Chương 54

Bây giờ đã đến thời gian vào lớp, trên hành lang vắng vẻ, Thời Mộ và lão Hoàng ghé vào góc tường trước cửa nghe lén.

Qua một lúc, không nghe được tiếng gì, gương mặt lão Hoàng nhăn nhó, thấp giọng nói: "Thầy, thầy chẳng nghe thấy gì? Thầy bị điếc rồi à?"

Thời Mộ: "... Thầy, hay là thầy đừng áp tai lên tay nữa?"

Lão Hoàng quay đầu, thấy tay của mình dán trên cửa mà tai thì đang áp vào mu bàn tay, anh ho nhẹ, đổi tai tiếp tục nghe lén. Đúng vào lúc này, cửa phòng mở ra, hai người suýt chút nữa ngã nhào vào. Sau khi định thần, một già một trẻ lập tức đứng thẳng, một người nhìn trái một kẻ nhìn phải, vẻ mặt xấu hổ.

"Thầy Hoàng, thầy vào đi, em với Thời Mộ đi trước." Phó Vân Thâm làm như không biết bọn họ nghe lén, tay to giữ lấy đầu Thời Mộ, lôi cô quay đầu rời đi.

Lão Hoàng sờ sờ mũi, vẻ mặt xám xịt bước vào phòng..

Giờ học, tiếng đọc sách từ lớp học truyền đến, hai người không về lớp, mà ra gốc cây ở góc sân trường tìm yên tĩnh.

Phó Vân Thâm mua chai nước ném vào lòng cô, thân hình cao lớn lười biếng dựa vào thân cây: "Có phải tôi từng nhắc nhở cậu rồi không, đừng nhúng tay vào chuyện của người khác."

Thời Mộ cầm chai nước khoáng: "Vậy sao hôm qua cậu không ngăn tôi?"

Cậu đón lấy ánh mắt của cô: "Cậu muốn tôi ngăn cậu à?"

Thời Mộ không đáp.

Nói thật ra. tạo thành cục diện thế này không thoát khỏi quan hệ với cô, nguyên nhân lớn nhất là do cô mà ra nhưng cô không hối hận, cũng tin tưởng lão Hoàng sẽ không oán trách. Cô chỉ rất phiền muộn, phiền muộn vì cô không đủ cảnh giác không đủ cẩn thận, làm việc xúc động, không biết suy tính chu toàn. Rõ ràng Thời Mộ biết lão Hoàng rất yêu thích công việc giáo viên này, mấy hôm ở gay bar, ngoài việc kể về chuyện Ninh Phong Lai ra, lão Hoàng còn nói nhiều về cuộc sống trường học, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì đều nhớ rõ, anh yêu học sinh, yêu nghề, anh hoàn toàn không muốn rời bỏ cuộc sống ở trường học.

"Lão Hoàng không thể đi, dù đi cũng phải đi một cách sạch sẽ tiêu sái."

Cậu cười lạnh nói: "Cậu nghĩ bây giờ thầy ấy sạch hả?"

Thời Mộ mím môi: "Ninh Phong Lai chết, ngày hôm qua tôi dã thấy hồn phách của anh ta, lão Hoàng cũng vừa biết, còn chưa thoát khỏi cảm xúc, nếu bây giờ chuyện này không được giải thích rõ ràng, chắc chắn thầy ấy không vượt qua nổi đâu."

"Ừ, thì sao?"

Thời Mộ hít sâu một hơi: "Thế nên nhà trường không quản thì tôi quản, nhà trường không tra thì tôi tra."

Ảnh chụp kia quá rõ ràng, họ ở ngoài suốt đêm, còn ôm nhau, dù bắt được người này, cũng không thay đổi được gì. Thậm chí Thời Mộ rất sợ khuynh hướng giới tính của lão Hoàng bị lộ, một khi come out, vậy thì hoàn toàn không tẩy sạch nổi.

Thật sự đau đầu.

Thời Mộ chớp mắt, nhìn sườn mắt thiếu niên dưới ánh mặt trời: "Rốt cuộc chú họ của cậu làm nghề gì đấy? Cậu vẫn luôn theo chú ấy sao?"

Từ ngữ khí của thầy chủ nhiệm và thái độ của nhà trường đối với Phó Vân Thâm, người chú họ này nhất định là một nhân vật có tiếng tăm.

Phó Vân Thâm hạ mắt, ậm ừ không đáp.

Đang lúc Thời Mộ nghĩ cậu sẽ không trả lời thì bên tai vang lên giọng nói: "Sau khi mẹ kế chết, tôi bị cảnh sát bắt giam, bọn họ liền liên lạc với mẹ ruột của tôi."

Hai từ mẹ ruột này nói ra khó khăn vô cùng, Phó Vân Thâm nhẹ nhàng mím môi: "Nhưng bà ấy không muốn có liên quan gì đến tôi, lại càng không muốn chuyện này làm tổn hại đến hình tượng của bà ấy, vì vậy lúc đó đã rũ sạch quan hệ với tôi. Sau đó không lâu, chú họ ở phương xa lấy được quyền nuôi dưỡng tôi, đó là lần đầu tiên tôi biết đến sự tồn tại của chú ấy."

Phó Vân Thâm tâm cao khí ngạo, hoàn toàn không muốn nhận sự giúp đỡ từ người khác. Mặc dù cậu có tiền nhưng chú họ vẫn sẽ gửi cho cậu định kỳ mỗi tháng một khoản tuền, thuê người chăm sóc sinh hoạt hàng ngày của cậu, nhưng những khoản tiền kia cậu không lấy mà trả về, bảo mẫu được thuê cũng trả lại toàn bộ. Sau khi cảm nhận được sự lạnh nhạt của cháu mình, chú ấy không cưỡng cầu nữa.

"Tình nhân của mẹ kế là một nhân vật có tên tuổi trong giới truyền thông, sau khi mẹ kế chết, gã sợ tôi nói ra quan hệ của bọn họ, làm tổn hại đến tiền đồ của gã, vì vậy đã đi trước một bước mua chuộc ký giả truyền thông, nơi nơi nói tôi độc ác, đến khi có người đứng ra giải thích cho tôi thì mọi thứ đã trễ, không ai tin một đứa trẻ, cũng không ai muốn nghe một câu chuyện khác.. Sau đó chú họ giúp tôi giải quyết, gã nhân tình này cũng bị xử lý."

Lúc nhận được khối tài sản kếch xù và bất động sản ba để lại, Phó Vân Thâm vì không muốn thiếu nợ, đã chuyển toàn bộ tài sản cho chú họ để cảm ơn, không ngờ chú họ dùng số tiền kia đầu tư, số tiền thu được sẽ chuyển vào tài khoản của Phó Vân Thâm, thậm chí còn dùng tên Phó Vân Thâm để đầu tư vào trường Anh Nam, vì vậy, ban lãnh đạo nhà trường đối với cậu rất cung kính.

So với mối quan hệ giữa người nuôi dưỡng và được nuôi dưỡng, cậu và chú họ càng giống bạn làm ăn vì lợi ích kinh doanh hơn, nhưng đối với những chuyện lớn thì cậu nhóc Phó Vân Thâm nguyện ý nghe theo và tin tưởng chú, cậu còn không tự đại đến mức cho rằng chuyện gì cũng có thể tự mình giải quyết.

Phó Vân Thâm nhìn Thời Mộ, chuyển đề tài sang chuyện của cô: "Một đồn mười, mười đồn trăm, lời đồn truyền đến tai nhiều người thì sẽ trở thành sự thật, không ai muốn nghe thêm một sự thật khác nữa, muốn giúp lão Hoàng thì phải nghĩ cách thay đổi dư luận, biến thật thành giả, biến giả thành thật."

Thời Mộ nhìn mũi giày, như có điều suy nghĩ.

Ngón tay Phó Vân Thâm luồn vào tóc cô: "Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết, vì vậy cậu phải nghe tôi."

Thời Mộ ngẩng đầu: "Cậu muốn tôi làm gì cho cậu?"

Phó Vân Thâm: "Nấu cơm cho tôi."

"..."

Cô không đi học nữa, nhờ Phó Vân Thâm giúp xin nghỉ rồi đi thẳng về ký túc xá. Lão Hoàng cũng bị đình chỉ công tác tạm thời, tránh đầu sóng ngọn gió.

Hiện tại mới tiết thứ hai, Thời Mộ trèo lên giường. Tối hôm qua cô ngủ không ngon, vừa hay bây giờ chợp mắt một lát, để đầu óc tỉnh táo lại rồi thì nghĩ cách tiếp. Đang ngủ, điện thoại di động của cô có tin báo.

[Thời Lê: Nhân vật chính trong bài viết kia là em phải không?]

[Thời Lê: Em đang ở Anh Nam? ]

[Thời Lê: Trả lời anh.]

Đáng ghét.

[Thời Mộ: Liên quan gì tới anh.]

Tắt máy, cô tiếp tục trùm đầu ngủ.

Nhìn bốn từ này, Thời Lê ở đầu bên kia nhíu mày.

Rất nhanh đã đến giờ tan học, học sinh lớp trọng điểm vẫn còn đang học tập.

Đột nhiên, nhóm người lên tiếng xì xầm: "Chuyện bài viết trên diễn đàn mấy cậu có đọc chưa? Anh Nam thật sự quá mất mặt rồi."

"Nghe nói nhân vật chính tên Thời Mộ đấy, ủa Thời Lê, tôi nhớ em gái cậu cũng tên Thời Mộ nhỉ."

"Tôi nhớ nè, trước đây là nữ sinh côn đồ, ngày ngày làm mấy chuyện tào lao với người ngoài, thế nhưng người này là con trai, không liên quan gì đâu."

Bịch.

Thời Lê ném cây bút máy trong tay, lớp học bất chợt yên tĩnh.

Cậu đứng dậy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, bạn học nhìn nhau, cuối cùng trưởng lớp mới gọi cậu lại: "Thời Lê, cậu đi đâu vậy?"

Cậu không lên tiếng, bước chân vội vàng.

Một tiếng sau, điện thoại di động lại vang lên.

[Thời Lê: Anh đang ở trước cổng trường em.]

Vốn đang mơ màng, Thời Mộ nhìn thấy tin nhắn này thì hoàn toàn tỉnh ngủ. Cô nhảy dựng lên, lập tức gọi qua, điện thoại vừa kết nối cô liền quát ầm lên: "Thời Lê CMN anh bị bệnh à? Tôi với anh có quan hệ gì mà anh tới đây? Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Thời Lê nhẹ nhàng thở ra: "Đón em về nhà."

"Về..." Sắc mặt Thời Mộ đỏ lên, cố đem tiếng chửi rủa thô tục nuốt xuống: "Về nhà? Nhà nào?"

Thời Lê nói: "Nhà chúng ta."

Thời Mộ bật cười, cúi đầu ôm trán: "Thời Lê, lần trước tôi nói chưa rõ ràng à, xem ra anh còn chưa hỏi ba mẹ anh. Tôi cũng không biết họ nói với anh thế nào, nếu anh đã đến đây thì tôi nói thẳng vậy, tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Thời rồi."

Trước cổng trường,, đồng tử Thời Lê co lại, chân mày nhíu chặt.

Sự im lặng của cậu chính là câu trả lời tốt nhất, Thời Mộ cười mỉa mai: "Họ vì muốn anh giúp anh có cuộc sống thanh tịnh mà mua biệt thự, để cho anh căn phòng lớn nhất, còn tôi thì ở một mình trên gác xép. Họ cô lập tôi, không dám cho tôi ngồi vào bàn ăn cơm, không cho tôi tiếp xúc với anh, với Thời Dung. Tôi chính là một con virus, vi khuẩn cao cấp, bọn họ sợ tôi hại đứa con trai bảo bối của họ a."

Thời Mộ cắn môi, đem những lời nguyên chủ muốn nói một lượt nói rai: "Chuyện tôi và Phó Vân Thụy đúng là đáng xấu hổ nhưng không tới mức độ không thể cứu vãn. Bố anh bảo tôi phải vào học trường kỹ thuật ở Ấn Thành, bà nội của anh bất mãn, họ là muốn tôi rời đi, vì vậy tôi đòi 15 vạn, xem như phí nuôi dưỡng trước khi thành niên, bọn họ cho thì tôi cũng mặt dày nhận lấy. Tôi không biết hôm nay anh tới đây là có ý gì, quan tâm tôi cũng được, muốn chê cười tôi cũng mặc kệ, nhưng tôi không cần, nể mặt chúng ta sinh cùng một lúc, ngài có thể cút dùm được không?"

Tay Thời Lê cầm điện thoại bỗng siết chặt.

Thời Mộ cúp điện thoại, kéo số cậu vào danh sách đen.

Cô nghĩ thế nào cũng không yên lòng, nếu Thời Lê không nghe mà cứ đi vào thì phải làm sao? Không phải sẽ phiền phức lắm sao? Gãi gãi đầu, cuối cùng Thời Mộ vẫn quyết định đi xuống xem thử.

Cổng trường không có ai, cô nhìn quanh, không một bóng người.

Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm, chắc là đi rồi.

Chuông tan học vang lên, Thời Mộ chuẩn bị về lại ký túc xá.

"Đó không phải là Thời Mộ A15 sao?!"

"Mọi người mau đến xem, nam chính của vụ tai tiếng kìa!"

Không lâu sau, mấy nam sinh chạy đến vây lấy Thời Mộ, cô biết mấy người này, là đàn em cũ của Tô Thiên Lỗi. Sau khi Tô Thiên Lỗi đi thì mấy người này không có núi dựa, bị đàn anh bắt nạt vô cùng thảm, hôm nay thật vất vả mới nắm được cơ hội, khẳng định là muốn nhục nhã cô một phen.

Hiện tại chính là giờ cao điểm, học sinh từ các lớp trào ra càng ngày càng nhiều, trong chốc lát, Thời Mộ đã bị một đám người vây vào giữa.

Cô đứng thẳng người, ngay cả ánh mắt cũng không muốn bố thí: "Cút."

"Ai cha, bắt đầu giả bộ thánh mẫu rồi." Nam sinh cười hì hì: "Chẳng trách mỗi khi đến tiết thể dục lão Hoàng sẽ cho mày ra làm mẫu, chẳng trách lão Hoàng cho mày đi tham gia cái cuộc thi thể dục gì gì đó, chậc chậc, mỗi ngày hai người làm gì ở phòng thể chất thế?"

"Ha, còn phải hỏi, nhất định là làm chuyện đó chứ sao."

Thời Mộ siết chặt nắm đấm, đang muốn đánh vào gương mặt kia thì một bình nước màu hồng từ trên trời giáng xuống, đập thẳng vào đầu nam sinh nọ. Mọi người không khỏi sửng sốt, quay đầu nhìn sang.

Sau lưng, Bối Linh cầm cặp sách, gương mặt tức giận, bước nhanh đến đẩy đám người sang một bên, giang hai cánh tay như gà mẹ che chở con, bảo vệ Thời Mộ ở sau lưng.

"Các cậu không được nói xấu Thời Mộ——!"

Không biết do bị dọa sợ hay đang tức giận, Thời Mộ thấy toàn thân cô đang run rẩy.

"Tôi cũng được chọn tham dự cuộc thi, trong phòng thể chất trừ thầy Hoàng và Thời Mộ ra thì còn có tôi, bọn họ không làm chuyện xấu xa như vậy."

Nam sinh mới vừa bị đập trúng đưa tay che đầu, cười ha ha: "Sao hả, em cũng tham dự á?!"

Đồng tử Bối Linh co lại, vành mắt lập tức đỏ bừng, đôi môi run rẩy: "Cậu, các người, các người, các người mà vậy nữa thì tôi sẽ chửi đấy!"

"Được đó, em mắng đi, em mau mắng chửi đi nào!"

Bọn họ hoàn toàn không xem ai ra gì.

Bối Linh khẽ cắn răng, nhắm mắt lại mắng to: "Mấy người đều là đồ con heo!"

Từ nhỏ đến lớn Bối Linh chưa từng nói câu thô tục nào, đây là câu chửi thô tục nhất rồi.

Bốn phía sửng sốt rồi cười càng vui vẻ hơn, còn có người lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp ảnh.

Bối Linh mím môi, vẫn cố chấp bảo vệ thần tượng của mình không để bị người ta làm tổn thương.

Thời Mộ liếc nhìn Bối Linh, bảo vệ cô bé ở phía sau, mặt không biến sắc mà đi đến chỗ nam sinh kia.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip