Chương 42: Anh em [2]

"......"

Đường Song Tử và Tô Thiên Bình đồng thời hoàn hồn.

Đường Song Tử thật sự có cả ý muốn giết người!

Nhưng mặc cho Đường Song Tử có nghĩ muốn giết người như thế nào, thì cũng không thể để lão bà của mình khỏa thân trước mặt người khác được? Vì thế Đường Song Tử cuống quít luống cuống tay chân đem quần áo trùm lên người Tô Thiên Bình, Thiên Bình gấp gáp lo lắng kêu lên'Quần của em! Còn quần lót của em nữa!~~' đáng thương cô còn chưa mặc đồ lót mà......

Đường Song Tử vội vàng nhặt đồ lót của cô lên, vừa định mặc giúp cô, chỉ nghe 'Phanh' một tiếng, cửa lớn của văn phòng bị một người đá văng ra.

Đường Song Tử quyết định thật nhanh ôm lấy Thiên Bình nhét xuống dưới bàn làm việc!

Cương trực đứng thẳng người dậy, vừa ngẩng đầu, gương mặt chờ mong của Đường Sư Tử liền rơi vào mắt.

"......"

Trong lòng Đường Song Tử đang dùng dao chém vạn lần lên cái người mới đến này. Ngẫm lại cũng đúng, người có khả năng đá tung cửa văn phòng của anh, trừ bỏ Đường Sư Tử ra thì thật sự không ai dám làm.

"Ai nha sao anh lại đến đây thế ~~~?"

Vừa mới mở miệng, Đường Song Tử đã nghĩ muốn tát cho mình một cái. Mới vừa diễn như vậy xong, một thân tình dục còn chưa rút đi, đó là giọng nói của mình sao, Đường Song Tử nghe vào cũng cảm thấy thực mất hồn......

Đường Sư Tử thật không giống như tưởng tượng lại có phúc không vạch trần anh, cười cười, bộ dáng ôn hòa nói:"Không phải là đi ra ngoài uống rượu sao?"

"À......"

Đường Song Tử bật ra một tiếng, cúi thấp đầu, liếc mắt nhìn đến Thiên Bình đang chui dưới gầm bàn vất vả mặc đồ lót, Đường Song Tử có tật giật mình khụ một tiếng:"...... Chuyện đó à, hôm nay em có tài liệu phải xem, đổi ngày khác được không?"

"Không cần." Đường Sư Tử bình tĩnh nhàn nhã ngồi xuống ghế sô pha, hướng về phía anh nâng nâng cằm:"Vậy thì bây giờ em xem luôn đi."

"......"

Đường Sư Tử thực tri kỷ cười với anh:"Em cứ bận rộn việc của em."

"Vậy anh làm gì chứ?"

"Anh nhìn em bận rộn."

"......"

Đường Song Tử thấy mình thật là đang phí hơi thừa lời, lại đi đụng phải một người không có nói đạo lý gì như Đường Sư Tử, Đường Song Tử thực sự không có biện pháp nào nữa.

Vì tranh thủ thời gian cho Tô Thiên Bình mặc quần áo, Đường Song Tử đành phải ngồi xuống, giấu cô ở dưới cái bàn của mình, Đường Song Tử bắt đầu làm bộ nghiêm trang xem tài liệu.

Năm phút đồng hồ sau, lại nghe thấy giọng nói của Đường Sư Tử chậm rãi vang lên:"...... Đường Song Tử, em đang giận anh đúng không?"

– Tôi mà làm lão bà của anh bị thương thì anh có tức giận không hả?

Gió lạnh đang gào thét từng trận trong lòng Đường Song Tử: Anh dám khẳng định, nếu anh làm Kỉ Xử Nữ bị thương, Đường Sư Tử không đánh anh là không thể.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc huynh trưởng như cha, Đường Song Tử đành nhẫn mà cười cười:"Ha ha, sao có thể chứ, giữa anh và em làm sao có chuyện đó được."

"Ồ, như vậy......" Đường Sư Tử gật gật đầu, bất ngờ lại hỏi ra một câu:"...... Nói như vậy thì chúng ta vẫn là anh em tốt?"

– aizz, mẹ nó, muốn làm anh em tốt với tôi sao? Biến đi ~~!

Thật sự rất muốn nói như vậy á ~~~

Tuy nhiên Đường Song Tử anh là người như thế nào chứ, chỉ là nghĩ như vậy thôi, có tức giận đến đâu thì cũng chỉ là nhất thời, những lời nói bực bội này cũng chỉ để trong lòng mà ngẫm lại thôi, tuyệt không thể thật sự nói ra miệng được.

Vì thế, nhờ thừa hưởng tính cách của mẹ, Đường Song Tử lại gặt hái được một nụ cười tươi sáng động lòng người:"Đương nhiên, chúng ta là anh em mà ~~~" Giọng nói thật sự vô cùng chân thành......

Đường Sư Tử vừa lòng.

Đường Song Tử liền buồn bực ......

Thời gian cứ trôi qua từng giây một.

Thiên Bình phải chui xuống dưới bàn, vì cái nơi chật hẹp thế này nên Thiên Bình chỉ có thể mặc được quần lót chứ không thể mặc được quần dài, rung rung hai cái đùi trơn nhẵn, Thiên Bình ôm đùi Đường Song Tử vụng trộm kêu khổ: Khi nào thì em mới có thể ra ngoài hử......

Đường Song Tử hoạt động đầu óc, anh rất muốn đuổi cái tên đang ngồi trên ghế sô pha kia đi.

Bỗng nhiên lại nghe thấy Đường Sư Tử chậm rì rì nói:"Anh đang nghĩ đến Thiên Bình đã ở nơi này với em......"

!!!

"Ha ha ha!" Ngay cả Đường Song Tử cũng cảm thấy mình cười thật giả tạo, nhưng vẫn cố kiên trì tiếp tục cười:"Làm sao có thể chứ!"

Đường Sư Tử cười cười, không nói chuyện.

Nói cái gì vậy, Đường Song Tử không thể để anh biết nguyên nhân mình không ra ngoài uống rượu được, lại càng không muốn cho Đường Sư Tử phát hiện mình và Thiên Bình đang gian tình, giống như chỉ cần bị Đường Sư Tử biết, Đường Song Tử liền cảm thấy không có mặt mũi nào nhìn anh nữa.

Đường Sư Tử nhàn nhã thở dài:"Không ở đây à? Vậy thì đáng tiếc quá......"

"Sao?"

Đường Sư Tử chậm rãi lấy một cái túi giấy từ phía sau ra:"Chẳng là anh muốn đưa cho Thiên Bình, số lượng lớn ......"

What?!

Đường Song Tử nhất thời cảm thấy đùi mình bị người ta bấu một cái thật mạnh, chịu đựng đau đớn cúi đầu, chỉ thấy Thiên Bình đang ngồi xổm dưới chân mình, phi thường chân chó chờ mong anh: Đường Song Tử! Trong tay Đường Sư Tử là what?what?!~~~

Đường Song Tử bất đắc dĩ, chỉ có thể hỏi giúp cô.

"Số lượng lớn cái gì?"

"Bánh bao......"

"......"

Đường Sư Tử cười cười:"Có một không hai đó, một cái bánh bao trị giá năm trăm vạn."

Con mẹ nó! Anh có thể bậy bạ hơn một chút được không?!

Đường Song Tử đang muốn mắng thì lại cảm thấy đùi mình bùng lên từng trận đau đớn kịch liệt, cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai tay của Thiên Bình đang gắt gao bấu chặt vào đùi mình, nước mắt nóng bỏng chảy ròng ròng nhìn anh đầy chờ mong: Đường Song Tử, em muốn ăn! Em muốn ăn a a a a!~~~

Tô Thiên Bình cô mỗi ngày chỉ bỏ được năm xu mua bánh bao để cắn trên đường về nhà, nay lại có một cái bánh bao năm trăm vạn thế này! Thật là hấp dẫn đến mức nào chứ?!

Trong lòng Đường Song Tử thực điên mất thôi: Ngu ngốc! Bình thường thì khôn khéo phải chết! Cứ nhắc đến ăn là chỉ số thông minh biến đâu hết rồi hả! Cũng không ngẫm lại xem trên thế giới này có cái bánh bao nào năm trăm vạn không! Cũng không phải làm bằng vàng đấy chứ!

Thiên Bình làm sao có thể nghe vào được, hiệu ứng thần tượng của Đường Sư Tử quá cường đại rồi, hình tượng bánh bao mà liên quan đến Đường Sư Tử cũng lập tức vĩ đại vô cùng, Thiên Bình ở dưới bàn vẫn sống chết bấu đùi Đường Song Tử.

Đường Sư Tử đột nhiên hỏi:"Đường Song Tử, dưới bàn của em có tiếng gì thế nhỉ?"

"......"

Thiên Bình lập tức bất động.

Đường Sư Tử tuyệt không buông tha:"Sao? Tiếng động gì thế?"

"Hamster......"

"...... À?"

Đường Song Tử thực bực bội, nhưng vẫn vội vàng nói:"Ha ha ha! Là Hamster! Thiên Bình nuôi nó ở văn phòng em! Nó có vẻ sợ người lạ, cho nên em không cho nó đi ra......"

"Ồ, vậy à......"

Đường Sư Tử gật đầu một cái coi như đã hiểu, nhưng đột nhiên lại bật ra một câu:"Nghe nói Hamster ngửi thấy mùi người lạ thì sẽ kêu to mà, sao anh lại không nghe thấy tiếng kêu của nó nhỉ?"

Đường Song Tử quyết định thật nhanh đá một cái vào Thiên Bình đang ngồi dưới bàn, ý bảo cô phải giúp anh che giấu. Anh nhớ rõ bản lĩnh giả tiếng động vật của Thiên Bình cũng không tệ mà, vào ngày hai người gặp nhau, cô cũng đã dùng chiêu này để cứu anh đó.

Vì thế Đường Song Tử tin tưởng mười phần, lại đá Thiên Bình vài phát nữa, ý bảo cô phải nhanh chóng giả làm Hamster kêu lên vài tiếng.

Trong lòng Thiên Bình đang buồn bực aaa......

Quần áo của cô còn không chỉnh đó, Đường Song Tử lại không chỉ không cho cô ra ngoài, mà còn không cho cô ăn bánh bao nữa, bây giờ còn muốn cô học tiếng con chuột kêu lên sao, thậm chí anh còn đá cô vài phát nữa chứ, Thiên Bình thực là buồn bực, cố gắng ngậm miệng không kêu.

Đường Song Tử xấu xa lại đá cô vài phát nữa.

"Uông uông uông uông uông uông uông uông uông uông uông uông uông uông uông uông uông uông!!!!!"

Dưới cái bàn, một trận tiếng kêu của chó dữ hùng hồn vang lên......

Dường như cả thế giới đột nhiên im lặng......

Đường Sư Tử thở dài bật ra một câu:"Hamster Đường Song Tử nuôi, quả nhiên không giống người thường nhỉ......"

Ngay cả ha ha cười một tiếng Đường Song Tử cũng lười, buồn bực nhìn Đường Sư Tử.

"Cười đi cười đi, cười đủ rồi thì mau đi ra ngoài."

Đường Sư Tử rốt cuộc cũng ngừng trêu đùa anh, đứng dậy bước đến đó, đặt một cái túi to lên bàn anh, sau đó ánh mắt thẳng một đường xuống phía dưới, ý tứ thâm sâu nhìn một bộ phận có ý nghĩa quan trọng trên thân thể Đường Song Tử, giọng nói nhàn nhã của Đường Sư Tử vang lên:"Đường Song Tử, lần sau muốn nói dối thì nhớ rõ phải kéo cho tốt cái khóa quần dài lên đó......"

"......"

Trời đất! Vừa rồi thật sự đã quên khóa quần mình bị Thiên Bình kéo xuống! Đường Song Tử nhất thời mất hết ý tưởng ......

Đường Sư Tử cười cười rồi đi ra ngoài.

Đường Song Tử ôm Thiên Bình ra, giúp cô mặc quần áo vào, lại nhớ tới cái gì đó vừa rồi Đường Sư Tử để lại, Đường Song Tử cầm nó lên nhìn, ách, bên trong quả nhiên có bánh bao.

Thiên Bình thích thú đến mức chảy nước miếng, nhanh tay đoạt lấy cái bánh rồi cắn một miếng.

Mới cắn được một miếng, Thiên Bình liền bất động, nguyên nhân chính là, cô cắn phải một thứ.

Là một tờ giấy giấu trong bánh bao.

Đường Song Tử vội vàng giành lấy tờ giấy, nhìn kỹ, mới phát hiện đó dĩ nhiên là một tờ chi phiếu, giá trị vừa đúng năm trăm vạn.

Ở một chỗ trống, có chữ viết tay đẹp đẽ độc đáo của Đường Sư Tử: Tiền thuốc men của Thiên Bình, lời xin lỗi của anh.

Ôi chao, Đường Sư Tử thật là hào phóng thật là cao thượng, ngay cả lời xin lỗi mà cũng lãng mạn như vậy, số tiền lại lớn nữa chứ......

Đường Song Tử gõ xuống đầu cô:"Mau mặc quần áo."

"Ồ ồ".>

Đường Song Tử vội vàng chạy ra ngoài hành lang, nhìn thấy Đường Sư Tử đứng dưới lầu đang chuẩn bị lái xe rời đi, Đường Song Tử vội vàng gọi điện thoại cho anh.

"Cái đó, tiền đó em không thể nhận." Có lời giải thích của anh, cũng là đủ rồi.

Đường Sư Tử cười: "Không phải anh đưa cho em, là anh đưa cho Thiên Bình, em không có quyền lợi hỏi đến."

Đường Song Tử không nói gì. Anh biết, Đường Sư Tử mà quyết định chuyện gì thì không ai có thể phản kháng được.

Đường Song Tử cúi đầu. Rốt cuộc là trước đó mình tức giận cái gì chứ? Tức giận vì Đường Sư Tử làm Thiên Bình bị thương sao, hay là tức giận vì Đường Sư Tử không săn sóc không ôn nhu?

Đúng rồi, có lẽ, cả hai đều có.

Luôn nghĩ đến, Đường Sư Tử là thần, anh ấy là người thân duy nhất trên đời này của mình, cho tới nay, Đường Sư Tử luôn dùng phương thức độc đáo để bảo vệ một người anh em cùng cha khác mẹ là mình, lâu ngày Đường Song Tử cũng có một loại ảo giác thế này: Nếu Đường Sư Tử không thể đối đãi ôn nhu với người Đường Song Tử yêu thương, như vậy giữa mình Đường Sư Tử, dù có hai mươi năm quan hệ ràng buộc không thể nói nên lời, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Đây mới là điều Đường Song Tử thật sự tức giận, nguyên nhân chân chính khiến anh khổ sở. Cảm tình, vô luận là loại gì, muốn trong một đêm cắt bỏ nó, thì đúng là một chuyện khiến người ta thương tâm.

Tuy nhiên, may mắn, may mắn Đường Sư Tử cho tới bây giờ cũng chưa từng làm anh thất vọng, anh nên biết, Đường Sư Tử là tín ngưỡng, sẽ không làm người khác phải thất vọng.

Vì thế, Đường Song Tử cũng khẽ mỉm cười, sau cơn mưa trời lại nắng, anh sửa miệng hỏi –

"Hôm nay còn muốn ra ngoài uống rượu không? Em mời......"

Câu nói cửa miệng, ngày sau muốn làm huynh đệ, thì đừng sinh ra trong nhà đế vương.

Đường Song Tử nghĩ, gặp được Đường Sư Tử, đó chính là điều rất may mắn của anh, trở thành một ngoại lệ trong câu nói này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip