Chương 1: Sự tồn tại của cậu
Cự Giải - một nữ sinh trung học bình thường như bao người khác, chẳng có gì nổi trội: sinh ra trong một gia đình không mấy giàu có, nói chung cũng đủ sống vui vẻ qua ngày; nhan sắc trung bình, chiều cao trung bình, cân nặng trung bình và học lực cũng thuộc dạng trung bình luôn.
Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, cô lại có thể thi đậu vào ngôi trường cấp ba nổi tiếng dạy tốt nhất thành phố, lấy điểm thi đầu vào cao ngất. Lẽ nào đây là "học tài thi phận" mà mọi người thường nói, Cự Giải cô may mắn hơn một số người?
Nhưng chắc toàn bộ vận may của cô đã một lần hết sạch sau thì thi tuyển sinh đó, giờ đây, cô phải tiếp tục đối mặt với những bài kiểm tra khó điên đầu, rồi cả những lời chê bai nói xấu sau lưng.
- Cứ tưởng thế nào, cũng chỉ xếp cuối lớp.
- Không phải cuối lớp, mà cả trường cũng chẳng ai điểm "cao" như nó đâu.
- Sao trường có thể nhận một đứa học ngu như vậy nhỉ?
- Học đã chẳng ra gì rồi lại còn xấu nữa chứ, tao đi học mà nhìn mặt nó thì thà ở nhà còn hơn.
- Thôi kệ đi mày ơi, quan tâm chi cho mệt
- Mày thấy thế nào khi giữa bầy thiên nga lòi ra một con cóc ghẻ.
Cứ thế ngày qua ngày, Cự Giải luôn phải cố chịu những lời lẽ như vậy của các bạn cùng lớp, đôi khi là của một vài người trong trường. Nhưng nếu có phản ứng lại cũng sẽ chẳng được lợi lộc gì, thậm chí còn bị "ném đá" gay gắt hơn.
Nhưng đổi lại, Cự Giải có Bắc Giải- người bạn duy nhất cô có ở trường. Nó là đứa luôn đứng ra bảo vệ cô mỗi lần có người xì xào sau lưng, là đứa lúc nào cũng dành chỗ cho cô dưới căn-tin, là đứa luôn cùng cô ôn tập mỗi khi kiểm tra (dù điểm hai đứa lúc nào cũng khác nhau một trời một vực).
Thật may mắn khi có đứa bạn là hoa khôi của cả khối, vì nếu không như vậy, Cự Giải có thể sẽ vướng phải rắc rối của bạo lực học đường, sẽ không đơn giản chỉ là nói xấu. Nhưng mang danh là bạn thân hoa khôi, chắc chắn phải được mọi người dè chừng chứ nhỉ?
Nói vậy chứ Cự Giải chơi cùng người giỏi giang cũng cảm thấy tự ti lắm, cô cũng muốn một ngày nào đó bản thân được như Bắc Giải, cùng một cái tên mà hai số phận, lúc nào cũng bị đem ra so sánh. Nhưng Cự Giải biết làm gì ngoài cười trừ cho qua, ghen tỵ thì cũng có đấy, mà cô vẫn biết ơn Bắc Giải hơn. Không nhờ Bắc Giải thì cô cũng chẳng đủ can đảm để ở lại ngôi trường tốt song đầy rẫy áp lực này đâu.
Hơn nữa, làm người phải biết nhìn người khác mà phấn đấu, không nên ghen ghét, sẽ chỉ hạ thấp giá trị của bản thân mà thôi.
Nghĩ như vậy, Cự Giải lại hứng khởi đeo cặp đi học. Do nhà cô khá xa trường nên thường phải đi sớm, song hôm nay có vẻ cô đi sớm quá rồi.
Sân trường rộng không một bóng người, tiết trời mùa đông khiến bầu trời lúc sáu giờ vẫn âm u tối, lớp học của Cự Giải lại ở tít cuối dãy, đi một mình có phần rợn người.
Dãy hành lang sâu hun hút, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua khiến cô co rúm người lại vì lạnh, rồi chậm rãi mở cửa lớp học.
Quả thực là chưa có bạn nào đến, Cự Giải mới lần mò công tắc điện mà bật đèn lên, ánh sáng lập tức bao trùm cả căn phòng, cô lặng lẽ về chỗ ngồi rồi tiếp tục hướng đến bục giảng, có ý định đi giặt khăn lau bảng.
- Hôm nay không phải cậu trực nhật.
Một giọng nói từ cuối lớp bất ngờ vang lên, Cự Giải giật mình vội quay người lại, liền thấy một bạn nam đang ngồi dậy gãi đầu vẻ ngái ngủ, hình như bạn ấy nằm dưới đó nãy giờ mà cô không để ý. Cự Giải hết nhìn cái khăn lại nhìn bạn nam kia rồi cười xòa
- Không sao, tớ cũng đang rảnh, lỡ bạn trực nhật đến không kịp để lớp lại bị trừ điểm thi đua thì mệt lắm.
Cô nói xong thì đi một mạch luôn đến nhà vệ sinh, trong đây còn tối hơn cả ở lớp, mà đèn lại hỏng, nhưng Cự Giải chỉ còn cách này mới giặt được khăn, vì bồn rửa tay ngoài trời hết nước rồi.
Dòng nước lạnh buốt chảy qua tay khiến cô không khỏi xuýt xoa khe khẽ, vừa bước đi trên hành lang vắng ngắt, cô vừa mải mê suy nghĩ.
Sáng nay Bắc Giải xin nghỉ học vì nó bị cảm, ai bảo mùa đông mà cứ thích mặc phong phanh, hơi buồn một tí nhưng cô cũng dặn dò nó nghỉ ngơi cho tốt, có gì đi học cô chép bài hộ cho.
Bảng đã được lau sạch lắm rồi mà Cự Giải vẫn cứ đưa miết tay không ngừng, tới mức cậu bạn bên dưới phải lần nữa lên tiếng:
- Có lau nữa nó cũng không bóng loáng như cái trán cậu đâu.
Cô "hả" một tiếng trước câu nói nửa đùa nửa thật của cậu bạn. Cự Giải nhớ không nhầm thì cậu ấy tên Xử Nữ, ấn tượng của cô về cậu là bảng thành tích cực khủng, khuôn mặt ưa nhìn, được rất nhiều bạn nữ thầm thương trộm nhớ, trong số đó có cả Bắc Giải.
Cự Giải chẳng biết trả lời cái gì nữa, đành quay về chỗ ngồi, lấy sách vở ra xem lại bài. Cô biết bản thân mình kém cỏi nên phải cố gắng gấp hai gấp ba lần người khác. Tối qua còn một bài toán cô chưa làm được, lại quên mất không hỏi Bắc Giải, giờ phải ngồi nháp cả chục lần, đang vò đầu bứt tai thì chợt nghe thấy một lời gợi ý từ phía trên đỉnh đầu.
- Quy đồng mẫu lên.
Chỉ có vậy, Cự Giải cắn bút nhìn lại câu hỏi, rồi như ngộ ra điều gì đó, hai mắt cô sáng lên, hạ bút viết lấy viết để.
- Cảm ơn cậu nhé!
Cô xoay người ra sau để cảm ơn Xử Nữ, nhưng chẳng thấy cậu đâu, trong lớp chỉ còn một mình Cự Giải.
Bây giờ mới có hơn sáu rưỡi, thường thì các bạn bảy giờ mới lần lượt vào lớp. Hôm nay thế nào mà bạn nữ hay đi học muộn lại có mặt sớm thế, Cự Giải thấy thì chủ động vẫy tay chào, rồi còn chẳng nhận được lấy một ánh nhìn đáp lại.
Tiếng chuông reo báo hiệu đã đến giờ vào lớp, trước khi bắt đầu tiết học đầu tiên, còn có mười lăm phút truy bài. Ai nấy đều cắm cúi làm việc riêng, một số nhóm thì tụ tập lại trao đổi đáp án, một số khác tâm sự trò chuyện mấy việc linh tinh. Để ý kĩ mới thấy, thiếu mất Bắc Giải, Cự Giải y chang người vô hình.
- Ê chúng mày, ra đây tao bảo
- Vụ gì vụ gì?
- Sáng nay tao đến sớm, thấy con nhỏ Cự Giải nói chuyện với Xử Nữ đấy.
- Èo, đũa mốc mà chòi mâm son à?
- Tao là tao không ưa nó ngay từ đầu năm rồi.
- Thế mà Bắc Giải vẫn chơi với nó được nhỉ?
- Mày biết sao không, tao nghe bảo nó giữ bí mật gì đó của Bắc Giải, nếu Bắc Giải không chơi cùng, nó sẽ nói cho mọi người biết.
- Loại gì đâu đã xấu người còn xấu nết.
- Mà Bắc Giải có làm việc gì xấu đâu phải sợ nó.
- Biết đâu là ảnh dìm thì sao, đứa nào chả sợ bị dìm, là mày mày có sợ không?
- Bắc Giải đẹp mà lo gì, kể cả có dìm cũng không chìm nhá
Những lời lẽ ấy như cố tình nói thật to để Cự Giải nghe thấy, cho dù toàn là bịa đặt. Cô cúi gằm mặt xuống, vùi đầu vào đống sách vở để quên đi điều không hay.
Tiết học đầu tiên nhanh chóng kết thúc, Cự Giải thu gọn chỗ ngồi, rồi muốn vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo. Cánh cửa tự dưng khó mở một cách kì lạ, cô ẩn nhẹ vài lần không được đành dùng hết sức đẩy mạnh nó ra.
"Rào" một tiếng, cả cái xô nước xối thẳng vào đầu cô kèm theo tiếng cười hả hê của một đám nữ sinh nào đó.
- Hợp với mày lắm Cự Giải ạ!
Cả người cô ướt sũng, gió lùa lạnh thấu xương, từng giọt nước trên người cứ tí tách chảy xuống sàn. Giờ biết lấy quần áo ở đâu mà thay?
Tiết học thứ hai đã bắt đầu, Cự Giải vẫn loanh quanh trong nhà vệ sinh không dám vào lớp, ôm chặt cơ thể đang run lên cầm cập. Cô rón rén bước ra ngoài, phòng y tế ở xa quá, đến được đó chắc cô cũng chết rét, nhưng ở đây mãi cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Xui cho Cự Giải, cô nhân viên y tế không có trong phòng.
Vậy tại sao vẫn có giày của ai đó dưới giường kia?
- Cậu định đứng đó đến bao giờ?
Xử Nữ từ khi nào đã kéo tấm vải trắng bước xuống giường, xỏ giày rồi đi quanh phòng tìm cái gì đó, cuối cùng tiến lại đưa cho Cự Giải một chiếc khăn.
- Lau tạm người đi.
Cậu ấy vẫn luôn tốt bụng với mọi người như vậy, bảo sao ai cũng yêu quý. Cự Giải rụt rè nhận lấy từ tay cậu, giọng khàn khàn run run nói cảm ơn. Cô tháo cặp kính dày cộp trên khuôn mặt rồi lau tóc trước, xong mới choàng khăn phủ kín người. Và Xử Nữ lại đi đâu mất rồi.
Về phía Cự Giải, cô vẫn không đỡ lạnh hơn một chút nào, còn dần cảm thấy chóng mặt, có chút nhức đầu.
Cự Giải ngồi co ro trên ghế một hồi, Xử Nữ mới trở về phòng y tế, còn cầm theo một bộ quần áo không biết lấy ở đâu, yêu cầu cô đi thay.
Cự Giải lảo đảo đứng dậy, song chưa được ba bước liền gục xuống. Song trước khi hoàn toàn mất ý thức, cô cảm nhận được cơ thể nặng nề của bản thận kịp thời được một vòng tay rộng lớn đỡ lại.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip