Phiên ngoại 2

Sáng sớm vào một ngày đẹp trời, sau khi vệ sinh ăn sáng xong, Minjeong có ý tốt mang quần áo đi giặt. Công đoạn rất phức tạp và mệt mỏi, nào là để đồ vào lồng giặt, nào là đổ xà phòng, nước xả vào, nào là ấn nút, bình thường mấy việc này Jimin đều làm hết nhưng do hôm nay cô có hội nghị nên sáng sớm rời nhà rất nhanh, quần áo cũng chưa kịp giặt.

Trong lúc phân loại quần áo, chiếc áo sơ mi màu trắng đập vào mắt nàng, bình thường thì nó là áo sơ mi trắng, hôm nay nó vẫn là áo sơ mi trắng nhưng có thêm dấu son trên ngực áo.

Khỏi phải nói, Minjeong gần như bốc hỏa ngay lập tức, không giặt gì nữa, cầm lấy chiếc sơ mi đùng đùng trở về phòng. Lục tìm điện thoại gọi cho chủ nhân của nó nhưng gọi nát máy vẫn không có ai nghe. Có hội nghị phải không? Hội nghị thì có xứng đáng để chị tắt máy không nghe điện thoại của tôi không? Hội nghị thì có xứng đáng để chị không giặt đồ nên tôi phải giặt thay không?

Tức không chịu được, Minjeong trải chiếc áo ra giường, cầm điện thoại chụp tách tách sau đó gửi qua cho Jimin kèm tin nhắn 'Nếu ba mươi phút nữa chị không giải thích rõ ràng thì tôi lập tức ra tòa án ly hôn'.

Nhưng cuộc sống nó thích ngược người ta hơn, sau khi tắm rửa thay đồ xong thì điện thoại Minjeong vẫn im ỉm, bực mình vừa ngồi xem xét cái áo vừa liếc mắt qua điện thoại nhưng cũng không có reo. Lại mở ra mục tin nhắn, thấy tin nhắn cuối cùng đã gửi được ba mươi mốt phút trước thì không thương tiếc vứt luôn cái điện thoại.

Lúc này dấu son trên áo càng thêm chói mắt, nếu người bình thường vô tình đụng trúng thì không thể để lại dấu rõ đậm như vậy, đây rõ ràng là cố ý, nghĩ đến đây Minjeong càng thêm tức tối, tay dùng sức dằn xé cái áo nhưng khổ nổi chất liệu tốt quá nên không rách. Yu Jimin đáng ghét, dám làm như vậy với tôi.

Minjeong cầm theo cái áo đi ra khỏi nhà, vì xe hôm qua đã đem đi bảo dưỡng nên nàng bắt một chiếc taxi.

"Cô à cô cần đi đâu?"

"Tòa án."

Từ lúc lên xe tới giờ Minjeong cứ cầm chặt cái áo trong tay, dù rất ghét bỏ nhưng lại nhìn chằm chằm, mặt mày cũng hầm hầm làm người tài xế cũng tò mò. Đi được một đoạn thì điện thoại trong túi xách reo lên, Minjeong mở máy quát lớn.

"Sao giờ này chị mới gọi điện cho tôi?!!"

"Vừa mới kết thúc hội nghị, chị tắt chuông nên không nghe được. Ở trong phòng đợi chị, chị lập tức về, cái dấu son đó là của..."

"Yahhh không cho chị nhắc tên con nhỏ đó trước mắt tôi!!! Bà đây đang rất bực mình, bà đây đang đến tòa án để ly hôn, đừng làm phiền bà!!!"

"Minjeong, Kim Minjeong!!"

Minjeong tắt máy, điều chỉnh lại hơi thở, đã nói là cho ba mươi phút, nhưng gần một tiếng đồng hồ mới chịu gọi cho nàng, nàng giận.

"Cô à cô với chồng cô cãi nhau sao?"

"Sao chú biết?"

"Vừa nãy cô nói rất lớn a. Chồng cô ra ngoài ăn vụn hả?"

"Không phải chuyện của chú, mau đưa tôi đến trụ sở JSK."

"Ơ? Cô nói đi đến tòa án mà, tòa án ở phía trước rồi kìa."

"Lúc nãy tôi không tập trung nên nói lộn, chú mau đưa tôi đến JSK đi, cũng gần đây mà."

"Được rồi, người trẻ bây giờ thật phiền phức."

Lúc Minjeong bước vào đại sảnh JSK thì cũng vừa lức Jimin từ trong thang máy đi ra, bộ dáng vô cùng gấp gáp, lúc thấy Minjeong thì hơi kinh ngạc sau đó đi nhanh về phía nàng. Nhưng chưa kịp chạm vào thì đã bị nàng hất tay ra.

"Đây là cái gì?"

Minjeong ném chiếc áo sơ mi vào người Jimin, hành động này của nàng làm nhân viên xung quanh bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác nhưng chưa bật ngửa. Jimin không để ý xung quanh kéo tay Minjeong đi theo mình, thầm than phải chi sáng nay cô tranh thủ giặt đồ.

Vào văn phòng, Minjeong vùng vẫy thoát khỏi tay Jimin, khoanh tay hất mặt vào chính sự.

"Chị kéo tôi lên đây làm gì? Tôi đến đây là nói cho chị biết, tôi vừa mới đến tòa án đề nghị ly hôn nhưng họ nói phải có cả hai người đi mới được, nên tôi về đây để bảo chị cùng đi."

"Cái gì, em đã đến tòa án? Em có ý định ly hôn với chị?"

"Đúng đó!"

Minjeong nói dối không chớp mắt, quay sang một bên không thèm nhìn Jimin. Jimin tức giận híp mắt nhìn nàng chằm chằm, cái người này!

"Em chưa hỏi rõ chị mà đã suy nghĩ lung tung, em cảm thấy chúng ta kết hôn như trò đùa sao? Em nói ly hôn liền ly hôn à? Nhổ nước bọt nói lại, không cho nói ly hôn!"

Jimin cầm hai tay Minjeong áp vào tường, nàng đang giận dỗi nhưng bị phản ứng của Jimin làm cho giật mình, lắp bắp nói.

"Cái-cái gì?!! Rõ ràng chị sai trước còn tức giận, mau thả ra!!"

"Sai sao? Em đi gặp khách hàng uống rượu say xỉn, là chị đưa em về, dấu son môi đó cũng là của em dựa vào mà có, em cảm thấy như vậy là chị sai? Em chưa hỏi rõ ràng đã dám nói ly hôn, em cảm thấy như vậy là em đúng?"

"Em..."

Minjeong bị nói như vậy cũng không dám mở miệng, nàng cũng nhớ hai hôm trước mình có đi uống rượu sau đó Jimin đưa nàng về a, nhưng mà tại lúc nãy thấy dấu son môi đó cũng không nghĩ đến trường hợp nó là của mình.

"Em...em chỉ chọc tức chị thôi, chứ em không có đến tòa án mà..."

"Nhưng em có ý định đó!"

"Không có mà...chỉ là nhất thời bồng bột..."

"Nhất thời bồng bột thì có thể nghĩ đến ly hôn sao? Hôn nhân của chúng ta không phải mỏng manh như thế. Hôm nay em hư, phải phạt!"

"Chị...chị định làm gì?"

.

"Ah~ Nhẹ lại...ưm...có người vào thì~ sao ah~"

Cơ thể Minjeong bị sốc đến đáng thương, quần áo trên người lộn xộn, chiếc áo sơ mi bị kéo xuống bụng để lộ ra chiếc áo ngực màu đen, bên dưới váy cũng bị vén lên, bàn tay xấu xa trong váy đang cử động ra vào đều đặn, dịch tình sóng sánh ướt cả hai bên đùi trắng nõn, căn phòng ngập tràn tiếng nước và tiếng rên rỉ xấu hổ.

"Ưm...thả lỏng ra, em kẹp chặt quá."

Ngón tay Jimin ra vào càng nhanh, tay còn lại ôm chặt eo Minjeong để nàng có điểm tựa. Hai chân Minjeong vòng qua hông Jimin kẹp chặt. Ở tư thế này vừa mệt vừa mỏi, ngón tay ở phía dưới cũng vào sâu hơn, Minjeong bất lực ngửa cổ lên rên rỉ mặc cô hôn hít.

Cốc cốc.

"Kim tổng, bảng báo cáo doanh thu tháng trước đã hoàn thành, cô có muốn xem qua không ạ?"

Tiếng người bên ngoài làm Minjeong càng thêm khẩn trương, Jimin đang áp nàng vào bức tường bên cạnh cửa ra vào a, mặc dù chất liệu cách âm ở đây rất tốt nhưng lỡ cô ta mở cửa ra thì sao đây...

"Jimin~ có-có người...mau dừng lại hm~"

"Em có chắc là mình muốn dừng?"

Jimin chẳng những không để tâm đến người ở ngoài đang gõ cửa, mà ngón tay cô ở trong Minjeong ra vào càng lúc càng nhanh, cong ngón tay tìm kiếm điểm mẫn cảm của nàng. Từng cơn khoái cảm ập đến, Minjeong cật lực kìm nén tiếng rên rỉ trong cổ họng, tìm kiếm môi Jimin hôn lên.

Tiếng gõ cửa ở ngoài cuối cùng cũng dừng lại, Minjeong vừa mới thả lỏng không bao lâu thì nghe một tiếng 'cạch'. Nàng sợ hãi nhìn qua cách cửa đang nhích từng chút, môi mím chặt, hai tay bấu chặt bả vai Jimin. Jimin phản xạ nhanh chóng dùng chân đá mạnh vào cửa, sau đó dùng tay khóa trái lại.

"Hiện giờ tôi không khỏe, khi nào tôi gọi mới được phép lên tầng này."

"V-vâng."

Ở ngoài không còn tiếng động, Jimin nhìn Minjeong cười xấu xa, nàng trừng mắt nhìn cô, nhưng lúc này có trừng mắt cũng vô dụng, gương mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt mê ly, vài sợi tóc dính vào trán, vẻ mặt ẩn nhẫn lại sung sướng đối diện với cô.

Tiếng rên rỉ đứt quãng vẫn tiếp tục cho đến khi người bị áp không chịu nổi nữa, gục lên trên vai Jimin mới thôi. Yu Jimin hôm nay dám ăn hiếp nàng, nàng nhất định sẽ trả thù!!!

Sau khi xong việc, Jimin chỉnh lại quần áo cho cả hai, đặt Minjeong ngồi trên sofa, bây giờ Kim Minjeong đang rất mệt mỏi, mặc cô làm gì thì làm, nếu không nàng chỉ muốn cắn chết chị ta.

Sau sự việc hôm nay, Kim Minjeong không dám chọc tức Yu Jimin nữa. Mà Yu Jimin cũng rút ra bài học là sau này ngày nào cũng phải chịu khó giặt đồ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip