Thiên Yết lái xe trên đường sau một đêm chiến đấu trên bàn làm việc, những tháng cuối năm luôn là bận rộn như vậy. Anh mệt mỏi đến toàn thân đau nhứt, mí mắt cũng nặng trĩu, chỉ mong sớm chút về đến nhà là có thể ngủ bù lại rồi...
Bầu trời bên ngoài không chói chang, không khí âm u, mưa phùn rơi nhè nhẹ bám trên cửa kính xe anh. Dừng lại bên lề đường khi đèn đỏ vừa sáng, Thiên Yết xuyên qua kính xe lốm đốm những hạt nước nhỏ nhìn thấy một cô gái đứng bên đường với chiếc đầm trắng bám đầy đất bụi.
Bộ dáng cô chật vật, khuôn mặt có chút tiều tụy, thân hình mỏng manh tưởng như một cơn gió thổi qua cũng có thể đẩy ngã cô, nhưng cảm xúc trên mặt lại như mặt hồ lặn sóng, không có chút gì là yếu ớt, chính bộ dáng này càng khiến đàn ông phải ngoái nhìn, trên người cô như len lỏi một loại mê lực, giống như nam châm hút chặt ánh mắt anh.
Người người nối đuôi nhau qua đường, thế nhưng cô lại đứng đó bất động, cúi đầu nhìn chân mình, chẳng lẽ cô không biết đèn đỏ đã sáng?
Chốc chốc lại ngước lên nhìn dòng người phía trước một chút. Thiên Yết không biết có hay không nhìn lầm rồi, ánh mắt cô có một chút khát khao.
Anh thấy cô hoảng loạn mà ngoái đầu lại nhìn, sau đó liền chạy ngang qua trước xe anh, đèn xanh đã sáng nhưng cô lại đột nhiên xông ra khiến những tài xế kia hoảng hốt một trận, một đám người áo đen lại từ đâu chạy ra đuổi theo cô.
Anh nhìn thấy bọn họ chạy qua con đường bên kia, xung quanh truyền đến những tiếng mắng nhiếc của tài xế. Anh lập tức đạp ga phóng theo đến góc đường, thấy cô chạy vào một con hẻm nhỏ, anh không nghĩ ngợi liền xuống xe đuổi theo.
Quên mất mình đang mệt mỏi rồi...
Đám người kia bị bỏ lại một khoảng đằng sau, cô gái nhỏ này chạy cũng quá nhanh đi?
Anh nhìn thấy cô ngoái đầu lại nhìn mình khẽ nhíu màu, có vẻ đối với việc nhiều thêm một người rượt đuổi cô cũng không vấn đề gì.
Tốc độ Thiên Yết rất nhanh, một cái chớp mắt đã bắt kịp cô, trong lúc cô hoảng hốt vùng vẫy, anh kéo cô vào một góc tối, không nói một tiếng áp cô vào tường.
Hôn!
Anh giữ lấy cô rất chặt, sức lực cô căn bản tránh không thoát.
Cô trợn tròn mắt, hai tay liên tục đấm vào người anh, không ngừng lắc đầu phản kháng nhưng sau đó cô liền im bặt, không dám động.
Bởi vì cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía xa truyền đến.
Bước chân hỗn loạn, bước chân của rất nhiều người, truyền vào tai cô lúc này nghe thật đáng sợ.
Tim cô theo từng tiếng động nhảy lên rất nhanh rất nhanh, theo bản năng rùng mình một cái, nhắm chặt mắt.
Xử Nữ cảm thấy người đang cưỡng hôn mình càng ôm mình chặt hơn và sau đó tiếng bước chân không còn nữa...
Trong lòng thầm thở phào, có lẽ bọn chúng đã đi rồi.
Anh chầm chậm tách khỏi cô, khoé mắt cô nhanh nhẹn liếc thấy cả đám người sừng sững đứng chặn ở đó. Nhận thấy khuôn mặt mình sắp lộ ra trong không khí, cô nghĩ cũng không nghĩ nhào tới vùi đầu trong ngực anh.
Khoé môi Thiên Yết nhếch lên, dưới ánh sáng mờ mờ trong hẻm nhỏ, nửa khuôn mặt anh tuấn của anh phảng phất đầy ma mị.
Anh đưa tay giữ lấy đầu cô, quay ra nhìn bọn người kia, ánh mắt thoáng chốc đã trở nên lạnh lùng.
Đám người kia nhìn hơi lạnh toả ra từ người anh, có hơi chùn bước, nhưng một tên vẫn tiến lên hỏi:
" Cô gái vừa nãy đâu? "
Người trong lòng anh bỗng chốc cứng đờ.
" Cô gái nào? "
Anh bình tĩnh hỏi lại, bàn tay to vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, tự nhiên cứ như đang an ủi cô người yêu sợ hãi.
" Tiên sinh, liệu anh có nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng chạy vào đây?"
Một tên khác giọng điệu có vẻ lịch thiệp hơn, lên tiếng.
" Không thấy. Tôi chỉ đang thấy các người phá hỏng chuyện tốt của tôi. "
Nửa khuôn mặt anh tuấn xuất hiện mờ ảo dưới ánh sáng, đôi mày khẽ nhướng tỏ ý không hài lòng cứ như thần chết bước lên từ địa ngục.
Anh biết đám người đó!
" Đi. "
Tên đó nghe xong liền không truy cứu nữa, cứ như vậy rút lui.
Thiên Yết lưu luyến vuốt vuốt mái tóc cô, sau đó mới buông cô ra, nhẹ giọng nói:
" Chúng đi rồi. "
Xử Nữ ngước mặt ên nhìn anh một cái, gật nhẹ đầu, không chút quyến luyến bước đi.
" Cô gái, em không cảm ơn người đã cứu mạng mình sao? "
Anh nhanh tay giữ cô lại.
Xử Nữ khó chịu xoay người, nhìn một cổ tay đang bị nắm chặt, không chút để ý nhìn anh nói:
" Không có sự xuất hiện của anh, tôi hoàn toàn có thể tự trốn thoát. ''
Anh thoáng ngạc nhiên, bản lĩnh một cô gái nhỏ thì có thể đến đâu mà cô lại mạnh miệng như vậy?
" Bản lĩnh em thì có thể đến đâu? "
" Cho dù không có bản lĩnh, đã luyện tập nhiều như vậy cũng phải học được cách sinh tồn. Hơn nữa bọn người đó chỉ là một đám đầu heo."
Cô nhếch môi cười.
Thiên Yết cười cười, một cô gái nhỏ lại dám nói một đám người xã hội đen là đầu heo?
" Lá gan em không nhỏ. "
" Gan của tôi là qua luyện tập mà lớn dần. "
Cô nói nửa đùa nửa thật.
Anh phát hiện mình ngày càng nổi lên hứng thú với cô gái này, rõ ràng mềm yếu như vậy lại cứ thích kiên cường.
Anh bỗng nhiên muốn mình cùng cô có thể có nhiều quan hệ với nhau hơn, ít nhất là có gì đó liên quan đến nhau.
" Dù sao em cũng phải cảm ơn tôi một tiếng đi? Tôi đã cứu em. "
Anh muốn kéo dài cuộc đối thoại này, cho dù hai người là đang tranh chấp, anh vẫn muốn kéo dài nó, càng lâu càng tốt.
" Tại sao tôi phải cảm ơn anh khi anh đã cưỡng hôn tôi? Chẳng phải anh là người được lợi? "
" Dù đúng dù sai, tôi vẫn là ân nhân của em. "
Anh như vậy nhưng lại biết xấu hổ, ngượng ngập lên tiếng.
" Nực cười, tôi vốn không cần sự giúp đỡ của anh. "
Cô cứng đầu đến không tưởng, rút tay mình ra xoay người rời đi.
" Khoan đã. "
Anh lần nữa kéo cô lại, mạnh mẽ hơn, lần nữa áp cô vào tường, hai tay chống bên cạnh, không lối thoát.
" Anh muốn gì? "
Đôi mắt nai đã hiện lên chút luống cuống cùng sợ hãi.
" Làm bạn gái tôi. "
Ánh mắt anh kiên định.
" Anh đừng nghĩ giúp tôi một lần, tôi sẽ thuận theo mọi thứ của anh, chưa kể sự giúp đỡ đó vốn là dư thừa. "
Cô cố hết sức giấu đi sự sợ hãi của mình.
" Em không có sự lựa chọn. "
Giọng anh vang lên lạnh như băng.
" Anh điên rồi. "
Cô đẩy anh, nhưng anh kiên cố như một bức tường thành, vô vọng, cô ngước đôi mắt bình tĩnh nhìn anh.
" Buông. "
" Em không đồng ý, đừng nghĩ too sẽ buông. "
" Rốt cuộc anh muốn gì? "
Ánh mắt cô lạnh đi.
" Chỉ cần em đồng ý, em muốn gì đều được. Anh đều đáp ứng. Tất cả những vấn đề của em, anh đều sẽ thay em giải quyết. "
" Đối với bất kì cô gái nào anh cũng như thế sao? Anh nghĩ mình có tiền liền muốn gì cũng được? Tôi nói anh..."
Cô nhón chân gằn từng tiếng:
" ĐỪNG CÓ MƠ. "
Cô lại tiếp tục vùng vẫy, cũng vẫn không thoát được, lại nghe anh nói:
" Không, chỉ một mình em được nghe những lời này, anh là nghiêm túc. "
" Anh đúng là đồ điên. "
Cô mạnh mẽ đánh anh:
" Anh biết tôi là ai sao? Biết tôi là người thế nào không? Biết tôi từ đâu đến không? Anh biết bối cảnh của tôi không? Biết đám người đó vì sao rượt đuổi tôi không? Tôi lần đầu gặp anh và anh cũng vậy. Anh có điên thì tìm người khác cùng anh điên, anh có điên cũng đừng nói những lời này với người chỉ mới gặp lần đầu tiên chứ. Tôi không có thời gian chơi đùa cùng anh, tôi bảo anh tránh ra. "
Cô thật sự tức giận rồi, đôi mắt nai tràn ngập nộ khí, liên tục đánh vào lồng ngực anh, cô không muốn ở cùng tên này thêm một giây nào nữa.
" Tôi không quan tâm, tôi chỉ cần biết đó là em. "
Anh bắt lấy tay cô, gói gọn nắm đấm nhỏ của cô trong lòng bàn tay.
Cô dừng lại, nhìn anh một chút, trong mắt hiện lên cái gì đó mơ hồ.
'' Bệnh thần kinh. "
Không biết sức lực từ đâu ra, cô đẩy mạnh một cái, thoát được khỏi vòng vây của anh, đôi chân nhỏ nhắn lập tức chạy đi, linh hoạt đến anh không kịp phản ứng là phải đuổi theo.
Thiên Yết bần thần đứng đó nhìn bóng người nhỏ nhắn biến mất khỏi ngõ hẻm. Anh cúi đầu cười, con đường này của anh có vẻ dài lắm đây.
Thong dong bước ra đến xe, anh cảm thấy hôm nay mình cũng thật lạ, tại sao lại nổi lên hứng thú với một cô gái vừa gặp lần đầu tiên? Chẳng lẽ anh thật sự điên như lời cô gái kia nói?
Thiên Yết giật mình, từ khi nào anh lại để tâm đến một lời nói như vậy?
Anh chỉ biết mình muốn cô, anh muốn cô gái mang vẻ yếu ớt nhưng đầy kiên cường đó.
Không vì bất cứ lí do gì, chỉ cần anh muốn, anh đều sẽ có cách đoạt được.
Cô gái, em trốn không thoát đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip