Chương 3: ƠI! THƯƠNG NHAU THÌ MÂM BÁNH BUỒNG CAU CŨNG NÊN DUYÊN
Quả đúng như lời dự đoán của Yết Kiêu, ba hôm sau quân thám thính đã lần mò qua biên giới(1). Yết Kiêu nói phải hội với một đoàn thuyền lớn của Dã Tượng ở cửa Giang Trì(2) bảo họ chừa một vài người tuồn xuống làng Trạch làm chứng để ông bắt rồi làm chứng trước cha con tôi. Đây là Yết Kiêu nói với tôi chứ nào dám hó hé với cha vì sợ ông sinh nghi.
"Hay lắm ông Thế! Ông bảo tôi thất tín với cha à?" – Tôi xẵng giọng. Ngày nào cũng nói chuyện khiến tôi được nước lấn tới, không nể hàng cha chú của ông với tôi nữa, dẫu sao ông với tôi cũng đâu có họ.
"Nàng không nói gì thì đâu gọi là thất tín? Tôi chỉ bảo nàng thế để nàng tường tận thôi. Phần tôi, tôi đã bảo với ông Phong rằng tôi đi tiếp chuyện quan huyện rồi." – Ông thật tài ba trong việc tòi ra cái lý lẽ cùn này.
Tôi thì tôi tin thật, Yết Kiêu này không có vẻ là giả hay có ý đồ xấu.
Lại mất thêm mười lăm ngày tính cả đi về. Thêm một ngày để bắt mấy tên giặc về chứng minh. Yết Kiêu bảo Hiên và Cao đi làm việc khác. Lúc Yết Kiêu một mình giằng co với ba tên quân thám thính dưới nước, cả làng Trạch kéo ra xem. Quả đúng danh bất hư truyền, nói là giằng co nhưng Yết Kiêu vốn đã chiếm thế thượng phong từ đầu, quần nhau đã đời trên ruộng, ba tên kia lại ngu ngốc nhảy xuống sông Ngàn mong tìm đường thoát thân. Dân làng kéo nhau từ ruộng ra vây kín hai bến sông, giẫm cả lên đò nhà tôi. Yết Kiêu tóm trọn cả, đem đến trước mặt cha.
Ngày trước sau khi thắng giặc lần hai, Yết Kiêu hộ tống Bảng nhãn Lê Đỗ đi sứ, khả hãn nhà Nguyên là Hốt Tất Liệt chiêu đãi rất hậu, còn tỏ ý muốn Yết Kiêu về phe mình. Cố nhiên, vẫn bị từ chối đây đẩy, nhưng dưới một hình thức khéo léo, tôi hỏi khéo thế nào thì Yết Kiêu cười nhếch mép với tôi... Chỉ biết mấy ngày cuối cùng trong chuyến đi đó, bên đấy đã lệnh Yết Kiêu đi qua doanh trướng để quân sĩ nhớ mặt. Cốt yếu của việc ấy là để quân sĩ gặp Yết Kiêu trên chiến trường thì biết phòng, hoặc giết(3).
Giờ mấy tên lính đó lại bị ông ấy lợi dụng, quả là đáng thương. Không phải nói, sau khi bước ra khỏi cổng nhà tôi thì bị dân làng vây đánh tả tơi, sau đem giết.
Ngày gặp lại tôi, nom Yết Kiêu giận dỗi một cách thảm thiết. Ông nói trên chiếc thuyền đó không chỉ có Dã Tượng và binh lính, còn có quận chúa Đinh Lan là con gái cả của Minh Hiến Vương Trần Quốc Uất(4), bạn chí thân của hiền tài Phạm Ngũ Lão trong truyền thuyết.
"Tôi biết ý tứ của Đinh Lan quận chúa vì trước đây nàng ta từng tỏ bày trong khi hội ngộ ở phủ Hưng Đạo Vương. Hôm ấy trên thuyền, sau khi thấy tôi chỉ huy thủy binh thì vỗ tay tấm tắc khen ngợi. Nàng ta nói đã nhờ cha tâu với Quan gia tỏ ý muốn thành thân cùng tôi. Còn muốn tôi đổi sang họ Trần để thuận việc kết duyên chồng vợ(5). Tôi không muốn, nàng ạ! Quận chúa không hiểu lòng tôi, chưa biết ý tôi muốn gì mà đã tùy tiện gán tôi vào thế trận bày sẵn. Ép buộc tôi như thế thì thà chết cho rồi, dẫu cái chết không mấy vinh quang. Sở dĩ tôi có thể về trong mười ngày nhưng Đinh Lan quận chúa giận tôi chuyện từ hôn, nhất quyết viết thư tâu với trên triều đòi chém đầu tôi, tuy nhiên không được triều đình chấp thuận. Nàng nói xem, triều đình đang bận bàn kế đánh giặc lại phải xử lý một sự vụ tình ái cỏn con này thì tôi còn gì là mặt mũi?"
Tôi gật gù nghe chuyện của Yết Kiêu kể từ cây đa đầu làng, cho đến nhà tôi ở cuối ngõ. Về đến nhà thì trời cũng xẩm tối.
Cha tôi cùng anh Cao, anh Hiên bày sẵn mâm cơm trên bàn cho năm người: cha, tôi, Yết Kiêu, Hiên, Cao. Tôi cũng lấy làm lạ, hôm nay trên bàn ăn không chỉ có mỗi rau, còn có một con gà nướng, hai bát ốc, ba vò rượu. Cha tôi niềm nở gọi tôi với Yết Kiêu đang ngây người trên nấc cửa.
"Chuyện hôm nay... tôi tin các ngài rồi! Tôi đúng là biết bản đồ ở nơi nào. Nhưng tôi có một điều kiện." – Ăn xong, những người đàn ông chuyển sang cuộc rượu, cố nhiên tôi bị đuổi cổ ra ngoài. Nhưng bản tính hiếu kỳ không cho phép tôi làm thế.
"À... thế ông Phong cứ bảo bọn tôi tỏ." – Anh Hiên lại cười.
"Cưới con gái tôi làm vợ!" – Cha tôi đáp ngay tắp lự, thẳng thừng bảo Yết Kiêu.
Cha ơi cha nói thế không phải con gái đã ế đến mức trở thành điều kiện đính kèm rồi sao? Tôi giận lắm, toan thò chân vào, nhưng sau rụt lại. Tôi không dám phản bác.
Cũng như tôi, cố nhiên ba người đàn ông kia sửng sốt không tin vào tai mình. Điều kiện đó, há chẳng phải ông Phong ép cưới người con gái mới gặp dăm bữa nửa tháng hay sao? Chưa kể tôi còn hâm hâm dở dở, trái tính trái nết.
"Hôn nhân đại sự chuyện cả đời. Hôm sau hẵng nói ông Phong nhỉ? Nay ta no nê cuộc rượu đã!" – Yết Kiêu nâng vò rượu lên kính cha tôi.
Đột nhiên, tôi thấy lòng mình hụt hẫng. Trước nay đều là tôi từ chối người khác, nay lại bị người chối từ khiến tôi có chút không quen...
Phải rồi, Yết Kiêu nói không thích bị người sắp đặt.
***
Như thường lệ, tối nào chúng tôi cũng ngồi trên chiếc chõng tre đặt giữa nhà chính và nhà kho để ngắm trăng sao, buôn chuyện tầm phào. Khác chăng, hôm nay không ai nói chuyện.
Hẳn Yết Kiêu ghét tôi lắm vì cha tôi ngỏ lời. Nhưng tôi thề là tôi không biết gì về điều đó, chính tôi còn bất ngờ với quyết định của cha...
Có vẻ ông Thế đây là người có tửu lượng tốt. Ban nãy họ uống hết thì đưa thêm tiền kêu tôi ra ngõ mua thêm rượu, vậy mà ông Thế cũng chưa say. Hơi rượu vượng trên người Yết Kiêu không sặc sụa, nhưng sao tôi cứ thấy buồn buồn.
"Tôi từ chối chỉ vì không muốn cha nàng xem nàng như một món hàng, một điều kiện để trao đổi!" – Yết Kiêu đột nhiên cất giọng phẳng lì nhưng cũng đủ làm tôi giật nảy người.
"Hóa ra, ông Thế biết tôi nấp ở cửa à?"
"Ừ... Ai cũng biết." – Đáp thản nhiên như không.
Chết giẫm! Từ ngày gặp Yết Kiêu không ngày nào là tôi không nhục mặt.
Nhưng có gì đó cần suy xét lại. Yết Kiêu đang nghĩ cho tôi à? Ý tứ của câu nói đó...?
Tôi đờ người ra nhìn người đàn ông bên cạnh, đang mải ngắm trăng.
Ông đã tốt bụng nghĩ cho tôi như thế. Nếu ông vẫn còn đắn đo có nên cưới tôi hay không, thì tôi giúp ông khỏi đắn đo vậy. Tôi không cần ông cưới, chỉ muốn ông hoàn thành sứ mệnh bảo vệ dân nước, hoàn thành chí lớn của ông, thế là tôi đã thỏa nguyện một đời.
"Ông có muốn xem bản đồ bây giờ không?" – Tôi đề nghị.
"Ừ. Muốn." – Yết Kiêu bất ngờ nhưng đáp gọn lửng.
Tôi nắm tay áo Yết Kiêu, nặng nề kéo cho đứng dậy. Tôi đứng thẳng chỉ tới ngang ngực ông, khiến mỗi lần đứng là tôi lại phải ngửa đau cổ.
"Làm gì?"
"Thì ông cứ đứng lên đi theo tôi đi. Sẽ rõ! Đi nào đừng ngồi ì nữa, mệt thân tôi này ông không thấy chắc?" – Nói nhẹ nhàng không được tôi đành càu nhàu bực dọc.
Chiêu này luôn hiệu quả, ít nhất là với Yết Kiêu, ông nhanh chóng đứng dậy bước theo tôi. Tôi với Yết Kiêu vào nhà theo cửa sau, khẽ khàng đi về phòng tôi, để những người xung quanh không hay biết.
Tôi lại nhẹ nhàng khép cửa phòng, châm ngọn đèn dầu cho sáng. Tôi rít một ngụm khí cho đầy lồng ngực, làm chuyện mà tôi chưa bao giờ làm. Từ lúc bị kéo vào phòng mặt Yết Kiêu đã đanh lại, ra chiều khó xử.
"Nàng làm gì vậy? Tôi muốn xem bản đồ. Nàng làm thế là tự hủy đi cái tiết hạnh của mình đấy. Biết không?" – Yết Kiêu hốt hoảng nắm lấy tay đang cởi nút thắt trên áo của tôi.
"Thì tôi cho ông xem bản đồ!" – Yết Kiêu nắm đau quá làm tôi phải ré lên.
"Tôi nói không phải bản đồ... của nàng, tôi nói bản đồ nơi có sắt..."
"Thì hai thứ đó là một mà?"
"Hở?"
"Tên đần! Bản đồ được xăm trên lưng tôi. Ông nghĩ tôi cho ông xem cái gì thế?" – Nói đến đây người nọ mới buôn tay để mặc tôi trút y phục.
Thiếu chút nữa Yết Kiêu đã gọi ba người kia tỉnh dậy, làm tay tôi càng thêm gấp, ngón tay cứ xoắn mãi vào nhau. Cởi đến khi còn mỗi chiếc yếm, tự thấy mặt mình nóng ran, cũng biết tai mình đã đỏ lựng. Nhưng tôi đây đang làm việc công, việc nước. Trời ơi! Đừng để đầu óc chạy loạn!
Tôi ngồi xuống ghế, xoay đầu sang trái, kéo mái tóc đen dài của mình từ lưng vắt ra trước ngực để khỏi che mất bản đồ.
Dường như Yết Kiêu ở sau lưng tôi cũng khựng lại, hẳn là đang nhìn bản đồ chăm chú lắm. Đến nỗi quên cả việc lấy giấy bút họa lại kia mà.
Thấy không động tĩnh hồi lâu tôi đành hắng giọng:
"Trí nhớ ông Thế thật tốt, đến những không cần dùng giấy bút ghi lại."
Tôi nghe tiếng sột soạt ngay tắp lự, ông Thế đang lục tìm giấy bút...
(1) Tình tiết hư cấu
(2) Cửa Giang Trì: địa danh hư cấu
(3) Tình tiết hư cấu
(4) Đinh Lan quận chúa là nhân vật trong giai thoại, mối quan hệ với Minh Hiến Vương chỉ là hư cấu.
(5) Thời Trần chỉ cho kết hôn trong tộc để đảm bảo quyền lực.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip