độ rất nhỏ, hơn nữa yêu cầu thân thể phải có tính dẻo dai thật tốt, bằng không chỉ cần hơi lơ là, tuyệt đối sẽ bị tia hồng ngoại kia đụng tới.
Còn hai kẻ trộm kia, dễ nhận thấy không bằng thân thủ của Kiều Linh Nhi cùng Lam Táp. Lúc tia hồng ngoại kia đang di động, bọn họ thiếu chút nữa đã bị đụng phải, may mà người đàn ông bên người phụ nữ kia dường như nhạy bén hơn ấn cô ta xuống, nằm trên đất, sau đó chậm rãi lui về phía sau, dù sao phía sau tia hồng ngoại vẫn còn chưa hết bẫy.
Lam Táp âm thầm khinh bỉ một cái, bọn họ có thể đi qua đây hay không là chuyện của bọn họ, nhưng nếu như bởi vì bị va chạm vào mà ảnh hưởng đến cậu và chị Kiều, vậy trở ngại cũng sẽ không còn đơn giản như vậy.
Thân thể mềm mại của Kiều Linh Nhi từ từ di chuyển, Lam Táp có chút vất vả đi theo, thế nhưng dù thế nào cũng vẫn theo sát sau lưng của Kiều Linh Nhi.
Ở xung quanh bục triển lãm một thước là chỗ đã không còn tia hồng ngoại, ánh mắt Kiều Linh Nhi rơi xuống mặt dây chuyền kim cương được ánh đèn nho nhỏ chiếu vào, mười bốn khối kim cương to lớn xuyên thành một chuỗi, rất lấp lánh.
Lam Táp đã lấy ra máy tính xách tay mang theo người, vào lúc này, yêu cầu thần đồng máy tính là cậu xuất thủ, giải ra mật mã nơi này, Louis 14 sẽ là của cậu.
Kiều Linh Nhi thì vẫn chỉ ở trong vòng một thước, nhìn những thứ khác ở bục triển lãm, khi nhìn đến hai kẻ trộm kia đang chật vật lui trở về ở lối vào mà cười một tiếng thật mê người.
Nụ cười này, có khiêu khích, còn có khoe khoang, nhưng làm cho hai người trước mặt giận dữ! Ai bảo bọn họ vừa nãy thiếu chút nữa bởi vì động tác vụng về kia mà bị phát hiện!
Người đàn ông kéo lại người phụ nữ hận không thể xông vào chém Kiều Linh Nhi hai đao, tựa hồ đang khiến cho cô ta yên tĩnh chớ nóng vội.
Kiều Linh Nhi nguy hiểm híp mắt lại, xem ra cho dù Louis 14 vào tay bọn họ rồi, cũng khó tránh phải đánh một trận.
Có những đạo tặc dùng khả năng "trộm" của bản thân thu đồ vật vào tay, nhưng còn có một số lại có tính chất thuộc về loại cường đạo xảo trá, ngoài trộm ra, còn thuận tiện đem đồ vật từ trong tay của những đạo tặc khác đoạt lấy.
Rõ ràng, Kiều Linh Nhi bọn họ đụng phải cường đạo!
Từng hàng số liệu từ trên màn ảnh máy tính nhanh chóng xẹt qua, Lam Táp bất động thanh sắc hai tay liên tục gõ, vẫn nhìn không ra một chút bộ dáng khẩn trương.
Sau khi Kiều Linh Nhi nhìn một vòng, ánh mắt lại trở về phía trên Louis 14, cô đến gần một chút, thời điểm nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương kia, đột nhiên lại thấy được một vật màu xanh biếc.
Là ngọc! Với hiểu biết sâu rộng của cô lập tức nhìn thấu đó là cái gì, nhưng đây không phải là Louis 14 triển lãm trên bục sao, tại sao lại có một khối ngọc ở bên trong?
Song Kiều Linh Nhi rất nhanh đã không còn kinh ngạc, ở bên cạnh trên bảng hiệu có viết, đồng thời được tìm ra cùng Louis 14, còn có khối nhuyễn ngọc cao cấp này, đáng nhẽ ngọc được đặt ở phía trên bục triển lãm của Louis 14, nhưng chắc là không đủ chỗ nên bị rớt xuống.
"Còn năm phút đồng hồ!" Kiều Linh Nhi giật mình nhìn đồng hồ đeo tay, nhỏ giọng nói với Lam Táp.
Lam Táp giơ một tay, ra dấu OK.
Thời điểm còn bốn phần hai mươi giây, kiếng chống đạn chung quanh bục triển lãm Louis 14 tự động mở ra, Kiều Linh Nhi thấy vậy cũng không lề mề chậm chạp, nhanh chóng tiến lên lấy Louis 14, đồng thời cũng đem khối nhuyễn ngọc hình tròn nho nhỏ kia lấy ra.
Bên ngoài hai kẻ trộm kia thấy Louis 14 ở trên tay của bọn Kiều Linh Nhi, trên mặt hiện lên lãnh liệt, rồi cùng liếc mắt trao đổi, sau đó hai người nhanh chóng lùi đi.
Kiều Linh Nhi nhìn thoáng qua nơi hai người kia biến mất, chúng hiện tại nhất định sẽ đến một nơi khác để chắn bọn họ.
Đến khi trọn vẹn năm phút đồng hồ, tia hồng ngoại trong nháy mắt biến mất toàn bộ, lúc trước bọn họ động tay chân bây giờ chính thức khởi động, có vài người sẽ phải bận rộn đây.
Lam Táp cùng Kiều Linh Nhi nhanh chóng chạy đi, hai người bằng vào trí nhớ tuyệt hảo xuyên qua bóng tối ở giữa hành lang, cùng tối tăm kia hoàn toàn dung hòa thành một mảnh.
Hai phút sau, hai người giống như có cánh dài, ở trước cửa sổ đang mở rộng nhảy lên, không chút do dự nhảy ra ngoài.
Hai dây thừng màu đen rút lại rồi xuất hiện ở bên hông bọn họ, cho nên dù nơi này là năm mươi mấy tầng nhà, họ cũng không có bất kì nguy hiểm, tất cả an nguy của nhiệm vụ bọn họ đều đã làm xong.
Tuy rằng đồ của người đi thuê rất trọng yếu, thế nhưng đối với kẻ trộm mà nói, trọng yếu nhất thật ra vẫn là tánh mạng của bọn họ, nếu như ngay cả mệnh cũng không có, còn trộm cọng lông!
Chớp mắt, Lam Táp cùng Kiều Linh Nhi đã ngồi vào bên trong xe thể thao màu bạc rộng rãi, Kiều Linh Nhi đảm nhiệm tài xế, nhấn cần ga một cái, xe thể thao như tên rời cung, chạy như bay.
"Chị Kiều, Louis 14 kia thật đẹp mắt, sau này em có tiền nhất định mua một cái tặng cho chị." Lam Táp cười khanh khách nhìn Kiều Linh Nhi, tràn đầy thành khẩn nói ra.
"Tiểu tử nhà cậu thôi đi, trước mua cho chị một cái đệm nước rồi hãy nói!" Kiều Linh Nhi cười nói.
"Được, sau khi lấy được tiền em nhất định sẽ mua cho chị một cái đệm nước thật to thật thoải mái!" Lam Táp cam kết, trong lòng lại bổ sung một câu: Nhất định sẽ bổ khuyết thêm một cái dây chuyền kim cương thật to nữa!
Không ai biết rằng sở thích lớn nhất của Kiều Linh Nhi chính là đi ngủ và trộm đồ, đôi khi trộm đồ chỉ là vì thích thú, trên thực tế cô không thiếu tiền, hơn nữa còn rất có tiền.
"Chị Kiều......"
"Nằm xuống!" lời của Lam Táp còn chưa kịp nói ra, Kiều Linh Nhi gầm nhẹ một tiếng, nắm vô-lăng dời chuyển, bánh xe cùng mặt đất cọ xát tạo ra thanh âm chói tai.
Lam Táp lập tức im bặt, phía sau, một chiếc xe thể thao màu đen đã đuổi theo, nhìn trong kính sau xe, có thể thấy giữa tay người phụ nữ kia cầm một khẩu súng.
"Bang bang......" Bắn hai phát vào trên thân xe.
"Shit, bọn chúng thật sự tới!" Kiều Linh Nhi nổi giận gầm lên một tiếng, ngay sau đó đạp ga lên lớn nhất.
"Chị Kiều, bọn họ tới gần rồi!" Lam Táp hoảng sợ phát hiện không chỉ là một chiếc xe, mà là bốn năm xe, hơn nữa đều nhanh chóng đuổi theo, "Bọn họ rốt cuộc là người nào?"
Thông thường kẻ trộm tuyệt đối sẽ không có vũ khí cường hãn loại này, trên mặt Kiều Linh Nhi cũng xuất hiện một chút khẩn trương.
Mục đích của những người này...... có thể không phải lấy đi Louis 14, mà là phá hủy.
Rất nhanh, lúc Kiều Linh Nhi thấy trong kính sau xe những vũ khí hạng nặng ngư lôi kia là lúc cô hoàn toàn xác định, mục đích của những người này là muốn phá hủy Louis 14!
Đột nhiên, Kiều Linh Nhi thắng xe gấp, sau đó nhanh chóng quay ngược đầu xe, một loạt động tác tiến hành thật nhanh, Lam Táp thậm chí cũng không biết cô rốt cuộc đang muốn làm cái gì.
Xe ngừng lại, áp sát vào hàng rào phía đối diện.
"Chị Kiều?" Lam Táp bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu.
Kiều Linh Nhi đem một cái bọc nhỏ nhét vào trong ngực Lam Táp, "Đem cuộc trao đổi này hoàn thành, nhất định phải sống tiếp thật tốt!"
"Đi đi......" Ngay thời khắc pháo ngư lôi bắn tới, Kiều Linh Nhi đem Lam Táp đẩy ra ngoài.
"Ầm" một tiếng, tức khắc bên hàng rào ánh lửa bắn ra bốn phía.
"Chị Kiều......" Lam Táp không nghĩ tới, hôm nay lại là lần cuối cùng cậu cùng chị Kiều làm nhiệm vụ, mà cô, lại vì cậu......
Kiều Linh Nhi cũng thật không ngờ tới, cô lại đột nhiên thua ở trong tay những người này, hơn nữa còn là không hề báo trước như thế, cô còn chưa hưởng thụ được đệm nước cô muốn mà!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip