Chương 12: Trò chơi [2]
Tô Thiên Bình vừa nói dứt lời, chưa nói đến phản ứng của Đường Sư Tử là thế nào, mà khuôn mặt của Đường Song Tử ở bên kia thật sự đều đen cả rồi.
Kéo áo cô từ phía sau như con gà con, mặt Đường Song Tử không có chút thay đổi nào nhìn cô chằm chằm.
"Nói, trước kia em còn cùng ai chơi trò chơi này?!"
Ai nha nha, đối với Đường Sư Tử chỉ có thể lừa gạt, còn đối với Đường Song Tử thì phải dỗ dành mới được......
"Ai, ai chơi đùa!" Thái độ có đánh chết cũng không thừa nhận, u oán liếc anh một cái:"Người ta trước khi gả cho anh luôn giữ khuôn phép làm hoa cúc cô nương đó nhé......"
"Vậy sau khi gả cho anh thì sao?"
"Hắc ~ mỗi đêm em đều bị anh kiểm tra một lần chẳng lẽ anh còn không biết à?"
"......"
Đường Song Tử nhất thời nghẹn lời. Con thỏ nhỏ tinh ranh này, công phu nói dối thật không phải là tốt bình thường.
"Tóm lại không cho phép em chơi." Đường Song Tử rầu rĩ, da mặt cô đủ dày nhưng anh vẫn còn chưa luyện được đến cấp bậc của cô,"Em hãy nghe cho kỹ, cho dù Đường Sư Tử có nương tay với em, em cũng không thể chơi đùa với anh ấy được."
"Yên tâm đi yên tâm đi......" Tô Thiên Bình mạnh mồm hứa hẹn:"Gần đây em đã tiến bộ nhiều rồi, sẽ không thua đâu......"
"Thế nào anh Sư Tử?"
Thu phục Đường Song Tử xong, con cáo Tô Thiên Bình mượn oai hổ tiếp tục lôi kéo. Đường Sư Tử cũng không dễ đối phó giống Đường Song Tử, cô phải tập trung hỏa lực mới được.
Đường Sư Tử dường như cũng chưa động não lo lắng, buông tay xuống, cất giọng lười biếng:"Có thể."
Tô Thiên Bình lập tức vui vẻ:"Không thể đổi ý nha?"
Đường Sư Tử bật cười.
Với công phu mèo ba chân của cô, cho dù Đường Song Tử có tâm âm thầm trợ giúp, cũng không phải đối thủ của anh.
Đường Sư Tử coi chuyện chơi với cô như chơi với một đứa trẻ:"Nói đi, quy tắc trò chơi."
Thiên Bình thanh thanh cổ họng, bắt đầu nói quy tắc.
"Hôm nay sẽ chơi Chemin de fer, baccarat [1] nhé, chơi năm ván, nhà cái rút thăm quyết định, có vấn đề gì không?"
[1] BACCARAT trò này mọi người tự tìm hiểu nhé, chứ bạn edit cũng chẳng hiểu và tôi cũng thế 🥲
"Không......" Âm điệu tuyệt đối biếng nhác.
Nguyên nhân không cần nói, chính là dựa vào trình độ của cô, ngay cả suy nghĩ Đường Sư Tử cũng lười......
Thiệu Bảo Bình ghé sát vào tai Đường Sư Tử, thấp giọng hiếu kỳ nói:"...... Hôm nay anh thật là kiên nhẫn?"
"Ừ." Người nào đó miễn cưỡng đáp:"Thiên Bình chết chắc rồi. One Minute Stand, để xem Đường Song Tử sẽ làm thế nào để giúp cô ấy thu dọn kết cục rối rắm này."
"......" Thiệu Bảo Bình yên lặng nhìn anh, giống như đã nhìn thấy trái tim màu đen của anh:"Sao lại có loại anh trai như anh chứ, thực sự có hứng thú khi thấy em trai thân mật trước mặt mọi người......"
Đường Sư Tử quay đầu, ánh mắt nghiền ngẫm:"Anh cảm thấy Đường Song Tử là loại người có thể thân mật trước mặt mọi người sao?"
"Không giống......"
"Cái này thì đúng rồi." Người nào đó sờ sờ cằm, một câu nói ra chân chính bộc lộ ý đồ đen tối:"Cuối cùng Đường Song Tử khẳng định sẽ dùng tiền để giải quyết, với loại thịt bò như Đường Song Tử này sao có thể bỏ qua cơ hội tốt được......"
Thiệu Bảo Bình:"......"
Cứ như vậy, ván bài bắt đầu.
Nhìn đồng chí Tô Thiên Bình một đường lừng lẫy hy sinh oanh oanh liệt liệt, Đường Song Tử day day trán bất lực không thể giúp được ......
Nếu người trên chiếu bạc mà không phải là bà xã yêu quý của anh, anh chắc chắn sẽ bỏ mặc ván bài không cần xem.
Anh rất hiểu Đường Sư Tử. Không thể mong đợi chuyện anh ấy nương tay, cũng không thể mong đợi anh ấy có lòng anh hùng thương hương tiếc ngọc với bà xã của Đường Song Tử, nếu Tô Thiên Bình giờ phút này là một cô gái độc thân, nói không chừng Đường Sư Tử vẫn còn có thể khiến cô mất mặt, nhưng cô lại là người của Đường Song Tử, Đường Sư Tử lại càng không thủ hạ lưu tình.
Đường Song Tử không phải người ngu ngốc, ngay từ đầu đã nhìn ra mục đích cuối cùng của Đường Sư Tử không phải là cô ấy mà chính là muốn trêu đùa mình, dường như anh có thể tưởng tượng được sau khi anh ta thắng sẽ nói cái gì,'Sao? Không muốn thực hiện quy tắc hả? Cũng chẳng sao, đương nhiên cũng không phải không được, chỉ cần xem Đường Song Tử của em có bao nhiêu thành ý đã ......'
Đường Song Tử đang tự đau lòng cho mình.
Tô Thiên Bình không có khả năng khiến anh luôn phải gánh chịu một số tiền lớn......
Nằm trong dự kiến, đồng chí Tô Thiên Bình thua cả hai trận.
Trận thứ ba chuẩn bị bắt đầu.
Thiên Bình ghé vào cạnh bàn, bỗng nhiên 'Di' một tiếng, ngẩng đầu hỏi:"Xử Xử đâu?"
Một câu, Đường Sư Tử hé môi một chút.
"Cô ấy mệt mỏi." Anh thản nhiên giải thích:"Cô ấy đọc sách ở bên kia."
Thiên Bình ngân dài giọng:"Ồ......"
Trong lòng Đường Sư Tử có chút không vui.
Vừa rồi ăn xong cơm chiều, Kỉ Xử Nữ thu dọn một chút, rồi nói nhỏ với anh một câu 'Em ra bên kia nghỉ ngơi một chút', anh gật gật đầu, không nghĩ nhiều lắm, đưa cô ngồi xuống sô pha, phủ thêm một lớp chăn lên người cô.
Cô ấy đi ra cho đến bây giờ mới có người hỏi đến, im lặng tồn tại, dường như muốn người khác quên đi sự tồn tại của mình.
Đường Sư Tử lặng lẽ giương mắt nhìn qua.
Chỉ nhìn thấy bóng dáng cô im lặng ngồi xem sách, cô đưa lưng về phía anh, người học tâm lý học sẽ biết, đây là một cách chủ quan để lảng tránh.
Yên lặng lấy bụng dạ khó lường mà đoán.
Ánh mắt của Đường Sư Tử dần dần trở nên thâm thúy: Vừa rồi anh đã không nhìn ra, cô đang cố ý né tránh anh......
"Cô ấy là cố ý nha......"
Một giọng nói thì thầm bỗng nhiên truyền đến.
Trên mặt Đường Sư Tử không hề có chút thay đổi nào nhìn Tô Thiên Bình.
Chỉ thấy Thiên Bình nắm bàn tay lại thành hình cái loa nhỏ, che môi mình rồi nhỏ giọng nói với anh:"Vừa rồi ở trong phòng bếp Xử Xử có nói với em, cô ấy biết anh không thích mang cô ấy xuất hiện trước mặt mọi người, cho nên cô ấy chỉ có thể tự động lảng tránh......"
Đường Sư Tử nhíu mày, trong mắt không lộ ra suy nghĩ gì.
"Cô ấy còn nói," Thiên Bình tiếp tục thông qua cái microphone bằng nắm tay cúi đầu nói cho Đường Sư Tử biết:"Cô ấy biết anh không muốn thừa nhận cô ấy trước mặt mọi người, cũng biết anh không thích cô ấy cứ giữ thân phận Đường thiếu phu nhân không buông, cô ấy có thể làm theo ý anh, sẽ không phản kháng quyết định của anh......"
Cô cho rằng yên lặng trong đám đông náo nhiệt là một lối thoát nho nhỏ, rời đi tầm mắt của công chúng, rời đi vị trí bên người anh, sau đó ở một nơi anh không nhìn thấy mà một mình tưởng niệm và thầm thương nhớ.
Thích một người, thích nhiều đến đâu cũng chỉ đến vậy, bằng không còn có thể thế nào?
Nếu người cô thích là Đường Sư Tử, nhất định sẽ phải chịu tổn thương.
Tổn thương, người khác không hiểu được, cô chỉ có thể mang trong lòng tâm niệm phản kháng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip