Chương 2

Chương 2:

Bố mẹ Thời Mộ kinh doanh quần áo, quy mô trung bình, lợi nhuận thu về hàng năm cũng không hề nhỏ. Vì sức khỏe của Thời Lê, cha Thời Mộ đã mua căn nhà ở quận Hoa Đô, ngoại ô núi Lĩnh. Đây là khu biệt thự được nhiều người biết đến, môi trường trong lành, tuy hơi khuất nhưng yên tĩnh, quan trọng nhất là có thể đảm bảo sự an toàn và riêng tư cho mỗi cư dân.

Xe từ từ chạy vào cổng, cuối cùng dừng lại ở cửa.

Thời Mộ xuống xe, nhìn lên ngôi biệt thự hai tầng tinh xảo và xa lạ này, cô thở dài, đi theo Thời Lê vào cửa.

Trong phòng khách, bầu không khí có chút lạ lùng.

Bố mẹ Thời Mộ đang ngồi trên ghế sô pha với vẻ mặt ảm đạm, đối diện là một người phụ nữ mặc vest đen có đôi lông mày sắc nét và thờ ơ. Thời Mộ nhìn qua và thấy Phó Vân Thụy đang đứng phía sau người phụ nữ, ngoan ngoãn như một cô vợ nhỏ.

Trong cốt truyện, các anh em nhà Phó đều theo họ mẹ, sau này hai vợ chồng tan vỡ rồi ly dị, người cha và Phó Vân Thâm bị đuổi ra khỏi nhà, để lại Phó Vân Thụy với mẹ để làm người kế vị.

Mẹ của Phó Vân Thâm là một một nữ doanh nhân mạnh mẽ trên thương trường, nói một không nói hai, gia giáo vô cùng nghiêm khắc, với tình thế này thì hẳn người phụ nữ này là người mẹ có khát vọng khống chế rất mạnh của Phó Vân Thụy.

Nghe thấy động tĩnh, mấy cặp mắt đều nhìn qua.

“Bố mẹ, chúng con đã trở lại.” Thời Lê đặt cặp sách của mình lên một bên bàn.

Vẻ mặt bố Thời không chút thay đổi: “A Thời lên trước đi.” Mắt Thời Lê đảo qua, trên môi nở một nụ cười mơ hồ, cậu không nói gì, quay người bước lên lầu.

Thời Mộ bị bỏ lại trong phòng khách rộng lớn cùng mấy vị phụ huynh.

 “Thời Mộ, sao mày lại không biết xấu hổ như vậy ?!” Trong khi cô đang đứng, mẹ Thời đứng dậy khỏi ghế sô pha, tát vào mặt cô. Sau vài giây sững sờ, Thời Mộ quay mặt tránh đi.

Mẹ Thời rõ ràng không ngờ rằng cô dám tránh đi, tức giận dâng lên, bà đưa tay còn lại lên và tát vào má trái của Thời Mộ.

Đau quá, cô đau đến mức nước mắt trào ra.

"Tao sinh ra mày, là để mày dụ dỗ đàn ông sao? Mày là con gái mà lại không biết xấu hổ! Mày không biết xấu hổ, nhưng chúng tao thì có!" Mẹ Thời mặt đỏ bừng, cả người run lên.

Tính tình ương ngạnh của Thời Mộ không phải mới ngày một ngày hai, không ngờ lại có dũng khí lừa con trai nhà người ta đi thuê phòng, lại còn là con trai của nhà quyền thế, làm sao bọn họ có thể trêu chọc vào .

Nhìn thấy cảnh này, Phó Xuyến khóe miệng cong môi cười: "Ông Thời, bà Thời, tôi chỉ nói một lần thôi. Vân Thụy nhà tôi là người lương thiện, dễ bị lừa dối. Đây là lỗi của nó. Nhưng ông không có cách nào dạy dỗ con cái, điều đó ông không đúng. Tôi mong ông có thể dạy dỗ con cái của mình và đừng để cô ta quấy rối cuộc sống của Vân Thụy một lần nữa. Nếu có lần nữa, đừng trách tôi vô lễ. "

Phó Xuyến lạnh lùng liếc nhìn Thời Mộ, ánh mắt của bà như đang nhìn một con kiến, đầy khinh bỉ.

“Vân Thụy, đi thôi.”

Phó Vân Thụy mím môi, cúi đầu thận trọng bước theo Phó Xuyên, khi đi ngang qua Thời Mộ thì dừng lại, “Cặp sách, tôi mang nó qua cho cậu .. "

Phó Xuyến cau mày, đề cao giọng: "Vân Thụy!”

Cậu khẽ run rẩy và rời đi nhanh chóng.

Sau khi hai người họ rời đi, bà nội Thời bước xuống cầu thang.

Bà cụ vẫn luôn tỏ ra khó chịu với đứa cháu gái này, khi chuyện này xảy ra, bà càng cảm thấy cô là đứa không biết xấu hổ, nói: "Con gái hai người là cái thứ đòi nợ, mẹ nghĩ nhà này không chứa nổi nó đâu.”

Mẹ Thời hung hang nhìn Thời Mộ, quát:  “Trở về phòng đi.” Cô cầm cặp sách quay người rời đi mà không nói gì.

Trong ngôi nhà này, Thời Mộ, người có thể nhìn thấy ma và và mang dòng máu của pháp sư là một "ác quỷ". Bà nội Thời sợ rằng Thời Mộ sẽ làm tổn thương cháu trai và cháu gái quý giá của bà liền làm phòng riêng của cô nằm trên căn gác nhỏ trên tầng cao nhất.

Căn gác nhỏ chỉ hé ra một giếng trời, trời âm u, hanh khô, căn phòng nhỏ được ngăn cách bởi một phòng tắm, không lớn rất chật chội.

Thời Mộ thản nhiên ném cặp sách xuống giường, vươn tay cởi áo khoác, trên người chỉ còn lại một chiếc quần lót màu hồng. Đang thay đồ thì nghe tiếng động sau lưng. Thời Mộ quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp rạng rỡ đưa hai tay ôm ngực, nhìn cô khiêu khích.
Đây là em gái của cô, Thời Dung.

"Thời Mộ, chị thực sự đã lừa Phó Vân Thụy đến khách sạn hả?”

Thời Dung vừa vào cấp 3, là hoa khôi của Nhất Trung. Cô có vẻ ngoài xinh xắn lại học giỏi, là một học sinh giỏi trong mắt thầy cô và là một đứa bé ngoan trong mắt bố mẹ, nhưng chỉ có Thời Mộ biết em gái mình xấu tính và ích kỷ như thế nào. Cô gái này chỉ có vẻ ngoài đẹp, bên trong thối nát.

“Liên quan gì đến cô.” Cô cũng không ngừng lại,  cởi nốt chiếc quần ngắn của mình.

"Chị ..." Thời Dung đang định mắng, liền thấy Thời Mộ đã cởi sạch quần áo. Cho dù cùng là con gái, cô vẫn đỏ mặt, “Sao chị lại không biết xấu hổ như vậy, tôi còn chưa rời đi, hơn nữa cửa này còn mở, chị cởi ra làm gì!” Nói xong, liền không tự chủ được quét mắt nhìn Thời Mộ.

Thời Mộ bị suy dinh dưỡng, dáng người xẹp lép, không có gì ưa nhìn, nhưng lại nước da trắng ngần, làm hoa mắt người ta. Đẹp nhất vẫn là đôi chân dài và thẳng, mang giày cao gót là có thể đi catwalk luôn rồi.

Thời Dung có chút ghen tị, các đường nét của cô ta đẹp hơn chị gái, nhưng khuyết điểm của cô ấy là nước da ngăm đen, lại quá lùn, không cao như Thời Mộ.

Khi nhận ra cô ta vẫn còn ở đó, Thời Mộ có chút nóng nảy: “Cô không định đi sao?"

“Đi thì đi, ai thèm ở lại nhìn chị.” Sau khi ậm ừ, Thời Dung quay người rời đi, đóng cửa lại.

Cô thu lại ánh mắt và đi vào phòng tắm.

Nước nóng nhẹ nhàng cuốn trôi đi những mệt mỏi trên cơ thể, tẩy sạch lớp trang điểm đậm, cô soi mình trước gương một cách cẩn thận.

Khuôn mặt của cô gái này rất sắc sảo và xinh đẹp, cằm nhọn, mũi cao, lông mày rậm hơi nhướng lên, đôi mắt hồng đào thanh mảnh, đôi môi hồng nhạt, tổng thể dung hợp lại quyến rũ mê người.

Sau khi lớn lên, một số người nhận xét rằng Thời Mộ là người đẹp nhất Lĩnh Thành, dù là khách kinh doanh hay quan chức cấp cao, họ đều muốn có được vẻ đẹp của cô ấy, nhưng đều không đổi lại được gì.

Thời Mộ vén tóc mái, mái tóc nhuộm đỏ đã mọc một mảng nhỏ màu đen trông hơi khó coi, cô lật ra ngăn kéo tìm cây kéo, đưa tay cắt mái tóc lộn xộn kia. Sau khi gội sạch, cô gái với mái tóc ngắn trong gương trông như một thiếu niên lạnh lùng.

Sau khi tắm rửa và đi ra ngoài, điện thoại trên bàn rung lên, tin nhắn WeChat từ Phó Vân Thụy.

[Phó Vân Thụy: Thời Mộ, cậu có sao không?]

[Thời Mộ: Không phải tôi nói với mẹ đâu. Thẻ ngân hàng của tôi bị ràng buộc với số điện thoại di động của bà ấy, và bà ấy đã biết khi tôi thực hiện thanh toán ...]

[Phó Vân Thâm: Tôi thực sự không nói ra. Thời Mộ? Cậu giận à? ]

Thời Mộ trả lời: [Tiền phòng bao nhiêu?]

[Phó Vân Thâm: 248k, cậu hỏi cái này để làm gì? ]

…… 248k?

Thời Mộ nhìn số tiền lẻ của mình, chỉ còn lại 48k, cũng đúng, cô không được cưng chiều, đương nhiên không có ai làm thẻ ngân hàng cho cô, bình thường cha mẹ sẽ cho cô chút tiền tiêu vặt.

Đặt điện thoại xuống, Thời Mộ qua phòng của Thời Lê.

Gõ cửa mấy lần, cuối cùng bên kia cũng chậm rãi mở cửa.

Thời Lê đã thay đồng phục học sinh của mình, áo sơ mi trắng đơn giản và sạch sẽ cùng với quần đùi giản dị.

Khi nhìn thấy Thời Mộ ở cửa, ánh mắt cậu lóe lên vẻ ngạc nhiên, hai người là anh em sinh đôi, bây giờ Thời Mô đã cắt đi mái tóc dài của mình, đứng trước mặt cậu tựa như đang soi gương.

Cô trực tiếp đưa tay ra: “Chuyển cho tôi 200k, tôi sẽ trả lại cho anh.”

“Trả lại?” Anh nhướng mày, “ Em định dùng cái gì trả lại?”

“…”

Sắc mặt Thời Mộ khó coi: “Tôi nói trả là sẽ trả, nói nhiều làm gì!”

Cậu cười nhạo, đóng sập cửa lại.

Qua cánh cửa, Thời Mộ giơ ngón giữa cho người bên trong, chạy lại lên tầng. Gần như đồng thời, điện thoại di động nhận được thông báo chuyển tiền.

[Thời Lê: Cho em 250, không cần phải trả lại. ]

"..."

Tại sao người này cho mượn nhiều vậy?

Thời Mộ lại chuyển 250 vừa nhận cho Phó Vân Thuỵ: Đưa 250 cho cậu, không cần trả lại.

[Phó Vân Thụy:? ? ]

Tuy nhiên, Thời Mộ đã xóa cậu khỏi danh sách bạn bè.

Trong màn đêm u tịch, già trẻ lớn bé của Thời gia đều đã ngủ say, chỉ có ngọn đèn nhỏ phía trước cửa sổ của Thời Mộ còn sáng.

Cô không ngủ được, não cô đang tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tuy có thể sống lại nhưng còn có thể gặp nhiều phiền phức hơn nữa, trước hết khả năng của cơ thể này thật kỳ lạ. Khi 18 tuổi, cổ trùng sẽ khống chế cô, cô sẽ ngày càng khao khát, ham muốn được thỏa mãn dục vọng. Trong cốt truyện ban đầu, nữ nhân vật phản diện đã không ngần ngại bắt đầu ra tay với anh trai mình để sinh tồn, nghĩ thôi đã thấy bực mình.

Thời Mộ cau mày, vẻ mặt buồn bực: “Hệ thống, nếu ta muốn nam nhân thì sao?”

Hệ thống: [Vậy thì ngươi cứ muốn thôi. ]

Thời Mộ: [Ta cũng muốn đạo đức toàn vẹn nữa.].

Hệ thống: [Đàn ông cũng có rồi, cần liêm sỉ làm gì.]

" ...... " 

Có lý, cô có một người đàn ông….

Không, không, không, cô ấy là một thanh niên ba tốt và không thể bị quyến rũ bởi cơ ngực của một người đàn ông!

Thời Mộ vò vò mái tóc, thứ mà mị cổ muốn là bản chất của một người đàn ông, và nói trắng ra là dương khí. Sở dĩ có ham muốn khốc mãnh liệt như vậy là bởi vì cơ thể này là thuần âm âm, nó quá yếu không thể nuôi dưỡng được mị cổ. Nhưng nếu cơ thể của cô ấy trở nên tốt hơn và dương khí đầy đủ, nó có thể cho mị cổ ăn uống đủ rồi, tự nhiên nó sẽ không còn giày vò mình.

Cô sờ sờ cằm: “Hệ thống, nếu ta trở thành nam nhân sẽ xảy ra chuyện gì?"

Hệ thống: ???

Thời Mộ vẻ mặt nghiêm túc: “Làm thế còn có thể làm anh em một cách vui vẻ với Phó Vân Thâm?"

Hệ thống: ???

Âm thanh điện tử bình tĩnh của hệ thống rốt cuộc có chút kinh hãi: [Ký chủ, ngươi... định chuyển giới sao?]

Thời Mộ muốn chuyển đổi giới tính, nhưng tiếc rằng điều đó không dễ thực hiện.

Trong "Dark Night", nữ phản diện là một kẻ vạn người mê, bá vương hoa, cho dù đứng yên cũng sẽ có vô số nam nhân chống lưng cho nàng, nhưng Thời Mộ xuyên qua liền không muốn thuộc tính này, nếu không cẩn thận liền có thể bị ăn đến đến không còn mảnh giáp, vì cái mạng nhỏ này, phải nghĩ ra cách để bảo vệ.

Thời Mộ tổng kết lại, “A, ngươi là hệ thống trí năng, ngươi có thể chuyển đổi giới tính trực tiếp cho ta không?”

Cô cảm thấy logic của mình rất ổn và khả thi.

Hệ thống: [……]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip