Chương 27

Thời Mộ đưa mắt nhìn theo ánh mắt của cậu, thì thấy phía sau cô, một nam quỷ tay chân gần như tách ra khỏi thân, sắc mặt vặn vẹo, mơ hồ.

Cậu ta kéo cơ thể bị cắt xén của mình đi về phía Thời Mộ, sau khi nhìn lên nhìn xuống vài lần, cậu ta mỉm cười: "Hi hi hi, tôi đã ... bắt đầu sôi máu rồi." ? ?

Nam quỷ liếm môi dưới, đưa tay về phía Thời Mộ.

Rột rột.

Trên sân thượng, một âm thanh kỳ lạ phá tan sự im lặng, nam quỷ trước mặt ngẩn ra hai giây.

Thời Mộ che bụng, có chút xấu hổ: “Thực xin lỗi, hai ngày nay ta ăn hơi ít, ngươi cứ tiếp tục.”

Nam quỷ: “…?”

Dường như… có chuyện gì đó không đúng. ..

[Ăn đi. ] 

Trong đầu, âm thanh của mị cổ lại lần nữa điều khiển Thời Mộ.

Nam quỷ sững sờ, một lúc sau mới lấy lại tinh thần, ngón tay khô héo chạm vào mặt Thời Mộ, "Khuôn mặt này của cậu, tôi 100% …sôi máu rồi, bảo bối a..."

Răng rắc.

Ngay khi giọng của nam quỷ ngừng lại, chỉ thấy cánh tay của cậu bị Thời Mộ kéo xuống. Thời Mộ đã có kinh nghiệm ăn  mẹ kế của Phó Vân Thâm, sau khi xoắn nó lại giống như cái bánh vừng, cô liền một ngụm nhét nó vào miệng.

“Fuck !!”

Cô che miệng, hét lên một tiếng

Phó Vân Thâm kinh ngạc, bả vai run run, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Không có việc gì, cô bị máu nóng sôi trào của nam quỷ này làm bỏng miệng thôi.

Thời Mộ thè lưỡi, vươn tay quạt quạt, miệng phát âm không rõ: “Lúc trước ngươi còn sống ăn không ít que cay đúng không?”

Nam quỷ ngẩn ra: “…Ừ.”

“Toàn vị que cay.” Thời Mộ che bụng. Quỷ hồn xem ra có tác dụng trị đau bụng kinh. Cô một tay ôm bụng, bụng dưới không còn đau như trước, đau đớn ở thắt lưng cũng giảm bớt. Có vẻ như cô phải ăn nhiều ma hơn a.

Nghĩ đến đây, Thời Mộ nhìn nam quỷ trước mắt càng thêm khát khao.

Nam quỷ lắc lư thân thể, dự cảm chẳng lành.

Lần này gặp phải kẻ khó chơi rồi!

Lần trước có bốn con ma chạy đến đây khẳng định là có người ăn ma, bọn họ bây giờ là ma vô gia cư, muốn ở đây vài ngày, lúc đầu còn tưởng là mấy tên khoác lác, bây giờ xem ra là sự thật rồi!

Phải làm sao đây? Nó sắp bị ăn thịt, kiếp ma sắp kết thúc ngay lập tức, và nó không bao giờ được chạm vào cặp mông căng tròn của một học sinh cấp ba nữa!

Nam quỷ hoảng sợ, tròng mắt đảo qua, đột nhiên nhìn đến Phó Vân Thâm bên cạnh, hai mắt sáng lên, nhanh chóng đi tới bên cạnh cậu, thế nhưng, vừa mới duỗi tay ra, nó đã bị dương khí trên người cậu đốt cháy.

Nam quỷ hét lên một tiếng, lập tức lui về phía sau, co quắp trên mặt đất không dám tới gần.

Cái này ... làm sao, làm sao, một tên so với một tên còn khó đối phó hơn vậy! !

Nam quỷ rùng mình một cái, thân ảnh nhanh chóng biến thành một luồng khí đen, nó nghĩ muốn lặng lẽ biến mất ở trước mặt hai người.

“Ta hỏi ngươi.” 

Bốp.

Nam quỷ bị Phó Vân Thâm giẫm lên, từ trên cao nhìn xuống: "Trước đó có ai ở đây."

"Tôi, tôi, tôi ... tôi không biết, tôi không biết bọn họ, ngài thả tôi đi." , Tôi sai rồi, tôi không dám ... Tôi không dám làm cái gì tổn thương thiên hạ, ngài thả tôi ra đi. "

Nam quỷ liên tục van xin, nếu như có thể khóc, hẳn là là lệ rơi đầy mặt a.

Trước khi Phó Vân Thâm đáp, Chu Thực gọi điện, Thời Mộ liếc nhìn bóng ma trên mặt đất, nhận cuộc gọi.

Trên điện thoại, giọng nói của Chu Thực phấn khích: “Mộ ca, bắt được người rồi.”

Cô híp mắt: “Ai?"

Chu Thực nói, "Bọn khốn Tô Thiên Lỗi, vừa vặn bị tôi với đàn em tóm được, cậu nói đi, xử lý thế nào?"

Thời Mộ mỉm cười: "Cậu đưa Tô Thiên Lỗi lên đây, một mình cậu ta thôi."

“Được. ”

Cúp điện thoại, Thời Mộ đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt nam quỷ: "Ngươi không muốn chết.”

Nó liều mạng gật đầu.

“Vậy ngươi có nghe lời ta không?”

“Nghe, nghe, ngài nói gì cũng nghe!!” 

Tình hình bây giờ, nó giàn từ chối sao.

Một lúc sau, tiếng bước chân lộn xộn từ bên ngoài sân thượng truyền đến,  mơ hồ có tiếng Tô Thiên Lỗi đang chửi thề. Ngay sau đó, cửa sân thượng được mở ra, Chu Thực kéo Tô Thiên Lỗi đi vào.

Nam quỷ ẩn trong góc không xuất hiện, ngoại trừ Thời Mộ và Phó Vân Thâm, cả Chu Thực và Tô Thiên Lỗi đi vào đều không thể nhìn thấy nó.

Tô Thiên Lỗi bị Chu Chí lôi đến có chút lảo đảo, khó khăn lắm mới ổn định được thân thể, sửa sang xong quần áo, vẻ mặt ngạo mạn: “Sao nào? Muốn chơi chết lão tử hay gì?”

Chu Thực nhấc chân trái đá vào mông Tô Thiên Lỗi, “CMM, mày sám nói chuyện với Mộ ca như thế à? ”

“Mộ ca, thằng này ý hả?" Tô Thiên Lỗi chế nhạo, nhìn Thời Mộ với vẻ khinh bỉ và chế giễu.

“Tao nghĩ bây giờ nó là em trai rồi chứ.” Đôi mắt không biết là vô tình hay cô ý quét qua giữa hai chân cô.

Chu Thực xắn tay áo, đè cậu ta xuống đất đập vài cái.

Tính tình Tô Thiên Lỗi cũng rất lỳ lợm, đã vậy cũng không xin tha, ôm đầu rên rỉ, ậm ừ mắng chửi tổ tông mười tám đời của Chu Thực.

“Chu Thực.” 

Bên tai truyền đến giọng nói lạnh lùng của Phó Vân Thâm.

Hơi thở Chu Thực có chút gấp gáp, buông Tô Thiên Lỗi ra.

Thời Mộ bước đến bên cạnh Tô Thiên Lỗi, mặt cậu ta như tranh sơn dầu, xanh tím một mảng, vết thương cũ và vết thương mới cộng lại có chút kinh khủng.

Nhìn cậu ta mím chặt đôi môi, đôi lông mày xinh xắn cô nhướng lên, giọng nói bình tĩnh: “Nghe nói cậu thường xuyên quấn lấy Bối Linh, còn bắt nạt những nam sinh tới gần em ấy?”

Tô Thiên Lỗi không nói gì.

Thời Mộ rũ mắt: “Hôm nay cậu gọi tôi lên sân thượng làm gì?”

Tô Thiên Lỗi khịt mũi rồi chậm rãi quay đầu nhìn cô, gằn từng chữ: “Mày có biết trên sân thượng này đã có người chết không? Hắn ta chính là thích mấy đứa tiểu bạch kiểm như mày, chờ hắn xuất hiện, xem mày chết trước hay là tao chết trước. ”

Thật sự không biết tốt xấu.

Mặt Thời Mộ trầm xuống, cô búng ngón tay. Trong khoảnh khắc, bầu trời thay đổi, gió âm cuộn theo bụi mặt đất, đôi mắt của cô tối lại, trên khuôn mặt không có biểu cảm gì. Bộ dạng trầm mặc như vậy khiến Tô Thiên Lỗi nghĩ đến vong linh từ địa ngục, khiến cậu ta rùng mình một cái 

Trong giây tiếp theo, cậu ta nhìn thấy linh hồn phẫn uất của vị tiền bối đã chết xuất hiện sau lưng Thời Mộ, trước khi Tô Thiên Lỗi có thể đắc ý, giọng nói trong trẻo của Thời Mộ vang lên.

“Cậu đang nói tới hắn?”

Nam quỷ mất một tay, nhưng vẻ mặt vẫn đáng ghét như trước, hắn đứng phía sau Thời Mộ, rất thành kính, hoặc phải nói là sợ hãi.

Đôi môi của Tô Thiên Lỗi run lên, vẻ mặt không còn thoải mái như trước.

“Mày…”

“Tiền bối đã chết mấy năm rồi, đang tìm một người chết thay, hắn chọn cậu đó.” 

Mặt Tô Thiên Lỗi lập tức không còn chút huyết sắc.

Nam quỷ rất hợp tác liếm liếm môi dưới.

Thời Mộ nâng cằm Tô Thiên Lỗi lên, bắt cậu nhìn thẳng vào mình: "Tôi chưa nói với cậu nhỉ? Tôi sinh ra ở Miêu Cương, dân tộc Lê. Tám đời tổ tiên của tôi từng trừ tà diệt quỷ để kiếm sống. Mặc dù đến đời tôi thì mai một, nhưng tôi cũng học được một chút a."

Thời Mộ siết chặt tay của mình: "Ma quỷ gặp tôi đều sợ hãi, sao tôi lại phải sợ Thiên Lỗi cậu chứ? "

Tô Thiên Lỗi sợ đến mức răng va vào nhau cầm cập, cậu ta khó khăn nói: “Mày, mày muốn gì.”

“Đầu tiên, cậu không được phép quấy rầy Bối Linh, không được phép ở trong phạm vi mười mét xung quanh em ấy. "

"Thứ hai, tôi đuổi quỷ đều mất phí. Đưa tôi ba mươi vạn, tôi liền giúp cậu giải quyết chuyện này. "

" ...? "

Gương mặt Tô Thiên Lạc vặn vẹo, gầm lên: "Mày con mẹ nó tống tiền! "

"Cậu được phép bắt nạt những học sinh vô tội, nhưng tôi lại không được phép tống tiền? " Cậu ta cứng. Thời Mộ còn cứng hơn," Hôm nay tôi liền tống tiền cậu! Cậu có thấy con ma này không? "

Thời Mộ chỉ vào nam quỷ, mấy người xung quanh chưa kịp phản ứng thì cô đã kéo đứt một ngón tay của nó cho vào mồm.

“Fuck !” 

Thời Mộ và Chu Thực cùng kêu lên. Tô Thiên Lỗi bị dọa đến mức câm nín, Phó Vân Thâm thì đã biết chuyện từ lâu. Lúc này, nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Chu Thực và Tô Thiên Lỗi, cậu âm thầm trào phòng, và có phần tự mãn. So với bọn họ, cậu vẫn rất bình tĩnh và trầm ổn.

"Cậu lại bỏng miệng rồi.” Phó Vân Thâm hỏi với giọng khẳng định.

Hai mắt Thời Mộ đỏ lên, cô le lưỡi liếm láp, khóc rống lên, “Rộp mồm luôn rồi.” 

Sắc mặt Phó Vân Thâm bình tĩnh: “Không sao, trở về tìm bác sĩ lấy thuốc."

Thời Mộ lắc đầu: "Uống nhiều nước là được rồi."

"..."

Nhìn hai người vui vẻ trao đổi, Chu Thực và Tô Thiên Lỗi đều trợn mắt há mồm

Ăn ma, ăn ma không phải chuyện nhỏ đúng không? Không đúng! Mẹ nó, quỷ là để ăn hay sao? Tại sao hai người này lại cư xử bình thường như vậy? Thời Mộ thì thôi đi, Phó Vân Thâm đây là sao???

Chu Thự không nhịn được nữa, run rẩy nói: “Thâm ca, Mộ ca…cậu ta ăn ma rồi.” 

Phó Vân Thâm khẽ gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.

“Cậu, cậu biết rồi?” Chu Thực càng thêm sửng sốt. Trên lý thuyết thì cậu và Thời Mộ quen nhau cũng đã lâu, nhưng sao cậu lại không biết gì cả??

Vẻ mặt Phó Vân Thâm càng thêm lạnh nhạt: "Cậu ta ăn mẹ kế của tôi."

"..."

"... Cái gì?"

Phó Vân Thâm: "Không có gì, không cần quan tâm."

"... ?? "

Không đúng!

Điều này CMN không đúng! !

Mẹ kế ... mẹ kế có thể ăn à??? Sau này cậu có thể nhờ Thời Mộ ăn mẹ kế của cậu không???

Tô Thiên Lỗi cảm thấy ba người này không hề bình thường, thậm chí còn cảm thấy cậu ở cùng bọn họ cũng không bình thường, hiện tại chỉ muốn rời đi, muốn rời khỏi sân thượng, rời khỏi trường học này, vĩnh viễn không gặp lại!

“Tao hứa với mày, tao hứa với mày tất cả.” Tô Thiên Lỗi toát mồ hôi lạnh, “Tao hiện tại đưa tiền cho mày, đừng để hắn thương tổn tao, tiền liền đưa cho mày.”

Thời Mộ lấy điện thoại di động ra, lưu loát mở ra mã thanh toán của Alipay: "Quét."

Tô Thiên Lỗi không dám từ chối, vội vàng lấy điện thoại ra quét 30.000 tệ đưa cho Thời Mộ. Cậu ta kinh hãi nhìn Thời Mộ, gần như hét lên: “Tao đi được chưa? "

"Đi đi."

Thời Mộ đưa chân đá Tô Thiên Lỗi.

Cậu ta cố gắng đứng dậy từ mặt đất, chạy ra khỏi sân thượng, quần áo cũng không kịp chỉnh lại, đồng thời còn thét lên vài tiếng kèm theo tiếng khóc nức nở.

Chu Thực ghé vào lưới bảo vệ nhìn xuống, thoáng thấy bóng lưng của Tô Thiên Lỗi đang vội vàng chạy trốn, không khỏi bật cười thành tiếng, chửi "Đồ thỏ đế".

Bây giờ người gây rối đã không còn, nhưng ma gây rối vẫn còn đó.

Nam quỷ không dám nói gì từ đầu đến cuối, vì sợ rằng nó sẽ bị Thời Mộ ăn mất. Về phần Thời Mộ, cô đang nghĩ cách đối phó với nam quỷ, trước đó cô đã hứa sẽ không ăn thịt nó, nhưng nếu thả nó ra thì sẽ là quá tiện nghi đối với nó. Con ma này trước khi chết đã làm những điều xấu xa, linh hồn của nó không thể đi vào vòng luân hồi, nếu ở lại đây, nó có thể sẽ tiếp tục bắt nạt học sinh khác vào một ngày nào đó ...

Thời Mộ nhìn Phó Vân Thâm, "Cậu nói xem, làm thế nào bây giờ?" 

Phó Vân Thâm rõ ràng nói nói: "Ăn."

Vừa nghe xong, Chu Thực liền cảm thấy axit và nước trong bụng bắt đầu trào ra. Hắn yếu ớt:" Đừng, đừng. "

Nếu là nam quỷ này. ngoại hình ưa nhìn, cậu đã không thấy ghê tởm. Mấu chốt là xấu xí, đừng nói là ăn nó, liếc mắt một cái đã thấy khó chịu rồi.

“Đừng ăn tôi, làm ơn, tôi nguyện ý làm mọi thứ, thật mà!” Nam quỷ trực tiếp quỳ xuống trước mặt Thời Mộ.

Thời Mộ suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta hỏi ngươi, trước đó ngươi thật sự từng cưỡng gian người ta à?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip