Chương 69
Trọng lượng của ba đứa trẻ thiếu chút nữa liền làm gãy eo Diệp Vân Linh, cô nghĩ sau này sẽ không dùng dây thừng nữa, cái này quá hại eo.
Cô nghiêng đầu nhìn phía dưới, ba đứa trẻ giống như kẹo hồ lô, một đứa kéo một đứa, đều treo giữ không trung.
Tuy rằng sườn núi không cao, chỉ có hơn hai mét, nhưng phía dưới là con sông chảy siết, hơn nữa còn có đá lung tung, nếu ngã xuống, không nói đến bị đập vào đá, con sông cũng sẽ đem người cuốn đi đến nơi nào cũng khó nói.
Hơn nữa sông trong rừng mưa nhiệt đới thường nối liền với biển rộng.
Lục Ngữ Nịnh bị kinh hách, sợ tới mức oa oa khóc to.
Lục Tử Hạo tuy không khóc nhưng nhìn sắc mặt cũng biết đã chịu không ít kinh hách, đồng thời trên mặt cũng lộ một chút thống khổ vì trên người bé đang kéo một người khác.
Phương Từ không cột dây thừng, cũng may lúc rơi xuống vừa vặn ôm được Lục Tử Hạo.
Dây thừng trên eo Lục Tử Hạo phải chịu trọng lượng của hai người, cảm giác eo bé sắp đứt rồi.
Lục Tử Hạo không khách khí nói, "Anh nặng quá, đi xuống."
Phương Từ ngày thường ôn nhuận rất nhanh cự tuyệt, "Không được, ngày thường em cần rèn luyện nhiều hơn, anh chỉ có 25 cân mà em cũng không ôm được."
Lục Tử Hạo trừng mắt nhìn bé, trên eo truyền đến cảm giác đau đớn, làm nhóc muốn đánh người đang ôm mình.
Phương Từ vốn rất sợ hãi, đặc biệt còn nghe tiếng sông chảy siết ở dưới. Nhưng lúc này đấu võ mồm với Lục Tử Hạo, sự sợ hãi cũng giảm không ít, đặc biệt khi nhìn thấy Lục Tư Hạo bị mình nói đến á khẩu, tâm tình càng tốt.
Lần nào cũng bị bé dỗi, cũng đã đến lúc chính mình thắng một lần.
Diệp Vân Linh ôm chặt cây, nhìn về người phía dưới nói, "Hai nhóc đừng cãi nữa, Phương Từ nhớ ôm chặt Tử Hạo, cẩn thận rơi xuống."
Phương Từ nghe lời, đôi tay gắt gao ôm lấy Lục Tử Hạo, thậm chí còn dùng chân kẹp lấy Lục Tử Hạo, bé liền đen mặt.
Vừa ôm vừa có tinh lực dỗ Lục Ngữ Nịnh đang khóc bên cạnh, "Ngữ Nịnh muội muội đừng khóc, dì Vân khẳng định sẽ cứu chúng ta, em nhìn xem chúng ta hiện tại có giống đang chơi đu dây, chơi rất vui đúng không?"
Nói xong con vì dỗ Lục Ngữ Nịnh mà lung lay một chút.
Chỉ có Lục Tử Hạo là thảm, trên eo cột dây thừng, Phương Từ còn lung lay, làm eo bé lại chặt hơn một chút, sắc mặt lại lần nữa khó coi, không nhịn được liền chửi, "Anh cái đồ vương bát đản, còn động đậy nữa em liền đá anh xuống."
Lục Tử Hạo vừa chửi xong, đem Phương Từ cùng Lục Ngữ Nịnh ngây cả người, đây là lần đầu bọn họ thấy Lục Tử Hạo chửi bậy a.
Cũng không biết là hiệu quả sau khi Phương Từ dỗ hay thấy anh trai sắc mặt xanh mét đang mắng người rất buồn cười, Lục Ngữ Nịnh ngừng khóc, thậm chí còn tự cổ vũ chính mình, thanh âm run rẩy nói, "Em, em không sợ, dì Vân sẽ cứu chúng ta."
Tuy nói như vậy, nhưng thanh âm vẫn mang chút run run.
Diệp Vân Linh nhìn địa hình xung quanh, nếu chỉ mình cô bò lên thì rất dễ ràng, nhưng phía sau còn ba đứa trẻ, vừa rồi không rơi xuống cũng đều vì sức lực cô lớn.
Bọn họ ngã xuống thì tổ tiết mục chắc chắn sẽ xuống cứu bọn họ, nhưng địa hình rừng mưa nhiệt đới phức tạp, không biết lúc nào mới đến cứu bọn họ, bọn họ chưa chắc đã chờ được mà ngã xuống.
Vẫn là tự cứu tốt hơn.
Diệp Vân Linh cắm khảm đao trong tay vào đất, đôi tay bò lên theo cây, rõ ràng chỉ có hơn 20 centimet, lại vì treo ba cái hồ lô phía dưới mà phí rất nhiều sức.
Cuối cùng cũng bò được lên, cô kẹp chính mình vào giữa cây, phòng chính mình ngã xuống, cũng mượn lực kéo người từ dưới lên.
Đem kéo Lục Tử Hạo lên trước, sau khi kéo lên Diệp Vân Linh để bé ôm mình từ phía sau. Nơi này là đất lở, nếu không có chỗ mượn lực rất dễ lại bị rơi xuống.
Lục Ngữ Nịnh vẫn còn sợ hãi, cảm giác không trọng lực lúc rơi xuống rất đáng sợ, sau khi dựa vào phía sau Diệp Vân Linh, nhìn lưng dày rộng của cô, Lục Ngữ Nịnh cảm thấy ấm áp, không còn sợ hãi như vậy nữa.
Quần áo Diệp Vân Linh trải qua lở đất vừa rồi cũng rất bẩn, Lục Ngữ Nịnh bình thường yêu sạch sẽ nhất lại trộm dán mặt vào.
Hắc hắc, ấm quá.
Chẳng lẽ đây chính là hơi ấm của mẹ?
Diệp Vân Linh nào biết ý nghĩ của Lục Ngữ Nịnh, vừa kéo người phía dưới vừa phun tào, "Hai tiểu tử thúi, ngày thường ăn cái gì mà nặng vậy."
Vất vả đem người kéo lên, người đều mệt đến nằm liệt trên đất nghỉ ngơi.
Sau khi nghỉ khoảng 10 phút, Diệp Vân Linh ngồi dậy, nhìn sườn dốc cao 45 độ, mặt đất trơn trượt muốn đem ba đứa trẻ lên trên phỏng chừng không dễ dàng.
Không bằng đi theo đường sườn dốc đi xuống, thử xem có đường ra hay không.
Để ngừa vạn nhất, Diệp Vân Linh bắt đầu cởi dây thừng trên người Lục Ngữ Nịnh.
Lục Tử Hạo đoán được cô muốn làm gì, ngăn cản nói, "Gỡ của con đi, con trói cùng anh ấy."
Diệp Vân Linh đánh tay bé nói, "Nhóc thôi đi, hai đứa con trai trói cùng một chỗ, vạn nhất gặp phải chuyện giống lúc nãy, Ngữ Nịnh một bên nhẹ như vậy, hai tiểu tử các ngươi nặng như vậy, muốn phế eo ta à?"
Lục Tử Hạo nói, "Vậy cũng không thể buộc hai người họ cùng nhau, nam nữ thụ thụ bất thân."
Khuôn mặt nho nhỏ bày ra vẻ nghiêm túc như vậy nói, chọc Diệp vân Linh cạn lời mà cười, "Nhóc còn biết nam nữ thụ thụ bất thân? Xem lại em gái nhóc mới mấy tuổi, tư tưởng này có phải hơi trưởng thành quá không?"
Lục Ngữ Nịnh mở to mắt tò mò hỏi, "Dì Vân, nam nữ thụ thụ bất thân là gì a?"
Diệp Vân vừa cởi dây thừng nói, "Để anh trai con giải thích."
Lục Tử Hạo liếc mắt Phương Từ bên cạnh nói, "Chỉ là một vài bé trai nhìn nhân mô cẩu dạng, thực tế không phải người tốt, muốn lừa gạt bé gái đáng yêu như em. Bọn họ sẽ nghĩ cách ban đầu làm bạn tốt, cuối cùng nghĩ cách khi dễ em."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip