Chương 35
"Em, ý em là ..." Bối Linh nhướng mày, vén tóc ra sau tai, lộ ra vành tai đã ửng hồng. "Bất kể……. bất kể là anh ở cùng ai, em đều sẽ ủng hộ anh!"
“......Hả?”
Thời Mộ càng nghe càng không hiểu cô gái đang nói cái gì, chẳng lẽ hôm nay gặp kích thích quá lớn đã làm tổn thương thần kinh?
“Đàn anh Thời Mộ, anh có thể ký tên cho em trước khi đi không?” Bối Linh vội vàng rút giấy bút từ trong cặp ra, cẩn thận đưa cho cô.
Thời Mộ cười khúc khích: "Anh không phải là người nổi tiếng, em muốn chữ ký của anh để làm gì?"
Cô đỏ mặt: "Em cảm thấy tên của anh có thể xua đuổi tà ma, trở về, trở về em sẽ dán chữ ký của anh lên đầu giường."
Thời Mộ: " ... "
Sao mà lại cảm thấy lời này không giống như khen lắm?
Vì để chấn an cô bé, Thời Mộ vẫn làm theo.
Đặt cuốn sổ lên cột điện gần đó, cô cố tình viết to tên mình. Viết xong, Bối Linh ôm cuốn sổ trong ngực, coi như bảo bối, cười ngọt ngào: “Cảm ơn đàn anh Thời Mộ.”
“Không có gì, em về nhanh đi, nếu ngày mai em vẫn sợ thì ra ngoài với bọn anh để thư giãn."
Bối Linh lắc đầu: "Ngày mai con trai của họ hàng xa của em sẽ đến, em đi đón anh ấy, mẹ em nói anh ấy sẽ chuyển đến trường của chúng ta...... "
Hình như thấy nói hơi nhiều, Bối Linh lập tức im lặng, ngẩng đầu nhìn lên Thời Mộ: “Em về trước, đàn anh Thời Mộ cũng cẩn thận.”
Nhìn Bối Linh vào cửa, lúc này Thời Mộ mới xoay người rời đi.
Ánh trăng lạnh, tiếng bước chân của cô rõ ràng, đôi lúc lại có hồn ma lướt qua, cô cũng thờ ơ.
Đột nhiên, ý nghĩ lóe lên.
Con trai của họ hàng xa trong miệng Bối Linh hình như là nam chính trong nguyên tác thì phải?
Cô vất vả lục lọi tình tiết truyện tranh 《 người thi ngữ 》 trong đầu, nam chính tên là Hạ Hàng Nhất, bố mẹ cậu đều là những người đuổi thi, sau khi gia cảnh sa sút thì gửi cậu lên thành phố đi học, Hạ gia có ân với cha mẹ họ Bối, lại có quan hệ họ hàng xa vì vậy cha mẹ họ Bói đã đồng ý chăm sóc Hạ Hàng Nhất và để cậu ta sống trong nhà của họ. Hai đứa trẻ lúc mới gặp thì không hợp, nhưng dần dần, phát sinh tình cảm...
Sau đó, cha mẹ họ Hạ qua đời, Hạ Hàng Nhất trở về quê nhà, trở thành người đuổi thi mà mình chán ghét.
Sau đó, Bối Linh bị nhân vật phản diện ác độc hại thành người thực vật. Để tìm ra nguyên nhân tại sao bạch nguyệt quang Bối Linh lại trở thành nạn nhân, Hạ Hàng Nhất trở thành một cảnh sát đêm và bắt đầu cuộc đối đầu với nhân vật phản diện Phó Vân Thâm.
Nếu đúng theo cốt truyện, nam chủ sẽ xuất hiện ngay lúc này.
Thời Mộ xoa xoa ngực nhỏ, nam chủ là một Ma Kết phúc hắc, thoạt nhìn có vẻ rất biết điều nhưng thật ra lại thù dai, một chuyện nhỏ nhưng mười năm vẫn nhớ! Nếu đã đến đây, việc cô có thể làm chỉ là không đi trêu chọc hắn, cũng hy vọng nam chủ thù dai kia không gây sự với cô.
Trở lại taxi, nổ máy.
Phó Vân Thâm không còn kiên nhẫn, tức tối nói: “Cậu còn uống trà ở nhà người ta à?”
Thời Mộ mải nghĩ về chuyện của nam chủ, thậm chí còn không nghe thấy giọng điệu chế giễu của cậu, lắc đầu: "Tôi không uống trà. Nhưng tôi đã ký tên cho em ấy."
Phó Vân Thâm nghẹn họng liếc nhìn cô.
Ánh mắt của Thời Mộ mở to, điềm tĩnh, vô tư, cô hoàn toàn không hiểu ý của cậu.
Thật sự là đàn gảy tai trâu.
Phó Vân Thâm thu lại tầm mắt, cảm thấy mình thật ngốc.
“Này.” Thời Mộ huých tay cậu: “Thâm Thâm, cậu có muốn tôi ký cho cậu không, Bối Linh nói tên của tôi có thể xua đuổi tà ma.”
Đôi môi mỏng của thiếu niên khẽ mở: “Cút .”
Lại nói thêm: "Còn gọi tôi là Thâm Thâm, tôi giết cậu."
Thời Mộ chưa kịp nói gì, Chu Thực đang ngồi trên ghế phụ liền kiêu ngạo, quay đầu lại: "Thâm Thâm, nhóc Thâm, Vân Vân, nhóc Vân, cậu thích cái nào hả, hì hì."
Hì bà nội ngươi!
Tiểu tử này có ngu à? Không nhìn ra Phó Vân Thâm muốn giết người sao!
Thời Mộ âm thầm nhích dần ra, mặc dù Phó Vân Thâm không thể làm gì Chu Thực trong xe, nhưng có câu để dành tính sổ.
Khi đến Hoa Đô, Chu Thực chủ động thanh toán tiền xe.
Cả ba xuống xe, Chu Thực đi phía trước.
Bộp.
Phó Vân Thâm ném cặp cho Thời Mộ, sau đó xắn tay áo đến gần Chu Thực. Chu Thực quay lưng về phía Phó Vân Thâm, đang nhìn ngó xung quanh, vẻ mặt ngốc bạch ngọt, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang rình rập.
Phó Vân Thâm siết chặt Chu Thực từ phía sau, không chút nể tình quật cậu xuống đất, Phó Vân Thâm đè cậu bằng một chân, lột giày thể thao của Chu Thực ra, trực tiếp ấn cái giày thối hoắc vào mặt cậu.
Ở đằng xa, Thời Mộ đã ngửi thấy mùi hôi thối.
Chu Thực điên cuồng giãy dụa, không thoát ra được, thấp giọng thút thít.
Phó Vân Thâm cười hả hê, ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm: "Hả? Thâm? Nhóc Thâm? Vân Vân?"
"Không…..không dám!"
Mơ hồ nghe thấy lời cầu xin thương xót, Phó Vân Thâm buông ra: "Ngươi gọi ta là gì?"
Chu Thực bị mùi thối của giày làm chảy nước mắt, cậu nấc lên: “... con trai.”
“F*ck!” Phó Vân Thâm ấn mạnh hơn.
Nửa đêm mà hai thiếu niên trai tráng lại làm vậy trước cửa tiểu khu?
Không nhìn thấy, không nhìn thấy
Thời Mộ lắc đầu, bỏ qua họ và tự mình bước vào tiểu khu, sau đó lấy chìa khóa từ cặp sách của Phó Vân Thâm và mở cửa.
Thay giày xong, cô đi thẳng vào phòng bếp.
Trong tủ lạnh có rau, dưa và hoa quả tươi, mắt sáng lướt qua, liền thấy trên cửa tủ lạnh có một tờ giấy bạc, nét chữ sạch đẹp, phía dưới còn có một khuôn mặt tươi cười.
[Tuần này em phải thi, không thể tới thăm anh. Em đã mua ít trái cây và thức ăn. Trên bàn có quyển công thức nấu ăn mới. Anh nên học cách nấu ăn và chăm sóc bản thân.
Phó Vân Thụy. ]
Tiểu tử này thật có lòng.
Nghĩ đến cậu bé có khuôn mặt hiền lành, Thời Mộ lộ ra vẻ tươi cười.
“Phó Vân Thâm, cậu không phải là người, cậu là súc vật!”
“Tôi ghét cậu, tôi muốn tuyệt giao!”
Chu Thực hùng hổ đi vào, theo sau là giọng điệu lười biếng của Phó Vân Thâm: “Tôi với cậu là bạn? "
" F*ck you ... "
Lại một trận ầm ĩ.
Thời Mộ đeo tạp dề và thò đầu ra: “Các cậu ăn gì?”
Phó Vân Thâm cởi áo khoác, thản nhiên đáp: “Ăn mì được rồi, sắp đi ngủ.”
“Tôi không ăn mì, tôi muốn có thịt!" Chu Thực nói xong liền nhận ra: "Mộ ca, cậu nấu à? "
“Không thì sao? Giờ này ai còn bán đồ ăn."
Chu Thực xúc động nói: "Thật tuyệt, sau này ai gả cho cậu, chính là hưởng phúc. ”
Thời Mộ cười không nói gì.
[Đinh! Điểm huynh đệ -100, hành vi của ngươi khiến mục tiêu nhiệm vụ bất mãn, xin hãy chú ý. ]
……?
Bất mãn?
Cậu bất mãn là sao?
Thời Mộ nhìn lại, Phó Vân Thâm đang xem TV, chẳng làm gì ngoài chuyển kênh, cuối cùng dừng ở kênh thể thao.
Chẳng lẽ vì Chu Thực muốn ăn thịt nên không vui?
"Tôi làm hoành thánh với nấu thêm mì, các cậu thấy sao?"
“Được.” Chu Chí cười ngốc “Mộ ca, cậu nấu gì cũng được, tôi rất dễ ăn.”
Chu Thực ra khỏi bếp, đi tắm trong phòng tắm ở lầu một .
Cậu tắm xong, cơm cũng chín.
Thời Mộ nấu một túi hoành thánh chay, thêm ba bát mì trứng, trộn một đĩa thịt nguội với rau trong tủ lạnh, bát đũa đã được sắp xếp xong xuôi, Chu Thực nóng lòng muốn đi tới bàn.
Sợi mì thơm phức, nước cà chua và trứng đổ lên liên tục kích thích vị giác.
Chu Thực nuốt nước miếng, ăn lấy ăn để.
“Mộ ca siêu ngon !!” Chu Thực vốn đã quen ăn cơm ở căng tin, giờ phút này rất cảm động.
Thời Mộ cởi cúc tạp dề, nói: "Xin hãy chú ý dấu câu, là: Mộ ca, siêu ngon."
"Ờ ờ ờ, Mộ ca siêu cấp ngon."
Thái độ của Chu Thực chỉ hời hợt, qua loa.
Phó Vân Thâm khi ăn rất yên tĩnh, không ồn ào như Chu Thực, mặc dù từ nhỏ không ai dạy dỗ, nhưng lễ nghĩa của cậu vẫn rất tốt.
Thời Mộ ăn mì, liếc trộm cậu, rất nhanh lại tránh đi, nhìn về phía Chu Thực: “Cậu rửa bát đi.”
“Được, tôi sẽ làm.” Cậu đơn giản đồng ý.
Ăn uống xong, mặt bàn lộn xộn, Chu Thực nấc lên hai cái, vỗ về cái bụng to tròn của mình: “Tôi ngủ ở đâu?”
Phó Vân Thâm vươn tay chỉ, Chu Thực nhìn theo, hướng về phía sô pha.
Cậu lập tức chối: “Cậu để tôi ngủ trên ghế sô pha trong biệt thự ba tầng này?”
Phó Vân Thâm nói: “Tầng hai chỉ có một phòng khách được sửa sang. Những phòng còn lại đều là phòng trống. Tầng ba bỏ trống, cậu muốn ngủ trên tầng ba?”
Chu Thực trợn mắt: "Woa, để trống lãng phí vậy? Bình thường không ai tới à? "
Một trận trầm mặc.
Vẻ mặt cậu thản nhiên, đôi mắt trống rỗng, xa xăm.
Chu Thực nhận ra mình nói bậy, rụt cổ: “Tôi, tôi, tôi không ngủ sô pha, tôi ngủ cùng Thời Mộ, Mộ ca, được chứ?”
“Không.” Từ chối thẳng thừng.
Phó Vân Thâm dường như bất lực thở dài: “Cậu ngủ trong phòng khách đi, để Thời Mộ về phòng tôi.”
Phụt.
Cô gần như phun ra ngụm nước nóng vừa uống.
Thời Mộ lau vết nước trên miệng: "Tôi, tôi không phiền, nhưng ... cậu được sao?"
Chuyện vui đến thật nhanh như cơn lốc, huynh đệ ngủ cùng giường được 1000 điểm, hai ngày là 2000 điểm! Bốn bỏ lên năm, cô lập tức hoàn thành nhiệm vụ, trở về nhà!!
Háo hức, hạnh phúc, thú vị!
Phó Vân Thâm khẽ liếc cô: “Nhìn xem bây giờ là mấy giờ.”
Thời Mộ: “Một giờ sáng.”
Phó Vân Thâm hừ lạnh: “Vậy thì mơ mộng làm gì?”
“...”
"Ghế sofa trong phòng ngủ của tôi gấp lại làm giường, cậu ngủ ở đấy."
Thời Mộ bĩu môi, thầm rủa.
Phó Vân Thâm nheo mắt, "Cậu nói gì? Nói to lên."
Thời Mộ thẳng lưng, lớn tiếng: "Tôi nói Phó ca anh minh thần võ! Tiểu nhân vô cùng biết ơn.”
"Heh, xu nịnh."
Mắng không thể mắng, khen thì bị châm chọc là xu nịnh, than ôi, thiếu niên bây giờ thật khó hầu hạ.
Sau khi dọn dẹp xong bát đĩa, Chu Thực vui mừng chạy tới phòng ngủ trên lầu, Thời Mộ tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ trong phòng tắm, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm mà gõ cửa phòng ngủ của Phó Vân Thâm.
Đây là lần đầu tiên cô đến phòng ngủ của lão đại.
Bày trí rất đơn giản, có thể gọi là mộc mạc, giường to đặt ở chính giữa, hai bên treo màn mỏng. Phó Vân Thâm giúp cô xếp lại chiếc ghế sofa, đặt gối và mền vào.
Cô thận trọng liếc nhìn Phó Vân Thâm đang ngồi trên giường gõ notebook, rồi từ từ dựa vào chiếc giường gấp thấp.
“Phó Vân Thâm, mỗi ngày cậu viết trên máy tính cái gì? Anh có online không?”
Mỗi tối anh đều cầm máy tính không nói lời nào, hỏi làm gì cũng không nói gì, thật sự là rất tò mò.
Phó Vân Thâm nhướng mi, đóng máy tính, lật người và kéo chăn bông lên.
Thời Mộ rung chân: “Phó Vân Thâm, ngày mai tôi muốn đi ra ngoài tìm nhà.”
“Cậu có thể sống ở đây.”
Thời Mộ lắc đầu: “Không được, không quen không biết, không tốt.”
Phó Vân Thâm mở mắt, đứng dậy, nhìn thẳng vào Thời Mộ: "Tuần trước cậu đồng ý rồi mà?
Thời Mộ sững sờ: "Tôi hứa với cậu cái gì? "
Phó Vân Thâm: "Nấu cơm cho tôi. "
Thời Mộ nghĩ lại, cười: "Nấu ăn là một chuyện nhỏ, nhưng không thể ở đây mãi, cuối tuần còn đỡ, nếu nghỉ đông, nghỉ hè thì sao? Vả lại, nếu tôi ở chỗ cậu, Chu Thực sẽ ầm ĩ nói tôi bài xích cậu ta."
Nghĩ tới hôm đó Chu Thực đấm một cái vào ngực, Thời Mộ lại bắt đầu thấy đau.
Phó Vân Thâm nhíu mày: “Cậu ở là việc của cậu, quản Chu Thực làm gì? Thế nào, cậu để ý cậu ta?"
“..."
Cái ... cái gì ??
Tiều tử, suy nghĩ của cậu có chút nực cười.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip