Tựa đầu
Lời nói đầu: Win không mạnh văn cổ trang lắm, mọi người đọc phiên phiến thôi nhé :(((
Win sợ mình sài từ không chuẩn á.
___
1. Nhật 日
Vương phủ nhà họ Trịnh có một tiểu vương tử nọ.
Trịnh tiểu vương tử nhỏ tuổi nhất nhà, luôn được cha và a nương cưng chiều, ở phía trên còn có huynh trưởng dũng mạnh bảo vệ, tỷ tỷ dịu dàng dậy dỗ chăm sóc, chính là đứa nhỏ được khắp chốn kinh đô tâng lên làm mệnh tốt nhất thế gian.
Trịnh phụ thân là thân tín của hoàng đế đương triều, đương nhiên bổng lộc và chức vị của họ Trịnh trong kinh cũng không hề thấp. Năm Trịnh tiểu vương tử năm tuổi, Trịnh phụ thân được hoàng đế đích thân phong tặng danh hào "Vương gia," chính thức lập Vương phủ nhà họ Trịnh ngay trong lòng kinh thành. Trịnh tiểu bảo khi ấy được cả triều đình ca ngợi là tiểu vương tử, càng thêm quý giá. Mọi người trong phủ đều xem cậu là bảo bối, từ bà vú, quản gia cho đến những hạ nhân thấp bé nhất, không ai dám sơ suất một lời với tiểu bảo.
Vào dịp sinh nhật năm ấy, Trịnh tiểu vương tử được hoàng đế ban tặng một chiếc kim bài, biểu trưng cho sự yêu thương và coi trọng của hoàng thất. Cậu bé đứng giữa phủ, được mọi người vây quanh, mắt tròn xoe tò mò, chưa hiểu hết những vinh dự mình đang nhận được. Nhưng điều mà tiểu bảo yêu thích nhất không phải là quyền thế hay vàng bạc, mà là những câu chuyện của huynh trưởng Trịnh kể về những chuyến đi săn xa, về vùng đất kỳ bí ngoài kinh thành mà cậu chưa bao giờ có cơ hội đặt chân đến.
"Ca, lớn lên, em có thể cùng huynh đi săn không?" Trịnh tiểu bảo ngây thơ hỏi, đôi mắt tràn ngập sự mong chờ. Huynh thưởng Trịnh, lúc ấy đã là một thanh niên dũng mãnh, chỉ khẽ cười xoa đầu cậu em nhỏ, đáp lại: "Khi nào tiểu bảo lớn hơn chút nữa, huynh sẽ đưa đệ đi."
Từ khoảnh khắc ấy, Trịnh tiểu vương tử đã ấp ủ trong lòng một giấc mộng, không phải là ngai vàng hay ngôi vương, mà là được cùng huynh trưởng phiêu du khắp chốn, như những câu chuyện anh hùng mà Minh Gia ca ca vẫn kể.
Chỉ là triều thân luôn luôn hỗn loạn, một thế gia vọng tộc khi đã bước chân trên con đường triều chính, chẳng mấy khi có thể giữ mình bình yên giữa những toan tính quyền lực và mưu đồ chốn cung đình. Vương phủ nhà họ Trịnh, dù được hoàng thượng tin dùng, cũng không thể tránh khỏi sự nhòm ngó, ghen ghét từ những thế lực khác.
Trịnh phụ thân còn nói: "Con đường làm quan như đi trên băng mỏng, chỉ cần một bước sai lầm, sẽ mãi mãi không thể quay lại..."
Những lời hữu ý lúc đương thời, chẳng mấy mà mạt vận vào Trịnh phủ.
2. Nguyệt 月
Khi Trịnh tiểu vương tử tỉnh dậy, thấy không có người ở bên cạnh ngay lập tức liền rất tức giận. Cậu đi chân trần quanh phòng, tìm kiếm tung tích của ám vệ nhưng vẫn tìm mãi mà không ra. Quá chán nản, cậu ngồi xuống bàn trà, thấy cốc trà đã cạn bèn nảy ra một suy nghĩ.
Choang...
Tiếng ly trà vỡ tan, đánh động vào âm thanh lao xao từ bên ngoài. Ám vệ áo đen nhanh chóng xuất hiện ở trong phòng, thở hổn hển giống như đã cố gắng lao rất nhanh vào bên trong.
Trịnh tiểu vương tử cau mày, ánh mắt sắc lạnh quét qua người vừa xuất hiện. Ám vệ trong bộ y phục đen tuyền đứng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào cậu, hơi thở vẫn còn gấp gáp sau cú lao vào. Cả căn phòng im ắng một cách ngột ngạt, chỉ còn âm vang từ tiếng ly trà vỡ vụn dưới sàn.
"Ngươi ở đâu?" Trịnh tiểu vương tử nói, giọng nói mang đầy ý giận. Đôi mắt cậu lóe lên ánh nhìn không thể che giấu sự thất vọng và bực bội. "Ai cho phép ngươi rời khỏi vị trí mà không báo trước?"
Ám vệ cúi đầu thấp hơn, không dám đáp lời. Hắn biết rõ rằng dù có nói bất cứ điều gì lúc này cũng không thể làm dịu cơn giận của tiểu chủ nhân. Tiểu vương tử vốn luôn kiểm soát hắn rất chặt và không bao giờ chịu chấp nhận bất kỳ sai sót nào từ hắn.
Trịnh tiểu vương tử đứng dậy, bước qua những mảnh vỡ của chiếc ly trên sàn, không hề quan tâm đến đôi chân trần của mình có thể bị thương. "Ngươi biết ta ghét sự vắng mặt của ngươi mà, phải không? Tại sao lại rời đi?"
Lúc này, ám vệ mới dám khẽ ngẩng đầu lên, vẫn giữ giọng điệu hết sức kính cẩn: "Thuộc hạ có nhiệm vụ khẩn cấp bên ngoài... nhưng không ngờ lại làm phiền đến chủ nhân. Xin người thứ tội."
Ánh mắt Trịnh tiểu vương tử tối sầm lại, đôi tay siết chặt như muốn kìm nén cơn giận. "Nhiệm vụ nào quan trọng hơn sự an toàn của ta?" Cậu lạnh lùng hỏi. "Ngươi quên mất trách nhiệm của mình rồi sao?"
Ám vệ cảm nhận được sự căng thẳng trong bầu không khí, bàn tay trong lớp áo đen nắm chặt. Hắn làm ra dáng vẻ bần thần vì tội lỗi và hối hận, nhưng hắn cũng muốn biết địa vị của mình trong lòng vị chủ nhân này ra sao. Được sự giúp sức từ Trương quân sư, hắn mới dám làm ra chuỗi hành động liều lĩnh này. Ám vệ không chắc chắn về bản thân, lòng tự tin luôn thấy tới nỗi sẽ không bao giờ đường đường chính chính xuất hiện song song dưới ánh mặt trời cùng tiểu vương tử, nhưng luôn có niềm tin ở nơi người.
Xét cho cùng thì, họ cũng đã có một quãng thời gian lớn lên cùng nhau mà.
Trịnh tiểu vương tử thở dài, cơn giận dần hạ xuống, thay vào đó là sự chán nản. Cậu quay lại bàn trà, nhấc lên một chiếc ly khác, bình tĩnh rót trà mới vào. Cậu nhìn chằm chằm vào ám vệ, giọng điệu trở nên lạnh lùng nhưng không còn giận dữ nữa: "Nếu lần sau còn như thế, ngươi đừng mong quay về nữa."
Ám vệ lập tức quỳ xuống, đầu cúi sát đất, giọng nói đầy thành khẩn: "Thuộc hạ không dám, mong chủ nhân khoan dung."
Thấy ám vệ ngoan ngoãn cúi mình, Trịnh tiểu vương tử cũng dần nguôi ngoai phần nào. Sau khi đã dỗ cho chủ nhân nhỏ ngủ xong, hắn lại ém chăn cho cậu, trông chừng cho cậu ngủ thêm một lúc.
Tia sáng từ nến trong phòng dần dịu xuống, chỉ còn lại những mảng sáng yếu ớt chập chờn trong màn đêm tĩnh lặng. Ám vệ lặng lẽ lui về một góc phòng, đôi mắt hắn không thể rời khỏi bóng dáng của Trịnh tiểu vương tử.
Ánh trăng bàng bạc chiếu qua, hắt lên người ám vệ những đường nét mờ nhạt, giống như một tấm màn mỏng phủ lên bóng dáng lặng lẽ của hắn. Trong khoảnh khắc ấy, dưới ánh trăng mờ, gương mặt nghiêm nghị của ám vệ trở nên rõ ràng hơn, nhưng cũng hòa quyện với bóng tối xung quanh, hoạ hình lên dáng vẻ bí ẩn đầy cô độc.
Nhờ ánh trăng, ám vệ có thể nhìn rõ hơn từng đường nét thanh tú trên gương mặt của Trịnh tiểu vương tử đang say ngủ. Dù tiểu chủ nhân ban nãy có giận dữ đến mức nào, lúc này, khuôn mặt cậu lại trông yên bình và ngọt ngào, như thể chẳng có điều gì làm phiền được giấc mơ của cậu. Một nụ cười khẽ hiện lên trên khóe môi ám vệ, nhưng nhanh chóng biến mất. Hắn biết rõ rằng niềm vui nhỏ bé này không nên tồn tại nơi hắn, và những suy nghĩ ngấm ngầm sâu trong tâm tư của hắn giống như một sự sỉ nhục. Hắn nên cần biết yên phận, tránh ra xa và chỉ làm tốt việc của mình. Nhưng xét cho cùng khi tâm người ta đã lay động, lý chí cũng chỉ còn góp một phần nhỏ nhoi ở quyết định.
Ám vệ đứng đó, im lặng như bức tượng, không dám lơ là dù chỉ một giây. Bên ngoài phòng, gió thoảng qua, lá cây rung rinh, những âm thanh của đêm khuya trở nên xa vời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip